Đọc truyện Tam Quốc Tranh Phong – Chương 2: Dị tượng thiên địa (2)
Chàng thanh niên đi tới bên cạnh bà lão hành lễ nói.
Bà lão ừ một tiếng, đi tới trước người chàng thanh niên, giúp y chỉnh đốn lại trang phục có chút hỗn độn:
– Chính là liên quan đến dị tượng vừa nãy.
– Vâng.
Chàng thanh niên không hề che giấu. Vừa nãy động tĩnh quá lớn, mẫu thân ở gần cửa sổ không thể không phát hiện.
– Aizzz, ta biết con không thể ngây ngốc ở nhà được, con dự tính khi nào thì đi?
Bà lão hỏi.
– Hài nhi dự định ngày mai lên đường đi Kinh Tương trước.
Chàng thanh niên do dự một chút rồi nói. Y tính trước hết đi bái phỏng
vài vị bằng hữu, không muốn mẫu thân phải bận tâm vì y, dù sao phương
nam quá rộng lớn.
– Ta biết lòng con mang khát vọng, muốn làm nên đại sự. Nhưng hãy nhớ, đừng có làm bừa. Ngày mai ở lại nhà, ngày kia hãy đi.
Bà lão nghe y nói đi Kinh Tương, hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm.
– Vâng, ngày kia hài nhi đi.
Chàng thanh niên do dự một chút, rồi đáp ứng. Y biết mẫu thân làm như vậy nhất định có chuyện.
– Đã như vậy, con nên đi nghỉ sớm chút.
Bà lão nói.
– Mẫu thân cũng nghỉ sớm đi.
Chàng thanh niên nói xong liền khom người vái chào bà lão, đi ra ngoài.
Sau khi bà lão đợi chàng thanh niên đi ra ngoài, lại ngồi bên canh cửi lần nữa.
Trên đồi Ngọa Long Nam Dương, có hai thanh niên sóng vai mà đứng, trong gian phòng trúc phía cách đó không xa có bàn cờ hai người lúc trước
chơi dở biểu hiện vô cùng hắc ám, quân trắng quân đen giăng khắp bàn cờ, sát khí nồng đậm.
– Sĩ Nguyên, huynh cảm nhận dị biến ngày hôm nay thế nào?
Người nói chuyện là chàng thanh niên hơn hai mươi tuổi, bộ dáng phong
thần như ngọc, tuấn mỹ dị thường. Tay phe phẩy cây quạt lông, tóc mai
tung bay, thoáng liếc nhìn giống như công tử con nhà giàu phong lưu lỗi
lạc.
Than niên bên cạnh y bộ dáng cực xấu, cực xấu ở đây không phải quá mức
xấu xí, mà là xấu hơn công tử áo trắng bên cạnh y. Nhưng y không chút
phật ý, mà ngắm nghía quân cờ trong tay nói:
– Hiện tượng thiên văn dị biến vừa nãy, đàn tinh đen tối, thiên cơ mấy
ngày hôm trước mới biểu hiện đã phát sinh biến hóa, tất xuất hiện minh
chúa, ta trước mắt muốn tìm người này trợ giúp hoàn thành bá nghiệp,
Khổng Minh huynh nghĩ sao? Không bằng đi cùng ta, như vậy trên đường đỡ
cô đơn.
Khi nói chuyện dáng vẻ tùy ý, nhưng lại cố ý mang theo một tia khí phách, tự tin, thoạt nhìn có chút buồn cười.
Hai người này chính là Gia Cát Lượng và Bàng Thống, được xưng là Ngọa Long, Phượng Sồ.
Gia Cát Lượng cười cười nói:
– Cuộc sống ruộng vườn bình yên, ta bây giờ còn chưa muốn rời đi.
Bàng Thống xuy xuy cười một tiếng, mắng:
– Ta thật không hiểu được huynh, huynh nếu muốn sống quy ẩn vì sao lại
sai người tìm hiểu chuyện bên ngoài. Vì sao cả ngày than thở nhìn bản
đồ. Huynh không phải muốn làm Khương Thái Công đấy chứ? Hay vẫn nhung
nhớ Lưu Bị?
Nói đến đây, Bàng Thống dừng lại một chút, thần sắc nghiêm túc nói:
– Huynh chớ ôm hy vọng quá lớn. Nếu như hiện tượng thiên văn không thay đổi, nói không chừng Lưu Bị kia sẽ đến mời huynh sau đó dựng bá nghiệp. Nhưng huynh đừng quên, Lưu Bị cho dù có huynh phò tá, nhiều nhất cũng
chỉ tạo lên thế chân vạc, nếu muốn thống nhất thiên hạ lại càng thêm khó khăn. Ta hiểu huynh, nhưng hiện tại hiện tượng thiên văn không rõ,
tương lai Lưu Bị còn gặp khó khăn. Huynh vì sao không cùng ta đi tìm
minh chúa phò tá, cũng không lãng phí một thân bản lĩnh của huynh.
Gia Cát Lượng cười khẽ một tiếng, nói:
– Ta sao lại không biết, Hoa Hạ mênh mông, minh chúa sao có thể dễ tìm như vậy, chi bằng làm Khương Thái Công một lần.
Bằng Thống cười ha hả:
– Nói cả buổi, huynh cũng không chịu rũ bỏ một thân ngạo khí.
Nói xong liền thở dài:
– Trong mấy người chúng ta huynh là người có bản lĩnh cao nhất, nhưng
ngạo khí của huynh cũng lớn nhất, huynh lúc này chính là tùy ý bỏ qua cơ hội tốt.
Sắc mặt Gia Cát Lượng cực kỳ kiên quyết nói:
– Nếu như y ngay cả điểm ấy cũng không làm được, ta dù chủ động đi tìm
cũng không thể phát huy tài năng của ta, như thế ta thà tình nguyện sống quãng đời còn lại trong núi rừng.
Lời nói quanh quẩn thật lâu trên đỉnh núi, kinh động bầy chim bay toán loạn.
Bàng Thống trằm mặc một hồi, trịnh trọng nói:
– Dựa vào những lời này, sau này nếu như ta tìm được minh chúa nhất định sẽ để người đích thân tới mời huynh.
– Tất cả dựa theo ý trời, chuyện tương lai ai có thể nói rõ.
Gia Cát Lượng nhẹ giọng nói, trong giọng nói mang theo vài phần quật cường và cảm kích.
Bàng Thống cười cười không nói gì.
Hai người cứ đứng như vậy cho đến khi mây đen tan hết, quang minh soi sáng đại địa lần nữa mới trở về phòng.
Tình cảnh hắc ám xảy ra trong khoảng thời gian ngắn khiến rất ít người
chú ý, nhưng những người này ý thức được thiên hạ sau này có thể vì
tràng mây đen vừa nãy che lấp mặt trăng mà phát sinh biến hóa. Điều này
đối với bọn họ là kỳ ngộ, là vận mệnh chuyển biến. Nhưng đối với những
người khác mà nói, chẳng qua đây chỉ là mây đen che lấp tinh nguyệt,
thường xuyên xuất hiện giữa mùa hè. Về phần vì sao xuất hiện vào lúc
này, hoàn toàn không phải chuyện bọn họ lo lắng. Đối với những người
không phát hiện dị tượng thiên địa này mà nói, bọn họ càng thêm hạnh
phúc, bởi vì trong lòng bọn họ sẽ không bởi vậy mà bận tâm.
Bởi vậy tràng cảnh mây đen che lấp tinh nguyệt vừa nãy không tạo lên nhiều gợn sóng, ngay lập tức đã tan biến thành mây khói.
Nhưng trong thành Tương Dương lại không bình yên. Bởi vì ba ngày trước nhi tử của Lưu Biểu – Lưu Kỳ té xỉu còn chưa tỉnh lại.
Mới đầu không khiến người khác chú ý, nhưng sau hai ngày, Lưu Kỳ còn
chưa tỉnh lại, tất thảy thầy thuốc nổi danh thành Tương Dương đều được
mời tới, nhưng bọn họ đều nói bởi vì âu sầu quá độ vì thế mới hôn mê bất tỉnh. Cũng bởi vậy thành Tương Dương trở nên huyên náo.
Đến ngày thứ ba, mọi người cũng đều bắt đầu lo lắng cho chính mình hoặc gia tộc của chính mình, bởi vì Lưu Biểu tổng cộng có ba nhi tử, trưởng
tử Lưu Kỳ, thứ tử Lưu Tông, tam tử Lưu Tu.
Lưu Tu thì không cần bàn, y không phải trưởng, hơn nữa mẫu thân lại
chết sớm, một người tứ cố vô thân không thể kế thừa vị trí của Lưu Biểu, tự nhiên bị người loại trừ.
Lưu Kỳ là trưởng, dựa theo lệ thường Lưu Kỳ chính là người kế vị danh
chính ngôn thuận. Nhưng Lưu Kỳ cũng không có mẫu tộc ủng hộ, hiện tại
mặc dù có thế lực Y Tịch ủng hộ, nhưng bọn họ phần lớn xuất thân từ hàn
môn, tuy có chút danh vọng nhưng thế lực không lớn, hiện tại tranh đấu
cùng Lưu Tông rõ ràng có chút nép vế.
Còn Lưu Tông mặc dù là thứ, nhưng mẫu thân y xuất thân từ Thái Thị,
Thái Thị là đại gia tộc tại Kinh Châu chỉ dưới Lưu Biểu, thế lực cực kỳ, hơn nữa từ nhỏ Lưu Tông thông minh lanh lợi được Lưu Biểu yêu mến, cho
nên khả năng kế vị tính ra lớn hơn Lưu Kỳ.
Vốn chuyện này phải đợi Lưu Biểu quyết định, nhưng hiện tại Lưu Kỳ có
thể ốm chết, điều này khiến bọn họ không thể chậm trễ biểu tấu lên trên, bởi vậy hai ngày nay thành Tương Dương phi thường huyên náo.
Nhưng tràng sóng gió này vì Lưu Kỳ tỉnh lại mà chấm dứt, ít nhất bên ngoài thành Tương Dương đã rất yên tĩnh.