Đọc truyện Tam Quốc Vương Giả – Chương 23: Kỳ Thú Giác Mã
Nói chuyện xong, Dương Thiên quyết định đến nhìn qua mật đạo.
Đỗ Hướng Nguyên đối với chuyện này đương nhiên không cự tuyệt, liền gọi một thôn dân đến dẫn đường cho đám Dương Thiên.
Chính hắn thì ở lại thôn, lý do là mình còn có rất nhiều chuyện phải xử lý.
Mà Dương Thiên trong trong lòng lại khinh bỉ một phen, sợ chết thì bảo sợ chết! Cái gì mà bận rộn với không rảnh.
Người ta đã không muốn đi, Dương Thiên đương nhiên cũng không làm khó.
Được tên thôn dân của Thiên Hà thôn dẫn đường, Dương Thiên và Đại Ngưu đi theo, còn Vương lão lưu lại trong thôn.
Nguyên lai cái cái gọi là mật đạo này nằm ngay sau ngọn núi phía tây Thiên Hà thôn.
Thôn dân kia vạch ra một đống cây cỏ hoa lá rậm rạp, một đại động rộng lớn hiện ra trước mặt đám Dương Thiên.
Bên trong tối thui, sâu không thấy đáy.
Tên thôn dân dẫn đường đưa cho Đại Ngưu một bó đuốc, liền xoay người đi ra, giao toàn bộ cục diện rối rắm này ném cho hai người Dương Thiên.
Giơ giơ ngón giữa về phía tên thôn dân kia làm một động tác vô cùng tiêu chuẩn, sau đó Dương Thiên tiêu sái, vênh mặt chui vào trong sơn động.
Sau khi đi vào, lập tức để Đại Ngưu đi ở phía trước.
Loại địa phương như thế này rất nguy hiểm, Đại Ngưu nghiêm túc đảm nhiệm vai trò bảo tiêu.
Đi sâu vào trong động tầm 400-500 m, không có phát hiện bất cứ dị thường nào.
Mà thực ra chỗ này đã không thể xưng là động rồi, bởi vì hiện tại ngẩng đầu có thể trông thấy bầu trời, hoàn cảnh xung quanh cũng có thể thấy rất rõ ràng.
Toàn bộ sơn động đã xuất hiện một khe hở, kéo dài đến phía chân trời xa xa.
Đạo khe hở này vô cùng kỳ quái, rộng đến 400-500 m, từ mặt đất lên đến đỉnh đoán chừng cũng phải hơn mười mét, hơn nữa hai bên vách đá cao tới mấy trăm trượng, căn bản không cách nào đi lên.
Càng kỳ quái chính là dưới mặt đất um tùm cây cối, một nhánh sông ngầm từ trong cái khe chảy qua, chảy đến gần lối ra thì toàn bộ chui vào lòng đất.
Quả thực là kỳ quan khó gặp!
Bất quá bây giờ hai người Dương Thiên đã không còn tâm trí đâu mà thưởng thức nữa rồi, bởi trong đám cây cối bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều quái vật.
Đám quái này ngoại trừ trên đầu có thêm hai cái sừng cong cong, còn lại giống y như chiến mã, toàn thân màu huyết hồng, thoạt nhìn qua vô cùng rực rỡ.
Đây là thứ đồ chơi gì?
Dương Thiên nhìn hồi lâu cũng không hiểu nổi.
Chỉ nghe nói ngựa và lừa giao phối thì sinh ra con la, chẳng lẽ cái đồ chơi này sẽ là trâu và ngựa tạp giao mà thành hay sao?
Nhưng may mắn, dù sao Dương Thiên cũng biết trong Thiên hạ có rất nhiều chuyện không thể giải thích theo lẽ thường, bởi vậy không cần xuy xét quá nhiều.
Nhìn mấy trăm đầu quái vật xung quanh, tạm gọi là giác mã đi, Dương Thiên quyết định lao lên dò la thực lực.
Vô thanh vô tức, lần mò tới gần một đầu giác mã, Đại Ngưu giơ trường thương bằng tinh cương trong tay lên, đâm thẳng vào con giác mã này.
Kết quả…, giác mã tính cảnh giác cực cao, dùng tốc độ nhanh như chớp nhảy xuống khe hở, làm cho bọn Dương Thiên phải trợn tròn con mắt.
Không nói đến đám ngựa hoang bình thường, coi như là một con báo từ đây nhảy xuống cũng phải mất mạng.
Nhưng hiện tại, sự thật bày ra trước mắt, Dương Thiên không tin cũng phải tin.
Chợt thấy con giác mã vừa nhảy xuống, há mồm ra sức hí, rất nhanh, đám giác mã đang nhàn nhã gặm cỏ xung quanh cũng bắt đầu hí vang….
“Không tốt! Chạy mau!” Dương Thiên rốt cục cũng kịp phản ứng, vỗ bả vai Đại Ngưu, sau đó vắt chân lên cổ bỏ chạy! Ngay sau đó, giác mã từ bốn phương tám hướng lao như điên về bên này.
Dương Thiên mặc dù đã là sơ cấp võ tướng, nhưng tựa hồ vẫn chạy không lại bốn chân của giác mã!
Khoảng cách giữa bầy ngựa với Dương Thiên càng ngày càng gần.
Đại Ngưu đang chạy trước một đoạn, ngứa mắt không chịu được, lập tức quay lại, xách Dương Thiên như xách một con nhái, ném hắn lên vai, ba chân bốn cẳng chạy thục mạng….
Hưởng thụ một cơn gió thoáng qua, hai người Dương Thiên rốt cục thở phào.
Đây là một thông đạo nhỏ, ánh sáng lờ mờ, cũng không cần lo lắng đám giác mã này xông tới.
Hơn nữa thông đạo này vô cùng hẹp, coi như chúng có xông tới, Đại Ngưu cũng có thể ngăn lại.
Nhìn xem bầy ngựa lúc nhúc ngoài cửa động, da đầu Dương Thiên có chút tê rần.
Hắn phát hiện mấy con tạp chủng này, rõ ràng vừa chạy một đoạn đường dài, mà con nào con nấy đều không thèm thở gấp một ngụm.
Lúc này Dương Thiên mới có thời gian suy nghĩ một vài vấn đề.
Trên lý thuyết, nếu luận về tốc độ chạy nước rút, chiến mã bình thường cũng chỉ tương đương với lục giai binh hoặc là sơ cấp võ tướng, đương nhiên sức chịu đựng của chiến mã không phải người có thể so sánh.
Người bình thường tối đa chạy nước rút 400m sẽ bị kiệt sức, nhưng đám giác mã này, tốc độ tựa hồ có chút nhanh đến mức không bình thường rồi.
Theo Dương Thiên tính toán, đám giác mã này tốc độ trên cơ bản có thể vượt qua trung cấp võ tướng, so với chiến mã bình thường phải nhanh hơn 40 đến 50%.
Đây chính là số liệu vô cùng khủng bố a.
Ở kiếp trước sau khi được người chơi tổng hợp tư liệu, Dương Thiên biết, coi như là khinh kỵ binh tốt nhất, có tọa kỵ là Ô Hoàn mã thượng đẳng, tốc độ cũng không quá đáng vượt qua chiến mã bình thường khoảng 40%.
Dương Thiên nhìn đám giác mã đang du đãng phía trước, hai mắt bắt đầu sáng lên.
Nếu có thể tổ kiến một chi cung kỵ binh do đám giác mã này làm tọa kỵ, nhất định chi quân đội này sẽ rất biến thái a.
Trong trò chơi, các loại dã quái như trâu, ngựa,…!vốn chính là để người chơi thu phục, tỷ lệ đại khái là trâu rừng 1%, mà ngựa hoang thì tỷ lệ lại còn không đến một phần ngàn, hơn nữa thu phục không thành công sẽ chết đói.
Nhưng cũng may, ngựa hoang bình thường chỉ là quái 20 cấp.
Vận khí tốt chút, lúc xây thôn kiếm được nơi trú quân bên trong có ngựa hoang, chỉ cần có đủ người công tác, không sai biệt lắm mỗi ngày có thể thu phục được một thớt chiến mã bình thường, mà đợi đến lúc đẳng cấp lãnh địa tăng lên, số lượng sẽ cao hơn, càng có thể đạt được thêm nhiều chiến mã.
Đây cũng là phương thức để người chơi đạt được chiến mã sau một năm.
Mặc dù Dương Thiên biết rằng chiến mã cũng có thể nuôi, nhưng bởi vì không có dân chăn nuôi, Dương Thiên cũng không có mánh khoé nào có thể lợi dụng, cũng chỉ có thể thành thật đi thu phục chiến mã, nhưng Dương Thiên có ưu thế hơn so với người khác, chính là thú lan.
Chỉ cần Dương Thiên có thể đem đám giác mã này bắt về, tỷ lệ 100% là sau một giờ, chúng sẽ phục tùng.
Chỉ là hiện tại Dương Thiên muốn bắt giác mã, vẫn là có chút làm khó hắn.
Tình cảnh vừa rồi vẫn còn rõ mồn một trước mắ! Tuy nói Đại Ngưu đâm ra một thương kia cũng không có xuất toàn lực, nhưng rõ ràng có thể thấy, những giác mã này tốc độ phản ứng so với quái cấp 60 khác mạnh hơn nhiều, coi như các thuộc tính khác cùi bắp, chỉ cần nhìn năng lực phản ứng, thì những giác mã đẳng cấp trụ cột ít cũng ngoài 40 cấp.
Hơn nữa, tựa hồ những này giác mã này còn dị thường đoàn kết, bứt dây là động rừng a! Mà chính yếu nhất là đám giác mã này do nhiệm vụ ẩn tàng của hệ thống sinh ra, giết chết thì không thể lần nữa đổi mới, giết một là ít đi một! Bằng không thì, chỉ bằng một đội ngũ lục giai binh của hắn, đoán chừng vẫn có thể tiêu diệt hết đám giác mã này.
Rơi vào đường cùng, Dương Thiên đành phải cùng Đại Ngưu trở về Thiên Hà thôn.
Lúc này đã qua buổi trưa, Dương Thiên an bài công tác cho Đại Ngưu xong, liền logout ăn cơm.
Lần nữa online, Dương Thiên cũng không mất thời gian ở Thiên Hà thôn nữa, hắn còn phải trở về giết giặc cỏ a…..