Đọc truyện Tam Quốc Tranh Phong – Chương 22: Đọ sức
– Chính là Gia Cát Lượng, Bàng Thống, Thạch Đào, Thôi Chấn Bình, Mạnh Kiến, Lý Nhân, Duẫn Mặc.
Lưu Kỳ nói xong nhìn thẳng vào ba người.
Sắc mặt ba người biến đổi lớn, ánh mắt ba người liếc nhìn nhau đều toát lên vẻ khiếp sợ. Khiếp sợ bởi năng lực của những người kia. Bọn họ biết rất rõ ràng, Gia Cát Lượng được xưng là Ngọa Long, Bàng Thống xưng là Phượng Sồ, bọn họ đều tán thành hai người này có tài năng thống nhất thiên hạ, còn Thạch Đào, Thôi Châu Bình, Mạnh Kiến cả ngày đều bàn luận đại sự thiên hạ với Gia Cát Lượng. Tục ngữ nói ” Đàm tiếu hữu hồng nho, vãng lai vô bạch đinh “. Nếu không có thực học làm sao có thể qua lại với Ngọa Long, Phượng Sồ. Lý Nhân, Duẫn Mặc là môn sinh Tống Trọng tâm đắc nhất, Tống Trọng và Bàng Đức Công, Tư Mã Huy là những văn sĩ nổi danh, môn sinh tâm đắc của y tuy không bằng Ngọa Long, Phượng Sồ, nhưng không hề thua kém đám người Thạch Đào, Mạnh Kiến. Hiện tại Lưu Kỳ lại muốn cùng lúc thu nhận mấy người vào trướng, có thể thấy được dã tâm của hắn cực lớn.
( Chú thích: ” Đàm tiếu hữu hồng nho, vãng lai vô bạch đinh ” có nghĩa là người tới nhà nói chuyện đều là người có học vấn uyên thâm, không có dân đen. )
Lưu Kỳ cũng không có cách nào khác, hiện tại sắp đến trận chiến Quan Độ, có thể nói rất nhiều mưu sĩ võ tướng đã tìm được minh chủ phò tá. Nếu không nhân lúc Lưu Bị chưa tới thu thập bọn họ vào trướng, tương lai nói không chừng sẽ bị Lưu Bị hớt tay trên. Vậy hắn làm sao có thể sinh tồn trong thời loạn thế. Phải biết rằng Lưu Bị sau này cướp đoạt Kinh Châu, làm sao có thể cho phép hắn – trưởng tử của Lưu Biểu là người kế thừa của Lưu Biểu tồn tại được. Cho dù tồn tại được e là cũng làm một con rối.
– E là đại công tử phải thất vọng, vài đệ tử này của chúng ta tuy có tài năng, nhưng mỗi người một tính. Gia Cát Khổng Minh tính cách ôn hòa, không thích chuyện thế tục quấy rầy, hiện tại đã ẩn cư trên đồi Ngọa Long tại Nam Dương, không để ý tới chuyện bên ngoài. Bàng Sĩ Nguyên, một lòng muốn làm quan, hiện nay đã đi khắp nơi tìm kiếm minh chủ, không rõ tung tích. Về phần mấy người khác cũng đều ra ngoài tìm kiếm người tài đức, chúng ta cũng không biết bọn họ khi nào sẽ trở về đông đủ. Đại công tử muốn gặp bọn họ, có lẽ phải tự mình tìm kiếm.
Tư Mã Huy tiếc nuối nói.
– Đã như vậy, ba vị tiên sinh biết Từ Thứ Từ Nguyên Trực ở đâu không?
Lưu Kỳ có chút thất vọng nói. Y Tịch ở bên sắc mặt có chút kinh ngạc, nhưng ngay lập tức khôi phục bình thường.
– Nguyên Trực, thái độ làm người trượng nghĩa, hành hiệp trượng nghĩa khắp nơi, cả ngày không thấy bóng dáng, lần gần nhất ta gặp y cũng đã mấy tháng trước, hiện tại ta cũng không biết y đi đâu.
Tư Mã Huy nói.
– Đó là kỳ mạo muội, đa tạ ba vị tiên sinh.
Lưu Kỳ thất vọng nói. Hắn thật không nghĩ ở đây có thể gặp được tất cả những người kia. Chỉ hi vọng có thể gặp mặt một hai vị, không ngờ ngay cả một vị cũng không gặp, may là đoán trước kết quả cho nên không quá thất vọng.
– Không sao, đại công tử nếu muốn tìm bọn họ có thể đi tới đồi Ngọa Long xem sao? Nói không chừng bọn họ hiện tại đang ở đó.
Bàng Đức Công ở bên nhắc nhở.
– Kỳ sẽ đến đó bái phỏng, cáo từ.
Lưu Kỳ nói xong liền rời đi, nhưng thần sắc có chút thất vọng.
– Cơ Bá là huynh bảo hắn hỏi sao?
Lưu Kỳ vừa đi, Tư Mã Huy liền hỏi Y Tịch.
– Không phải ta bảo đại công tử hỏi, ta chỉ dẫn công tử đến gặp mặt các người thôi, chính là tự công tử hỏi.
Y Tịch ở bên cười khổ nói.
Ba người liếc mắt nhìn nhau không nói gì, đương nhiên sau khi ba người cùng nhau trở về sẽ bàn về chuyện này sau.
Lưu Kỳ rời đi, sau đó lại trở lại chỗ ngồi uống rượu nói chuyện với hai người Lưu Bàn, Lưu Tu, nhưng sắc mặt thất vọng trên mặt hắn lại hiện rõ trên mặt người khác, bởi trên đời này không thiếu người giỏi quan sát sắc mặt dò xét ngôn từ của người khác. Lưu Kỳ dưới sự dẫn dắt của Y Tịch đến bái phỏng đám người Bàng Đức Công, Tư Mã Huy, Tống Trọng. Kết quả khi trở về khuôn mặt mang theo vẻ thất vọng, đây chính là cơ hội.
Bất luận những kẻ muốn đối địch với Lưu Kỳ hay muốn đả kích Lưu Kỳ đều không dễ dàng bỏ qua cơ hội này. Bên này có chuyện phát sinh liền sớm có người báo cáo với Lưu Tông, Lưu Tông vừa nãy tặng lễ vật thua Lưu Kỳ, sợ phụ thân sẽ lạnh nhạt với mình, vì thế vẫn luôn bồi tiếp bên cạnh phụ thân, sau nghe được thuộc hạ bẩm báo, ngay lập tức trở về chỗ ngồi dặn bảo thuộc hạ vài câu, rồi cười cười nhìn Lưu Kỳ.
Tên thuộc hạ lĩnh mệnh rời đi, chỉ chốc lát liền có một gã thanh niên sặc mùi rượu đi tới trước mặt Lưu Kỳ, y ợ một hơi rượu, giơ tay chỉ vào mặt Lưu Kỳ nói:
– Nghe nói đại công tử từ nhỏ thích đọc sách, bác học đa tài, hôm nay là ngày mừng thọ Châu Mục đại nhân, đại công tử sao không làm một khúc thơ góp vui mừng đại nhân.
Lúc này toàn bộ mọi người trong viện nhìn về phía Lưu Kỳ, Thái Mạo nheo mắt sắc mặt không đổi nhìn về phía gã thanh niên trước người Lưu Kỳ rồi nhìn Lưu Biểu, sau đó mới nhìn về phía Lưu Kỳ. Khoái Việt ở bên uống rượu vừa vui vẻ nhìn Lưu Kỳ, ngay cả ba người Bàng Đức Công, Tư Mã Huy, Tống Trọng cũng ngừng nói chuyện nhìn về phía Lưu Kỳ. Thái phu nhân nhìn Lưu Kỳ trên mặt nhếch lên vẻ tươi cười. Còn khuôn mặt Lưu Tông tươi cười càng thêm sáng lạn.
Y không chú ý tới chính là ánh mắt Lưu Biểu có chút âm trầm, người trong nhà dù đấu đá thế nào cũng được nhưng ngươi không nên thể hiện ở chỗ đông người, Lưu Biểu liếc mắt nhìn Lưu Tông một cái, y không nói gì lại quay đầu nhìn về phía Lưu Kỳ.
Trong lòng Lưu Kỳ lúc này vô cùng tức giận, vừa nãy không gặp được mấy người Bàng Thông trong lòng rất không vui, lúc này thấy có người rõ ràng muốn tới gây sự, việc này không cần nghĩ cũng biết chính là Lưu Tông ở sau lưng châm ngòi, những người khác dù muốn cũng không dám to gan như vậy. Dù sao nếu Lưu Kỳ không làm được, thì không chỉ có Lưu Kỳ mất mặt mà ngay cả Lưu Biểu cũng mất mặt.
– Lão hổ không phát uy, mèo giỡn mặt. Ngươi đã đến khiêu khích, vậy ta sẽ mượn ngươi để khai đao, bắt ngươi lập uy, làm chân đá của ta. Phải cho người khác biết Lưu Kỳ ta không phải ai cũng có thể ức hiếp.
Trong lòng Lưu Kỳ suy nghĩ.
Nghĩ vậy, Lưu Kỳ đứng dậy, đi tới vị trí trung tâm đại viện, liếc mắt nhìn xung quanh. Trong viện trở nên yên tĩnh dị thường, tất cả mọi người chằm chằm nhìn Lưu Kỳ, có kẻ vui sướng khi người gặp họa, có kẻ lo lắng, có kẻ thờ ơ coi như không. Nhưng khi nhìn Lưu Tông thần tình âm trầm, trong mắt hiện lên một tia khinh thường.
Lưu Kỳ bình tĩnh nói:
– Đêm hôm qua ta ngắm trăng sáng, sáng tác khúc ca ” Thủy Điều Ca Đầu “, phong cách hoàn toàn mới mẻ, hôm nay muốn hiến tặng phụ thân.
Lưu Kỳ nói với Lưu Biểu.
– Đại ca không phải lấy một thủ khúc nào đó lừa phụ thân đấy chứ?
Lưu Tông cười nhạo nói.
Lưu Kỳ liếc mắt một cái, không nói gì. Lưu Tông lúc này tức giận tới mức sắc mặt tái xanh. Vẻ thất vọng trong mắt Lưu Biểu càng thêm nồng đậm. Thái Mạo nhìn thần sắc Lưu Biểu, trong lòng than vãn:
– Tông nhi thật sự thiếu hiểu biết.
Lưu Kỳ cao giọng hô:
– Minh nguyệt kỷ thì hữu? Bả tửu vấn thanh thiên.
Câu đầu tiên trong khúc Thủy Điều Ca Đầu khiến muốn người chú ý tới sao trời mênh mông, đại khí giống như từ biển rộng trải ra. Theo âm thanh trong trẻo của Lưu Kỳ truyền vào tai mọi người, liền có rất nhiều người thay đổi sắc mặt, có người ngưng thần lắng nghe, chờ đợi câu sau, có người yên lặng đọc theo Lưu Kỳ.
– Bất tri thiên thượng cung khuyết, kim tịch thị hà niên. Ngã dục thừa phong quy khứ, hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ, cao xử bất thắng hàn. Khởi vũ lộng thanh ảnh, hà tự tại nhân gian.
Đọc xong khúc đầu, Lưu Kỳ tạm dừng lại, nhìn quanh bốn phía thấy toàn trường yên tĩnh, hắn liếc mắt nhìn Lưu Tông đang âm trầm một cái, tâm tình Lưu Kỳ bình thản đọc khúc cuối.
– Chuyển chu các, đê khỉ hộ, chiếu vô miên. Bất ứng hữu hận, hà sự trường hướng biệt thì viên? Nhân hữu bi hoan ly hợp, nguyệt hữu âm tình viên khuyết, thử sự cổ nan toàn. Đãn nguyệt nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên.
Yên tĩnh, trống vắng. Khúc ca Thủy Điều Ca Đầu của Lưu Kỳ khiến mọi người trong viện lâm vào trầm tư, ghi nhớ từng câu từng chữ của Lưu Kỳ.
– Hay, hay, hay. Hay nhất câu ” Đãn nguyệt nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên” .
Tống Trọng cao giọng khen.
– Ha, ha ha, tiểu hữu bây giờ đã đủ năng lực chèo chống một phương. Không ngờ hôm nay có niềm vui bất ngờ, chuyến này thật không uổng.
Tư Mã Huy cười nói. Chỉ có điều cách xưng hô đã thay đổi, hiển nhiên tài năng của Lưu Kỳ đã được y tán thưởng.
– Ha ha ha. . . Lưu Cảnh Thăng ta có người kế nghiệp rồi, tốt tốt tốt, hôm nay không say không về.
Lưu Biểu nói xong bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Y Tịch thấy Lưu Kỳ có năng lực, vui mừng cười toe toét, liền tiếp mời rượu ba người Bàng Đức Công.
Thái Mạo nghe được khúc đầu liền biết chuyện tình lần này gặp khó khăn, quả nhiên nghe xong khúc cuối, ngay cả y cũng không khỏi tán thưởng tài năng của Lưu Kỳ, e là Lưu Kỳ nhờ khúc thơ này mà dương danh thiên hạ.
– Chức mừng Châu Mục đại nhân hôm nay song hỷ lâm môn.
Tất cả mọi người tiến lên mời rượu.
– Đại nhân, thân thể ta không khỏe, xin về trước.
Thái phu nhân gượng cười nói.
– Uhm, nếu như vậy nàng về trước đi.
Lưu Biểu nói. Thái phu nhân thi lễ đối với Lưu Biểu, sau đó sắc mặt âm trầm tiến về phía hậu viện, trước khi đi liếc mắt nhìn Thái Mạo một cái, Thái Mạo tiến tới gần rồi theo sát mà đi.
Chỉ còn lại Lưu Tông sắc mặt âm trầm không nói nên lời, bởi vì rất nhiều người lúc trước vây quanh y đã tiến tới mời rượu Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ không có hứng thú với đám cỏ đầu tường này, bởi vì ngươi hôm nay đắc thế bọn họ sẽ thân cận, ngươi ngày mai thất thế bọn họ sẽ ném đá xuống giếng. Người như vậy giữ bên người chính là tai họa, nói không chừng một ngày kia chống một đao sau lưng ngươi. Nhưng hiện tại không thể cố tình đắc tội, Lưu Kỳ liền giao chuyện này cho Y Tịch xử lý, Y Tịch làm quan lâu năm, tự nhiên biết người như vậy nên đối đãi thế nào, chỉ cần không thân cận không bất mãn là được.
Lưu Kỳ tiếc nuối hai vị đại tướng Kinh Châu – Văn Sính và Vương Uy ở gần nhất không đến, đương nhiên Hoàng Trung xem như là một viên đại tướng, nhưng Hoàng Trung vì để tang nên hiện tại đang nhàn rỗi ở nhà. Ngụy Diên cũng tính là đại tướng, nhưng Ngụy Diên lúc này phải thủ ngoài của thành Tương Dương, không đủ tư cách tham gia yến tiệc này, giống như đám quan viên nhỏ, nhiều nhất chỉ có thể gửi người tặng giúp lễ vật. Những quan viên khác bây giờ đừng nghĩ mời chào, bọn họ đều là cáo già trên trốn quan trường, mang tính chất ưng không thấy thỏ ưng không tung cánh. Lưu Kỳ nếu không làm lên chút công tích gia tăng khả năng kế vị, đừng nghĩ bọn họ đầu nhập dưới trướng.
Lưu Kỳ hiện tại đã muốn mời chào một chút người có tài sau đó dựng lên sự nghiệp, những thứ khác sẽ bàn sau, tương lai hắn dựng lên sự nghiệp thì những cây cỏ đầu tường kia có cũng được không có cũng chẳng sao.
Trong hậu viện, Thái phu nhân vẻ mặt âm trầm, nàng lần này lắm mưu nhiều kế nhưng so ra vẫn kém khúc thơ của Lưu Kỳ.
– Tỷ tỷ.
Thái Mạo nói lý ra vẫn phải gọi Thái phu nhân là tỷ tỷ.
– Đệ đệ cảm thấy chuyện hôm nay thế nào?
Thái phu nhân hỏi.
– Việc hôm nay Tông nhi làm, e là sẽ khiến đại nhân không vui.
Thái Mạo nói.
– Việc này ta sẽ nói với đại nhân, thế nhưng vừa nãy vì sao đệ không giúp Tông nhi? Tông nhi là cháu ngoại của đệ, đệ còn có điều gì do dự?
Thái phu nhân nhìn Thái Mạo nói.
– Đây là lễ tiệc mừng thọ đại nhân, nếu ta tương trợ sẽ khiến đại nhân không vui. Về phần vì sao ta do dự, tỷ tỷ nên biết, gia tộc này không thể vì tỷ là tỷ của ta mà chịu ảnh hưởng, đây chính là sự sống còn của cả gia tộc, tỷ hẳn là hiểu được.
Thái Mạo bất đắc dĩ nói.