Đọc truyện Tâm Sự Ngọt Nhất Thế Giới – Chương 24: – Cấp cứu
Một buổi sáng đều không có thời gian xem điện thoại, Mẫn Nguyệt thừa dịp lúc nghỉ ngơi này lấy điện thoại ra xem, không có cuộc gọi nhỡ nào, chỉ có mấy tin nhắn chưa xem, wechat có mấy chục thông báo.
Nàng liếc mắt nhìn một chút, là mọi người trong nhóm dự báo thời tiết Khoa Ngoại Lồng Ngực nói chuyện.
Ban đầu cảm khái Mặc gia hôm nay không có tới, phòng bệnh trời trong nắng ấm, đẹp không sao tả xiết. Sau đó nói Chủ nhật là Trung thu, sau khi ăn xong phỏng chừng số bệnh nhân mắc bệnh tim mạch và tai biến mạch máu não tăng đột biến.
Tiếp tục đề tài này, mọi người bắt đầu thảo luận ba ngày nghỉ Trung thu nên sắp xếp ca làm như thế nào, người ở ngoài không về nhà được nên làm thế nào thì ngày nghỉ này mới không thê thảm.
Trần Tư Điềm đề nghị: [Chúng ta có nên tìm một chỗ cùng nhau tụ họp không? Bên ngoài người người tấp nập đau đầu lắm, không bằng xem ở nhà của ai thì tiện nấu cơm, chúng ta tự làm tự ăn?]
Không có ai trả lời.
Nhìn thời gian, đã là tin nhắn của hai tiếng trước, chắc lúc đó vừa kiểm tra phòng xong, còn có chút thời gian nhàn rỗi, sau đó thì bận đến không ngóc lên được.
Mẫn Nguyệt suy nghĩ một chút, trả lời: [Trung Thu em phải ăn cơm với ba mẹ, nhưng hai ngày trước đó thì ở nhà, mọi người có thể tới nhà em liên hoan]
Mới vừa gửi tin đi, chợt nghe cửa phòng có tiếng mở ra, có người quát vào: “Chờ nửa ngày không thấy gọi số, hóa ra là đang chơi điện thoại!”
Mẫn Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông nổi giận đùng đùng đi vào. Ông ta mập phì, vẻ mặt dữ tợn, thoạt nhìn như con cá nóc nổi giận.
Mẫn Nguyệt vội đứng lên đón tiếp, đang chuẩn bị cất điện thoại vào thì người nọ đột nhiên xông lên đoạt lấy điện thoại của nàng ném văng ra ngoài.
“Ông đây đợi một buổi sáng! Y tá hờ hững, bác sĩ ở trong phòng khám chơi điện thoại, bệnh viện của mấy người chính là đồ bỏ, sớm muộn cũng đóng cửa!”
Mẫn Nguyệt bị rống đến ngốc, nhìn điện thoại nằm trên mặt đất, ngẩn người vài giây mới phản ứng được: “Sao ông có thể nói như vậy chứ!?”
“Ông đây nói vậy đó thì làm sao! Thái độ của cô là gì đây? Tim của ông đây khó chịu, cô ít bb với tôi (*), mau khám bệnh cho tôi đi!” Người đàn ông đứng cách Mẫn Nguyệt nửa mét, cả người to lớn như một bức tường, che chắn hết ánh sáng.
(*) Bb: ít nói lời vô nghĩa, cách nói của người Đông Bắc.
Mẫn Nguyệt bị bóng tối bao phủ thì cảm thấy không yên tâm, muốn liên lạc với bảo vệ khoa đến đây chống đỡ giữ thể diện. Nàng mới vừa cầm ống nghe lên đối phương đã bước một bước đi tới giật điện thoại đập xuống đất.
Mẫn Nguyệt giật mình mí mắt nhảy lên, theo bản năng muốn chạy ra ngoài gọi người. Nàng vừa lén nhẹ bước di chuyển ra ngoài, vừa thử tìm cớ trấn an nói: “Tôi là bác sĩ thực tập, không có quyền cho đơn thuốc, tôi giúp ông đi gọi bác sĩ khác tới đây”
Người đàn ông vừa nghe nàng giải thích thì càng phẫn nộ hơn, trực tiếp kéo lấy cổ áo blouse của Mẫn Nguyệt: “Cô không khám bệnh thì ngồi trong phòng làm gì? Muốn lãng phí thời gian của ông hay là muốn hại ông đây?”
Cổ áo bị siết chặt, Mẫn Nguyệt thở không nổi, cũng không cố gắng dùng kế hoãn binh gì nữa, hoảng loạn gọi: “Y tá! Y tá!”
Bên trong hành lang trống rỗng không có ai, khu chờ lại vô cùng ầm ĩ, tiếng kêu cứu của Mẫn Nguyệt đã bị tiếng ồn bên ngoài áp xuống.
Gọi vài tiếng đều không ai đáp lại, Mẫn Nguyệt lạnh cả người, nhớ lại tin tức quậy phá bệnh viện trên vòng bạn bè, hoảng sợ chính mình có lẽ đã muốn xong đời…
“Còn gọi y tá? Được, tôi đưa cô ra ngoài gặp y tá!”
Người đang ông nắm cổ áo nàng đẩy ra ngoài, theo quán tính Mẫn Nguyệt lảo đảo vài bước, sau lưng đập mạnh vào tay cầm trên cửa của phòng đối diện.
Vang lên một tiếng rầm thật lớn.
Bệnh nhân ở khu chờ nghe tiếng nhìn qua, phát hiện tình huống không đúng lắm liền vội vàng nói với y tá. Sau đó có người đi vào, họ thấy một người đàn ông vạm vỡ hung dữ đang tỏ thái độ đứng trong phòng, dưới đất là điện thoại bàn đã bị nứt gãy cùng điện thoại di động, hiểu rõ đây là gặp phải quậy phá, vội vàng chạy về quầy hướng dẫn gọi điện thoại kêu người đến.
Mẫn Nguyệt ngồi trên mặt đất, co người đứng dậy, sau lưng vô cùng đau đớn, đặc biệt là vị trí bả vai bị va đập kia, cảm giác đầu khớp xương đều nứt ra rồi.
Người đàn ông kia lại giống như con husky khóc lóc om sòm, không kiêng nể gì mà phá hư mọi thứ.
Mẫn Nguyệt đau đến nhe răng trợn mắt, vừa oán thầm người nọ không cần nóng nảy như vậy vừa vận động đầu óc, tự hỏi có cách nào có thể khống chế được ông ta không.
Còn chưa nghĩ ra được cách gì chỉ thấy động tác của người nọ đột nhiên bị dừng lại, ôm lấy ngực rồi ngã thẳng xuống.
Mẫn Nguyệt giật mình, đang ăn vạ à?
Quan sát một hồi, thấy ông ta không có động tĩnh gì, trong không khí tràn ngập mùi nôn nửa hôi thối. Mẫn Nguyệt trong lòng thấy kỳ quái, cố sức đứng dậy, đi lên trước kiểm tra, phát hiện ông ta đã nôn ra đầy dưới đất.
“A, ông ơi… ông khó chịu ở đâu vậy?”
Người đàn ông nhắm chặt hai mắt, không có phản ứng.
Xuát phát từ thói quen nghề nghiệp, Mẫn Nguyệt sờ soạng bắt mạch, khiếp sợ phát hiện mạch đập của ông ta vô cùng yếu, hơn nữa sắc mặt cũng tái nhợt như tờ giấy trắng, da cánh tay ẩm ướt lạnh lẽo.
Mẫn Nguyệt nhíu mày, đây không phải là đã…
Không có thời gian do dự, Mẫn Nguyệt lớn giọng gọi ra ngoài cửa: “Y tá! Đem máy đo điện tâm đồ đến đây!”
Sau đó nàng vỗ vỗ vai người đàn ông, lớn tiếng gọi: “Có nghe tôi nói chuyện không? Ông nghe được thì gật đầu đi!”
Người đàn ông không hề có động tĩnh.
Y tá ôm máy đi vào, thấy người vừa rồi còn nổi trận linh đình lúc này lại chết ngất trên đất, y tá lại càng hoảng sợ.
“Đừng sợ, mau kiểm tra cho ông ta!” Mẫn Nguyệt chụp lấy kéo trên bàn, răng rắc vài cái cắt áo của người đàn ông ra, để lộ khuôn ngực ra ngoài, y tá vội vàng dán điện cực lên.
Đưa mắt nhìn vào màn hình, tim đập nhanh một chút rồi đình chỉ. Trong lòng Mẫn Nguyệt đột nhiên căng thẳng, tóc gáy sau lưng đều dựng hết lên.
“Bác sĩ, bây giờ làm sao?” Y tá phát hiện tình huống không ổn lập tức hỏi.
Mẫn Nguyệt hít sâu hai cái ổn định tâm tình, suy nghĩ một chút trình tự cấp cứu đã ôn tập hôm qua, cố gắng bình tĩnh rồi hạ y lệnh với y tá: “Đặt nội khí quản, chuẩn bị adrenalin và atropin, tôi muốn tiêm tĩnh mạch!”
“Vâng!”
Y tá chuẩn bị dụng cụ và thuốc cần một khoảng thời gian, Mẫn Nguyệt không dám chần chừ, vội vàng hồi sức tim phổi. Sau khi ấn liên tục hơn mười lần, nam bác sĩ phòng khám bệnh khoa nội sát vách nghe tiếng chạy tới, thấy thế lập tức ngồi xuống, phổi hợp với tần suất hồi sức của Mẫn Nguyễn mà tiến hành hô hấp nhân tạo.
Máy điện tâm đồ liên tục phát ra tiếng cảnh báo chói tai, Mẫn Nguyệt nhìn màn hình đột nhiên phát hiện hình sóng dị thường, vội nói: “Tâm thất rung lên rồi! Tôi đi lấy máy khử rung tim!”
Mẫn Nguyệt chạy thật nhanh ra khỏi phòng, đâm vào phòng dụng cụ lấy máy khử rung tim ôm vào ngực, nhanh chóng chạy trở về. Vừa vào cửa liền thấy Hứa Mạch đứng ở giữa phòng, nhịn không được gọi: “Sư phụ…”
Nam bác sĩ khoa nội nghe tiếng nâng tay: “Đưa máy khử rung tim cho tôi!”
Mẫn Nguyệt lập tức đưa lên.
Y tá đem theo máy hô hấp và các thuốc trở về, Mẫn Nguyệt đặt nội khí quản, nối với máy hô hấp, sau khi pha loãng thuốc thì chuẩn bị tiêm vào.
Hứa Mạch nhắc nhở: “Tiêm chậm một chút, đừng hoảng”
“Ừm” Mẫn Nguyệt và Hứa Mạch nhìn nhau, trái tim vẫn khẩn trương đến mức kinh hoàng, nhưng lúc này bỗng nhiên nàng không thấy sợ nữa.
Nam bác sĩ đã khử rung tim nhiều lần nhưng tâm thất của ông ta lại không rung lên. Mẫn Nguyệt đã tiêm hai ống cordarone nhưng vẫn không giải quyết được.
Màn hình máy điện tim biểu hiện nhịp tim đình chỉ, sau ba mươi phút cấp cứu, điện tâm đồ vẫn là một đường thẳng như cũ.
Nam bác sĩ buông máy khử rung xuống, lau mồ hôi rồi thở dài.
Hứa Mạch tiến lên kiểm tra đồng tử của người đàn ông, lẳng lặng nói: “Có thể dừng được rồi”
Mẫn Nguyệt ngoảnh mặt làm ngơ, tự mình lấy máy khử rung điều chỉnh jun xong, ấn vào ngực người đàn ông.
Thân thể người đàn ông run lên, nhưng điện tâm đồ vẫn một đường thẳng.
Mẫn Nguyệt chỉnh jun cao hơn, lại muốn khử rung một lần nữa.
Hứa Mạch đè tay nàng lại: “Được rồi, dừng lại đi”
Nam bác sĩ móc ví tiền trong túi người đàn ông ra, lấy chứng minh thư, sau khi kiểm tra đối chiếu không có sai lầm thì giao cho Hứa Mạch.
Hứa Mạch sau khi so tướng mạo bên ngoài và trong chứng minh thì liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, nói với y tá: “12 giờ 17 phút, bệnh nhân Lục Nhân Giáp cấp cứu vô hiệu, tuyên bố tử vong”
Sau đó dặn dò thêm một câu: “Liên hệ với khoa pháp vụ, để bọn họ đến xử lý chuyện còn lại. Còn phải liên hệ với người nhà, thông báo với bọn họ đến nhận di thể”
Ồn ào một hồi nhưng lại lấy hình thức này để kết thúc, bảo vệ của khoa thổn thức hai câu rồi giải tán, nam hộ lý đem giường bệnh tới, di chuyển di thể đã lạnh rời đi.
Mẫn Nguyệt khó có thể tiếp thu kết quả này, ngẩng mặt đỏ mắt hỏi: “Sao lại từ bỏ? Cứu hơn mười phút nữa, có thể ông ta sẽ sống lại…”
Hứa Mạch lẳng lặng nhìn nàng, không có trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại: “Đây là kinh nghiệm lần đầu tiên cứu người tử vong của em à?”
Mẫn Nguyệt im lặng gục xuống.
Hứa Mạch đi tới, nhẹ nhàng sờ đầu nàng.
Nam bác sĩ rửa mặt ở bồn rửa tay, sau đó thấy Mẫn Nguyệt tâm tình rất sa sút, an ủi nói: “Em vừa tham gia công tác, trên phương diện tình cảm nhất thời không thể tiếp thu, chuyện này có thể hiểu được. Nhưng em là một bác sĩ, không thể bị tình cảm chi phối, phải nhìn nhận vấn đề theo góc độ chuyên nghiệp. Chúng ta cố gắng cấp cứu hơn nửa tiếng, các phương pháp đều đã dùng hết, nhưng bệnh nhân không có bất kỳ dấu hiệu khôi phục tuần hoàn tự chủ. Từ ý nghĩa lâm sàng mà nói xác thực đã tử vong, dù có cấp cứu thêm cũng là phí công, không có ý nghĩa”
Nam bác sĩ vẫy tay, cọ tay ra sau thắt lưng áo blouse lau sạch nước, tiếp tục nói: “Ngoại trừ biết cấp cứu như thế nào thì còn phải biết lúc nào chỉ có thể từ bỏ. Người mới, từ từ sẽ hiểu”
Nam bác sĩ trở về phòng khám của mình, y tá đứng ở cửa do dự nói: “Chủ nhiệm Hứa… phía sau vẫn còn mười mấy số nữa…”
Hứa Mạch nhàn nhạt nói: “Biết rồi, gọi số tiếp theo vào đi”
Mẫn Nguyệt vẫn duy trì tư thế cấp cứu vừa rồi, vẫn không nhúc nhích ngồi chồm hỗm dưới đất, bả vai buông xuống, bóng lưng lộ ra uể oải.
Vị trí sau vai chảy ra dịch thể màu đỏ, Hứa Mạch đưa tay chạm vào lập tức nghe được âm thanh Mẫn Nguyệt hít khí lạnh vì đau.
“Bị thương sao?” Hứa Mạch hỏi.
“Đập vào trên cửa…”
Hứa Mạch đè đầu khớp xương: “Như vậy đau không?”
“Không đau…”
“Đầu khớp xương chắc là không có sao, bị trầy da thôi. Em về phòng bệnh trước đi, để Đặng Tang giúp em khử trùng băng bó một chút”
Mẫn Nguyệt trầm thấp đáp: “Vâng…”
Mẫn Nguyệt chậm chạp đứng lên, cúi đầu yên lặng đi ra ngoài. Nàng không quay đầu lại, vì vậy không thấy được lo lắng trong ánh mắt của Hứa Mạch.
_________
Đọc chương này đau lòng quá…