Đọc truyện Tam Quốc Vương Giả – Chương 17: Có Chút Tiền Dư
Cứ thế cả buổi chiều, lại có hơn một ngàn giặc cỏ bị dẫn ra rồi giết chết.
Đám giặc cỏ bị Dương Thiên chiêu hàng lúc sáng toàn bộ đã về tới trận doanh bên Dương Thiên.
Mà trong đó đám NPC cấp A, cấp B được đưa về quân doanh trong thôn tiếp nhận huấn luyện.
NPC cấp S Triệu Toàn cũng đã được an bài vào sơ cấp y quán.
Trong khi đó, Dương Thiên lại gặp phải một lựa chọn khó khăn, đó là đem tất cả mọi người về thôn hay là lưu lại một bộ phận tiếp tục làm nội ứng?
Cuối cùng Dương Thiên vẫn quyết định chỉ đem NPC cấp C trở lên về, những người khác vụng trộm trở lại giặc cỏ doanh tiếp tục làm nội ứng.
Hiện tại Dương Thiên cũng không thiếu nguyên vật liệu, cho nên đối với sức lao động cũng không quá cấp thiết.
Lưu lại đám người này ở giặc cỏ doanh, nói không chừng còn có thể tái diễn tình cảnh xế chiều hôm nay.
Chỉ cần thủ lĩnh giặc cỏ không chú ý tình huống phương diện này, thì đám nội ứng vẫn có thể dễ dàng dẫn ra cả đám giặc cỏ.
***
Một ngày thu hoạch phong phú, vũ khí thu được gần ngàn kiện, giáp da cũng có mấy chục kiện.
Đám Ô Ma và binh lính đi cùng hắn đều đã lên tới 15 cấp, mà Đại Ngưu đã đạt tới 17 cấp, Dương Thiên rốt cục cũng bước qua đại quan cấp 20.
Người chơi bình thường, muốn lên đến cấp 20 thì ít nhất cũng phải mất một tháng.
Nhưng tối trọng yếu nhất là cả ngày tiêu diệt được hơn hai ngàn giặc cỏ, xem như giải quyết nguy khốn của Bạch Vân thôn, chỉ cần về sau phát triển thuận lợi, vậy thôn trang của chính mình coi như đã được tạm thời bảo trụ rồi.
Dương Thiên đưa tất cả mọi người trở lại thôn, dù sao trời đã tối.
Ngày mai là y quán có thể chế tạo ra sơ cấp kim sang dược, thứ này có thể giảm xuống thật lớn tỉ lệ tử vong của binh lính.
Không ngại trong thiên hạ không số liệu hóa cụ thể lượng HP, một người nếu như bị thương mà không được sử dụng dược vật, sẽ khôi phục rất chậm, trọng thương sẽ rất nhanh tử vong.
Vì thế loại vật tư này có thể được coi là vật tư chiến lược, sẽ sản xuất với số lượng lớn, mà tạm thời Dương Thiên cũng sẽ không bán ra.
Đưa NPC cấp S vào y quán, chính là để nhanh chóng bồi dưỡng ra một vị y sư đẳng cấp cao, chế tạo được đan dược cao cấp hơn.
Như vậy mới có thể tận lực bảo tồn tinh binh, cường tướng của chính mình.
Mặc dù chiến đấu mấy ngày nay, bên Dương Thiên hoàn toàn không có thương vong, nhưng đối với tràng diện về sau mà nói, chiến đấu hiện tại chỉ là trò đùa.
Coi như trong đám Giặc cỏ doanh, có thực lực mạnh nhất hiện tại cũng chỉ là một đám ô hợp mà thôi, căn bản không có bao nhiêu sức chiến đấu.
Mà sau này trên chiến trường, binh lính thương vong là không tránh khỏi.
Dương Thiên bây giờ chỉ có thể làm mọi cách để giảm tỉ lệ tử vong mà thôi.
Dạo qua một vòng, Dương Thiên lần nữa đem vũ khí thu hoạch được lúc chiều và giáp da đem đến thị trường tiêu thụ.
Ngoại trừ phân phối cho mỗi tên lính một kiện binh khí cận chiến và một mộc cung, trong kho hàng cũng chỉ còn rải rác vài kiện trang bị.
Hiện tại, tiệm rèn, tiệm may và mộc phòng cũng đã bắt đầu sản xuất, mà số lượng nhân khẩu tăng trưởng cũng rất chậm chạp, bởi vậy Dương Thiên tạm thời không lo sẽ xuất hiện tình trạng thiếu trang bị.
Số binh khí bán ra vẫn được mua sạch, nhưng nguyên vật liệu thì có thay đổi, đại đa số nguyên vật liệu tăng giá lên một tiền đồng.
Đây có lẽ là di chứng của việc Dương Thiên điên cuồng thu mua trưa hôm nay.
Nhưng Dương Thiên cũng không có buông tha, múc sạch, vì hắn biết rõ không lâu về sau, giá những tài liệu này sẽ lên đến 10 tiền đồng/đơn vị, mà quặng sắt thậm chí lên tới 20 tiền đồng/đơn vị.
Điên cuồng một hồi, Dương Thiên lần nữa thu về hơn 100 vạn đơn vị tài nguyên các loại, và 60 vạn tiền đồng dư ra.
May mắn nhà kho trong thôn có tác dụng như balo trữ vật, bất luận đồ vật nào đặt bên trong cũng chỉ hiển hiện số lượng, bằng không thì thật đúng là không chứa được nhiều đồ như vậy.
Thấy số tiền trong tài khoản đã tới sáu, bảy con số, Dương Thiên cảm thán, “haizz, chính mình lúc nào mới có thể trở thành kim phú đầu tiên a! (như kiểu triệu phú, tỷ phú ấy).
Hiện tại cũng có gần trăm vạn tiền đồng rồi, hối đoái xong tương đương với gần trăm kim.
Nhưng ai bảo mình lại ở cái địa phương đến chim cũng không thèm ỉa này cơ chứ?”
***
Trong đám NPC đổi mới hôm nay, được Dương Thiên để mắt, cũng chỉ có hai tên tư chất cấp B, đã được mang vào quân doanh huấn luyện.
Trở lại văn phòng thôn trưởng, Dương Thiên lại bắt đầu tu luyện nội công.
Sáng hôm sau, Dương Thiên lại để cho Ô Ma tiếp tục đưa một đám binh lính đi đến các nơi trú quân trong lãnh địa giết chóc một lần, tránh cho quái bên trong tích lũy quá nhiều, về sau sẽ gia tăng độ khó.
Mà trọng yếu hơn là up level cho hơn bốn mươi tên binh lính vừa tăng thêm hôm qua.
Mà bản thân Dương Thiên lại lần nữa đi đến giặc cỏ doanh, phát hiện tại đây cũng không có tình huống dị thường nào khác, mấy NPC bị mình chiêu hàng vẫn sống mạnh sống khoẻ, kể cả trạm gác bên ngoài cũng đều trở lại tình trạng như lúc mới tới ngày hôm qua.
“Đám NPC trí tuệ nhân tạo này trình độ xác thực không cao, cũng không biết tích lũy kinh nghiệm từ hôm qua.
Xem ra thiếu gia ta lại có thể diễn lại vở tuồng ngày hôm qua một lần rồi.” Dương Thiên âm thầm cao hứng.
Không hề ngoài ý muốn, thu hoạch hôm nay cơ bản như ngày hôm qua, chỉ là không có vận khí lắm, chỉ chiêu hàng được 200 NPC.
Dương Thiên đưa đám NPC cấp C trở lên và toàn bộ đám NPC hôm qua lưu lại về, dù sao NPC chiêu hàng, độ trung thành cũng không cao, để trong Giặc cỏ doanh quá lâu sẽ xuất hiện tình trạng làm phản, đây cũng không phải việc Dương Thiên nguyện ý chứng kiến.
Cả ngày, số NPC chiêu hàng và thôn dân đổi mới tổng cộng 212 tên, trong đó NPC cấp A có bảy tên, NPC cấp B có 15 tên.
Đương nhiên, những người này được dùng để mở rộng binh sĩ đội ngũ của Dương Thiên.
Nhân khẩu trong Bạch vân thôn hiện tại đã là 935 người, khấu trừ một số còn đang ở trong giặc cỏ doanh, Bạch Vân thôn cũng có gần 900 nhân khẩu.
Chỉ cần đạt đến 1000 là đủ điều kiện để up lên hương trấn.
Không thể không nói, cái câu họa phúc tương y là hoàn toàn có đạo lý.
Đương nhiên, Dương Thiên có thể được thành tựu như bây giờ, 90% là nhờ có Kiến Thôn lệnh bạch kim, không có cái Kiến Thôn lệnh này, sẽ không cókhả năng xuất hiện NPC cấp SSS, cũng không có khả năng có chấn nhiếp sơn trại Hắc Vân, càng không có khả năng tạm thời giảm bớt uy hiếp từ giặc cỏ doanh.
Đương nhiên, nói cho cùng, đây hết thảy cũng nhờ có Dương Thiên biết trước tình huống trong vòng một năm tới của trò chơi.
Thành công của hắn là không thể phục chế.
Phương diện dân sinh của Bạch Vân thôn, Dương Thiên trên cơ bản không cần lo lắng, hắn đối với Vương Liễu Sinh rất tin tưởng.
Ngày mai hắn định đi đến phía đối diện bên kia sông xem, hai chiếc chiến thuyền cũng đã tạo tốt, hôm nay lại làm thêm ba chiếc.
Về phần đám giặc cỏ, trước hết để cho Đại Ngưu đi giết trạm gác, đợi đến trưa chính mình lại đi qua cũng không muộn.
Trải qua hai ngày chiến đấu, Đại Ngưu cũng đã có kinh nghiệm, sẽ không ra xảy ra bất cứ sai lầm nào.
Đem vũ khí thu được hôm nay tiếp tục bán ra.
Có vẻ thị trường hôm nay đã mềm đi rất nhiều, nhưng Dương Thiên cũng không hạ giá.
Dù sao tạm thời cũng không cần lo lắng có người cạnh tranh.
Có điều, giá vật liệu giờ đã khá chát.
Hiện tại trên thị trường đã không còn vật liệu giá hai đồng nữa, mà một nửa yết giá ba đồng, còn lại đều là bốn đồng trở lên.
Tuy vậy, Dương Thiên vẫn xúc hết.
Thu mua xong, Dương Thiên lại kiếm được gần một trăm vạn các loại, so với ngày hôm qua còn không bằng.
Không phải nguyên vật liệu trên thị trường không đủ, cũng không phải Dương Thiên không muốn mua, mà là không đủ tiền, nguyên nhân thiếu tiền là do số vũ khí hôm nay mới chỉ bán đi một nửa, rất nhiều người chơi cũng đang chưa hiểu tình huống thế nào.
Trong khi đó, Dương Thiên logout, lên lướt 4rum..