Tam Quốc Nhu Tình Đãn Vị Quân Cố

Chương 79: Phiên Ngoại Gia Cát Lượng


Bạn đang đọc Tam Quốc Nhu Tình Đãn Vị Quân Cố FULL – Chương 79: Phiên Ngoại Gia Cát Lượng


Editor: Táo
Ngày hôm ấy, khi đi tới túp lều không thể không quen thuộc kia, ký ức của hắn bỗng nhiên ùn ùn kéo về, lấp đầy một khoảng trống nào đó trong đầu.
Hắn mừng rỡ định lên tiếng nói ra hắn đã nhớ ra hết mọi chuyện.

Nhưng ngày lúc đó, chợt có một người tiến lên từ phía sau khiến cô nương kia ngất xỉu.

Chuyện này… Hắn cũng đang định chia sẽ niềm vui này với cô nương kia mà.
Tiểu thư đồng Bất Vân đang đứng ở cửa cũng há to miệng, vẻ mặt kinh ngạc dụi dụi đôi mắt tròn xoe kia.
Người tới còn chậm rãi nghiêng người, đứng cùng hắn mặt đối mặt.
Hắn thậm chí còn cảm thấy mình đang đối mặt với một tấm gương.
Bởi vì, Gia Cát Lượng hắn đã nhìn thấy một người giống y đúc mình..

À không, mà phải nói có bảy tám phần giống nhau! Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn sao có thể tin nổi, trên đời này lại có một người như vậy, có vẻ bề ngoài giống y như mình.
Khó trách… Khó trách nữ tử kia chưa bao giờ hoài nghi hắn, nhận nhầm hắn là tình lang của nàng.

Nàng ta, sợ là chưa từng nghĩ tới, còn có tình huống trớ trêu này!
“Dĩnh Xuyên, Quách Gia.” Người nọ ôm nữ tử đang hôn mê, hơi nhếch khóe môi giới thiệu mình.
“Nam Dương, Gia Cát Lượng.

Hắn bình tĩnh nhếch khóe miệng của mình và đáp lại như vậy.
Ngày hôm ấy, Quách Gia, Ôn Nhiễm, hai người bọn họ gặp phải cướp, sau đó còn ngất xỉu bên bờ suối.

Ôn Nhiễm tỉnh lại trước, đi dọc theo bờ suối một đường đến phía nam, nhưng lại không ngờ tới Quách Gia kia lại bị ngất xỉu ở hướng bắc của bờ suối này.
Trùng hợp thay, mấy ngày trước, Gia Cát Lượng ra ngoài bái kiến bằng hữu thân thiết.


Đang trên đường trở về thì bất ngờ bị một chiếc xe ngựa không người lái chạy như bay trên đường húc phải, cả người bị hất xuống đường đụng phải thân cây bên bờ suối kia.

Cũng chính là xe ngựa của Ôn Nhiễm.
Đầu bị va chạm mạnh và ngất xỉu đi, do đó cũng mang lại sự tích tụ máu trong một thời gian ngắn dẫn đến mất trí nhớ.
“May sao vẫn còn hương An Hồn.

Nàng cũng đã quá mệt mỏi rồi, đúng lúc để nàng nghỉ ngơi cũng tốt”.
“Dân làng đi ngang qua cho rằng ta là ngài, cứu ta, còn đưa ta đến nơi này.

Mãi cho tới khi ta tỉnh lại, không đến nửa canh giờ, mới biết bản thân ta cùng ngài vốn rất giống nhau.

Hơn nữa, trong những ngày chờ ngài trở về, ta đã sớm thích ứng với thân phận Gia Cát tiên sinh”.
“Quách mỗ vốn đi tới đây là muốn bái kiến tiên sinh ngài.”
“Mấy ngày nay ta cũng giúp ngài cùng thôn dân nơi đây tăng thêm cảm tình.”
Rất nhiều lời nói, đều là Quách Gia này đang nói.

Hắn làm ra vẻ thăm dò đối phương.

Hắn là người bên cạnh Tào Tháo, sao lại còn đến đây bái kiến mình? Huống hồ, hắn còn cảm thấy rất phấn khích khi dùng thân phận của Gia Cát Lượng mà chơi đùa.

Còn Gia Cát Lượng, trong khoảng thời gian mất đi trí nhớ, lại đi cùng… với nữ tử mà hắn yêu nhất.
“Quan hệ giữa Lượng và thôn dân vốn rất tốt.” Gia Cát Lượng ngậm trà, cuối cùng cũng mở miệng.
“Hả?” Quách Gia cười khẽ: “Bao gồm cả nữ tử họ Hoàng kia?”
“Tiểu Anh?” Vẻ mặt Gia Cát hiển nhiên rất sửng sốt.
“Yên tâm, ta cũng không hề giúp ngài cùng nàng định tình chung thân* gì đó?”
(*): Hẹn ước chung đôi.

Vẻ mặt Gia Cát Lượng thật sự có chút giãn ra: “Quách huynh chê cười.

Ta và Tiểu Anh vốn chỉ là tình huynh muội.”
Quách Gia cười cười đến vi diệu: “Huynh biết vì sao ta đến nơi này bái kiến huynh không?”
“Kính xin Quách huynh nói rõ.” Thần sắc Gia Cát Lượng đã thả lỏng, động tác uống trà cũng đã tự tại thản nhiên hơn.
“Quách huynh..” Quách Gia khẽ lắc đầu lặp đi lặp lại hai chữ này: “Người không biết chuyện, thật còn cho rằng chúng ta là hai huynh đệ.”
“Chỉ có thể nói thế sự, vi diệu, không thể tin nổi?” Gia Cát Lượng cầm quạt lông của hắn, thản nhiên phe phẩy qua lại.
“Nói dài lại nói nhanh, Quách mỗ rất muốn nghe Gia Cát huynh nhìn nhận thế cục thiên hạ này?”
“Lượng khom lưng cày ở Nam Dương, vô danh bố y*, thiên hạ đại thế thật vượt quá phạm vi suy nghĩ của ta”.
(*) Loại vải thường, ý chỉ mình là thường dân.
“Ha ha, Gia Cát huynh quả nhiên khinh thường chúng ta, Quách mỗ lại tự làm mất mặt mình, hổ thẹn hổ thẹn.”
“Không dám.

Danh tiếng Quách huynh, mặc cho ta ở trong túp lều nát này cũng đã nghe qua, thực sự không dám khinh thường”.
“Gia Cát huynh ở lại đây, là đang chờ minh chủ trong lòng tìm tới sao?” Quách Gia nói thẳng: “Mặt khác, minh chủ trong lòng huynh, chả lẽ là Lưu Bị?”
Gia Cát Lượng hơi sững sờ..
“Nói thật, nghe nói hùng tài của huynh mưu đoạn, ta vốn định khuyên huynh có thể vì chủ công ta mà dốc sức hay không? Nếu không, ta cũng từng nghĩ có nên loại bỏ huynh không? Nhưng lại có một chuyện vượt ngoài dự tính”.
Gia Cát Lượng nghe xong, cười nhạt, khẽ gật đầu.
“Không cần nhiều lời, huynh cũng biết chúng ta rất giống nhau”.

Quách Gia xoay xoay chén trà trong tay: “Có rượu không? Ta không quen uống trà”.
“Thật thất lễ, chỗ này của ta chỉ có trà.

Bất Vân..” Gia Cát Lượng gọi tiểu thư đồng của hắn: “Ra đường lấy bình rượu, lại mua thêm gà cùng hai con cá.”

“Gà và cá thì không cần, còn nhớ chuyện ta được thôn dân nơi đây cứu chứ? Bọn họ đã đưa tới rất nhiều đồ ăn.” Quách Gia lại cười.
“Đúng vậy, tiên sinh, ngài xem hai con gà bên kia, đều do Vương đại nương đưa tới.” Bất Vân cũng mở miệng nhắc nhở Gia Cát Lượng.
Gia Cát Lượng nhìn lướt qua hai con gà mái buộc ở góc túp lều tranh, ho khan một chút rồi nói với Bất Vân: “Vậy thì mau đi mua rượu đi.”
“Vâng ạ, thưa tiên sinh..” Thằng bé chạy đi nhanh như chớp.
“Nữ tử kia..” Quách Gia hơi nâng cằm, chỉ vào Ôn Nhiễm đang ngủ dưới hương an hồn ở trong phòng.
“….

Là thê tử của huynh?”.

Không hiểu sao, Gia Cát Lượng lại có chút chột dạ, tiếp lời Quách Gia mà nói trước: “Mấy ngày nay, ta bị mất trí nhớ, rất đa tạ sự chăm sóc của cô nương ấy”.
Quách Gia cười nhạt lắc đầu: “Ta không phải muốn nói về chuyện này.

Thật không giấu diếm, về Gia Cát Khổng Minh huynh, lúc trước ta cũng không biết, đều là do nàng ấy nói cho ta nghe.

Nàng ấy nói huynh biết thiên văn học, trên dưới thông đạt địa lý, sau này sẽ là quân sư đắt lực nhất bên cạnh Lưu Bị, giúp hắn đạt được một phần ba thiên hạ này!”
“Ha ha, nàng nói thiên hạ sau này sẽ chia thành ba phần, huynh thấy sao?”
Trong lòng Gia Cát Lượng lại hơi ngẩn ra, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh:”Về tương lai của Lượng, bản thân Lượng cũng không biết.

Làm sao, cô nương ấy có thể khẳng định được?”
“Bởi vì những câu chuyện của thời đại chúng ta đang sống, đó là một lịch sử đã được thiết lập ở thời của nàng ấy.

Cũng giống như hiện giờ chúng ta đang đọc Thái sử công thư, cùng thở dài và đánh giá các dấu vết sự kiện lịch sử trước kia của các bậc cổ nhân để lại”.
“Thứ cho Lượng không hiểu.” Gia Cát Lượng khẽ cau mày, thật sự cũng không biết nên đối xử với những lời nói vô căn cứ này của Quách Gia như thế nào nữa.
“Khổng Minh huynh..” Quách Gia lại đổi xưng hô, chính trực nói: “Ta và huynh lần đầu gặp mặt, ta một vùng thẳng thẳn từ tâm mà đối đãi, nếu khiến huynh phải đề phòng khắp nơi…Vậy Quách mỗ xin cáo từ ngay, sau này hẹn gặp lại trên chiến trường!”
Quách Gia đứng dậy, liếc mắt nhìn Gia Cát Lượng một cái: “Đầu tiên, ta sẽ không khuyên huynh quy thuận chủ công, hai là cũng không phái người diệt trừ tai họa ngầm khổng lồ này là huynh”.
“Quách mỗ khoan hãy đi!” Gia Cát Lượng gọi Quách Gia: “Trước tiên, cảm tạ ‘hai không’ của huynh, xin mời ngồi xuống nói chuyện đã”.
Quách Gia vẫn chưa lập tức ngồi xuống, Gia Cát Lượng vẫn còn đang nói.
“Từ khi Đổng Trác đến, anh hùng hào kiệt tụ hợp, từ từ quận lên đến châu cũng không thể nào đếm xuể.

Hiện giờ, chủ công Tào Tháo của huynh được trăm vạn quân ủng hộ, uy hiếp thiên tử mà ra lệnh cho chư hầu, thật không thể tranh giành.


Còn Tôn Quyền chiếm cứ Giang Đông, đã trải qua hơn ba đời, địa thế hiểm yếu, dân chúng quy thuận, nếu muốn mưu đoạt thực sự cũng không phải chuyện dễ dàng.

Nhưng có một nơi then chốt hơn – Kinh Châu.

Bắc Kinh Châu dựa vào Hán Thủy, Đông Liên Ngô quận hội tụ, Tây Thông Ba Thục, Nam Hải vật tư có tận dụng được, đây là dùng binh thắng địa.

Mà chủ nhân của nó là Lưu Biểu cũng chưa từng có bản lĩnh bảo vệ nó, nếu Lưu Bị có thể cướp lấy Kinh Châu, ba phần thiên hạ, cũng hợp tình hợp lý.”
“Ha ha! Tuyệt vời!”Quách Gia liên tục vỗ tay tán thưởng với những phát ngôn không hề kiêng dè của Gia Cát Lượng..
“Nếu muốn chỉ tay về phương Nam, Kinh Châu là nơi trọng yếu nhất.

Huynh cũng nghĩ vậy?” Quách Gia mặt mày tràn đầy tự tin cùng tiêu sái.
Gia Cát Lượng phe phẩy quạt, khuôn mặt non nớt đầy kỳ vọng vào tương lai.
“Tiên sinh… rượu về rồi! Bất Vân chạy lon ton trở về.
Quách Gia đưa tay nhận lấy ấm rượu trong tay Bất Vân, rót nước trà trong chén, rồi lại rót rượu vào chén, nâng chén lên kính Gia Cát Lượng.
“Để xem đến cuối cùng, Kinh Châu sẽ vào tay ai trong chúng ta?” Quách Gia cất tiếng cười.
Gia Cát Lượng cũng nâng chén trà của mình lên, chạm vào chén mà Quách Gia đang đưa lên không trung.
“Được! Vậy, chúng ta ngày sau sẽ rõ!”
“Cạn chén!”
“Mời!”
Một người uống xong chén trà xanh, một người uống hết chén rượu.
Sau đó hai khuôn mặt giống như nhau kia, nhìn nhau, khẽ nở nụ cười.
Nhiều năm sau đó, Tào Tháo đã chiếm được Kinh Châu trước, nhưng khi ấy, quân sư tế tửu Quách Gia, người luôn bên cạnh hắn đã sớm rời khỏi nhân thế.
Không lâu sau, Tôn Lưu liên binh đại bại Tào Tháo, Kinh Châu cuối cùng lại rơi vào tay Lưu Bị.

Khi đó, Gia Cát Lượng chợt nhớ tới khoảnh khắc hắn chạm chén với Quách Gia, không khỏi cảm thán thế sự thật vô thường.
Từ lần gặp mặt khi ấy với Quách Gia, Gia Cát Lượng vẫn luôn mong chờ thời khắc sau này sẽ cùng người kia kỳ ngộ.
Nhưng hóa ra, luôn luôn có một chuyện, sẽ không thể được như mong muốn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.