Bạn đang đọc Tâm Sự Của Một Thằng Trai Mới Lớn : Có Lẽ Anh Quá Ngốc – Chương 11
CHAP 11:
Cấp II, tất nhiên vấn đề chấm thi đua tập thể rất quan trọng. Không những mỗi lớp có một sao đỏ để chấm điểm lớp khác mà trường cũng có đội sao đỏ riêng. Những học sinh ưu tú được chọn vào đội sao đỏ của trường chủ yếu toàn mấy anh chị lớp 9, họ được vinh dự mang một cái băng rôn mini màu đỏ ở tay trái để phân biệt với sao đỏ thường. Nhiệm vụ của những người này vô cùng nhẹ nhàng: đi lòng vòng kiểm tra nề nếp các lớp, chấm điểm chuyên cần của sao đỏ thường, ghi tên toàn bộ học sinh đi trễ, cúp tiết, đánh nhau và nộp về Đoàn trường.
Nói nhiều như thế để các bạn hiểu rõ hơn vấn đề tôi đang đối mặc: vượt qua hàng phòng thủ “băng rôn đỏ” -cái tên mĩ miều tôi dành tặng cho “sao đỏ của trường”- trong khi bên cạnh đang có “thương binh”. Bình thường thì một mình tôi có thể dễ dàng vượt qua mấy đôi mắt cú vọ của đội “băng rôn đỏ” nhưng giờ thêm Tú, cả cái chân trặc khớp của nàng thì Boss đành bó tay, tới đâu hay tới đó vậy. Dìu cô bạn đi… hiên ngang vào sân trường, tôi cầu mong đừng đụng trúng đứa “băng rôn đỏ” nào khó tính.
– E hèm, hai bạn lớp nào?
Đóng bộ mặt “nai tơ” hết cỡ, tôi quay lại. Một thằng 4 mắt, tay phải cây viết, tay trái cuốn sổ nhìn hai đứa tôi, dĩ nhiên nó thuộc “băng rôn đỏ”.
– Bạn bỏ qua cho tụi mình lần này nhé. Sáng này bạn mình học thể dục bị trặc khớp, nãy xe đạp hư giữa…
– Nguyên tắc là nguyên tắc, hai bạn tên gì, lớp nào?- Chưa kịp nói xong tôi bị thằng cờ hó kia chặn họng.
– Bạn tha cho tụi mình lần này đi nhé, tụi mình cũng không muốn đi trễ đâu!- Tú nãy giờ mới lên tiếng.
Thằng kia rời mắt khỏi cuốn sổ, nó ngẩng lên nhìn Tú. Thằng này chẳng biết có nhìn thấy gái đẹp bao giờ chưa mà vừa thấy Tú, nó há mồm “trồng cây si”
– Ơ… Ờ, uhm… Lần này… thôi đấy nhé, không có lần sau nữa đâu.- Nó làm mặt nghiêm, đểu thấy sợ.
– Uhm, không có lần sau đâu, mình hứa!- Tú khó nhọc chuyển chân trụ, thằng 4 mắt vội đỡ.
-Mà bạn tên gì vậy?
– ……
– Yên tâm, mình không ghi đâu? Hỏi xã giao thôi! Bạn tên gì, lớp nào vậy?- Lợi dụng thấy ớn.
– Uhm, mình tên Tú, học bên 8/3.
– Oh, ra là hàng xóm. Mình tên Sang, lớp trưởng 8/4!- Tính dằn mặt Boss à?
– À trễ rồi, lớp mình lát có bài kiểm tra. Xin phép Sang nhé.
Nói rồi chưa kịp để thằng 4 mắt “trăn trối” gì với Tú, tôi nắm tay nàng lôi đi luôn một mạch, không quên khuyến mãi cho nó cái nhìn tóe lửa của một võ giả. Cô bạn siết mạnh tay tôi ra chiều không vừa ý:
– Đau, đi từ từ thôi!
– Ở đó nói cho lắm vào, lát kiểm tra rồi không hiểu gì nữa cho coi!
– Có người đang ghen tị thì phải?
Tôi im lặng, vẫn nắm tay Tú, vẫn lôi đi nhưng chân thì bước chậm lại. Ừ thì tôi… ghen, nhưng tôi là gì của Tú mà dám nói ghen chứ, dù chỉ là ghen tị. Về tới chỗ ngồi, tôi hậm hực ra mặt, nhớ lại cảnh bị thằng 4 mắt cho ăn “quả bơ” to đùng lúc nãy. Gì chứ nó coi lời Boss như không khí, vậy mà vừa thấy mặt Tú là thằng mắc dịch ấy đổi ngay thái độ, còn lợi dụng chức quyền để đạt mục đích nữa chứ. Báo hại Tú nãy giờ chẳng dám bắt chuyện với tôi, chắc nàng tưởng tôi đang giận chuyện lúc nãy.
– Lại giận Tú à?- Vẫn là nàng mở lời trước.
– Không, tức thằng 4 mắt thôi.- Tôi mở cặp lấy nước uống.
– Người ta có tên mà?
– Nó nói với Tú, không phải với N!- Tôi cầm chai nước lên uống và nhìn nàng tỉnh bơ.
– Bó tay. Chỉ bài này cho Tú với!
Tú lảng qua chuyện học tập, tôi cũng chẳng muốn nói thêm về vấn đề thằng 4 mắt, kẻo có khi 2 đứa lại cãi nhau như lúc trưa thì mệt nữa. Chỉ tận tình cho Tú những chỗ khó, tôi thở phào khi nàng tiếp thu tốt thông tin tôi đưa. Chợt thằng 4 mắt lấp ló ngoài cửa sổ, Tú vội cúi đầu tránh mặt nhưng không kịp, đành quay ra gật vài cái cho có lệ. Trống điểm giờ học vang lên, kết thúc 15’ truy bài. Tôi soạn vở Sử ra rồi ngó Tú. Nhận ra ánh nhìn “soi mói” của tôi, Tú gắt:
– Làm gì nhìn dữ vậy? Hồi trưa nhìn chưa đã à?
– Gái đẹp chẳng lẽ trai không được nhìn à?
– Nói thừa!
Tôi thiếu điều muốn bật ngửa sau câu nói của Tú, nàng quá “ranh ma” trong chuyện ăn nói. Quê độ, tôi ngậm luôn hết tiết Sử vì tiếp theo là tiết Hoá, có kiểm tra nên chắc chắn Tú sẽ… hỏi bài, tới chừng đó có muốn im cũng không được.
Tiết Hoá, vừa vào là cô bắt lớp rứt giấy ra làm kiểm tra. Tôi giật luôn 2 đôi, 1 cho Tú và 1 cho tôi. Viết đầy đủ thông tin của mình vào tờ giấy, tôi lại ngó qua Tú, nàng cắn môi nhìn bà cô, chắc đang lo. Tôi khẽ vỗ vai Tú rồi giơ ngón cái ra bảo “Tú cố lên!”, nàng mỉm cười, hít thở sâu rồi ngồi đợi đề.
Cô ghi 2 đề lên bản, tôi đề… riêng nên lại đợi. Tú viết đề vào giấy, tôi nghía xem đề nào và viết giấy nháp cách giải đưa cho nàng. Hành động của tôi diễn ra chớp nhoáng nhưng vẫn không thoát khỏi mắt của mấy đứa bàn dưới, vài tiếng… đằng hắng thật “khẽ” liên tục nhắc nhở. Tôi im re, chả dám nhúc nhích nữa, đợi cô viết xong nét chữ cuối cùng trên bản mới dám cầm bút… sẵn sàng. Đưa đề riêng cho tôi, cô cười tươi như hoa:
– Làm nhanh, cô thu chung với các bạn!
Bỏ lại Boss đang muốn… oà lên khóc vì sự bất công vô lí này, bà cô quay gót ngọc đi lên bàn giáo viên, mắt dáo dác nhìn khắp lớp. Khẽ liếc qua cái đề, tôi toát mồ hôi hột vì độ khó của nó, ít nhất cũng tương đương với bài 4 sao trong sách nâng cao. Tất nhiên việc đầu tiên vẫn là phải cân bằng phương trình hóa học, cái phương trình dài ngoằng tốn của tôi gần 2 phút, thêm 3 phút cân bằng. Cật lực bẻ khoá từng câu, tôi làm xong khi đồng hồ bấm ngược dừng ở số 4’12s. Tú ngó sang tôi, chắc là gặp chỗ khó. Tôi lướt qua rồi ghi bài giải đưa cho nàng, giờ cần điểm trước, lí thuyết tôi sẽ giảng lại cho nàng sau.
– Hết giờ! Tất cả dừng bút nộp bài ra đầu bàn!
Tú buông bút, thở dài ngoa ngán nhìn tôi:
– N làm bài được không, lần nào làm kiểm tra cũng đề riêng hết!
– Câu này N hỏi Tú mới đúng. Làm bài được không?
– Tạm ổn.
– Uhm, lo lấy lại điểm đi, lí thuyết N sẽ bổ sung cho Tú sau.
– Cảm ơn trước.
– N với Tú muốn ra khỏi lớp tâm sự không?- Bà cô… phá đám.
– Dạ không thưa cô!- 2 đứa đồng thanh.
– 2 đứa bay làm gì mà đồng thanh ghê vậy?- Bà cô này ác, thích chọc người khác điên lên đây mà.
– Dạ có gì đâu cô!- Đồng thanh tập 2, lại nhìn nhau và đỏ mặt.
– Ghê quá cô ơi, 2 đứa tụi nó song kiếm hợp bích luôn kìa!- Giờ tới mấy bà 8 trong lớp.
– Thôi các em im lặng cho cô chấm bài. Chấm xong cô phát luôn cho!
– Hoan hô cô!- Cả lớp đồng thanh.
Hên, bà cô thấy lớp ồn quá nên không muốn chọc nữa, tự dưng thoát được cảnh “tan da nát thịt” vì bị “đại bác” bắn. Tôi lại thở phào, gục luôn xuống bàn nhìn Tú. Tú cũng nằm bẹp trên bàn ngó qua. Không hẹn, 4 mắt nhìn nhau, không đỏ mặt, không ngại ngần như đầu năm, cái nhìn bây giờ đầy trìu mến và ấm áp.
– Mắt N cũng màu nâu à?
– Chẳng biết, có bao giờ soi gương đâu?
– Xạo ke! Mắt N đẹp thật.
– Mắt Tú cũng đẹp mà, nhìn long lanh đáng yêu lắm.
– Nói người hay nói mắt vậy?- Nàng chu môi, lại muốn cắn lên đấy quá.
– Cả người. Khuôn mặt, mái tóc, tay chân, thân thể, cái nào cũng đẹp cả.
– Giỏi nịnh!
– Nói sự thật thôi!-Tôi nhún vai, le lưỡi trêu cô nàng.
Nói chuyện với Tú được một lát thì cô phát bài kiểm tra. Tú đưa bài kiểm tra của mình cho tôi xem, được 7 điểm. Trông Tú hớn hở cầm tờ kiểm tra mà tôi chỉ có nước lắc đầu, kiểu này nếu được 10 điểm không biết cô nàng sẽ phản ứng như thế nào nữa. Phát xong bài kiểm tra, cô cho học sinh đọc điểm để vào sổ. Tôi dĩ nhiên được 10, Tâm kèn chỉ được 9 dù rằng đề nó dễ trong 2 đề trên bảng. Đăng cò được 8.5, C béo 8, còn lại chủ yếu dưới trung bình và vài đứa 6, 7. Hết tiết, ra chơi, tôi phóng xuống canteen mua 2 cốc nước mía. Vừa bước tới bậc thềm của lớp, tôi thấy Tú đang nói chuyện với thằng 4 mắt lúc trưa. Tôi cười nhạt, uống luôn 2 cốc nước trên tay rồi vòng lên sân thượng, nơi đây là lãnh địa của Boss.