Đọc truyện Tam Quốc Tranh Phong – Chương 26: Giết chóc kéo dài
Yến tiệc mừng thọ Lưu Biểu kéo dài tới tận khuya mới dừng, phần lớn mọi người đều uống say lướt khướt, kể cả Lưu Kỳ cũng ngà ngà say. Đợi tới khi Lưu Biểu uống say như chết được dìu đi, mọi người mới tốp năm tốp ba dắt tay nhau rời đi, còn hai người Lưu Bàn, Lưu Tu hôm nay cao hứng cũng uống đến nỗi không đứng vững, dưới sự nâng đỡ của Lưu Kỳ và Cam Ninh mới ngồi được lên xe ngựa. Sau đó Lưu Kỳ ngồi xe ngựa của hắn, còn đám người Mã Trung, Cam Ninh, Lữ Giới cưỡi kỵ mã đi theo sau xe ngựa.
Lưu Kỳ uống có chút ngây ngất, gió thổi qua đã muốn ngủ, sau khi lên xe ngựa liền ngủ thiếp đi.
. . . . .
Trương Minh vốn là một gã quan nhỏ trong thành Tương Dương, vốn không đủ tư cách tham gia yến tiệc, nhưng y đi cùng Trương Duẫn, được Trương Duẫn dẫn vào, Trương Minh cảm giác rất cao hứng, cũng biết đây là Trương Duẫn tạo cho y cơ hội, liền vô cùng sôi động, mời hết chỗ này tới chỗ khác hy vọng có thể thăng quan tiến chức. Sau một hồi tiệc rượu liền say bất tỉnh nhân sự, được hạ nhân dìu lên xe ngựa. Lúc này xe ngựa của Trương Minh đã chạy về nhà, phu xe thấy phía trước chính là ngã rẽ vào Trương phủ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vù, vù, vù. . . !
Ngay khi phu xe thúc xe ngoành vào ngã rẽ, lập tức có ba mũi tiễn phóng tới. Một mũi chuẩn xác bắn thủng cổ họng phu xe, một mũi khác xuyên qua thùng xe đâm thẳng vào tim Trương Minh, mũi cuối cùng bắn trúng cổ ngựa kéo, ngựa kéo hoảng sợ giơ hai chân trước lên, sau đó chạy như điên một hồi rồi ngã xuống bên vũng máu.
Đêm nay nhất định là một chết chóc, bị ám sát không chỉ có Trương Minh, khi Lưu Biểu từ trong phủ đi ra xe ngựa nếu không có nhiều thị vệ bảo vệ cũng bị ám sát, xe hỏng người chết. Mà mọi người đều bị vũ tiễn quân dụng bắn chết. Giống vậy, đám người Thái Mạo xuất môn cũng có thị vệ chuyên môn bảo vệ quan viên, dọc đường không có phát sinh chuyện gì.
Nhưng có một xe ngựa ngoại lệ, đó chính là xe ngựa của Lưu Kỳ. Lưu Kỳ sau lần trước gặp chuyển không may liền tăng cường hộ vệ, tuy nhân lực không nhiều nhưng đều là hộ vệ trong phủ được tuyển chọn kỹ lưỡng, có thể nói mỗi người bọn họ đều có thể lấy một địch hai. Mặc dù không bằng thị vệ bảo vệ đám người Thái Mạo, nhưng cũng không ai dám đụng vào.
Chương Bá đánh xe phi nhanh như bay, nhưng không hề có cảm giác xóc nảy, thậm chí ngay cả chén trà bên trong xe ngựa cũng không bị vẩy một giọt nước ra ngoài. Lưu Kỳ ngủ say trong xe, ngay cả một chút cảm giác nguy hiểm cũng không thấy.
Cam Ninh ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt thỉnh thoảng liếc quanh bốn phía giống như thân thể đang ở hiểm địa, đây là thói quen nhiều năm của y nhất thời không thể đổi. Nhưng ánh mắt của Cam Ninh phần lớn thời điểm đều tập trung trên người Chương Bá đang đánh xe, trong mắt lộ ra một tia kiêng nể và vẻ hiếu kỳ.
– Đại ca làm sao vậy?
Gã thanh niên trẻ tuổi đi theo sau Cam Ninh phát hiện Cam Ninh có chút khác thường.
– Lão đầu đánh xe kia thật không đơn giản.
Cam Ninh nói.
– Oh, là ai lại khiến đại ca chú ý, chẳng lẽ y còn lợi hại hơn đại ca sao?
Ánh mắt gã thanh niên trẻ tuổi này nhìn về phía Chương Bá tràn ngập vẻ tò mò, y cũng biết Cam Ninh là người vô cùng cao ngạo, sẽ không tùy ý ca ngợi người khác.
– Ngươi xem, y từ khi ngồi trên xe ngựa đến giờ không hề lay động, tư thế ngồi kỳ quặc nhưng không bị gò bó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ cảnh giác, vừa đánh xe vừa quan sát xung quanh, rõ ràng là binh sĩ thân trải trăm trận mới có được khả năng này.
Cam Ninh nhìn Chương Bá nói.
Gã thanh niên trẻ tuổi nghe Cam Ninh phân tích, ánh mắt nhìn Chương Bá đã thay đổi, trong mắt tràng ngập vẻ kiêng nể, bởi Cam Ninh đúng, Chương Bá vừa vung roi thúc ngựa vừa nghiêng đầu nhìn xung quanh, thoạt nhìn cánh tay múa may chặn ngang tầm mắt, nhưng vẫn nghiêng đầu rất tự nhiên. Y còn phát hiện Chương Bá còn thoáng liếc nhìn về phía bọn họ, y đoán hành động của hai người bọn họ đã khiến Chương Bá chú ý.
– Đại ca có chắc chắn thắng y không?
Gã thanh niên trẻ tuổi quay đầu nhìn về phía Cam Ninh.
– Không rõ, nhưng thua nhiều hơn thắng.
Cam Ninh liếc mắt một cái nhìn Chương Bá nói.
– Người này. . . Ngay cả đại ca cũng không thể thắng y?
Ánh mắt gã thanh niên trẻ tuổi nhìn về phía Cam Ninh tràn ngập vẻ khiếp sợ. Thấy Cam Ninh lắc đầu, gã thanh niên trẻ tuổi khẽ hít một hụm khí lạnh, kinh hãi nhìn về phía Chương Bá.
Tiếng vó ngựa cạch cạch cạch vang dội trên đường phố yên tĩnh. Khi xe ngựa đi qua một ngã ba đường, Chương Bá đột nhiên đánh xe nhanh hơn, khiến đám người Cam Ninh, Chương Bá nhìn về phía Chương Bá, hiển nhiên ngạc nhiên vì Chương Bá đột nhiên tăng tốc
Vù vù vù. . . Tiếng vũ tiến xé gió chính là đáp án cho bọn họ.
Một người bỗng nhiên thất thần, nhưng chỉ trong mấy giay thất thần, liền có mấy mũi tiến vọt về phía xe ngựa.
– Bảo vệ công tử.
Mã Trung vừa thúc ngựa tiến gần về phía xe ngựa vừa hô lớn.
Keng, keng, keng. . . Ngay khi vũ tiến nhanh như cắt bắt về phía xe ngựa, xe ngựa lập tức tăng tốc vừa vặn tránh được mấy mũi tiễn bắn về phía xe ngựa.
Huy, huy, huy. . . Mấy chiếc xe ngựa liền dừng lại cùng một chỗ, bọn thị vệ nhanh chóng vây quanh xe ngựa, đồng thời rút binh khí tùy thân ra, cảnh giác nhìn quanh bốn phía. Đám người Cam Ninh, Mã Trung, Lữ Giới cũng hiểu ý tách ra các phía nhằm bảo vệ xe ngựa Lưu Kỳ.
Xe ngựa vừa nãy đột nhiên tăng tốc khiến Lưu Kỳ trong xe bừng tỉnh, Lưu Kỳ vừa tỉnh liền giật nảy mình một cái, hắn cảm giác được sát khí xung quanh xuyên thấu bức rèm, từ bốn phía xuất hiện một đám người hắc y, đám người hắc y này đều cầm đao ngắn, sau khi xuất hiện cũng không nói lời nào, không phát ra âm thanh gì, mà phối hợp ăn ý nhằm về phía xe ngựa của Lưu Kỳ.
– Lưu lại mấy người bảo vệ đại công tử.
Mã Trung bình tĩnh nói, nói xong đứng bên cạnh xe ngựa canh giữ cửa sổ.
Cam Ninh và gã thanh niên trẻ tuổi liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau tiến phía đám người hắc y chém giết.
Song phương vừa đụng chạm liền phát sinh thương vong.
Vũ khí Lữ Giới sử dụng là một thanh kiếm dài, xuất thủ nhanh như tia chớp, mũi kiếm chính xác đâm trúng cổ họng một gã hắc y, hiển nhiên muốn một kiếm giải quyết gã hắc y trước mặt, thế nhưng khi mũi kiếm của y tiến tới cổ họng gã hắc y. Gã hắc y này đột nhiên uốn thân tránh né mũi kiếm, đồng thời nới rộng khoảng cách giữa hai người, còn đao ngắn trong tay gã hắc y cũng đâm về phía Lữ Giới theo góc độ quái dị, Lữ Giới dùng kiếm dài ngăn cản đao ngắn tạo lên thanh âm keng keng vang vọng toàn trường.
Trong lòng Lữ Giới tràn đầy sợ hãi, không ngờ tùy ý xuất chiêu, gã hắc y này có thể ứng phó với mình. Cùng lúc đó, đám thị vệ cũng đang chém giết với đám người hắc y, Lữ Giới sử dụng dư quang trong mắt liếc nhìn, thấy đám thị vệ vừa xông lên, liền roơi ào thế hạ phong, nếu không phải nhân số đông hơn hẳn so với đám người hắc y, e là vừa lên đã thương vong nặng nề. Đại khái hai gã thị vệ chống lại một gã hắc y mới không rơi vào thế hạ phong.
Chỉ có điều Lữ Giới cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng không phải bất cứ kẻ nào cũng lợi hại như gã hắc y trước mắt y.
Xẹt!
Gã hắc y kia nhân lúc Lữ Giới không tập trung, liền chém đứt vài sợi tóc bên tai Lữ Giới, cũng may Lữ Giới phản ứng mau lẹ, bằng không Lữ Giới hôm nay sẽ phải nuốt hận.
Lữ Giới nhận được một bài học kinh nghiệm liền chuyên tâm nghênh chiến, thanh kiếm dài phủ quanh thân kín kẽ không để lại kẽ hở, khắp nơi đều được bao phủ bởi kiếm quang. Lữ Giới sử dụng kiếm dài có tác dụng khắc chế nhất định đối với gã hắc y dùng đao ngắn, gã hắc y sử dụng đao ngắn không thể phát huy toàn bộ uy lực, nhưng Lữ Giới không dám khinh thường, bởi trên chiến trường chỉ cần chút sơ ý liền có thể mất mạng, hơn nữa vết xe đổ ngay trước mắt, vì thế Lữ Giới cũng không vì gã hắc y thế yếu mà sơ xuất. Dù sao gã hắc y này cũng là kẻ có thực lực, chẳng qua hiện tại thoáng chịu nép vé tìm kiếm sơ hở của Lữ Giới, một khi phát hiện Lữ Giới có chút sơ hổ, y lập tức tung một kích trí mạng.
Lữ Giới và gã hắc y này giao chiến kịch liệt, còn hai người Cam Ninh lại giống như lang sói xông vào đàn dê, chém giết thoải mái, chỉ thấy Cam Ninh múa kích một phen nhảy vào đám người hắc y, đám người hắc y tựa hồ hợp lại cũng không thể ngăn cản y. Vũ khí gã thanh niên trẻ tuổi phía sau y sử dụng là một thanh kiếm dài, nhưng khả năng sử dụng kiếm dài so với Lữ Giới cao minh hơn nhiều, kiếm dài đâm tới cơ hồ không ai có thể ngăn cản, giống như trong kiếm có thiên quân vạn mã, đâm tới đâu địch nhân chắn trước mặt y tan nát tới đó. Hai người Cam Ninh chém giới tới đâu, đám người hắc y liền tự động tránh ra tới đó, không dám chính diện giao đấu với bọn họ, mà chỉ dám quần chiến xung quanh. Mặc dù như vậy, nhưng phần lớn đám người hắc y bị chết đều chết trong tay hai người bọn họ.
Lúc này, Lưu Kỳ đã xuống xe đứng bên cạnh xe quan sát, nhìn cảnh tượng giết chóc, đao kiếm tung bay, mau tươi bắn tung tóe, thi thể vụn thành mảnh nhỏ, trong lòng thầm nghĩ:
– Đây chính là thời kỳ tam quốc, đây chính là thời kỳ tam quốc. . .
Lưu Kỳ thực sự muốn phụt ra khỏi miệng. Tuy chuẩn bị kỹ càng, đối mặt với thời kỳ tam quốc tàn khốc, nhất định phải đối mặt với cảnh chết chóc, đối mặt với máu tươi, nhưng thực sự đối mặt lại hoàn toàn khác:
– Sinh mệnh tựa như con kiến nhỏ, một thương tổn nho nhỏ liền có thể lấy đi một tính mạng con người, còn một hồi chiến tranh liền có thể lấy đi nghìn vạn tính mạng, như vậy có thể thấy rõ mạng người vô cùng nhỏ bé.
Trong lòng Lưu Kỳ xúc động muốn nôn mửa, nhưng vì hắn không muốn thuộc hạ của hắn nhìn thấy sự yếu đuối của hắn, vì thế làm bộ như không nhìn thấy trận chém giết này, nhưng sắc mặt hắn trắng bệch lại hoàn toàn phản ánh sự cuộc tranh đấu nội tâm của hắn.
Chương Bá đứng bên thấy sắc mặt Lưu Kỳ trắng bệch và sự kiên định, y thở dài nói:
– Thiếu gia muốn leo lên cao, tuy quá trình này cái giá phải trả có chút khốc liệt, nhưng càng lên cao càng cái giá phải trả càng nhỏ, chỉ cần có thể sinh tồn tỏng thời loạn thế này, dù phải trả giá lớn hơn nữa cũng đáng.
Vù vù vù. Ba mũi tiễn nhanh như tia chớp bắn về điểm yếu hại trên cơ thể Lưu Kỳ.
Mã Trung ở bên đang định hành động, nhưng Trương Bá đã giành trước một bước.
– Hừ.
Chương Bá vung roi ngựa trong tay.
Bịch, bịch, bịch ba tiếng. Vũ tiễn ngay lập tức rơi xuống trước mặt Lưu Kỳ. Toàn thân Lưu Kỳ thoáng chốc ướt sũng mồ hôi lạnh, hắn nghiêng đầu sang một bên nhìn về phía Chương Bá.
Roi ngựa trong tay Chương Bá vẫn còn đang lắc lư, nhưng sắc mặt y không chút biểu tình, giống như người vừa nãy xuất thủ không phải là y. Thấy Chương Bá không nói, Lưu Kỳ cũng không hỏi. Quay đầu tiếp tục nhìn trận chiến, cuộc chém giết đã sắp kết thúc, đám thị vệ phối hợp với hai người Cam Ninh đã tiêu diệt hết đám người hắc y. Còn gã hắc y giao đấu với Lữ Giới đã bị trọng thương, hạ kiếm trước Lữ Giới, Lữ Giới bất ngờ vung kiếm đâm xuyên qua cổ họng. Những kẻ hắc y ẩn nấp trong bóng đêm sau hồi lâu cũng không thấy động tĩnh gì, lúc này Lữ Giới đang dẫn đám thị vệ thu dọn chiến trường, sau một khắc, thi thể thị vệ bị chết đã được đưa lên xe ngựa, những thị vệ bị thương liền được băng bó tạm thời.
– Khởi bẩm công tử, bị chết bốn người, thương hai ba người. Giết chết mười chín địch nhân, không bắt sống được tên nào, bắt được một tên thì gã đã tự sát.
Lữ Giới báo tin.
– Trở về đi. Ghi tên người chết, sau đó sai người hậu đãi người nhà, còn người bị thương miễn tiền thuốc men và ban thưởng nồng hậu. Hơn nữa ban thưởng cho những người khác.
Nói xong liền xoay người lên xe ngựa.
Đợi sau khi xe ngựa về phủ, Lưu Kỳ sai người sắp xếp chỗ ở cho hai người Cam Ninh. Chỉ có một mình trở lại phòng, không có ai khác, Lưu Kỳ rốt cuộc không nhịn được ói cạnh giường, cho tới khi ói tới nước mật mới cảm thấy tốt hơn một chút. Sau đó dưới sự hầu hạ của hai người Tình nhi, Lưu Kỳ chìm đắm trong giấc ngủ sâu.
Bóng đêm hắc ám chính là bước đầu cho tương lai bá chủ.