Tam Quốc Vương Giả

Chương 82


Đọc truyện Tam Quốc Vương Giả – Chương 82


Dương Thiên quay qua Việt Đan nhẹ gật đầu, để cho hắn động thủ.
Việt Đan hai tay bưng lấy thần vị, nhẹ nhàng cầm lên.

Thế nhưng thần vị lại không hề di động mảy may.

Việt Đan nhíu mày, vừa rồi tuy hắn chỉ cầm thoáng một phát, mặc dù không dùng sức.

Nhưng dựa vào thực lực Đế cấp võ tướng, coi như là trăm cân trọng thạch chính mình cũng có thể nhẹ nhàng cầm lên.

Không nghĩ tới thứ đồ chơi cao không đến một xích (0,33m) này, đến một điểm động tĩnh cũng không có.
Lần nữa tăng mạnh khí lực, nhưng kết quả cũng không có gì biến hóa, lực lượng khổng lồ kia tựu như trâu lao xuống biển, vô tung vô ảnh biến mất.
Việt Đan cảm thấy mất hết mặt mũi, đang muốn dùng toàn lực dứt cái thần vị này ra, lại nghe đi ra bên ngoài bỗng nhiên ầm ĩ hẳn lên.
“Có địch nhân lẻn vào nội thành, bắt hắn lại!”
“Đ… x…m…n, có người ở đánh chủ ý với tông miếu của chúng ta, mọi người chém hắn treo xác lên chuồng heo……”
“Nhất định là bọn quan phủ rồi……”
……
Việt Đan nhìn về phía Dương Thiên, chờ hắn ra quyết định.
Dương Thiên cau mày, cuối cùng cũng minh bạch tại sao lão gia hỏa này nãy giờ hào phóng như vậy rồi.

Nguyên lai chỉ cần khẽ động vào thần vị, toàn bộ cư dân thành thị sẽ biết có người xâm nhập miếu.
Hơn nữa tông miếu trong lãnh địa của mình, muốn cầm thần vị lên rất dễ dàng.

Nhưng vì cái gì đến nơi này lại không cầm được đây? Theo lời Nguyên Cát trưởng lão nói, thần hồn này tuyệt đối có thể lấy đi.

Hiện tại chính mình đã không cầm được, vậy chỉ có thể là điều kiện chưa đủ mà thôi.
Tóm lại mà nói, chính mình đã bị lão gia hỏa trước mắt này cho ăn thịt lừa rồi.

Hung hăng nhìn chằm chằm tên trưởng lão kia, nói: “Làm thịt lão gia hỏa này, chúng ta đi!”
Lão giả này tuy nghe vậy nhưng lại sắc mặt không biến, cười mỉm nhìn bốn người Dương Thiên, tựa hồ vừa được nghe sự tình nhất buồn cười nhất thiên hạ.
Việt Đan nghe lệnh, rút kiếm, thế như bôn lôi đâm về lão giả.
Lão giả kia vẫn không nhúc nhích, cứ đứng nhìn trường kiếm đang đâm tới, vẻ mặt khôi hài……
Việt Đan mặc dù cảm giác rất quỷ dị, nhưng cũng không dừng lại, lợi kiếm nhanh chóng xuyên qua thân thể lão giả.

Nhưng Việt Đan lại có cảm giác, một kiếm vừa rồi giống như đâm vào không khí.

Trong nội tâm cả kinh, lập tức thả người lui về phía sau.
Trường kiếm xuyên qua thân thể lão giả.

Rất quỷ dị là trên người hắn liền một vết máu cũng không có.

Không chỉ là không có vết máu, mà ngay cả trên quần áo cũng không có một lỗ thủng! Đây căn bản không phải chuyện bình thường.
Dương Thiên tâm niệm chuyển động.

Đám người mình lưu lại chỗ này càng lâu thì càng nguy hiểm.

Chỉ bằng bốn người, nếu lâm vào vòng vây của mấy vạn đại quân sẽ rất khó tìm được đường sống.

Mà lão gia hỏa trước mắt này tựa hồ cũng không phải dễ giết như vậy, hay là trước đi thì tốt hơn.
“Rút lui!” Dương Thiên ra lệnh một tiếng, cùng bọn Tôn Miễu chạy ra khỏi miếu.
Những chuyện này chỉ là phát sinh ở trong nháy mắt, bởi vậy bên ngoài tông miếu cũng chỉ mới có rải rác mấy người đang vọt tới bên này.
Mấy tên cường đạo còn chưa hiểu là chuyện gì đã xảy ra, vừa lao tới đã bị Việt Đan cho đâm cho lỗ trên người.

Chắc thằng này vẫn cay cú chuyện vừa rồi nên phát tiết trên mấy tên lính.
Bên tai Dương Thiên vang lên tiếng trống trận ầm ầm nội thành, biết lần này phiền toái to rồi.

Nếu chỉ có mình thì ngược lại có thể cỡi Tiểu Bạch ung dung đào tẩu.

Nhưng Tiểu Bạch mỗi lần tối đa chỉ có thể chở hai người.

Vậy hai người còn lại dĩ nhiên sẽ bị hãm vào trong vòng vây.
“Việt Đan, ngươi đưa ta theo, nhảy lên nóc nhà tìm chỗ trốn.

Tôn Miễu và Trần Khôi chú ý đừng để tụt lại.” Dương Thiên nhanh chóng nói.
Tôn Miễu lợi dụng cung tiễn trong tay, xử lý mấy tên cường đạo đang từ xa chạy tới.

Sau đó bốn người nhảy lên nóc nhà, nhanh chóng thả người chạy đi.
Mà lúc đám cường đạo kịp chạy đến cửa miếu, bốn người Dương Thiên sớm đã không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.

Tên thủ lĩnh vừa hổn hển thở, vừa giận tím mặt, lệnh cho toàn trại cẩn thận điều tra, nhất định phải tìm được bọn trộm cắp đáng khinh này.
Tạm thời không nói đến đám cường đạo đang lật tung cả thành tìm bọn Dương Thiên đến gà bay chó chạy.

Lúc này đám Dương Thiên đã lẳng lặng đứng ở một góc tối trong khu trung tâm hành chính.

Chỗ này hiện tại đến một bóng ma cũng không có.

Toàn bộ đã chạy đi điều tra tình hình địch nhân rồi.
Về phần Dương Thiên vì cái gì không trực tiếp thẳng phủ thành chủ? Đó là bởi vì phủ thành chủ là một loại kiến trúc được hệ thống bảo hộ, chỉ cần có người không phải cư dân bổn thành hoặc được chủ nhân đồng ý mà chớm tiến vào phủ thành chủ thôi, thành chủ lập tức sẽ nhận được tin tức.

Dương Thiên cũng sẽ không ngu ngốc như vậy, đi chạy tới chịu chết.
Tôn Miễu nói khẽ: “Chúa công, thần vị chúng ta bây giờ không lấy được, giờ làm gì đây?”
Dương Thiên suy nghĩ một chút nói: “Cái thần vị kia nhất định là có thể lấy đi, chỉ là bây giờ còn chưa được.

Ta muốn muốn chiếm lấy thần vị chắc phải đợi đến lúc sơn trại bị công phá hoặc phá hủy mới được.

Vì thế, chúng ta bây giờ chỉ cần chờ thôi.

Đợi đến ngày mai khi sơn trại bị hạ, chúng ta đục nước béo cò, thừa cơ đem cái thần vị này đi.”
Trần Khôi thanh âm buồn bực hỏi: “Chúng ta cứ ở chỗ này chờ sao?”
Dương Thiên nói: “Đương nhiên không được.

Đợi lát nữa đám cường đạo không tìm thấy chúng ta, một ít nhân vật cấp đầu lĩnh sẽ trở về đây thương thảo và xử lý sự tình.

Do đó chúng ta cũng không trốn ở đây lâu được.

Các ngươi cứ tìm vài nhà dân ở gần miếu mà ẩn thân.

Đám cường đạo kia nhất định sẽ điều tra địa phương gần tông miếu trước, thế nên thêm một lúc nữa là chỗ đó an toàn..

Như vậy cũng thuận tiện cho chúng ta ngày mai hành động.”
Ba người Trần Khôi đều nhẹ gật đầu.
Trời gần sáng, bốn người Dương Thiên rốt cuộc lặng yên không một tiếng động tiềm nhập vào một nhà dân.

Tên cường đạo bên trong vừa mới nằm ngủ đã bị Việt Đan nhẹ nhàng đánh cho phát ngất xỉu.
……
Trưa hôm sau, bên ngoài Thanh Long trại đã tụ tập mấy chục vạn quân đội, bao trọn cái Thanh Long trại một vòng, binh lính chen chúc chật như nêm cối.
Lúc này trong một cái doanh trướng, 13 người chơi đang ngồi vây quanh một cái bàn.

Trong đó có ba người trước kia đã đến Vọng Thiên trấn tiến hành dụ dỗ Dương Thiên là Thí Thần Quân Vương, Nhất Kỵ Hồng Trần và Tiểu Thiến.
Lúc này, Tiểu Thiến đang là người lên tiếng: “Hiện tại toàn bộ lãnh chúa sở hữu lãnh địa cấp hương trấn ở Thủy Trữ huyện thành đều đã ngồi ở chỗ này.

Tiểu muội muốn nghe xem các vị đối với việc Thái Huyện lệnh tổ chức đánh Thanh Long trại lần này có ý kiến gì không?”
Một người chơi nói: “Cái này có cái gì mà phải ý với chả kiến nữa? Trò chơi cuối cùng cũng chỉ là trò chơi thôi.

Đây bất quá là một hoạt động mà hệ thống tổ chức cho người chơi.


Chúng ta cứ dựa theo quy tắc tiến hành, cuối cùng phân phối lợi ích là được rồi.”
Một người chơi khác nói: “Ta lại không đồng ý với Lão Quỷ huynh.

Nói thật, từ khi vừa tiến vào trò chơi, ta cũng cảm giác trò chơi này so với mấy game đã chơi lúc trước khác nhau rất lớn.

Những NPC trong game quá thông minh.

Hơn nữa ta cảm giác cái thế lực NPC này do…một hệ thống khác vận hành, mà chúng ta bây giờ căn bản mới chỉ đứng ở biên giới của Thiên Hạ, còn chưa dung nhập hẳn vào trò chơi.

Bởi vậy, chúng ta không thể khinh thị bất kỳ một NPC nào, đặc biệt là tên huyện lệnh, nắm quyền chưởng quản một phương trong chiến dịch lần này.

Nếu không cẩn thận, rất có thể sẽ lật thuyền trong mương.”
Nhất Kỵ Hồng Trần nói: “Ta cũng đồng ý với ý kiến của Tiêu Dao lão đệ.

NPC trong này khôn khéo ranh ma như quỷ vậy.

Hơn nữa thế lực NPC cường đại, không phải hiện tại đám người chơi chúng ta có thể so sánh.

Làm việc xác thực phải thật cẩn thận, bằng không thì khó mà dương danh, dù chỉ là trong trò chơi.

Lần này Thái Huyện lệnh ném ra một cái bánh thơm ngon lớn như vậy để cho chúng ta tranh đoạt.

Bộ các ngươi nghĩ có thể ăn không của người ta dễ thế à, ta chắc chắn rằng hắn có thể từ đây đạt được lợi ích càng lớn hơn so với chúng ta.”
Tiểu Thiến nói: “Nếu chỉ là như vậy thì còn tốt.

Kể cả trong chiến dịch lớn như vậy thì chúng ta vẫn tương đối an toàn.

Ta lo lắng chính là tên Thái Huyện lệnh này có ý đồ xấu.

Từ khi ta tiến vào trò chơi cũng cảm giác được, ngoại trừ thôn dân trong lãnh địa chúng ta.

Còn lại đại đa số NPC đều không quá để mắt những “dị nhân” tham gia game này.

Mà tốc độ phát triển thế lực của người chơi chúng ta lại nhanh hơn thế lực của hệ thống rất nhiều.

Ví dụ đơn giản như chuyện luyện binh mà nói.

Binh sĩ của thế lực hệ thống cũng đồng dạng đều phân chia đẳng cùng giai vị.

Nhưng trong lãnh địa của hệ thống, bình thường binh lính rõ ràng có chỉ số thông minh không bằng người chơi.

Nếu như đơn đả độc đấu rất dễ dàng bị đánh chết.

Để giảm tỉ lệ tử vong, bọn hắn không thể không để võ tướng dẫn đầu đại đội binh lính tiến hành chiến đấu.

Do đó, binh lính của thế lực hệ thống muốn tăng lên tới tứ giai, cần bỏ ra rất nhiều thời gian.

Hơn nữa người chơi có Thải Tập thuật, có công năng viễn trình trò chuyện và một loạt ưu thế khác.

Người chơi chúng ta có thể nhanh chóng độ phát triển thực lực như thế, tự nhiên sẽ để cho một số NPC đang nắm phần lớn lợi ích trong tay đỏ mắt và lo lắng.

Nếu ta là bọn hắn thì nhất định sẽ tìm cách chèn ép thực lực của chúng ta.

Hành động lần này của Thái Huyện lệnh, ta đoán chừng là một thủ đoạn để chèn ép thực lực người chơi.”
Nói đến đây, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Người gọi là Lão Quỷ kia yếu ớt nói: “Hệ thống sẽ không vô sỉ như vậy chứ!”
Nghênh đón lời nói này của hắn chỉ là một đống những ánh mắt khinh bỉ.

Hiện tại đại đa số người chơi cũng đã dần dần cảm nhận được NPC trong Thiên Hạ vô cùng nhân tính hóa.

Do đó những người đang ngồi đây tự nhiên cũng tinh tường, lời Tiểu Thiến vừa nói tuyệt đối là có khả năng phát sinh.
Thí Thần Quân Vương mặt đăm chiêu, nghĩ nghĩ rồi trầm giọng: “Đã như vậy, không bằng nhân cơ hội này, chúng ta để tên Thái Huyện lệnh và mười vạn binh lính hắn đem đến vĩnh viễn nằm lại tại đây.

Đang ngồi trong căn nhà này đều là người cầm đầu thế lực khắp nơi, chỉ cần các ngươi ước thúc huynh đệ thủ hạ dưới trướng không nói ra, giữ bí mật tuyệt đối.

Đến lúc đó chúng ta cứ khăng khăng Thái Huyện lệnh bị đám cường đạo của Thanh Long trại giết chết thì ai biết đấy là đâu.

Hành động cẩn thân, chuyện này tự nhiên sẽ như thiên y vô phùng.”
Lão Quỷ nói: “Lời này của Thí thần huynh mặc dù không tệ, nhưng kể cả chúng ta giết được Thái Huyện lệnh thì sao đây? Triều đình sẽ tiếp tục phái Huyện lệnh mới tới, chúng ta giết được hết sao?”
Trong nội tâm rất nhiều người bắt đầu khinh bỉ cái tên Lão Quỷ này.

Thật không biết tên này là như thế nào có thể trở thành thủ lĩnh của mấy vạn người chơi.

Hơn còn dựng lên hương trấn cấp một.
Thí Thần Quân Vương nói: “Chỉ cần chúng ta có thể giải quyết mười vạn binh lính của thế lực hệ thống ở chỗ này.

Đến lúc đó còn cần lo lắng triều đình sẽ phái Huyện lệnh mới tới sao? Bọn ta ở đây có vài chục vạn người, hoàn toàn có thể khống chế Thủy Trữ huyện thành.

Chỉ vẻn vẹn mỗi tên Huyện lệnh tới, không một binh một tốt trong tay, có đến cũng không quá đáng chỉ là bù nhìn của chúng ta mà thôi.”
Tiêu Dao nói: “Lời của Thí Thần huynh rất có lý, nhưng hiện tại chúng ta còn chưa cách nào khẳng định hệ thống ‘Luân Hồi’ và hệ thống thế lực trong Thiên Hạ phải chăng có liên hệ nội tại gì đó với nhau hay không? Nếu như có, ‘Luân Hồi’ nhất định sẽ biết rõ chúng ta đã diệt thế lực Thái Huyện lệnh.

Cũng tương đương với thế lực triều đình đã biết rõ hành vi của chúng ta.

Nếu là như vậy, ta tin tưởng Thủy trữ huyện thành sẽ rất nhanh “được” nghênh đón vô số đại quân của triều đình.”
Tiểu Thiến cười nói: “Tiêu Dao đại ca quá lo lắng rồi! Có một việc có thể chứng minh ‘Luân Hồi’ là một tồn tại siêu nhiên, nó sẽ không can thiệp đến chuyện giữa người chơi và thế lực hệ thống nảy sinh bất luận sự tình gì.

Đây cũng là lí do tại sao tập đoàn Long Đằng khẳng định: trong Thiên Hạ hết thảy đều có khả năng…….!Tin tưởng mọi người cũng biết, thiên hạ đệ nhất trấn – Bạch vân trấn nằm ngay trong Thủy Trữ huyện thành của chúng ta.

Vốn trước đây Bạch Vân thôn một mực không xuất hiện trong mắt bất cứ người chơi nào.

Thậm chí thế lực triều đình cũng không rõ cái Bạch Vân thôn này đến tột cùng ở là nằm ở đâu.

Chỉ có trước đó vài ngày, quan phủ Thủy Trữ huyện rốt cục phát hiện Bạch Vân trấn ở khu vực rất sâu trong núi.

Cái biểu lộ kinh ngạc của bọn hắn lúc ấy vừa lúc bị tiểu muội và mấy người trong công hội thấy được.

Bọn họ cũng là một đường đi theo mấy người trong quan phủ tìm được Bạch Vân thôn.

Đương nhiên, lúc chúng ta phát hiện, Bạch Vân thôn đã là hương trấn cấp hai rồi.”
“Hương trấn cấp hai?” Ngoại trừ Nhất Kỵ Hồng Trần và Thí Thần Quân Vương, đám người còn lại đều kinh hãi.

Nhưng ngẫm lại một chút, cũng hiểu được chuyện này chả có gì đáng kinh ngạc.

Đối phương up lên hương trấn cấp một sớm hơn mình cả tháng.

Giờ đã phát triển thành hương trấn cấp hai cũng là chuyện dĩ nhiên.

Đây còn là ba người Tiểu Thiến đều chưa nói, từ lúc bọn họ đến trấn cấp hai của Dương Thiên đến giờ đã qua hai mươi ngày rồi.

Bằng không bọn hắn còn giật mình nữa.
Tiêu Dao hỏi: “Hành động lần này vì cái gì mà Dương Quang không tới? Tin tưởng với thực lực thiên hạ đệ nhất trấn của hắn, so với chúng ta càng nắm chắc hơn sẽ kiếm được khoản bẫm chứ?!”
Tiểu Thiến cười khổ nói: “Người tên Dương Quang này, ta thật đúng là không nhìn thấu.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân ta ôm thái độ vô cùng cẩn thận đối với chuyện đánh Thanh Long trại lần này.


Lúc trước chúng ta định du thuyết Dương Quang hợp sức đánh Thủy Trữ huyện thành, nhưng hắn lại như thế nào cũng không đồng ý.

Hắn còn khuyên chúng ta đừng đi.

Ban đầu chúng ta còn không chấp nhận.

Nhưng chiều ngày hôm qua, được nhìn thấy số khí giới công thành khổng lồ trong quân đội của Thái Huyện lệnh xong, lúc ấy chúng ta mới minh bạch dụng ý của Dương Quang…….!Mấy cái này trước cũng không cần nói, dù sao chúng ta bây giờ cũng đã buông tha ý định chiếm lĩnh Thủy Trữ huyện.

Thế nhưng thông qua chuyện này, ta cảm thấy được Dương Quang biết rất rõ nhiều chuyện chúng ta không biết.

Khả năng đây là nguyên nhân hắn có thể dựng lên thiên hạ đệ nhất trấn.

Càng khó hơn là, thiên hạ đệ nhất trấn của hắn, cũng chỉ có một mình hắn là người chơi.

Số còn lại tất cả đều là NPC.”
Mười người còn lại ngồi trong phòng lần nữa há hốc mồm.

Bọn hắn ai nấy đều nắm rất rõ tin tức trên diễn đàn, nói phụ cận Bạch Vân trấn không phát hiện bất kỳ người chơi nào.

Nhưng bọn hắn đều cho rằng đây bất quá là thủ đoạn lừa dối của Dương Quang.

Hắn nhất định là đưa người chơi đi giấu ở địa phương nào đó, vụng trộm luyện cấp.
Giờ nghe Tiểu Thiến khẳng định như thế, trong nội tâm bắt đầu nghi hoặc thêm vài phần.
Tiểu Thiến thấy mọi người có chút không tin, nói:“ Tiểu muội phái người quan sát Bạch Vân trấn mười ngày, xác thực không thấy có bất kỳ người chơi nào xuất nhập, cũng không thấy bạch quang do người chơi login logout hiện lên.

Vì thế ta xác định Bạch Vân trấn xác thực không có người chơi khác.”
Cả đám người ngồi ở đây cùng nhìn nhau cười khổ.

Xem ra người với người trong đó thật không thể so sánh.

Đang ngồi đây ai lại không có mấy ngàn thủ hạ a.

Nhưng hiện tại cũng vẫn chỉ là hương trấn cấp một.

Tương lai hương trấn cấp hai vẫn còn mù mịt chưa thấy đâu.
Tiểu Thiến nói tiếp: “Nếu như Dương Quang biết chính xác một ít sự tình chúng ta không biết, mà lần đánh Thanh Long trại này hắn không xuất hiện.

Vậy ta càng hoài nghi trong đó có sự tình ẩn giấu.”
Lão Quỷ nói: “Cái này cũng không hẳn, Phi Thiên Thần Vương không phải cũng không tới sao? Có thể là trùng hợp a! Hoặc là Dương Quang có chuyện trọng yếu gì khác.

Mặc dù cái sơn trại cỡ lớn này, chất béo cũng phong phú.

Nhưng phân cho quá nhiều người.

Mỗi người được bao nhiêu cũng chưa biết.

Nói không chừng hương trấn cấp hai của người ta chướng mắt chút đồ này thì sao?”
Mặc dù trong lời Lão Quỷ bao hàm chút ý tứ mỉa mai, nhưng bọn Tiểu Thiến không thể không thừa nhận lời của hắn vẫn có chút đạo lý.
Thời điểm này, bên ngoài doanh trướng đang có một NPC mặc quần áo văn sĩ la lớn: “Thái Huyện lệnh có lệnh, triệu tập toàn bộ năm ngàn hữu dị là thủ lĩnh các thế lực đến trung quân đại doanh họp, thảo luận việc đánh Thanh Long trại.” Nói xong, vị NPC kia quay người rời đi, tựa hồ một khắc cũng không muốn ở lại chỗ này nữa.
Trong trướng mấy người nhìn nhau một hồi, Nhất Kỵ Hồng Trần nói: “Làm sao giờ? Đánh hay không đánh? Nếu như quyết đánh, vậy đây chính là thời cơ rất thuận lợi.

Chúng ta có thể nhân cơ hội này giết chết Thái Huyện lệnh.

Thái Huyện lệnh mà chết, vậy đám binh lính kia sẽ như rắn mất đầu, muốn đối phó sẽ rất dễ dàng”
Tiêu Dao nói: “Cứ quan sát kỹ rồi hẵng nói a! Mặc dù ‘Luân Hồi’ và lực lượng triều đình không liên quan, nhưng chúng ta hiện tại cũng không cách nào chắc chắn có thể toàn diệt mười vạn binh lính của đối phương.

Vạn nhất để mấy tên chạy thoát, vậy sẽ vô cùng phiền phức.”
Lão Quỷ nói: “Ta cũng đồng ý trước xem tình huống thế nào đã.

Nếu như Thái lão đầu thực sự hại có lòng mưu hại chúng ta, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau phản kích.

Ta tin cái lão già ấy cũng không gây nổi sóng gió gì.”
Tiểu Thiến nói: “Vậy thì giơ tay biểu quyết đi! Ai đồng ý lập tức tiêu diệt Thái Huyện lệnh thỉnh giơ tay.”
Rải rác chỉ có bốn người đồng ý.

Xem ra việc này chỉ có thể tạm thời để đấy.
Tiểu Thiến thở dài, nói: “Đại đa số mọi người đã không đồng ý, vậy trước cứ đến trung quân đại doanh xem đi! Đang ngồi đây đều đạt đến tiêu chuẩn của Thái Huyện lệnh, chúng ta cùng đi chứ?!”
……
Nửa giờ sau, công thành chiến chính thức bắt đầu!
Nhất Kỵ Hồng Trần và 13 vị thủ lĩnh lại tụ cùng một chỗ.

Thí Thần Quân Vương hung hăng nói: “Lão tặc này quá gian trá rồi, rõ ràng để cho chúng ta xung phong! Hắn chỉ phái ra một vạn người ra vẻ phối hợp với chúng ta cho hợp với tình hình, thật là khốn nạn mà?”
Tiểu Thiến cười nói: “Thí Thần đại ca không nên tức giận, phải biết rằng Thái lão nhi mới là chủ công trong cuộc chiến này.

Hắn tuy chỉ phái ra 1 vạn binh lính nhưng sức chiến đấu của đám binh lính này so với người chơi bình thường còn khỏe hơn chúng ta nhiều lắm.

Hơn nữa người chơi chúng ta có Bất Tử Chi Thân, bị giết lần đầu cũng không quá đáng là tổn thất một cấp.

Có thể làm cho Thái lão đầu đáp ứng, không phái thủ hạ binh lính là NPC của chúng ta đi trước làm khiên thịt đã là thắng lợi rồi.

Hiện tại NPC binh lính của chúng ta còn là quá ít, không cách nào thể hiện giá trị đối với hắn.

Chỉ có thể từ từ góp gió thành bão xong, giá trị của bọn hắn mới có thể phát huy được lớn nhất.

Trong tương lai, chính bọn hắn mới là người thay thế cho đại quân đoàn gamer chúng ta, là chúa tể chiến trường chân chính.”
Kỳ thật đám gamer đưa NPC binh lính ra cũng chỉ để chiếm quân công.

Một NPC binh lính tương đương với bốn người chơi, phi thường có lợi.

Do đó trên cơ bản, lãnh chúa các lãnh địa đều dẫn theo toàn bộ binh lính thủ hạ ra trận.

Kể cả đám binh lính mới chuyển chức cũng không ngoại lệ.

Bọn hắn cũng không có ý định để đám binh lính này đi đánh công thành chiến.

Thật phái ra mà nói, đánh xong một trận, còn dư lại được mấy tên cũng khó nói rồi.
Bởi vậy tạm thời có thể để cho những binh lính này không lên chiến trường xác thực là một chuyện vô cùng trọng yếu.
……
Công thành chiến tàn khốc bắt đầu, vô số người chơi “binh lính” khiêng thang mây công thành, đỡ lấy vô số mũi tên như lông vũ phóng tới tường thành.

Với người chơi được trang bị tốt một chút, trên tay cầm thiết thuẫn thì chỉ cần bảo hộ thân thể chút ít.

Với những người trang bị kém thì dễ dàng đã bị vô số tên xuyên qua.

Huyết nhuộm sa trường!
Chiến trường xác thực là một cái lò tôi luyện rất lớn.


Coi như là những người bình thường yếu nhược nhất, lúc này cũng sẽ bị kích phát khởi bầu không khí đầy nhiệt huyết, không để ý sinh tử xông về trước.

Huống chi, đối với người chơi mà nói, có tử vong thì cũng không phải thật sự tử vong.
Lúc ban đầu, đám người chơi rất khó khăn để có thể vọt tới khu vực phụ cận tường thành, phần lớn đều ngã xuống.

Nhưng người này ngã xuống, người sau lại nhặt lấy thang mây tiếp tục đi tới.
Cứ như vậy một đám ngã xuống lại một đám xông lên.

Rốt cục chạm được đến tường thành.

Nhưng thời điểm này, sự tình kinh khủng hơn bắt đầu xuất hiện.

Trên tường thành từng đoàn cự thạch, nhỏ thì như cái chậu rửa mặt, lớn thì cỡ cái thùng phuy từ đâu bay xuống như mưa.

Trong khoảnh khắc nện một đám người đang xông lên thành thịt vụn.
Loại này tràng diện huyết tinh này làm cho rất nhiều người chơi có tâm lý thừa nhận kém bắt đầu nôn mửa.

Dù sao họ cũng là người chơi, không phải NPC.

Tử trạng của bọn hắn như thế, đối với người chơi là phi thường trùng kích cường đại.
Vì vậy tràng diện bắt đầu xuất hiện một ít hỗn loạn, một ít người bắt đầu e sợ không giám tiến đến.

Đợt công kích thứ nhất dưới loại tình huống này bị đánh bật trở về.
Mà đối lập với đám người chơi.

Một vạn binh lính của Thái Huyện lệnh tiến đánh cửa Đông, lúc này đã sắp công lên tường thành.

Không ngại mỗi lần đều bị cường đạo trên tường dùng hỏa lực cực mạnh áp chế.

Bọn hắn ai nấy đều không lui nửa bước, cứ anh dũng lỳ lợm, tiến lên trùng kích phòng tuyến của đối phương.

Chiến đấu ngắn ngủi một thời gian, một vạn binh lính này còn lại không quá đáng chỉ được rải rác ba bốn ngàn người.

Hợp với ba mặt khác đã rút lui, chỉ cửa đông cũng không đem lại hiệu quả gì lớn!
Đám mười ba người Tiểu Thiên nhìn tình cảnh như vậy có chút hổ thẹn.

xem ra người chơi muốn vượt qua được đám NPC binh lính được rèn luyện trong chiến đấu mỗi ngày, con đường phải đi còn rất xa a.
Nhìn nhìn phía sau, nguyên lai cách thành khoảng 400-500 m, một lượng máy bắn đá lớn được xếp thành hình nan quạt, đang gắt gao công kích để chế trụ địch nhân trên tường thành, thế nhưng chỉ là tường thành phía đông.

Ba cửa còn lại rõ ràng chả có ai.

Qua đó mới thấy tên Thái Huyện lệnh này cũng thật gian trá đi! Rõ ràng mặc kệ sống chết của mấy vạn người chơi này.

Đoán chừng trong mắt hắn, tác dụng của đám này chỉ là phân tán binh lực đối phương.
Đúng lúc này, tên mặc quần áo văn sĩ lúc sáng kia lại chạy tới truyền lệnh, vẻ mặt hắn đen xì như có vẻ đang tức tối lắm: “Huyện lệnh đại nhân mệnh lệnh các ngươi tiếp tục công thành, không được lui về phía sau! Bằng không toàn bộ định tội phản nghịch!”
Nhìn xem sắc mặt những người khác bắt đầu trở nên khó coi, Tiểu Thiến vội hỏi: “Quan gia yên tâm, chúng ta lập tức sẽ tổ chức binh lính công thành.

Tuy nhiên hỏa lực viễn trình của đối phương lại cộng thêm máy bắn đá công kích quá mức mãnh liệt, tiểu nữ muốn mời quan gia cũng phái một ít xe bắn đá hiệp trợ thoáng một phát.”
Tên văn sĩ kia nhìn mấy người xung quanh, ai nấy mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, đoán chừng cũng không thể áp bức quá đáng, bằng không vạn nhất sẽ phản tác dụng, bèn nói: “Việc này ta không làm chủ được.

Chút ta sẽ bẩm báo với đại nhân.

Nhất định Huyện lệnh đại nhân sẽ đồng ý với thỉnh cầu của các ngươi.

Các ngươi trước chờ ở chỗ này đi!”
Tên văn sĩ kia rời đi không lâu, quả nhiên có mấy trăm đài máy bắn đá bắt đầu di chuyển nhắm về ba cửa thành còn lại.
Lão Quỷ hậm hực nói: “Lão già này quá ghê tởm, rõ ràng lấy chúng ta làm bia đỡ đạn!”
Tiểu Thiến cười nói: “Trước cứ âm thầm chịu đựng đã, chắc chắn sẽ có lúc chúng ta xoay người!” Mồm nói vậy nhưng trong nội tâm nàng lại đang cười lạnh: Nếu không phải các ngươi mấy tên nam nhi nhưng làm cái gì cũng sợ trước sợ sau thế này, vừa rồi xử lý luôn tên huyện lệnh kia thì nào có như hiện tại, nhiều chuyện như vậy!
Kỳ thật Tiểu Thiến cũng biết, bọn hắn hiện tại là lần đầu tiên cả nhóm gặp mặt.

Nếu như nói hiện tại đồng tâm hiệp lực, cùng một chỗ khống chế huyện Thủy Trữ thì căn bản là không thực tế.

Tối trọng yếu nhất trong hợp tác là phải phân phối lợi ích trước.

Nếu ban đầu không thỏa thuận rõ ràng, về sau tuyệt đối sẽ thành nội chiến.

Lần công kích tiếp theo đã có máy ném đá áp chế, công kích khoảng cách xa của đám cường đạo đã yếu đi không ít.

Tuy vậy quãng đường đi đến tường thành của từ ba hướng cũng đã lưu lại mấy vạn thi thể.

Người chơi sau khi chết sẽ được phục sinh tại chính nơi trú quân mà mình thiết trí phục sinh.

Mà ở cái khu Thanh Long trại này.

Phương viên trăm dặm quanh đây lại không có đến một cái lãnh địa.

Mà thực ra là cũng không có ai dám xây lãnh địa ở chỗ này.

Huống chi người chơi sau khi chết, phải off 8 giờ mới có thể lần nữa online.

Bởi vậy, những người chơi tử vong vừa rồi, trên cơ bản cũng đã là thoát ly cuộc chiến lần này.
Lúc này, ở cửa thành phía đông, chiến đấu đang ngày càng kịch liệt.

Tên Thái Huyện lệnh thấy phái ra một vạn quân cũng không mấy hiệu quả, lập tức lại phái ra thêm hai vạn quân nữa.

Tranh thủ thời gian, tấn công duy nhất một lần là chiếm được tường thành.

Chỉ cần chiếm được tường, với ưu thế binh lực tuyệt đối so với đối phương, muốn hạ Thanh Long trại chỉ là chuyện bắt cua trong rọ mà thôi.
……
Thanh Long trại dù sao cũng không quá đáng là sơn trại cỡ lớn.

Nhân khẩu khoảng năm vạn người.

Hiện tại chiến sự tranh chấp tường thành ngày càng kịch liệt, trong nội thành tất cả mọi người đến khu tường thành trợ giúp chiến đấu.

Bởi vậy phía trung tâm thành, chỗ tông miếu và phủ thành chủ cơ hồ không thấy một bóng người.
Nhưng Dương Thiên tuy đứng ở đây nhưng lại không giám có chút dị động.

Hiện tại nếu như đi công kích tấm bia đá, tuyệt đối sẽ không ai ngăn trở.

Nhưng khi bắt đầu công kích, vậy đám cường đạo đang ở khu tường thành lập tức sẽ quay đầu thương, phóng tới chính mình.

Đây không phải tự dưng ra sức giúp tên Thái Huyện lệnh kia sao? Kết quả tuyệt đối sẽ là mình tự nhiên toi công bận rộn mà chả được gì.
Do đó hiện tại Dương Thiên cứ lẳng lặng chờ!
Trận này đại chiến này tuy kịch liệt, nhưng kết cục đã được chú định ngay từ đầu.

Nếu như chỉ dựa vào mười vạn binh lính trong tay tên Thái Huyện lệnh kia.

Vậy còn không nhất định có thể đánh hạ Thanh Long trại hay không.

Nhưng giờ có thêm mấy chục vạn người chơi trợ giúp, kéo toàn bộ cơ hội chiến thắng của Thanh Long trại về con số không tròn trĩnh.
Thế nên chỉ hai giờ sau, Thái Huyện lệnh bỏ ra một cái giá lớn là gần ba vạn binh lính, cuối cùng cũng đã công được lên tường thành.

Đám cường đạo đang thủ ở ba hướng khác thấy vậy liền lập tức phái người tới trợ giúp.

Đám võ tướng cường đạo càng vứt luôn nhiệm vụ chỉ huy của mình, phóng tới tường thành phía Đông.
Quân đoàn của đám người chơi áp lực giảm nhiều, lập tức đẩy mạnh tiến độ công thành.

Nửa giờ sau, Thanh Long trại chẳng những không thể đánh bật quân đội phía cửa đông của Thái Huyện lệnh mà cả ba mặt khác ba đều rơi vào trong tay liên quân người chơi.
Dưới ưu thế binh lực nhân số, thế lực triều đình liên tiếp tiến sát, chiến đấu trên đường phố cũng bắt đầu!
……
Bốn người Dương Thiên lúc này đang đứng trong nhà dân, nghe được tiếng hò hết bên ngoài, nội tâm kích động dị thường.

Đám quan quân triều đình xác thực không phụ lòng mong đợi của mọi người, xử lý xong Thanh Long trại.

Việc này tương đương với thần hồn – cũng đã tới tay.
Dương Thiên quay qua ba người Tôn Miễu to nhỏ một hồi, sau đó toàn bộ chạy vào trong miếu lần nữa.

Nhà dân bọn hắn trú ẩn cách toàn miếu này chỉ một vách tường.

Thế nên căn bản không cần lo chuyện sẽ bị phát hiện.
Còn Trần Khôi tức thì nghe theo phân phó của Dương Thiên, chạy đến phụ cận khu phủ thành chủ bắt đầu ẩn núp.
Chiến tuyến rất nhanh bị đẩy đến quanh phủ thành chủ.


Đám cường đạo còn sống sót đã không đến ngàn người.

Chống cự cũng không còn ý nghĩa.
Tên thủ lĩnh cường đạo là một vị Vương cấp võ tướng, thực lực phi phàm.

Nhưng lúc này đang bị một tên thủ hạ của Thái Huyện lệnh cũng là Vương cấp võ tướng chế trụ.

Song phương đánh tơi bời mà không có ai can dự.

Lí do cũng đơn giản, loại này chiến đấu cấp bậc này, kể cả đặc cấp võ tướng cũng rất khó chen tay, mà chen cũng chả có mấy tác dụng.

Huống chi song phương lúc này cũng chả có đặc cấp võ tướng.
Bên này đánh nhau kệ chúng mày đánh nhau.

Bên kia một đám người bắt đầu bu vào công kích tấm bia đá……
Gần hai giờ, hai Vương cấp võ tướng qua một hồi chiến đấu kịch liệt như thế đã như nỏ mạnh hết đà, đều rơi vào tình trạng kiệt sức.

Thế nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo.

Tên võ tướng cường đạo mặc dù thở hồng hộc, nhưng nguyên một đám trung, cao cấp võ tướng đứng bên cạnh một bước cũng không giám tiến lên.

Mặc dù đây là 10 vạn chiến công a.

Nhưng mạng nhỏ dù sao vẫn quan trọng hơn.

Từ khi mấy cao cấp võ tướng đi lên rồi bị miểu sát xong, chả còn ai giám mạo hiểm húp tí mỡ nữa.
Nhưng tên võ tướng cường đạo này cũng biết số phận sắp tới của mình, một bộ liều chết chiêu chiêu đổi mạng.

Ông có đi thì cũng phải kéo theo mấy cái đệm lưng nhá.
….
“Đại nhân, chúng ta thật để toàn bộ vật tư trong kho hàng của Thanh Long trại cho đám dị nhân kia sao?” Tên văn sĩ vẻ mặt rất không tình nguyện hỏi Thái Huyện lệnh.
Thái Huyện lệnh lạnh lùng cười cười, nói: “Cái này còn phải xem bọn chúng có thức thời hay không đã! Lát nữa ngươi thế này, thế này……”
Tên Thái Huyện lệnh thì thầm bên tai tên văn sĩ vài câu.

Tên văn sĩ kia thỉnh thoảng nở nụ cười lạnh, thỉnh thoảng gật gật đầu.
Mà toàn bộ động tác của tên Thái huyện lệnh và tên văn sĩ kia đều rơi vào tầm mắt của 13 người bọn Tiểu Thiến đang đứng cách đó không xa.
Nhất Kỵ Hồng Trần nói: “Các vị, xem ra tên Thái lão đầu này thật không có chút hảo tâm nào! Chúng ta bây giờ nếu trực diện đối nghịch với lão thì chỉ như chấu chấu đá xe mà thôi.

Mọi người phải đoàn kết một lòng mới có thể bảo vệ lợi ích của chúng ta được.”
Thí Thần Quân Vương cũng nói: “Nếu như lát nữa Thái lão đầu có hành động gì, chúng ta sẽ lập tức động thủ.

Hiện tại thủ hạ mạnh nhất của hắn là tên vương cấp võ tướng kia đã lâm vào tình trạng kiệt sức.

Đây là thời cơ động thủ tốt nhất.”
Lão Quỷ nói: “Người sáng mắt không nói tiếng lóng, nếu như chúng ta nắm được huyện Thủy Trữ, vậy lợi ích sẽ phân phối như thế nào?”
Nhất Kỵ Hồng Trần nói: “Chúng ta có thể tạo thành liên minh giữa các người chơi, khấu trừ chi tiêu mỗi tháng của huyện Thủy Trữ ra.

Số tài chính còn thừa sẽ dựa theo độ cống hiến của từng thế lực với chiến dịch lần này mà phân phối.

Giờ chưa phải lúc tính toán tình huống cụ thể từng đến từng chi tiết, trước đoạt được huyện Thủy Trữ đã rồi chậm rãi thương nghị sau.”
Những người còn lại cũng không chút dị nghị.

Rất nhanh, tấm bia đá thành thị đã sụp đổ.

Thời điểm tấm bia đá vừa sụp đổ xong.

Không ai chú ý tới một bóng người đã nhanh chân chạy vào trong phủ thành chủ, mà phương hướng chính là vị trí nhà kho.
……
Cũng ngay tại thời điểm tấm bia đá thành thị sụp đổ, ba người Dương Thiên đang trước đứng miếu chợt thấy được một màn quỷ dị.
Vị trưởng lão hôm qua còn cười dịu dàng khi đứng trước mặt bọn hắn bỗng hóa hành bụi.

Từ trong thần vị bắn ra một đạo hào quang, biến thành một hạt châu óng ánh phiêu phù trong không trung.
Dương Thiên phản ứng rất nhanh, ngay lúc hạt châu vừa hình thành trong nháy mắt liền lao lên, bắt vào trong tay.

Cũng vừa vặn lúc ấy, bên tai hắn vang lên tiếng hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng ngươi đạt được thần hồn Lỗ Ban.
“Tôn Miễu, Trần Khôi, trang phục của hai người các ngươi với trang phục của đám binh sĩ Thái Huyện lệnh cũng không khác nhau bao nhiêu, mau đi ra ngoài trước, thừa cơ lẫn vào trong đội ngũ đối phương, tùy thời ly khai.

Ta trước cưỡi Tiểu Bạch bay đi xem có thể bắt lấy tên võ tướng cường đạo hay không.

Nếu như các ngươi bại lộ thân phận, nhớ lấy an toàn bản thân làm trọng, ta sẽ lập tức trở về đón các ngươi.” Dương Thiên vội vàng phân phó nói.
Hiện tại bên ngoài đang phi thường hỗn loạn, hai người Tôn Miễu nhanh chóng lao ra ngoài miếu, nhẹ nhàng thâm nhập vào trong đám binh lính NPC.
Dương Thiên đợi bọn hắn vừa rời đi, lập tức huýt sáo một tiếng, gọi Tiểu Bạch đang chờ trên không trung xuống.

Tại Tiểu Bạch xuống tới mặt đất.

Lập tức Dương Thiên lấy khăn che mặt, nhảy lên trên lưng nó, phóng lên bầu trời.

Không để cho người khác kịp phản ứng, lần nữa vọt vào trong tiểu viện phủ thành chủ.
Tiểu Bạch đánh một đạo Lôi Điện xuống.

Tên võ tướng cường đạo kia vốn đã như nỏ mạnh hết đà, lập tức bị tê liệt không thể di động, lập tức bị Dương Thiên tóm lấy.

Trước ánh mắt của vô số người trên mặt đất, dưới tiếng quát tháo ầm ĩ, Dương Thiên nghênh ngang rời đi.
Tên Thái Huyện lệnh thấy vậy tức tím mặt.

Không nghĩ tới lại có người dám ở trước mặt mình cướp người, coi mình là không khí sao? Lập tức phân phó thủ hạ nhất định phải tìm ra cái tên gia hỏa hung hăng càn quấy kia.
Sau đó Thái Huyện lệnh mới đi đến trước tấm bia đá đã sụp đổ, lựa chọn chiếm lĩnh sơn trại.
Nhưng mà, hắn vừa mới chiếm lĩnh sơn trại.

Thanh âm nhắc nhở của hệ thống bỗng vang lên: Thủy Trữ huyện lệnh chiếm lĩnh sơn trại Thanh Long.

Tuy nhiên do tông miếu trong Thanh Long trại mất đi thần hồn, tự động giáng cấp thành Tam cấp hương trấn.

Tường thành tự động sụp đổ!
Cái này trực tiếp làm cho Thái Huyện lệnh phát điên rồi.

Chính mình lao tâm lao lực nhiều ngày như vậy, không phải là để có thêm một nơi đóng quân cấp thành thị trong tay sao? Chuyện này đối với mình là cực có lợi.

Coi như Hoàng Thượng không vì chiến công của mình mà thăng quan tiến chức.

Thế nhưng vinh hoa phú quý một đời chắc chắn sẽ không thiếu.
Giờ tiểu thành lù lù ra đấy, thoáng cái biến thành Tam cấp hương trấn.

Một chút giá trị cũng không còn.

Toàn bộ cảnh nội của huyện, Tam cấp hương trấn như vậy sẽ không ít hơn trăm tòa.

Thế nên thêm một cái hương trấn nữa, Thái Huyện lệnh nào có để ở trong mắt.
Thế nên lúc này đây, vị Thái Huyện lệnh của chúng ta hai mắt đỏ ngầu.

Gầm lên lệnh cho thuộc hạ: “Lập tức phong tỏa toàn thành, tìm cho ra thần hồn cho ta.

Lại lục soát kỹ đám dị nhân kia, xem là ai giám động vào thần vị trong miếu.

Nếu như không làm rõ được chuyện này, vậy toàn bộ chôn cùng Thanh long trại cho lão tử!”
Tên văn sĩ bên cạnh nghe vậy liền nói: “Đại nhân, thuộc hạ đoán chừng chuyện này chính là do tên cưỡi phi mã đến cướp tướng vừa rồi gây nên.

Chúa công dù có phong tỏa Thanh Long trại chỉ sợ cũng không còn tác dụng.

Hơn nữa ở đây có mấy chục vạn dị nhân, cần gì……”
Thái Huyện lệnh đang cơn nóng tiết, quay sang quát thẳng vào mặt tên kia: “Dừng, không nói gì nữa, lập tức đi làm.

Nếu ai có thể tìm ra kẻ cướp thần hồn này, bản đại nhân lấy toàn bộ vật tư trong kho hàng làm phần thưởng cho hắn.

Hơn nữa sẽ bẩm báo với Thái Thú, giúp hắn nhanh chóng thăng quan tiến chức! Nếu như không tìm ra, không chỉ ban thưởng không có, mà toàn bộ mọi người cũng phải lưu lại cho ta.”
Tên văn sĩ khúm núm.

Rất không đồng ý với thằng điên này, nhưng cũng không dám nói cái gì nữa.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.