Đọc truyện Tam Quốc Vương Giả – Chương 87: Xe Bắn Đá Trung Cấp
Để lại đủ số lương thực cần thiết, Dương Thiên nhảy lên lưng Tiểu Bạch bay vòng quanh khu núi lớn này một hồi.
Đương nhiên, Tiểu Bạch phi hành rất thấp.
Mỗi khi thấy một động vật hoặc thực vật kỳ quái nào đó, Dương Thiên lại ném thuật dò xét qua.
Tuyết Xà: Quái tinh anh cấp 60, sinh trưởng tại các địa phương có băng tuyết.
Còn được gọi là “U Linh Địa tuyết”.
Giỏi về ẩn nấp, tốc độ cực nhanh, lực công kích bình thường, lực phòng ngự bình thường.
Răng có kịch độc, bị cắn trúng vô phương cứu chữa.
Cao cấp đồ tể có thể thu thập.
Phong hồ: Quái tinh anh cấp 65, sinh trưởng trên các dòng sông băng trong rừng rậm, không sợ lạnh.
Tốc độ cực nhanh, thân thể linh hoạt, lực công kích rất mạnh, lực phòng ngự bình thường.
Cao cấp đồ tể có thể thu thập…….
Huyền Băng thảo: Lục phẩm trung đẳng dược thảo.
Cấy ghép cần cao cấp dược nông.
……
Dương Thiên bay thật lâu vẫn không có phát hiện Thiên Tằm ti, thứ muốn tìm nhất.
Cái giống này trong vùng băng tuyết, không những có năng lực ẩn nấp siêu cường mà số lượng còn rất thưa thớt.
Tận đến khi trời đã tối đen, Dương Thiên không thể không tạm thời buông bỏ việc tìm kiếm.
Cả cây Huyền Băng thảo lục phẩm lúc chiều thấy được cũng đành phải để đấy, ngày mai sẽ đưa dược nông cao cấp Tần Đống đến lấy về.
Ngày hôm sau, mới sáng Vương lão đã báo cho Dương Thiên một cái tin tức tốt làm cho hắn cười ngây ngô liên tục: văn sĩ cấp đại sư ở Bạch Vân trấn – Thiệu Hoa rốt cục tấn cấp thành Vương cấp văn sĩ.
Hồi đầu tháng hai, Thiệu Hoa đã là một văn sĩ cấp đại sư rồi.
Nhưng theo giai vị ngày càng cao, độ khó khi thăng cấp cũng tương ứng gia tăng lên rất nhiều.
Bởi vậy cho tới bây giờ Thiệu Hoa mới trở thành một vị Vương cấp văn sĩ, đây là chuyện rất đáng mừng.
Mà Thiệu Hoa có thể nhanh chóng trở thành Vương cấp văn sĩ như thế, phần lớn là nhờ Bạch Vân trấn có số lượng nhân khẩu khổng lồ, hơn nữa đại lượng lại là NPC tư chất rất cao.
Vương cấp văn sĩ xuất hiện, đối với Bạch Vân trấn mà nói tuyệt đối là sự kiện có ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Trực tiếp nhất là hiện tại, muốn bồi dưỡng một NPC loại sinh hoạt thành Vương cấp, mỗi người có thể tiết kiệm 100 kim.
Đây cũng không phải con số nhỏ.
Mà bây giờ số NPC sắp đạt tới tiêu chuẩn lĩnh ngộ kỹ năng sinh hoạt Vương cấp số lượng cũng không ít, tin tưởng không lâu về sau, trong lãnh địa Bạch Vân trấn sẽ xuất hiện lượng lớn chức nghiệp giả Vương cấp.
Nhưng đến lúc đó có thể dựng lên chung cực kiến trúc hay không lại rất khó nói.
Dù sao bản vẽ chung cực kiến trúc có giá cao đến dọa người.
Coi như dùng tài lực hiện tại của Bạch Vân trấn cũng không thể mua sắm với quy mô lớn.
Chuyện này còn phải xây dựng kế hoạch rồi từ từ triển khai mới được.
Dương Thiên lại đến Lạc Dương một chuyến.
Đưa Đặng Thác về trấn.
Tiện đường làm luôn một trương bản vẽ kiến trúc mộc phòng chung cực, một trương bản vẽ kiến chung cực tư thục và một trương bản vẽ kiến trúc chung cực thị trường.
Cộng thêm mấy hôm trước vừa xây một loạt Truyền Tống trận, hầu bao Dương Thiên lần nữa bắt đầu khô quắt.
Bỏ ra 1000 kim để mua bản vẽ kiến trúc chung cực thị trường, thoạt nhìn đây là giao dịch không có lợi nhất.
Bởi vì công năng giao dịch viễn trình của thị trường tối đa cũng chỉ có thể kéo dài trong hai tháng nữa.
Nhưng Dương Thiên vẫn làm như vậy.
Bởi vì hiện tại trong số các ngoạn gia, level cao nhất không sai biệt lắm đã khoảng 26-27 cấp.
Nếu như lúc sinh ra, giá trị vũ lực tương đối cao thì giờ cũng cũng sắp đạt tới tiêu chuẩn trung cấp võ tướng rồi.
Trong khi đó, hiện tại trang bị cấp Tinh Thiết còn chưa có ai có thể sản xuất ra.
Nghĩa là Dương Thiên độc quyền món này.
Lợi nhuận của độc quyền lớn đến thế nào, chắc khỏi cần nói cũng biết.
Do đó Dương Thiên mới định làm một vố lớn.
Sử dụng các thành phẩm từ Tinh Thiết không đến 500 tiền đồng, sản xuất ra trang bị rồi bán với giá năm vạn tiền đồng.
Vụ làm ăn này có thể đem tới cho hắn thu nhập cực lớn.
Hơn nữa hiện tại trong lãnh địa của mình, sản lượng của các trang bị thép ròng đã đạt tới số lượng kinh người.
Mà với tình hình sever Vina hiện tại, có thể sử dụng trang bị thép ròng cũng chỉ có võ tướng.
Thế nhưng ngặt nỗi số lượng võ tướng dù sao cũng không phải quá nhiều.
Hơn nữa hiện tại đã xuất hiện một ít lãnh địa cấp hương trấn, trong đó một số ít đã có thể tự chế tạo trang bị thép ròng, rục rịch bán ra.
Chuyện này cũng ảnh hưởng lượng tiêu thụ trang bị ở trình độ nhất định.
Do đó Dương Thiên mới nghĩ đến việc mở ra thị trường thế giới, tăng mạnh thị trường tiêu thụ của mình.
Trở về Bạch Vân trấn, Dương Thiên đem bản vẽ chế tạo xe bắn đá cho Đặng Thác học tập.
Mặc dù trong tay hắn còn có một trương bản vẽ chế tạo Thần Cơ nỏ , nhưng Dương Thiên cũng không có ý định để cho Đặng Thác học hết bởi vì chuyện này sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới sản lượng của hai loại trang bị cao giai này.
Còn không bằng đợi thêm một thời gian nữa, khi có thêm một nghề mộc Vương cấp mới để cho hắn học tập.
Việc này cũng không mất thời gian quá dài.
Chút kiên nhẫn này Dương Thiên dĩ nhiên là vẫn có được.
Nhìn bảng thuộc tính kỹ năng của Đặng Thác nhiều hơn một hạng mục: kỹ thuật chế tạo xe bắn đá, trong đó ghi chú rõ ràng là có thể chế tác các loại xe bắn đá cỡ nhỏ, cỡ trung, Dương Thiên cười đắc ý.
Dương Thiên đoán chừng giai đoạn này, trong toàn bộ thiên hạ, kể cả thế lực hệ thống.
Có thể chế tạo ra xe bắn đá trung cấp chỉ có một nhóm cực nhỏ mà thôi.
Dù sao Vương cấp nghề mộc cũng không phải dễ dàng bồi dưỡng như vậy.
NPC tư chất cấp A trên cơ bản không có khả năng trở thành chức nghiệp giả sinh hoạt Vương cấp, mà tỷ lệ xuất hiện NPC cấp S chỉ có một phần mười vạn.
Tại niên đại sắp nghênh đón loạn thế như thế này, những NPC tư chất cao cơ hồ đều đã trở thành võ tướng.
Bởi vậy chức nghiệp giả sinh hoạt Vương cấp trong toàn thiên hạ đều là hàng vừa quý vừa hiếm.
Đã có xe bắn đá cỡ trung, sau này Dương Thiên sẽ không còn e ngại các mấy cái tường thành vớ vẩn nữa.
Việc công thành chiếm trại cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Chờ mộc phòng chung cực xây xong, Dương Thiên cũng không để Đặng Thác lập tức sản xuất xe bắn đá mà trước tiên cần chế tác số lượng lớn cung tên bách luyện.
Chỉ tốn một ngày thời gian, với sự trợ giúp của 100 vị học đồ, Đặng Thác đã hoàn thành hơn 100 mũi tên đặc chế.
Sáng ngày mùng 6 tháng 4, Vương lão lại lần nữa đứng ở thủy doanh tại Bạo Phong thành tiễn đưa quân đội xuất chinh.
Có thể làm phiền lão nhân gia tự mình ra mặt cũng chỉ có vị chúa công Dương Thiên này rồi.
“Chúa công! Ngươi lần này phải đối phó với đám Thiết Giáp tê phi thường lợi hại, nên cẩn thận một chút.
Nếu như là chuyện quá sức, mong rằng chúa công lấy trăm vạn dân con dân trong lãnh địa làm trọng.” Vương lão than thở khóc lóc mà nói.
Dương Thiên bất đắc dĩ, cười khổ nói :“Vương lão ngươi đả kích lòng tin của ta quá đi! Dù sao cũng đã xuất phát đâu, chưa chi đã trù ta như thế.
Nói sau ngươi cũng không phải không biết đám dị nhân chúng ta, ai nấy đều có Bất Tử Chi Thân, ngươi không cần quá lo lắng.
Ngược lại là ngươi ở trong lãnh địa cần lưu tâm nhiều hơn, đặc biệt là Vọng Thiên trấn.
Là địa điểm mà ai cũng nhìn chằm chằm, đừng để xảy ra biến cố.
Đám người lúc trước chắn chắn sẽ không thu tay lại dễ dàng như vậy đâu.”
Vương lão gật đầu nói:“Chúa công yên tâm! Hiện tại số binh lính trong lãnh địa có thể điều động rất nhiều, thuộc hạ thì sẽ tăng thêm nhân thủ ở Vọng thiên trấn.
Hơn nữa hiện tại ở Vọng Thiên trấn cũng không còn phái thôn dân ra ngoài thành làm việc nữa.
Chuyện ngoài ý muốn hẳn là sẽ không còn.”
Dương Thiên nói :“Lần nàythời gian ra ngoài rất khó xác định, tất cả sự tình trong nội thành còn phiền Vương lão hao tâm tổn trí nhiều hơn.”
Vương lão khom người đáp ứng.
Dương Thiên lại quay qua Đại Ngưu đang đứng đợi một bên nói:“Đại Ngưu, nội hoạn trong cốc giờ đã được thanh lý hết.
Ngươi tổ chức chỉ đạo xây vài tòa thủy quân, sau đó huấn luyệnthủy chiến cho binh lính.
Từ giờ trở đi mục tiêu chiến lược của chúng ta sẽ chuyển ra biển, vì thế chút ít tôm tép dị tộc trong cốc còn sót lại kia cần nhanh chóng quét sạch.”
Đại Ngưu lớn tiếng nói:“Chúa công yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
……
Đội thuyền gốm sáu chiếc thuyền tạo thành, trong đó có ba chiếc thuyền buồm bốn cột, năm chiếc vận thâu thuyền cao cấp bắt đầu xuất phát.
Trên thuyền là 20 đặc cấp võ tướng và 1200 bát giai binh.
Những bát giai binh này giờ đã khác xa ngày xưa.
Trên người toàn bộ đều là khải giáp toàn thân, lại được trang bị thêm tổng cộng thành 800 quân trường thương,400 đao thuẫn binh.
Hơn tất cả đều sử dụng Thiên Cung – hàng tiêu chuẩn của bát giai binh, kèm theo đó là một túi tên bách luyện 20 mũi.
Đội tàu trước hết nhất đi đến căn cứ đoàn hải tặc Hổ Sa, Hổ Sa đảo.
Nguyên lai lúc đầu chỉ là thôn nhỏ cấp một, hiện đã là hương trấn cấp ba rồi.
Ngoại trừ quân doanh đã đạt đến đặc cấp, ụ tàu đã đạt đến cao cấp.
Các kiến trúc còn lại đều chỉ đạt tới trung cấp.
Cập bến đảo Hổ Sa cũng là vừa vặn thời gian Hải Báo, nhị đương gia của đoàn hải tặc Hổ Sa trở lại đảo.
Mặc dù Hải Báo đã biết rõ chi quân đâu này là của Bạch Vân trấn, nhưng đối với đám binh lính đông như kiến đang đứng trên thuyễn vẫn rất nghi hoặc.
Phải biết rằng trước kia hắn cũng đã từng hộ tống đội chiến thuyền và vận thâu thuyền.
Trong đó, số binh sĩ có thể đem theo cũng không quá nhiều.
Qua một hồi, thấy Dương Thiên từ trên thuyền đi xuống, Hải Báo lúc này mới hiểu được, lập tức chạy đến, nói:“Chúa công, ngài như thế nào lại rảnh rỗi, đến tiểu đảo của ta đi dạo a?”
Dương Thiên vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói:“Không phải là ta lo lắng lương thực của các ngươ không đủ dùng sao? tiện đường chuyển thêm đến vài chục tấn ăn cho vui mồm.
Hơn nữa đoàn hải tặc của các ngươi hiện tại đã có không ít thất giai binh, ta chuyển đến thêm ít đồ bằng thép bách luyện.
Dù sao cũng là thất giai binh, mấy vũ khí trang bị kiểu này là phải có.”
Hải báo kích động gật đầu nói:“Chúa công thật quá chu đáo.
Hiện tại nhân thủ của thuộc hạ tăng lên rất nhiều, vũ khí không đủ dùng a.
Thế nên có người trong tay thậm chí chỉ có trường thương sắp gẫy mà thôi, thật sự là quá nghèo mà.”
Dương Thiên cười cười rồi lại hỏi :“Hổ Sa giờ đang ở đâu? Ngươi báo cáo một chút tình huống hiện tại a?”
:“Đại ca của ta bây giờ còn đang lênh đênh trên biển chinh chiến với mấy đoàn hải tặc khác.
Hơn mười ngày qua chúng ta đã chiếm lĩnh gần 20 nơi đóng quân.
Trong đó có mười nơi đóng quân bao gồm cả Hổ Sa đảo được giữ lại để làm nơi chuyển chức cho binh lính đẳng cấp cao theo lời chúa công phân phó.
Số lãnh địa còn lại tất cả đều đã lại chuyển cho Chu tướng quân và Dương tướng quân, thu về dưới trướng chúa công.
Binh lực của chúng ta cũng vượt qua 1500 người.
Toàn bộ đều thất giai binh trở lên.
Thuyền buồm ba cột có mười chiếc.
Mặt khác đã vận chuyển về Bạch Vân trấn gần một vạn nhân khẩu.
Hiện tại mỗi ngày đều có hai đội vận thâu thuyền vận chuyển vật tư tới nơi đóng quân cho chúng thuộc hạ.
Mà bên phía thuộc hạ cũng đồng thời mỗi ngày đều vận chuyển lượng lớn nhân khẩu là tù binh về cho Bạch Vân trấn.
Số tàu thuyền của Hổ Sa hiện được chia làm hai đội.
Mỗi đội có bốn chiếc thuyền buồm 3 cột, 10 chiếc vận thâu thuyền cao cấp.
Hai đội tàu này là dư dả cho toàn bộ hệ thống vận chuyển của đoàn hải tặc Hổ Sa.”
Dương Thiên gật gật đầu, sau đó lại nghĩ nghĩ, nói:“Các ngươi phải mau chóng tăng số thuộc hạ lên chừng hai vạn.
Hiện các ngươi có quân doanh của 10 nơi đóng quân để sử dụng.
Chỉ cần có đầy đủ nhân khẩu, có lẽ chỉ cần không đến 40 ngày là có thể đạt được mục tiêu.
Trong đoạn thời gian này, ngoại trừ người già yếu, phụ nữ, trẻ em ra thì toàn bộ những người còn lại đều đưa đi chuyển chức thành binh sĩ, không cần đưa về Bạch Vân trấn nữa! Thẳng đến khi biên chế quân đội đạt tới số lượng hai vạn mới thôi.”
Hải Báo cao hứng nói:“Vâng! chúa công!”
……
Lưu lại toàn bộ mười chiếc vận thâu thuyền xong, Dương Thiên mang theo ba chiếc thuyền buồm bốn cột rời khỏi Hổ Sa đảo.
Đã lâu rồi Dương Thiên không có xem xét cẩn thận bản đồ lãnh chúa.
Dù sao đây cũng không phải thói quen cần có của mỗi ngoạn gia.
Đứng trên thuyền, Dương Thiên ấn mở địa đồ lãnh chúa.
Quả nhiên như lời Hải Báo nói, trên bản đồ lại mới tăng thêm gần mười điểm sáng, cũng tương đương với số lãnh địa của hắn lại có thêm gần mười cái.
Đây cũng là lí do mà sản lượng đánh bắt cá mỗi ngày tăng lên rất nhiều.
Nói không chừng sau này nguồn lương thực chủ yếu của mình sẽ là ở đây rồi.
Hơn nữa, Dương Thiên còn biết, chờ một thời gian nữa khi hệ thống update phiên bản mới.
Thiên hạ sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, rất nhiều thứ sẽ ngày càng trở chân thực, càng thêm gần với sinh hoạt ngoài đời thực.
Đơn cử như hiện tại, thóc là lương thực, thịt dã thú cũng là lương thực, hải sản cũng là lương thực.
Nhưng sau khi update, vậy thóc là thóc, thịt là thịt, hải sản là hải sản… Mấy thứ này không còn thay thế cho nhau được nữa.
Lãnh chúa sẽ phải vì cuộc sống của cư dân trong thuộc địa, cung cấp đồ ăn đa dạng hơn, phong phú hơn.
Bằng không dân tâm sẽ liên tục giảm xuống cho đến khi phát sinh phản loạn……
Mà nếu như Dương Thiên có thể lũng đoạn thị trường hải sản, vậy tương lai tươi sáng thế nào không cần nói cũng có thể biết được rồi.
Đương nhiên, chuyện này những người chơi khác vẫn chưa biết.
Bọn hắn vẫn chỉ chăm chăm gieo trồng thóc, lúa mì… coi như là gặp được các cây nông nghiệp khác ở dã ngoại cũng không ai dư hơi đem về cấy ghép, tiến hành gieo trồng đúng quy mô.
Lý do cũng đơn giản, chút ít cây nông nghiệp này, sản lượng khi thu hoạch kém xa so với thóc, lúa các loại.
Hơn nữa thu hoạch về, biểu hiện trong kho hàng đều là lương thực như nhau……, Trong Thiên Hạ trăm công nghìn việc phải xử lý mỗi ngày.
Ai thừa thời gian làm mấy việc vô ích này cơ chứ?
Đang nghĩ ngợi lung tung, bên tai Dương Thiên chợt vang lên tiếng hệ thống nhắc nhở.
Là gamer kỳ cựu của cái trò này, Dương Thiên đương nhiên biết thanh âm kiểu như vậy chỉ có thể là nhắc nhở khi hảo hữu pm tới.
Mà kiếp này trùng sinh lại, người được mình thêm vào danh sách hảo hữu cũng mới chỉ có duy nhất Phi Liệng Soái Heo mà thôi..