Tam Quốc Nhu Tình Đãn Vị Quân Cố

Chương 2: Giai Nhân Song Kiều


Bạn đang đọc Tam Quốc Nhu Tình Đãn Vị Quân Cố FULL – Chương 2: Giai Nhân Song Kiều


Editor: Táo
Chất lỏng lạnh lẽo tràn qua toàn bộ cơ thể, khiến cho tôi tỉnh dậy, tôi thở hổn hển như được sống lại.

Nhưng khi tôi nhận ra rõ rằng tôi đang ở trong một hồ nước không thể nhìn thấy bên trái và phải, trái tim tôi như ngừng đập.
Tại sao tôi mặc một chiếc váy không phải là quần áo của tôi trong hồ nhân tạo không giống như bên ngoài trường học thế này?
Nhân tiện, tôi… Tôi… Không biết bơi!
“Cứu… Cứu mạng…”
Tôi thiếu chút nữa cho rằng tôi sắp chết không giải thích được, thì một lực mạnh đã xách tôi từ mặt nước lên.

Trong nháy mắt hai chân rơi xuống đất, tôi sặc mạnh ra mấy ngụm nước hồ, đang định cảm ơn người cứu mạng rơi nước mắt một phen.

Nhưng khi nhìn về phía người trước mắt này, lại một lần nữa mơ hồ!
Không nói đến khuôn mặt tuấn mỹ khiến người ta thán phục này, bộ bạch y hán phục của hắn không nhiễm bụi bặm, bên hông còn treo một quả ngọc bội màu xanh biếc.
Tôi run rẩy nhìn về phía sau hắn, cách đó không xa là một tòa dinh thự cổ kính có hai con sư tử đá tọa trấn.

Một nam tử áo trắng khác bên cạnh một cây đại thụ trước nhà buộc xong hai con bạch mã, đang hướng về phía chúng tôi.
Đợi hắn lập tức lên kế hoạch cứu tôi như nam tử này bên cạnh này… Tôi đã sớm ngây người vài lần.
Bạch y không nhiễm sương bụi, ngọc bội màu xanh biếc y như vậy.

May mà dung mạo cũng không tương tự.

Một người là tư thế tuấn mỹ, một người là quá hăng hái.
“Cô nương hẳn là người của phủ Kiều thượng?” Sau đó, người đàn ông kia mở miệng.

“Cô nương? Anh gọi tôi là cô nương à? Kiều phủ, Kiều phủ gì?”
“Thập Nhi… ” Chợt có một nữ tử từ trong trạch đệ kia kêu to chạy đến bên cạnh tôi: “Đi giặt quần áo sao lâu như vậy? À, cô bị sao vậy, sao toàn thân ướt đẫm?” Người tới chải tóc hai bên có búi tóc, một thân váy, ướt giống tôi.

Chiếc váy này cũng giống y như vậy.
Tôi lại một lần nữa bị sốc!
“Dám hỏi hai vị tôn họ đại danh?” Tôi bất giác lại dùng nửa chữ cổ ngôn phát hành thành văn.
Người cứu tôi mỉm cười mở miệng nói.

“Tại hạ Chu Du, vị này là Nghịch tướng quân, Tôn Sách.”
“Ah! Ngũ Nhi đã gặp hai vị tướng quân!” Sau khi hắn giới thiệu xong, vị cô nương bên cạnh tôi lập tức bắt đầu bắt chuyện.
Thật ra ban đầu tôi đang định hỏi các bạn thật sự đang diễn một vở kịch hay một bộ phim truyền hình sao? Nhưng giờ trên đỉnh đầu tôi oang oang một tiếng, giống như là thế giới quan hai mươi hai năm qua lập ra trong nháy mắt sụp đổ.
“Tôi… Tôi… Tôi… Tôi… Đau đầu, đau đầu.

Vừa rồi đột nhiên đau đầu, chắc do mới rơi xuống hồ.” Tôi cố ý dùng tay đỡ trán, nhìn trộm hai người nổi tiếng kia.
“Ngũ nhi cô nương, cô mau đỡ nàng vào đi, bệnh nặng cũng không tốt.” Mỹ Chu Du… Tạm thời tin thân phận của hắn đi, ngược lại còn rất thân mật nhắc nhở.
Tôi đỡ trán, không dám nhìn mặt bọn họ, ánh mắt chỉ tinh tế nhìn chằm chằm ngọc bội của bọn họ.

Trong nháy mắt Ngũ Nhi đỡ tôi đi vào lau người.

Với bọn họ, tôi bỗng nhiên giật mình nhận ra, ngọc bội kia khắc, phân biệt là… Sách, Du, hai chữ!
Đi vào trong phủ, xuyên qua tường, nhìn thấy nghe thấy, đều là dáng vẻ thời xưa.
Thay xiêm y xong, tôi kinh hãi bất định đi tới trước gương đồng, nhìn thấy bên trong vẫn là mặt của tôi, lúc này mới thoáng được an ủi một chút.
“Buổi sáng, cô còn ai oán không muốn sống, thật cho rằng cô sẽ nghĩ không ra làm chuyện ngu ngốc.


Ai, Thập Nhi, không nên vì tên tiện nhân kia mà chà đạp mình chứ a!”
Nghe Ngũ Nhi thu dọn phía sau nói như vậy, tôi đoán chừng cái con điên Thập nhi này nói không chừng thật đúng là vì tình đầu mà ra sông tự sát.

Chỉ là không rõ, đang yên đang lành, tôi như thế nào lại xuyên qua… (Tại thời điểm này, tôi đã phải sử dụng từ hài hước này) đến đây.
“Ngũ Nhi, ta cảm thấy đầu óc còn chưa minh mẫn…ngay lập tức, nhưng là năm Kiến An thứ bao nhiêu?” Tôi hỏi đến hoảng hốt.
“Đầu óc cô không sao.” Ngũ Nhi cười nói.
“Kiến An.

Năm thứ bao nhiêu? ”
“Tất nhiên là Kiến An năm thứ ba.”
Kiến An năm thứ ba – tháng tư, hôm nay mưa phùn, nên tắm rửa, tránh kiêng kỵ động thổ.
Cho nên giờ phút này tôi đang quỳ bên cạnh thùng tắm rắc cánh hoa vào bên trong, cũng điều chỉnh nhiệt độ nước, đợi đến một nhiệt độ thích hợp, mới có thể để cho đại cô nương nhà tôi đi tắm.
“Đại cô nương, được rồi.” Cuối cùng xác nhận nhiệt độ nước xuống, tôi chất đầy ý cười hướng về phía nữ tử trên giường lụa mỏng đang chuyên chú đọc cầm phổ gọi một tiếng.
Nữ tử kia “Ừ” một tiếng, đọc xong mấy dòng chữ còn dở dang kia rồi mới đặt trúc giản xuống.
Nàng chân trần nhẹ nhàng đạp xuống đất mà đến, dừng ở bên cạnh thùng gỗ, nhìn tôi mỉm cười: “Vất vả cho ngươi, Thập Nhi.”
Nụ cười của nàng ấy chiếu sáng cả phòng ngủ như một ngọn nến.

Quả nhiên là quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành.
Ngay cả nữ nhi là tôi cũng sắp xem si mê, càng không cần nói đến nam tử ngày đó.
Khoảnh khắc nàng cởi áo ra, tôi chỉ có thể cảm thán một tiếng trời cao thật bất công! Làn da trắng mướt không tỳ vết dường như sắp làm sắp sáng mắt tôi.


Ha, bao nhiêu nam nhân phải hâm mộ tôi là người ngàn năm sau xuyên không, gì mà Đại Tiểu Kiều, cũng không phải truyền thuyết, mỗi ngày tôi đều sống chung một chỗ với các nàng ấy.

Ách, tuy rằng mới ở lại hơn mười ngày mà thôi.
Nhưng mười ngày này đã đủ để tôi thích ứng với nơi này.

Ngoại trừ thời đại này không có ghế mà chỉ có thể quỳ xuống, điểm này làm cho tôi hơi khó chịu.

Đột nhiên cũng rất biết ơn ông trời đã cho tôi một chuyến đi kỳ diệu này.

Vừa thoát khỏi kỳ thi chuyên nghiệp, lại được ở thời đại tôi phi thường thích.

Khi nào ông trời muốn trả tôi về lại, cũng tùy trời.

Dù sao, ở đâu tôi cũng không vướng bận.

Chẳng qua thừa dịp nhân phẩm tốt đẹp bộc phát cơ hội xuyên không, thật sự muốn tìm hiểu rõ kiến thức quần hùng của ba nước này.
“Nha đầu Tiểu Kiều hôm nay để cho các ngươi chuẩn bị hương gì? Muội ấy thực sự không cố định, mỗi ngày đều chọn một loại khác nhau.”
Tôi đang nghĩ đến những thứ có không, nghe được Đại Kiều nói chuyện với tôi, sửng sốt vài giây, mới tiếp lời nói: “Theo Thập Nhi nhìn, Nhị cô nương có thể dùng bất kỳ loại hoa nào, nhưng Đại cô nương lại là người thích hợp nhất với loại hoa lan này.”
Nghe xong, Đại Kiều cười khẽ một tiếng: “Thập Nhi, trước kia sao lại không phát hiện, ngươi thật không giống nha hoàn bình thường.”
Tôi vội vàng cúi đầu: “Vẫn là ở cùng hai vị cô nương như tiên, tự nhiên tai thấm một chút.


Đại Kiều lại cười: “Sau này…” Nàng kéo dài âm cuối, cũng không có câu sau.
Tôi có chút khó hiểu, hỏi: “Đại cô nương sao không nói tiếp.” Đại Kiều vẫn chưa mở miệng, mà tôi đã nghi ngờ nhìn nàng ấy, cuối cùng phát hiện trên gương mặt của nàng ấy nổi lên hai đóa ửng đỏ.
“Đại cô nương không nói chuyện với Thập Nhi, làm sao lại có thể tự mình đỏ mặt chứ.”
Đại Kiều nghe thấy bất ngờ không kịp đề phòng đem cả người chui vào trong thùng gỗ, tôi bị giọt nước bắn tung tóe làm hoảng hốt, lại nghe thấy dưới nước truyền đến tiếng rầu rĩ nói: “Ý ta là sau này lấy chồng, phải đem nha đầu Thập Nhi ngươi theo.”
Ha, tôi nghe xong cũng không cảm thấy gì.


Mỉm cười, thật sự là một cô gái đáng yêu.
Đưa tôi theo, hy vọng cô nương ấy bắt chuyện, tôi đã rất mong đợi cơ hội này.
Lại nói đến chuyện Đại Kiều xuất giá này, hẳn là cũng sẽ nhanh thôi.

Sớm đã nghe nói, Tôn Sách với Chu Du tôi gặp khi xuyên không đến ngày hôm đó, chính là đến phủ cầu hôn.
Nhưng trong đám hạ nhân nhiều chuyện kia, tôi chỉ nghe bọn họ nhắc tới Tôn Thảo Nghịch muốn Đại Kiều, chuyện của Chu Du với Tiểu Kiều cũng không thấy bọn họ nói.
Hôm nay, khi tôi đi giao trà, tôi vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai chị em họ.
“Chu Công Cẩn kia không tệ, nhưng ai biết tâm tư hắn thế nào đây, hắn tựa chưa từng nhìn muội.” Giọng nói thanh điềm mà kiều diễm kia, hẳn là Tiểu Kiều cô nương.
“Muội là nha đầu, lại muốn được gả.” Dịu dàng mà uyển chuyển, hiển nhiên là Đại Kiều cô nương đang cố ý trêu chọc muội muội của nàng.
“Tỷ tỷ, tỷ đừng giễu cợt muội.

Tôn Bá Phù kia ân cần với tỷ như vậy, tỷ có lẽ là gả cho hắn chứ!”
Người tôi đã đi tới cửa, nghe các nàng đối thoại, sửng sốt một chút, cuối cùng cũng không vội vàng đi vào.
Mơ hồ nghe được Đại Kiều khẽ thở dài một tiếng: “Nếu nói Tôn Bá Phù người nọ… Tỷ chỉ sợ hắn là một võ phu…”
“Tỷ đang ở trong phúc không biết phúc rồi.” Tiểu Kiều chặn lời Đại Kiều, “Nào giống muội, chẳng lẽ là thần nữ có tâm, Tương dương lại không có mộng.”
Nghe đến đây, tôi có chút hiểu ra, vốn là Tiểu Kiều này đang đơn phương tương tư Chu Du? Chuyện này thực sự quá bất ngờ.

Hóa ra ngày đó Chu Du chỉ đi cùng, còn chỉ có mình Tôn Sách đến cầu hôn thôi sao.
Tôi bưng trà vào trong phòng, cách bình phong lên tiếng: “Thập nhi đưa trà cho hai vị cô nương tới.”
“Tạm để lại đó đi.” Tiểu Kiều lên tiếng, xem ra không thích sự quấy rầy của tôi.
Tôi suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định vì ngày xuyên không của tôi mà lên tiếng: “Thập Nhi có lẽ có thể thay Nhị tiểu thư đưa ra chủ ý.”
Đầu kia bình phong im lặng, giống như thời gian bị ngăn lại.
Lòng bàn tay của tôi hơi đổ mồ hôi.
Sau đó, một tiếng nói đến từ đầu kia, giống như phúc âm của thế kỷ – “Ngươi vào đi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.