Tam Quốc Vương Giả

Chương 28: Bắt Giác Mã


Đọc truyện Tam Quốc Vương Giả – Chương 28: Bắt Giác Mã


Qua mấy ngày Hồ thợ rèn công tác vất vả, thủ hạ của Dương Thiên toàn bộ đã hoàn thành nghiệp lớn thay đổi trang phục.

124 lục giai binh, tất cả đều sử dụng vũ khí bằng tinh thiết, vốn giá trị sắc bén chỉ có 30 điểm, qua tay Hồ thợ rèn, với năng khiếu cường hóa của mình, toàn bộ biến thành 40 điểm.

So lực phá hoại, đã không kém điểm thép đoạt.

121 tên ngũ giai binh cũng đều đổi vũ khí bằng thép ròng, lực phá hoại cũng được tăng thêm 10 điểm.

Tuy nhiên, trong 121 tên ngũ giai bình này, có gần một nửa cơ hồ không có cơ hội tiếp tục tấn cấp, nên cả đám không cách nào tấn cấp, toàn bộ được võ trang trở thành đao thuẫn binh, trong lúc tác chiến hành động tiên phong.
Mặt khác tứ giai đỉnh có hơn năm mươi tên, những binh lính này bởi vì thuộc tính trí lực còn chưa đạt tới 50 điểm, bởi vậy vẫn dừng lại tại tứ giai đỉnh phong.

Mà lục giai binh của Dương Thiên, có một nửa là tư chất cấp A trở lên tiến giai mà thành, tư chất cấp B chỉ chiếm một một số nhỏ.

Coi như thiên hạ đệ nhất thôn – Bang Địch thôn, bây giờ có thể có một, hai tên ngũ giai binh coi như đã rất không tệ rồi.

Dù sao tốc độ luyện cấp của Bang Địch thôn không cách nào so với Bạch Vân thôn.
Mà trong mấy ngày qua, Dương Thiên rốt cục xử lý xong toàn bộ 7 nơi trú quân chứa dã thú trung cấp hạng trung trong lãnh địa, kiếm được hai kiện hộ giáp, một bản trung cấp nội công, một bản trung cấp đao pháp, một bản trung cấp thương pháp.

Đối với người chơi và võ tướng, trừ nội công là phải học từ bên ngoài, còn lại đều có thể học được trong quân doanh, học xong là tấn cấp.


Bởi vậy Dương Thiên liền đem hai quyển kỹ năng ném cho hai tên tư chất cấp B lĩnh ngộ trung cấp kỹ năng thất bại, như vậy bọn hắn 100% có thể đạt tới lục giai.

Về phần hai kiện hộ giáp, để cho Đại Ngưu và Tôn Miễu mỗi người một kiện, trong đám thuộc hạ của Dương Thiên hiện tại, chỉ có hai người bọn họ là có vũ lực mạnh nhất.
Chạng vạng tối, tiểu đội cao cấp võ tướng của Dương Thiên rốt cục hoàn thành.
Hiện tại, trong Bạch Vân thôn có 13 tên võ tướng là: Dương Thiên, Vương Đại Ngưu, Ô Ma, Tôn Miễu, Lưu Kiệt, Trần Khôi, và bảy tên võ tướng tư chất cấp A.

Bởi vì Ô Ma bản thân có sẵn chức nghiệp võ tướng nên cũng không có trong danh ngạch chuyển chức trong quân doanh.
Ngoại trừ Đại Ngưu là đặc cấp võ tướng, Dương Thiên là sơ cấp võ tướng, những người khác đều đã là cao cấp võ tướng.

Chi tiểu đội này đặt ở bất kỳ địa phương nào cũng là lực lượng không thể khinh thường.
Mà với đội hình này, Dương Thiên hoàn toàn có thể đem đám giác mã đánh ngất xỉu mà không tổn thương đến tính mạng của chúng.
Hiện tại, Dương Thiên muốn đi bắt giác mã! Bởi vì võ tướng, đối với việc khống chế lực lượng không phải binh lính bình thường có thể so sánh.

Hắn để Đại Ngưu và Ô Ma ở nhà.

Đại Ngưu xoát Giặc cỏ doanh, mà Ô Ma thì mang theo binh lính xoát nơi trú quân.
Mang theo đội ngũ hơn trăm đao thuẫn binh, Dương Thiên và đám võ tướng xuất phát.

Lần này xuất quan còn đưa theo hơn một ngàn thôn dân.

Dù sao hiện tại hoa quả trong lãnh địa đã bị hái không còn, đội này đang rảnh rỗi, mà Dương Thiên cũng không có chút nguyên vật liệu này, vì thế đem bọn hắn đi cùng.

Quen việc dễ làm, đến Thiên Hà thôn, cũng không ghé qua chào hỏi thôn trưởng Đỗ Hướng Nguyên, một đoàn người liền tiến thẳng về phía mật đạo.
Soi đuốc đi hơn mười phút đồng hồ, Dương Thiên lại một lần nữa đi tới nơi giao nhau giữa sơn động và khe hở.
Chỗ này địa hình hẹp, chỉ rộng có 6 đến 7m.

10 cao cấp võ tướng dư sức bảo vệ cho thôn dân đi theo.

Về phần đám đao thuẫn binh, bọn hắn chỉ giữ vai trò là công nhân bốc vác.
Dương Thiên lệnh cho một tên cao cấp võ tướng đi lên, trêu chọc mấy con giác mã.

Rất nhanh, đám gia hỏa dã man này bắt đầu đuổi theo tên cao cấp võ tướng kia.
Nhưng rõ ràng, tốc độ hai bên vẫn có chênh lệch nhất định.

Vị võ tướng nhanh chóng trở về đội an toàn.
Mà đám giác mã này lại không biết sự lợi hại của những người trước mắt.

Chúng chỉ cảm thấy bọn này đầu không có sừng, số lượng cũng ít hơn mình nhiều, vì thế nghiêng đầu vọt lên.
Dương Thiên đương nhiên sẽ không khách khí đối với bọn này, trực tiếp lệnh cho đám võ tướng bắt đầu hành động.
Giác mã thế tới hung mãnh, nhưng mười tên cao cấp võ tướng cũng tạo thành bức tường kiên cố.
Tất cả giác mã xông lên rồi….!bị đánh ngất xỉu, đám binh lính đứng sau tức thì tiến lên đem lũ giác mã đã ngất xỉu kéo về.


Cứ hai người một tổ, mang ra ngoài động, giao cho đám thôn dân đang chờ bên ngoài đưa về Bạch Vân thôn, ném vào thú lan.

Hình thể đám giác mã này so với chiến mã bình thường có chút tương tự, mỗi con nặng khoảng bảy, tám trăm cân, bốn năm thôn dân có thể khiêng một con.
Dương Thiên nhìn một đầu giác mã vừa bị bắt, trong lòng vui như nở hoa.

Đều là bảo bối a!
Không thể không nói những con giác mã này phát triển quả thực quá biến thái.

Tốc độ và sức chịu đựng đều rất tốt.

Tuy năng lực kháng đòn, lực phòng ngự chỉ tương đương với chiến mã bình thường cấp 20, dễ dàng bị đám cao cấp võ tướng của Dương Thiên bắt được, nhưng như thế cũng không làm giảm đi độ khủng bố của chúng.

Trên chiến trường, chiến mã cần gì nhất? Là tốc độ và năng lực phản ứng a!
Có đám giác mã này, Dương Thiên có thể kiến tạo một chi khinh kỵ binh rồi.

Chứ nếu định biến chúng thành kỵ binh hạng nặng, đoán chừng đem giáp mặc lên là có thể đè bọn này nằm sấp xuống.
Đến trưa, Dương Thiên đã bắt được chừng hơn 300 con.

Lại nhìn qua, đám giác mã tựa hồ cũng không có giảm bớt bao nhiêu.

Nhưng hiện tại đã không còn thôn dân để vận chuyển giác mã bắt được, vì thế Dương Thiên quyết định tạm thời lui lại.
Trên đường trở về, Dương Thiên vẫn nhìn thấy rất nhiều thôn dân đang khiêng giác mã, chậm chạp đi về phía trước.
Về đến thôn, Dương Thiên trước để cho bọn Tôn Miễu nghỉ ngơi, mà chính mình đi thú lan nhìn xem tình huống.

Thú lan được xây tại phía nam thôn, trên một đồng cỏ tươi tốt và ngay cạnh nguồn nước, bốn phía do các thanh gỗ cực lớn đóng xuống, hình thành bức tường bằng gỗ.

Giữa những thanh gỗ này là các tấm ván chèn ngang gia cố, tương đối vững chắc.
Diện tích cả thú lan ước chừng một ha, vốn trước đây là nơi sinh trưởng của các cây đại thụ, hiện đã sớm được đốn sạch, bên trong chỉ còn lại một vài tiểu thụ và những lùm cây thưa thớt.
Vốn trong mấy ngày trước còn giam giữ hơn 100 đầu sói hoang và gấu, nhưng hiện tại để sắp xếp những giác mã này, Dương Thiên cũng chỉ có thể bắt chúng thịt hết.

Về phần mấy dã thú đã được huấn luyện xong, bởi vì số lượng quá ít, không có bao nhiêu tác dụng, nên Dương Thiên để chúng nó ra ngoài làm lính gác.
Lúc này trong thú lan đã có gần 250 giác mã, nhưng phần lớn còn hôn mê chưa tỉnh.
Nghĩ đến trong mật đạo vẫn còn vô cùng nhiều giác mã, Dương Thiên trong nội tâm rất là khó chịu.

Dù sao, kể cả đám giác mã này có nhiều hơn nữa thì thú lan cũng chỉ có thể chứa một ngàn đầu.

Đám còn lại có lẽ chỉ có thể đem toàn bộ giết chết.

Thật lòng mà nói, Dương Thiên có chút không bỏ được.
Haizzz, nhưng giờ còn không phải thời gian cảm thán, Dương Thiên còn phải đi Giặc cỏ doanh.
Buổi chiều Dương Thiên lặng lẽ tiến hành chiêu hàng giặc cỏ, sau khi an bài cho bọn chúng xong liền rời đi.

Ở đây hắn vẫn để lại mấy chục ngũ giai binh, đủ để xử lý đám giặc cỏ bị dụ ra, huống chi còn có Đại Ngưu trấn thủ nữa!
Tiếp tục mang theo đội ngũ buổi sáng đi bắt giác mã.

Mà cái đám ngu ngốc này cũng không biết rút kinh nghiệm sự tình buổi sáng, nhanh chóng được khiêng về Bạch Vân thôn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.