Tam Quốc Nhu Tình Đãn Vị Quân Cố

Chương 76: Xích Bích I


Bạn đang đọc Tam Quốc Nhu Tình Đãn Vị Quân Cố FULL – Chương 76: Xích Bích I


Editor: Táo
Không lâu sau, Chu Du dẫn quân đội hội hợp với Lưu Bị.

Còn tôi, cũng tự dưng bị ngài ta bắt đi cùng lên thuyền quân doanh.

Hai cánh quân ngược dòng nước tiến lên Xích Bích.
Chiến thuyền quân đội của Tào Tháo dừng ở bờ bắc Xích Bích, còn Chu Du neo đậu chiến thuyền ở bờ nam Xích Bích.
Bọn họ cứ như vậy, ngang nhiên đối mặt với nhau bên bờ Trường Giang.
Trận Xích Bích đã ở ngay trước mắt tôi.
Nhìn thấy trận chiến như thế, ta thật sự cảm thấy tâm phiền ý loạn.
May mắn thay, tôi đã nhìn thấy một người quen – Quan Vũ.
Trong lòng chợt nảy ra một ý nghĩ.

Khi hai quân giao nhau, tụ hội ở bờ Nam, tôi nhờ Cam Ninh yểm hộ, nhân cơ hội lẻn đi gặp Quan Vũ.

Hắn còn đang còn sửa sang lại trang bị, tôi mới nhẹ nhàng nói một câu: “Điêu Thuyền trước khi chết có lời muốn nói với ngài”.
Nhìn thấy vẻ mặt ngẩn người ra của hắn, tôi mới yên tâm nhanh chóng kéo Cam Ninh đi.
Đúng như dự đoán của tôi, Chu Du vẫn luôn sai người trông chừng tôi, trong thời gian này cũng không có tôi tùy tiện đi lại tùy ý.
Vậy cũng chỉ có thể chờ Quan Vũ tìm tới tôi.
Quả nhiên không thể đánh giá sức hút của Điêu Thuyền, canh ba, khoảng thời gian cơn buồn ngủ kéo đến với tất cả mọi ngươi, nhưng tôi lại gần như thức trắng đêm, chợt nghe thấy có tiếng bước chân đi vào trong chướng.
“Ngươi là ai? Sao lại biết chuyện của Điêu Thuyền?” Quan Vũ hạ thấp giọng hỏi tôi.
Tôi đã từ trên giường ngồi dậy, khẽ giọng đi tới trước mặt hắn: “Khi ấy, ta vẫn còn ở Tào doanh.


Vào cái đêm Điêu Thuyền chết, ta nhìn thấy ngài ôm một đứa bé thúc ngựa bỏ đi, ta cũng là người tận mắt nhìn thấy Điêu Thuyền từ giã cõi trần này”.
“Nàng, nàng có gì dặn dò?” Ánh mắt Quan Vũ ảm đạm.
“Ngài có biết không? Hôm ấy, ngài mang một nữ nhi đi, nhưng nàng ấy còn sinh thêm một nhi tử nữa”.
Quan Vũ thần sắc như kinh hãi: “Thật sao?”
Tôi lại tập trung vào câu chuyện đó: “Ta không cần phải nói dối ngài.

Vì thế, có thể nói hiện giờ ngài vẫn còn một nhi tử đang nằm trong tay Tào Tháo.

Ta nghĩ, vì nhi tử của ngài, ngài có thể hay không…”
“Cô nương, cô nhầm rồi.” Quan Vũ lạnh lùng ngắt lời tôi: “Nếu vì đó mà phải tương trợ Tào Tháo, thứ cho Quan mỗ cáo từ.”
Lần này, đổi lại lại là tôi hoàn toàn sững sờ.
Tôi vội hét lên với hắn đang định rời đi: “Đó là nhi tử của ngài! Ngài định cứ thế phớt lờ đi sao?”
Bước chân của hắn dừng lại và nặng nề hơn: “Nếu ta nói cô nương đã nhầm lẫn, đó không phải là nhi tử của ta.

Cô nương nghĩ sao?”
Tôi tiến lên cản đường hắn, trên mặt tràn đầy khó hiểu: “Nếu không phải của ngài, thì của ai chứ?”
“Thứ lỗi, ta đã đồng ý với nàng, sẽ không nói ra”.
“Nhưng trước khi chết nàng ấy thật sự để lại lời nhắn cho ngài.

Nếu ngài không muốn biết, cứ vui lòng…Chỉ hy vọng ngài sẽ không hối tiếc.” Tôi cố tình nói nặng thêm.
Quan Vũ hơi dừng một chút, đi tới trước đống sổ sách, đã vén rèm vải thật dày ra, cuối cùng vẫn buông tay xuống, lại gấp sách lại.
“Đứa nhỏ kia, ai đang nuôi dưỡng?”
“Ta cùng Quách Gia.


Đứa nhỏ cũng không biết Điêu Thuyền, Quan Vũ, cho rằng chúng ta là phụ mẫu thực sự, tên đứa nhỏ là Quách Dịch”.
“À, nực cười! Phụ thân ở gần bên, lại để cho nhà người khác nuôi nấng.” Quan Vũ lắc đầu.
“Phụ thân đứa nhỏ, thật sự không phải ngài?”
“Cho nên nàng mới sinh ra một cặp long phượng! Ha ha, Tào Tháo quả thật là phúc khí tốt!” Quan Vũ cười khổ.
Còn tôi cũng cứ đứng đó.
Tào Tháo! Con của Tào Tháo?!
“Trước khi Tào Tháo tặng nàng cho ta, nàng đã có thai.

Nàng ấy cầu xin ta không nói với người khác, để cho người khác nghĩ rằng đó là con ta.

Ngày nàng hạ sinh, lại cầu xin ta mang theo đứa nhỏ của nàng rời đi, nàng không muốn đứa bé ở lại bên cạnh Tào Tháo.

Thế nên cô nương mới nhìn thấy dáng vẻ ta mang theo nữ nhi vội vàng bỏ đi.

Chỉ vì nàng ấy sợ nếu ở lại thêm giây phút nào, thì Táo Tháo sẽ cướp đứa nhỏ đi.

Chỉ có điều, Tào Tháo đến giờ vẫn chưa biết mình có hai hài tử này!”
Tôi nghe lời kể của hắn, nín thở không nói nên lời.
“Đã đến lúc cô nương nói cho ta biết, nàng để lại lời gì cho ta?” Quan Vũ nói xong, lại hỏi ra vấn đề mà hắn quan tâm để ý.
Suy nghĩ của tôi hoàn toàn ngưng đọng, trong phút chốc hoàn toàn khiếp sợ khi biết được chân tướng này.

Một lát sau, mới nuốt xuống kinh ngạc, thuận theo thở nói: “Nàng nói, nếu có thể gặp Quan tướng quân, thay nàng nói với ngài một tiếng cảm kích.


Kiếp này nợ ngài, nếu có kiếp sau nhất định sẽ báo đáp.”
Không phải những lời này là do tôi tùy tiện nói lung tung đâu.

Những lời này, chính xác là những lời trước khi Điêu Thuyền lâm chung nhắn gửi.
Chẳng qua, lúc ấy nàng nói cho một người là Quách Gia, về sau tôi cùng Quách Gia nói đến chuyện đêm đó, Quách Gia mới nói cho tôi biết.
Quan Vũ nghe được, cũng không thấy hắn nói gì nữa, tôi chỉ nhìn thấy hắn chậm rãi đi ra ngoài, tay phải nắm chặt thành quyền.
Mấy ngày sau, nghe tin quân đội Tào Tháo đã nối chiến thuyền và chuẩn bị xuất trận.
Tôi chỉ có thể thở dài bất lực.
Đêm xuống, lại đến tận đêm khuya.

Biết hôm nay người canh đêm là Cam Ninh, tôi mới lặng lẽ đi ra ngoài.
Đến bờ sông và nhìn sang phía bờ bên kia.

Có thể nhìn thấy một chút lửa trại.
Đêm khuya vắng vẻ.
Gió dường như thổi về phía bên bờ phía bắc.
Tôi nhìn bốn phía, bỗng nhiên có một quyết định bất ngờ về tính mạng, làm một chuyện cho dù chỉ có thể là quá vô ích.
Tôi đưa tay đặt lên môi, lấy hết dũng khí hướng về phía bờ bắc mà hô to: “Tào Tháo – rút binh – hỏa công – tất thua.”
“Không muốn sống!” Phía sau, Cam Ninh đột nhiên xuất hiện bịt miệng tôi, hét lớn bên tai.
Nào còn kịp, tiếng la hét của tôi đã đánh thức hơn một nửa số người.
Chu Du, Gia Cát Lượng cầm đầu, dẫn đầu đám người chạy tới.
Thấy bọn họ đều xuất hiện, tôi cũng dứt khoát liều mạng, hất tay Cam Ninh ra, tiếp tục hô to câu vừa rồi.
Một giây sau, Cam Ninh lại che miệng tôi lại.
Đang giằng co với Cam Ninh, tôi đã nhìn thấy Chu Du, tiếp nhận cung tiễn người bên canh đưa cho, kéo dây cung ra, hướng về phía tôi.
Tôi nhìn chằm chằm mũi tên kia, dĩ nhiên không hề hấn sợ hãi gì.
“Đô đốc không cần!” Cam Ninh hoảng sợ hô một tiếng, ôm tôi xoay người, đem lưng hắn hướng về phía Chu Du.
Cam Ninh ôm tôi xoay người, trong nháy mắt làm tôi rơi lệ.

Ngoại trừ Quách Gia, cái tên Phá dỡ ở thời đại này, chính là người đối tốt với tôi nhất.
Hắn đối xử tốt với tôi như vậy, nhưng tôi chưa bao giờ đối xử tốt với hắn.
“Buông ra, phá dỡ.” Tôi bình tĩnh nói.
“Không buông!” Câu trả lời vững chắc của hắn rơi vào tai tôi.
“Đô đốc, chớ quên kế hoạch ngày mai của chúng ta.” Phía sau, Gia Cát Lượng thản nhiên lên tiếng.
Theo đó, là một tiếng viu của mũi tên vừa bắn ra, cắt ngang qua bầu trời đêm, rơi xuống chân tôi cùng Cam Ninh.

Trên mũi tên, rõ ràng có một con đom đóm bé nhỏ, tản ra ánh sáng yếu ớt.
Tôi cùng Cam Ninh quay người lại, chỉ nhìn thấy Chu Du mặt đầy vẻ lạnh lùng rời đi.
Tầm mắt nhìn lại phía Gia Cát Lượng, hắn lắc quạt lông, trên mặt lại không phân biệt được có thái độ gì, khẽ gật đầu với tôi.
Cam Ninh cũng buông tôi ra, nhẹ giọng hỏi tôi một câu “Không sao chứ?”.

Tôi gật đầu, hắn cũng bỏ đi, tiếp tục tuần tra đêm.
Tôi lại nhìn sang bên kia, cũng biết hành động vô tri ấu trĩ vừa rồi, có thể thật sự truyền đến tai Tào Tháo không? Không phải, tôi đã sớm bảo Dương Tu mang lời nói kia chuyển lời cho hắn sao, chả lẽ hắn sẽ không nghe.
Đứng dậy đi về phía trước, Gia Cát Lượng dường như đang chờ tôi, đợi tôi đi qua, mới thấp giọng gọi tôi lại.
Mỗi lần gặp hắn thêm một lần, tôi đều phải ở trong lòng nhắc nhở chính mình một lần, đây là Khổng Minh, không phải Quách Gia.
“Ngày mai sẽ khai chiến.”
Tôi không biết vì sao hắn lại nói với tôi chuyện này, tôi cũng không để ý, bởi vì tôi ngửi thấy mùi hương mộc lan trên người hắn.
Từng sợi hương từng sợi cứ như chui vào mũi tôi, hương vị này thu hút tất cả sự chú ý của tôi.
“Ngài nói xem, lúc đó sao ta lại không chú ý đến mùi hương này trên người ngài.” Tôi tự giễu mình khẽ cười.
“Sợ là khi ấy chỉ có mùi thuốc thôi.” Hắn cũng nhẹ nhàng cười.
Tôi bỗng nhiên có chút xấu hổ, nghĩ đến ngày ấy chúng tôi từng ôm nhau ngủ.

Tôi còn chủ động nắm tay hắn, đùa giỡn với hắn, thực sự là muốn chết mà.
“Đang suy nghĩ chuyện gì?” Không biết có phải do ảo giác của tôi hay không, lại cảm thấy giọng nói của hắn trở nên nhẹ nhàng hơn một chút.
“Không có.” Tôi vội vàng lắc đầu, lại giống như vừa bị phát hiện ra tâm sự, cũng không biết là có đỏ mặt hay không?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.