Tam Quốc Vương Giả

Chương 58: Lần Đầu Đến Lạc Dương


Đọc truyện Tam Quốc Vương Giả – Chương 58: Lần Đầu Đến Lạc Dương


Vì vậy ngày mùng 4 tháng 3 năm Dương Quang, Dương Thiên lệnh cho Đại Ngưu dẫn binh đi đánh sơn trại dị tộc.

Hắn định dành ra thời gian nửa tháng, chiếm lĩnh toàn bộ các sơn trại dị tộc còn lại bên ngoài cốc, đương nhiên cứ điểm khổng lồ duy nhất tại thành Ngốc Ưng kia chỉ có thể tạm để đấy.

Dương Thiên hiện tại, bảo hắn “trộm” thành còn được, chứ lực đâu mà công thành.

Dĩ nhiên, nếu có cơ hội, Dương Thiên sẽ không để ý cái gì mà anh dũng chính trực, đàng hoàng chính đáng, tiếp tục trộm nốt cái thành này.
……
Buổi sáng ngày mùng 5 tháng 2, Dương Thiên mang theo Lý Tráng – tạo thuyền đại sư đã đạt tới đỉnh phong và Hồ thợ rèn, Ngô Dụng – thợ rèn đại sư cũng đã đạt tới đỉnh phong tới Lạc Dương.
Mặc dù ở kiếp trước đã từng thấy qua thành Lạc Dương, cũng biết nơi đây là vô cùng hoành tráng, nhưng Dương Thiên vẫn như trước bị rung động.
Đừng lấy tình huống trong hiện thực mà suy đoán Thiên hạ.

Là thành thị cấp vương thành duy nhất của cả server Vina, thực lực của thành Lạc Dương tuyệt đối đạt tới trạng thái làm cho người người phải ghé mắt.
Chiếm diện tích gần mười vạn km², tương đương với toàn bộ diện tích của Đài Loan trong thế giới thực.

Mà nhân khẩu càng là con số kinh người, đạt tới một trăm triệu.
Trong thành cả server Vina, Lạc Dương là nơi có tường thành khủng bố nhất, hệ thống sinh hoạt, sản xuất hoàn thiện nhất, cơ hồ mọi kiến trúc chung cực đều có ở đây.
Mà mục đích đến Lạc Dương lần này của Dương Thiên là để cho Lý Tráng, Ngô Dụng và Hồ thợ rèn up đẳng cấp chức nghiệp.
Bạch Vân trấn lúc mới xây dựng, bởi vì không thiếu hụt nguyên vật liệu, cũng không lo lắng việc tiêu thụ các thành phẩm sản xuất được, các ngành sản xuất đều hoạt động với hiệu suất cao nhất, hầu như không có ngày nào nghỉ ngơi.

Dưới cường độ hoạt động liên tục như thế, đẳng cấp kỹ năng sinh hoạt của các NPC tăng lên rất nhanh.
Ngày hôm trước, trong cùng một ngày, Hồ thợ rèn và Lý Tráng, với tư chất cấp SS, sau thời gian dài sản xuất đã đột phá, đẩy giá trị trí lực lên tới 90 điểm.

Ngày hôm qua, giá trị trí tuệ của Ngô Dụng cũng đã đột phá 90, nhưng vì Bạch Vân trấn chỉ có đặc cấp tư thục, căn bản không có khả năng lĩnh ngộ được kỹ năng cao giai hơn.

Văn sĩ trong tư thục thăng cấp có quan hệ trực tiếp đến số cư dân có thể lĩnh ngộ kỹ năng trong lãnh địa.

Cứ một NPC lĩnh ngộ được sơ cấp kỹ năng, văn sĩ sẽ đạt được 10 điểm kinh nghiệm (EXP), lĩnh ngộ trung cấp kỹ năng, văn sĩ có thể đạt được 100 điểm EXP, cao cấp kỹ năng có thể đạt được 1000 điểm EXP…….!Võ sĩ tấn cấp cũng như vậy.

Mà các NPC sinh hoạt muốn up cấp lại dễ dàng hơn nhiều.

Đám này, cứ mỗi lần chế tạo một kiện trang bị hoặc thu thập một đơn vị tài nguyên là đạt được 10 điểm EXP.

Do đó, NPC sinh hoạt tăng cấp kỹ năng nhanh hơn nhiều so với NPC văn sĩ và võ sĩ.

Đây cũng là lí do mà bọn Hồ thợ rèn đã đạt tới cấp đại sư đỉnh phong, nhưng văn sĩ trong tư thục vẫn dậm chân tại chỗ.

Chưa đủ điều kiện để up đặc cấp tư thục thành chung cực tư thục.

Cũng may nhân khẩu trong lãnh địa Dương Thiên rất đông, hơn nữa tư chất tương đối cao, bằng không thì văn sĩ Thiệu Hoa bây giờ có thể up lên cấp mấy thật đúng là khó nói.

Nếu không đến Lạc Dương, ngồi ở Bạch Vân Trấn chờ Thiệu Hoa tự up lên Vương cấp văn sĩ, không biết đến bao giờ.
Mà bây giờ Dương Thiên muốn nhanh chóng nâng cao thực lực, không thể không đưa đám này đến Lạc Dương.
“Trưởng trấn, cái thành Lạc Dương này thật đúng là lớn a, so với Bạch Vân trấn của chúng ta phồn hoa hơn nhiều.” Ngô Dụng một bộ nhà quê ra tỉnh, nhìn đông nhìn tây láo liên nói.

Có điều do hắn ở nơi hoang dã đã quen, nói có chút hơi to nên mọi người qua đường đều quay lại nhìn chăm chú.

Không nói ra mồm nhưng biểu lộ của ai cũng hiện rõ ràng lên mặt: Quả nhiên là thằng nhà quê.
Dương Thiên và Lý Tráng lập tức né tránh, một bộ không biết thằng này là thằng nào! Mà Hồ thợ rèn thì một bộ ta đây thế ngoại cao nhân, tuyệt đối sẽ không cùng thằng kia đi một đường.
Mất mặt a! Dương Thiên thở dài, thằng này bình thường thoạt nhìn rất trầm ổn nha, như thế nào mới vừa mới đến thành phố lớn, lại náo động như trẻ con vậy.
Đi nhanh vượt lên một đoạn, Lý Tráng mới thấp giọng nói:“Ngô lão đệ, ngươi nói chuyện phải chú ý! Chúng ta bây giờ là đại biểu cho hình tượng Bạch Vân trấn – thiên hạ đệ nhất trấn a…….!Hơn nữa, mặc dù chúng ta hiện tại, có thể là tạm thời không bằng thành Lạc Dương, nhưng sau này chúng ta nhất định có thể viễn siêu nó.

Ngươi chắc cũng nhìn thấy a, Bạch Vân trấn chúng ta chỉ tốn vẻn vẹn thời gian một tháng liền từ hai bàn tay trắng phát triển đến hương trấn cấp hai, đây chính là thành tựu vô cùng khủng bố.

Hơn nữa ngươi không nên chỉ nhìn cái cảnh phồn hoa trên phố này.

Trong thành, đồng dạng như các nơi khác cũng có xóm nghèo, so làm sao được với Bạch Vân trấn chúng ta, nhà nhà đều cơm no áo ấm.

Ta nhớ lúc vừa gia nhập Bạch Vân trấn, cả thôn mới có mấy người, đều là trưởng trấn dẫn mọi người từng bước một gian nan đi đến ngày hôm nay.

Ngươi nói như vậy, chẳng phải làm trưởng trấn buồn lòng sao?”
Dương Thiên buồn bực lẩm bẩm: “Ta lúc nào lại vĩ đại như thế rồi nhỉ?
Mấy công việc loại này, Dương Thiên có bao giờ sờ tới? Giả bộ không nghe thấy, hắn vừa huýt sáo nghêu ngao vừa nhìn quanh.

Bất quá, đối với việc Bạch Vân trấn nhất định có thể siêu việt thành Lạc Dương mà Lý Tráng vừa nói, Dương Thiên phi thường có lòng tin.

Mà chuyện kiểu này, đoán chừng bất luận người chơi nào cũng sẽ tin tưởng.

Qua vài năm nữa, Lạc Dương sẽ biến thành một đống đổ nát, không còn cái gì nữa, không siêu việt mới là lạ.
Ngô Dụng chỉ vô tâm cảm thán một câu, bị Lý Tráng nói cho, xấu hổ vô cùng, ấp úng nói: “Lý ca, ta biết sai rồi, ta cũng chỉ nói chơi thôi, không có ý gì hết.

Ngươi xem, ta đã từng làm cái gì có lỗi với Bạch Vân trấn, với trưởng trấn chưa?”
……
Đến trước cửa một tiệm rèn chung cực, Dương Thiên mang theo ba người đi vào.
Tiệm rèn chung cực có diện tích mấy chục mẫu, ít nhất cũng gấp bốn lần diện tích tiệm rèn đặc cấp, vừa bước vào cửa, tiếng rèn chát chúa, tiếng ống bễ (thổi gió) đã vang lên ầm ầm, khí thế ngất trời.
Như loại công trình kiến trúc đã đạt tới chung cực này, bình thường sẽ không bán ra vũ khí, trang bị cho đám người chơi.

Đối tượng tiêu thụ chủ yếu là quân đội triều đình, đây cũng là thương nhân lớn nhất của hệ thống.


Đối với bọn này, chút ít người chơi ở đây trong mắt đám NPC chẳng là cái gì cả.
Thấy ba người Dương Thiên tiến đến, chưởng quầy bên trong lập tức chạy ra tươi cười, nói: “Bốn vị, ở đây chúng ta không bán vũ khí ra ngoài.

Nếu các ngươi muốn mua vũ khí, kính xin đi chỗ khác a!”
Dương Thiên cười cười :“Ta đến cũng không phải để mua vũ khí, hai vị bên cạnh ta đều là thợ rèn cấp đại sư, trước giờ vẫn luôn ngưỡng mộ kỹ thuật rèn ở Lạc Dương cực cao, rất muốn được vào thăm quan học tập một phen, không biết chưởng quầy có thể thành toàn cho bọn hắn được không?”
Vị chưởng quầy kia nghe nói đối phương thế nhưng lại có đến hai vị thợ rèn cấp đại sư, vẻ khinh thường trong mắt lập tức biến mất.

Bất luận là ai, có thể đạt tới cấp đại sư đều là nhân vật đáng kính.

Nhìn thoáng qua đám người Dương Thiên, tên chưởng quầy ngẫm nghĩ một lát rồi nói :“Nếu chỉ là đi thăm quan học tập cũng không phải là không thể, nhưng trước hết, phải để chúng ta xác nhận bọn họ đã đạt tới thợ rèn cấp đại sư đã.

Mặt khác theo quy định do triều đình đã lập ra.

Học tập trong kiến trúc chung cực, mỗi người phải trả 10 kim một ngày.”
Cái này hoàn toàn ăn khớp với những gì Dương Thiên đã biết, hắn cười nói: “Đương nhiên, hoàng kim ta đã chuẩn bị tốt, về việc đồng bạn của ta có phải thợ rèn cấp đại sư hay không, ta hoàn toàn có thể cam đoan.

Hiện tại lập tức có thể tiến hành khảo hạch.”
Chưởng quỹ nghe Dương Thiên nói vậy, cũng không nói nhảm nữa, đưa bốn người đi vào trong lò rèn thử tay nghề.
Khảo hạch không có gì mới.

Hồ thợ rèn và Ngô Dụng chế tạo ra một thanh cương kiếm, cái đồ chơi này đối với bọn họ mà nói, một chút khó khăn cũng không có.
Hoàn thành khảo hạch xong, Dương Thiên đưa cho hai người 200 kim.

Bọn hắn vốn đã là thợ rèn cấp đại sư đỉnh phong, hơn nữa đều là nhân tài tư chất cấp S.

Thời gian 10 là quá đủ để bọn hắn lĩnh ngộ kỹ năng Vương cấp rồi.
Sau đó Dương Thiên tiếp tục đưa Lý Tráng đến xưởng đóng tàu đặc cấp.

Lạc Dương tuy là thành đô nhưng dù sao cũng chỉ là thành thị trên đất liền.

Mặc dù có một con sông lớn chảy qua nhưng cũng chỉ có xưởng đóng tàu đặc cấp.

Nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến việc Lý Tráng thăng cấp.

Lúc Dương Thiên ly khai, đồng dạng cũng để lại 100 kim.
Xử lý xong mấy chuyện này, Dương Thiên một mình đi tới tiệm may chung cực duy nhất trong thành Lạc Dương.


Đây cũng là tiệm may chung cực duy nhất trong toàn bộ server Vina.
Vừa vào bên trong , vị chưởng quầy cũng tương tự bên tiệm rèn, nói: “Không bán trang bị, ngươi thỉnh đến chỗ khác đi thôi!”
Dương Thiên cười khổ: “Ta không phải đến mua trang bị.

Vài ngày trước ta kiếm được một tấm da thượng đẳng, muốn mời quý điếm hỗ trợ chế tác một kiện giáp da, đương nhiên, phí tổn chế tác là ta chịu.”
Chưởng quầy rất dứt khoát mà nói: “Cửa hàng chúng ta có quy củ riêng, không phải tài liệu nào bọn ta cũng nhận để chế tác.

Ít nhất phải là cấp ngũ phẩm trở lên mới bõ công.

Không biết tài liệu của các hạ là mấy phẩm?”
Dương Thiên xuất ra tấm da hổ, cười nói: “Xem ra ta thật sự rất may mắn, tấm da hổ này của ta là tam phẩm trung đẳng, đã đủ tiêu chuẩn của các ngươi rồi chứ?”
Chưởng quỹ có chút không tin, tài liệu tam phẩm là thứ cực kỳ hiếm thấy.
Người trước mắt này thoạt nhìn cũng không quá lợi hại, hắn kiếm đâu ra tài liệu tam phẩm? Chẳng lẽ là dẫm nhầm cứt chó nhặt được ở đâu hay sao? Cầm tấm da hổ, lật qua lật lại một hồi, xác thực là tài liệu tam phẩm, tên chưởng quầy có chút kích động nói: “Không biết các hạ có muốn bán tấm da hổ này không? Chúng ta nguyện ý dùng giá cao để mua!”
Ngươi có ra giá cao mấy cũng không được.

Đây chính là thứ có thể bảo vệ tính mạng lúc mấu chốt a: “Phải làm các hạ thất vọng rồi, tấm da hổ này ta lại không có ý định bán ra, đương nhiên nếu như về sau có đồ gì tốt, ta nhất định sẽ bán cho các hạ.”
Chưởng quầy vẫn chưa muốn từ bỏ ý định, nói: “Nhưng ngươi coi như có tấm da hổ này cũng không làm nổi giáp da tốt a.

Phải biết rằng chế tác giáp da, không chỉ là cần da tốt mà còn cần thêm rất nhiều tài liệu phụ gia như tơ, sợi…!các loại.

Như tấm da hổ này của ngươi, nếu như dùng sợi bông sẽ quá lãng phí, tốt nhất là dùng Thiên Tàm Ti, như vậy mới có thể phát huy hiệu quả phòng ngự lớn nhất của nó.

Còn chuyện chế tác tấm da hổ này cần có đồ chuyên dùng, chúng ta tại đây cũng có, ngược lại không cần ngươi hao tâm tổn trí.

Chỉ cần ngươi có thể lấy được Thiên Tàm Ti, chúng ta sẽ giúp ngươi chế tác cái giáp này.”
Nhìn thần sắc tên chưởng quỹ, đoán chừng cái thiên tàm ti này cũng không phải dễ kiếm như vậy.

Chết tiệt, làm sao mình lại quên cái chuyện này được không biết? vội hỏi: “Vậy không biết phải kiếm Thiên Tàm Ti ở đâu?”
Chưởng quầy cười nói: “Kỳ trân dị bảo, hoặc là sinh trưởng ở các địa phương hiểm ác, phải cửu tử nhất sinh mới có thể lấy được, hoặc là tựu là có hung thú bảo vệ, người tầm thường khó có thể lấy nổi.

Thiên tằm ti cũng vậy.

Đây là sợi tơ lấy từ trong bụng Thiên Tằm, mà chỉ có tơ được lấy từ trong bụng Thiên Tàm mới là thứ dẻo dai, chắc chắn và có chất lượng tốt nhất.

Mà Thiên Tằm chỉ sinh trưởng ở trên những ngọn núi có độ cao từ vạn mét trở lên, người bình thường căn bản không thể đến nổi những chỗ như thế.”
Dương Thiên lập tức hỏi: “Như vậy tức là chỉ cần một ngọn núi cao trên vạn mét thì đều có thể có được Thiên Tằm?”
Chưởng quầy gật đầu nói: “Xác thực như thế.

Nhưng hình thể Thiên Tằm rất nhỏ, toàn thân lại trắng như tuyết.

Mà ở độ cao vạn mét, quanh năm tuyết phủ trắng xóa.

Muốn tìm được Thiên Tằm là chuyện phi thường khó khăn.”
Dương Thiên cười cười, chỉ cần trên núi cao thực sự có cái đồ chơi này, không lo không tìm thấy.

Núi trong Thiên hạ và trong hiện thực rất khác nhau.

Ví dụ như khu vực phụ cận Bạch Vân trấn, trong thế giới hiện thực là huyện Phúc Kiến, tỉnh Chiết Giang.

Đồi núi nơi đây đều thoai thoải, nhẹ nhàng.

Nhưng trong trò chơi lại biến thành vách núi cao vút.

Do đó, dễ thấy ở các khu vực khác, núi non càng là hiểm trở, hùng vĩ.

Muốn leo lên mấy ngọn núi cao đến hơn vạn mét thế này, xác thực không phải chuyện người bình thường có thể làm được.
Nhưng Dương Thiên thì khác, hắn có Tiểu Bạch, là linh thú phi hành.

Lần trước khi Dương Thiên vừa thu phục được Tiểu Bạch không lâu, hắn đã thử bay qua núi, nhưng cuối cùng bởi vì nhiệt độ quá thấp nên không dám bay cao thêm nữa.

Mặc dù lần đó có thể chưa bay đến độ cao vạn mét, nhưng đoán chừng khoảng cách cũng không còn quá xa.

Dương Thiên tin tưởng dùng năng lực hiện tại của mình, chắc chắn có thể vượt qua độ cao đó.
Suy nghĩ một chút, Dương Thiên nói: “Đa tạ chưởng quỹ đã nhắc nhở.

Thỉnh chưởng quầy chờ thêm một thời gian ngắn nữa, ta đi thử vận khí, nhìn xem có thể tìm được Thiên Tàm Ti hay không.

Nếu như không cách nào đạt được, ta nhất sẽ bán tấm da hổ này cho quý điếm.”
Chưởng quỹ kia nghe Dương Thiên nói xong, cười đến nứt cả miệng, liên tục gật đầu, nói: “Vậy được, ngươi đi nhanh đi a! Chúc ngươi may mắn!”
Sau đó, Dương Thiên ly khai tiệm may, đến mộc phòng.
Hắn định đem năm khỏa nanh hổ kia chế thành mũi tên, nhưng nào biết được cũng nhận được đãi ngộ đồng dạng ở thợ may phố.

Lần này là thiếu Hàn Thiết mộc ngàn năm.

Hàn Thiết mộc ngàn năm này cũng không khó tìm, cũng là thứ sinh trưởng ở trên núi cao.

Mấy ngọn núi bình thường , ở độ cao ngoài 8000 mét, địa điểm kín đáo một chút, có thể tránh gió sẽ tìm thấy.

Nhưng cái khó là muốn thu thập Hàn Thiết mộc ngàn năm thì phải thợ đốn củi cấp đại sư mới được.
Thợ đốn củi cấp đại sư?
Hiện tại Dương Thiên tối đa cũng chỉ có thợ đốn củi trung cấp, hơn nữa còn là do hệ thống đổi mới mà ra.
Số thôn dân bị Dương Thiên an bài đi đốn củi, tư chất cao nhất cũng không quá cấp C, level cũng chỉ xêm xêm 12 cấp.

Tối đa cũng vừa đủ điều kiện để lĩnh ngộ kỹ năng sơ cấp, không như NPC cấp S, level 12 đã có thể lĩnh ngộ kỹ năng Vương cấp, chênh lệch trong đó quả thật như ngày và đêm a!
Bỗng nhiên, Dương Thiên nghĩ đến một chuyện: cái này Hàn Thiết mộc ngàn năm này cần thợ đốn củi cấp đại sư mới có thể lấy được, vậy chẳng phải muốn thu hoạch thiên tàm ti cũng có yêu cầu gì đó sao?
Dương Thiên lập tức chạy về tiệm may.
Chưởng quỹ vẫn còn nghi hoặc, tên này như thế nào nhanh như vậy đã trở về? Liền cho rằng Dương Thiên đã nghĩ thông suốt, định bán tấm da hổ này cho hắn, lập tức cao hứng nghênh đón.
Dương Thiên vừa mở miệng, chưởng quỹ kia mới hiểu được, mặc dù có chút thất vọng, nhưng vẫn rất nghiêm túc trả lời: “Xác thực như thế, muốn lấy được tơ trong cơ thể thiên tằm để sản xuất Thiên Tàm Ti, phải là người nuôi tằm cấp đại sư mới có thể làm được.”
Quả là thế……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.