Tam Quốc Vương Giả

Chương 93: Once More Th


Đọc truyện Tam Quốc Vương Giả – Chương 93: Once More Th


Vụ ầm ĩ này qua đi nhất định sẽ làm cho tuyệt đại đa số người chơi thất vọng.

Trong rừng trong núi cũng không phải nơi an toàn như tưởng tượng.

Nào là độc trùng mãnh thú, đầm lầy chướng khí, sơn tặc cường đạo… đã khiến cho quá nửa số người tiến vào chết oan chết uổng rồi.

Mà hiện tại thực lực đám người chơi đều phổ biến vào khoảng tứ giai.

Coi như có tìm được mấy loại mãnh thú lục giai như hổ báo các loại thì xác suất dụ bắt thành công cũng thấp đến đáng thương.
Theo công tác thống kê không hoàn chỉnh, cơn sốt bắt sủng vật này lôi theo gần 200 triệu người trong sever Vina tham gia hành động.

Liên tiếp kéo dài trong mấy ngày.

Thế nhưng kết quả cuối cùng thì chỉ có rải rác hơn mười người bắt được các loại mãnh thú lục giai như hổ báo… mà thu hoạch được dã thú tam, tứ giai như lang, gấu các loại cũng chỉ có mấy trăm người.
Kết quả này làm cho đại đa số người chơi nản chí không thôi.

So với thu hoạch, cái giá bỏ ra là quá đắt.

Hơn một nửa số người tham gia bị giảm một cấp.

Đây là tổn thất cực lớn a.

Với level của người chơi hiện tại mà nói, tử vong một lần là tương đương với gần mười ngày bận rộn trở thành toi công rồi.

Mà phương Đông còn đỡ, bên thế giới Tây Phương nghe nói tỉ lệ tử vong còn cao hơn.

Ai bảo thực lực của đám ma thú bên đấy mạnh hơn?
Công việc vất vả, kết quả thì như lời đồn, thế nên rất nhiều người không thể không đối mặt với sự thật: quá khó để kiếm được sủng vật đẳng cấp cao.

Do đó ánh mắt của mọi người bắt đầu chuyển về một loại dã thú có đẳng cấp thấp, hơn nữa số lượng cũng không ít là chó hoang.
Tình cảnh của đám chó hoang hiện tại đang vô cùng hỏng bét.

Thoáng xuất hiện cái là bị một đám người bu vào tẩm giềng tẩm xả, đã thế còn khuyến mãi thêm ít mắm tôm.

Kể cả các tụ cư điểm toàn chó hoang cũng thế.

Vô cùng khổ cực.
Thế nhưng tại sao lại là đánh chết mà không phải dụ bắt đây?
Rất đơn giản, do xác suất khi xài skill dụ bắt thành công quá thấp, mà thời gian cooldown lại quá dài, nếu như lần đầu chiêu hàng không thành công, cũng chỉ có thể đợi skill cooldown xong rồi xài thêm lần nữa.

Nhưng 2h cooldown là quá dài, đoán chừng rất nhanh cũng sẽ bị người khác phát hiện.


Mà mấy cái thằng phát hiện nhất định sẽ không cho mình đầy đủ thời gian để chờ đợi.

Đã chính mình không chiếm được, vậy việc mẹ gì phải để cho thằng khác chiếm tiện nghi.

Thế nên, đại lượng chó hoang cứ thế oan ức mà chết.
Thị trường mấy ngày nay cũng phong phú hơn, một vài sủng vật được bán ra.

Nhưng giá lại cao tới mức không hợp thói thường rồi.

Lục giai lão hổ yết giá 100 kim.

Ai muốn mua? Có 100 kim không bằng chính mình giữ lại để mua sách kỹ năng còn hơn.

Đến chó hoang cấp thấp nhất – level 20 cũng được yết giá là 10 kim.
Tuy vậy, thế gian vẫn lắm thằng giàu.

Rất nhiều tên coi tiền như rác, thấy trên thị trường có bán cái là lập tức vung tay mua luôn sủng vật.

Mặc dù giá trị thực tế không lớn, nhưng đây chính là biểu tượng cho thân phận a.

100 kim theo giá hiện tại mà nói cũng chỉ tầm 100 vạn nhân dân tệ.

Đối với cái bọn giàu nứt đố đổ vách thì chút tiền ấy chẳng đáng là bao.

Hơn nữa dắt sủng vật trên đường, thỉnh thoảng lại gặp người biết hàng biết giá chỉ trỏ bàn tán, chút tiền ấy bỏ ra là rất có giá a.
Trong khi đó vào lúc này, Dương Thiên và tên bát giai binh dẫn đường đã sớm đến nơi, hội hợp với chín tên bát giai binh đang canh giữ Thần Miếu ở Giao Châu, nhưng hắn cũng không vội vàng lao tới ngay hòn đảo giữa hồ.
Xuống ngựa, đảo qua hồ nước trước mắt.

Hồ này có diện tích ước chừng 100 km², mà hòn đảo nhỏ lại nằm chính giữa hồ, lớn chừng 1 km2.

Quan sát kỹ không thấy gì bất thường, Dương Thiên liền cưỡi Tiểu Bạch bay thẳng về phía hòn đảo nhỏ.

Vốn chỉ có mấy km lộ trình ngắn ngủn, với tốc độ của Tiểu Bạch thì chỉ cần không đến một phút đồng hồ là tới.

Nhưng còn chưa bay được một nửa, Dương Thiên bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, cảnh vật trước mát đột nhiên biến thành màu đen.

Trong nháy mắt này, trong đầu Dương Thiên chợt nghĩ tới một thứ: chướng khí.
Lập tức mệnh lệnh Tiểu Bạch bay trở về, còn chưa thoát ra phạm vi của hồ nước, Dương Thiên đã bị cưỡng sút khỏi game.

Nếu không phải hệ thống nhắc nhở nói mình bị ngất, Dương Thiên còn tưởng rằng lần đầu tiên của xử nam như hắn đã phải bàn giao tại đây rồi!
Hai giờ sau, Dương Thiên lần nữa login.

Vừa mở mắt đã thấy mười bát giai binh trung thành đang bảo vệ nghiêm mật chung quanh.


Chỉ cần hơi có chút động tĩnh, sẽ gặp phải đả kích lôi đình của bọn hắn.
Ba ngày trôi qua, Dương Thiên ngửa mặt ngắm bầu trời thoáng đãng thở dài, vẫn là vô kế khả thi.

Cái hệ thống này cũng quá khốn nạn đi! Chẳng phải chỉ là một tòa Thần miếu sao? hết nhược thủy, lại đến chướng khí sao.

Hơn nữa cái chướng khí này còn cực kỳ lợi hại, nếu chạm vào nó, chỉ cần tầm mười giây ngắn ngủn thôi là có thể làm cho một vị đặc cấp võ tướng lâm vào hôn mê.

Cái thứ này giá mà thu vào được xong ném ra chiến trường, quả thực không công mà hưởng lợi a! Quản quân đội ngươi có bao nhiêu lợi hại , hết thảy ngã xuống cho lão tử.
Đương nhiên Dương Thiên cũng chỉ là YY thoáng một phát mà thôi, hắn còn chưa có năng lực thu được cái thứ này để mang đi.
Tuy nhiên, muốn để Dương Thiên bỏ qua thần hồn trong thần miếu này, hắn thật đúng là không can tâm.

Theo kinh nghiệm của hắn, trong game không có khả năng tồn tại sự tình không có lời giải như vậy.

“Luân Hồi” chắn chắn cũng chả nhàm chán đến mức tạo ra 1 tòa thần miếu bất khả xâm phạm giữa hồ rồi ngồi rình đám người chơi bất lực tiến vào đâu.
Đến hôm thứ tư Dương Thiên dậm chân ở đây, bên hồ bỗng xuất hiện một vị lão nhân đang hái thuốc.

Hai mắt Dương Thiên sáng lên, thông qua lão nhân này, biết đâu lại có hy vọng.

Chạy chạy lại ân cần hỏi thăm, lão nhân hái thuốc liền trả lời :“Cái này hồ a, người sống không qua được đâu.

Bất kể ngươi lợi hại đến thế nào cũng không thể chống cự lại nổi lớp chướng khí quanh hồ.

Nghe nói Nam Man nhất tộc có một số người chuyên đuổi thi *, có lẽ cũng chỉ có những thi thể này mới có thể xuyên qua lớp chướng khí a.”
(*) Mấy ông đọc truyện hoặc xem phim kinh dị rồi thì biết.

Có mấy thằng cầm bùa hay cầm chuông gì gì đó, xong dẫn theo con cương thi nhảy cà tưng cà tưng đi khắp nơi dọa người ấy.

Xem chả sợ gì cả =)).
Dương Thiên lập tức có ý nghĩ đi tìm người đuổi thi.

Nhưng vừa nghĩ đến nước trong hồ thì là nhược thủy, Dương Thiên lại bắt đầu chóng mặt: Cần một cái thi thể, nhưng thi thể này lại phải biết bay, có lẽ như thế mới có khả năng đến được hòn đảo giữa hồ……
Mấy ngày nay lại xem như toi công rồi.

Ngày hôm sau, Dương Thiên cưỡi Tiểu Bạch trở về Bạch Vân trấn, lưu lại mười vị bát giai binh tiếp tục tìm kiếm Thần miếu.
Vừa mới về đến trung tâm hành chính Bạch Vân trấn, Dương Thiên đã bị Vương lão lật đật tìm tới, nói :“Chúa công, ngươi rốt cục cũng về rồi.

Mấy ngày nay có hơn mười dị nhân liên tục đến Vọng Thiên trấn tìm người.

Chúa công xem có muốn bỏ chút thời gian đi gặp họ không?”

Dương Thiên nghe xong nhẹ gật đầu, âm thầm cười nói :“Còn tưởng rằng bọn chúng sẽ đợi thêm vài tuần nữa mới tới chứ! Không nghĩ tới cũng chỉ kiên nhẫn được chút chút như vậy thôi à.” Sau đó như sực nhớ ra gì đó, quay qua hỏi :“Vương lão, ta nhớ ngày 14 tháng trước đã dựng xong dược viên, vậy đến hôm qua là thu hoạch được rồi phải không? Không biết tình huống thế nào?”
Vương lão trả lời :“Ta ngày hôm qua cũng đã nghe Tần Đống nói, bởi vì tháng đầu không có nhiều mầm ươm lắm, lượng cam lộ thảo và huyết lệ hoa cũng không nhiều, vậy nên toàn bộ số dược thảo tháng đầu chỉ trồng để lấy hạt.

Hiện tại toàn bộ số hạt thu hoạch được đều đã đem đi trồng rồi.

Cam lộ thảo được một mẫu, huyết lệ hoa được năm mẫu.

Trong tháng mới tìm được thêm dược thảo lục phẩm Huyền Băng thảo và dược thảo thất phẩm Kim tuyến thảo, chiếm đi hai mẫu đất nữa.

Hai mẫu còn lại hiện đang tạm thời bỏ không.”
Dương Thiên nhẹ gật đầu, nguyên lai còn tưởng rằng chỉ cần trong mỗi mẫu trồng một loại dược thảo, vậy một tháng sau là có thể thu hoạch.

Xem ra thật không có đơn giản như vậy.

Lại hỏi:“Hiện tại tình huống Bạch Vân trấn như thế nào?”
Vương lão nói :“Hiện tại Bạch Vân trấn đã trên cơ bản đã dần chuyển thành trung tâm sản xuất.

Ngoại trừ tiệm tạp hóa và võ quán, các loại kiến trúc công năng khác hầu hết toàn bộ đã được up lên chung cực.

Trừ tiệm rèn là có hai tòa, những thứ khác mỗi loại chỉ có một tòa chung cực.

Tuy nhiên, sắp tới sẽ có một đám thợ cấp đại sư đột phá lên vương cấp.

Nếu như cần thì có thể xây dựng thêm một ít kiến trúc chung cực.

Về phần các kiến trúc đặc cấp, mỗi một loại đều có tới hơn mười tòa.

Kiến trúc cao cấp trở xuống càng là vô số kể.

Bất quá hiện tại quân đội của chúng ta đã đạt tới 18.000 bát giai binh, trên 100.000 thất giai binh.

Bởi vậy tiệm rèn, tiệm may, xưởng mộc đặc cấp trở lên sản xuất mỗi ngày chỉ đủ cung ứng cho nhu cầu của số binh lính tăng thêm và sửa chữa, bảo dưỡng trang bị cho binh lính cũ.

Chỉ có những kiến trúc cao cấp trở xuống thì khi sản xuất ra, ngoài một phần lưu lại trong kho, số còn lại toàn bộ bán ra thị trường.

Lượng tiền tích lũy trong Bạch Vân Trấn đã đạt trên 1 vạn kim.”
Mỗi trang bị đều có một thuộc tính ẩn, đó là độ bền.

Nói chung, thông thường nếu chỉ dùng để huấn luyện và chiến đấu cường độ thấp, một kiện trang bị có thể sử dụng trong một năm.

Đương nhiên, nếu như ngươi cầm một cái thiết thương đi đập nhau với 1 thằng cầm thương bằng tinh thiết thì đoán chừng vừa chạm vào nhau cái là vũ khí của ngươi sẽ lập tức báo hỏng.

Đây là ưu thế của trang bị cao phẩm.

Do đó, với quân đội của Dương Thiên, muốn bảo đảm vũ khí chuẩn cho 10 vạn thất giai binh hoạt động, phải có hai tiệm rèn và tiệm may đặc cấp chuyên tiến hành sửa chữa, bảo dưỡng trang bị.

Nếu như có cả Cung Tiễn thủ, vậy phải tăng thêm xưởng mộc.
Thế nên việc nuôi một đám binh lính đẳng cấp cao cũng không phải dễ dàng như vậy.
Dương Thiên nghĩ nghĩ, hỏi :“Vậy còn tình huống phát triển trên biển thì thế nào?”

Vương lão nói:“Rất là ok.

Nhờ chúa công đã an bài trước đó không lâu, hiện tại đoàn binh lực của hải tặc Hổ Sa đã đạt tới 6000 người, hơn nữa tất cả đều là thất giai binh.

Nhị đương gia Hải báo mấy ngày hôm trước đã qua chỗ chúng ta xin cấp 50 chiếc thuyền buồm ba cột và 100 chiếc vận thâu thuyền cao cấp, chia thành năm chiến đội, mỗi chiến đội đều được kèm theo một chi vận thâu thuyền.

Năm chiến đội này chia thành nhiều hướng khuếch trương ra bốn phía.

Mấy ngày này Hổ Sa đoàn đã công chiếm và bàn giao lại cho chúng ta 32 thôn trang tương đương với 32 đảo nhỏ.

Mở rộng gần gấp đôi hải phận của chúng ta.

Nhưng để đề phòng Hổ Sa đoàn phát triển quá mạnh, ta đã đưa 5000 bát giai binh ném hết xuống sông tắm biển, chuyển toàn bộ thành thủy binh.

Đồng thời giao xưởng tàu chế tạo thêm 50 chiếc thuyền buồm bốn cột, hiện đang án ngữ ở thủy doanh cạnh Bạo Phong thành.

Cộng thêm 1000 bát giai thủy binh vốn có và 20 chiếc thuyền buồm bốn cột cũ là thừa sức để áp chế Hổ Sa.”
Dương Thiên nói:“Hổ Sa làm phản hay không thì Vương lão không cần lo lắng.

Ta nghĩ bọn hắn còn chưa có cái lá gan kia.

Về phần thuỷ quân, cũng đã đến lúc chúng ta mở rộng quy mô rồi.

Lát nữa cho người đi huyện Thủy Trữ mua một bản đặc cấp thủy doanh về, sau đó lập tức sử dụng để thăng cấp thủy doanh.

Còn thuỷ quân có 6.000 bát giai binh vậy là đủ rồi, về sau chỉ cần để thất giai binh tiến hành huấn luyện thuỷ quân thôi.”
Vương lão nhẹ gật đầu, lại nói:“Chúa công, ngày hôm qua lại có một binh sĩ được phải đi tìm Thần miếu trở về, mang theo hai miềng Thần hồn bị đánh mất.

Hiện đang được đặt trong kho hàng.

Nhưng……”
Dương Thiên vui vẻ, rõ ràng kiếm được tới hai miếng Thần hồn! Xem ra ông trời đối với mình vẫn là rất chiếu cố a.

Truyện được dịch tại banlong.us.
“Nhưng cái gì?”
“Đội binh sĩ đi tìm Thần miếu kia, trong quá trình chấp hành nhiệm vụ đã có hai người gặp phải bất trắc, đã hi sinh rồi.

Do đám binh sĩ còn lại vẫn phải tiếp tục nhiệm vụ đi tìm Thần miếu cho nên đành hạ táng tại chỗ.” Vương lão bi thống nói.
Tâm trạng vui vẻ của Dương Thiên đột nhiên biến đi đâu hết, thở dài nói :“Đây là sự tình ta đã sớm lường trước, dù sao làm nhiệm vụ ở toàn những nơi man hoang, thâm sơn cùng cốc… không có nguy hiểm mới là việc lạ rồi…….
Lúc trước giao bọn hắn đi thăm dò trong hai tháng, giờ đã qua hơn một nửa.

Không biết đến hẹn, còn được mấy người nguyên vẹn trở về.

Truyền cho binh sĩ bằng mọi giá phải đi tìm bằng được thi thể của hai người đã hi sinh kia đem về an táng trong Bạch Vân Trấn.

Dùng quân tang trang trọng nhất, dùng lễ long trọng nhất đón họ về nhà.

Còn nữa nhớ an bài cho người nhà của bọn hắn thật tốt, để họ thiếu một miếng cơm, một manh áo, đừng tới nhìn mặt ta nữa”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.