Tam Quốc Chi Hàn Môn Thiên Hạ

Chương 14: Phòng ngừa chu đáo


Đọc truyện Tam Quốc Chi Hàn Môn Thiên Hạ – Chương 14: Phòng ngừa chu đáo

Đêm đã khuya, Từ Thứ cùng Quách Gia đứng dậy cáo từ, Trương Giác tự mình tiễn hai người tới cửa phòng, lúc này mới khẽ nói với Quách Gia : “Phụng Hiếu, lão đệ cùng với Nguyên Trực nên trở về quê nhà ngay trong đêm nay đi.”

Hai người Quách Từ đều ngầm hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của Trương Giác, vì vậy dự định từ biệt nhưng bị Trương Giác đón lời, nói: “Lão huynh tự mình tiễn hai người ra khỏi thành.”

Tuy rằng thời tiết đã bước sang mùa xuân nhưng ban đêm gió lạnh vẫn cứ thổi liên hồi, Quách Gia biết rõ tình trạng sức khỏe của Trương Giác nên nhanh chóng chối từ ý tốt của y, bất quá Trương Giác nhất quyết không chịu, phải tự mình nhìn thấy hai người lên ngựa khởi hành mới yên tâm. Vì vậy cả ba đi tới cổng thành phía nam Nghiệp thành, hối lộ tiền bạc cho thủ vệ binh giữ cửa đặng bọn chúng mở cổng, hai người Quách Từ dắt ngựa theo Trương Giác bước ra ngoài.

Đúng vào lúc này, một đám người từ phía sau phi ngựa lướt tới, dẫn đầu chính là Trương Lương, theo sau y chính là ba người Ba Tài, Trương Mạn Thành cùng Lý Đại Mục, bảo đao trong tay đã rút ra khỏi vỏ. Khi phát hiện hai người Quách Gia cùng Từ Thứ chuẩn bị ra khỏi thành, nhất thời giục ngựa vây kín hai bên, chỉ cần Quách Từ không chịu nghe lời liền lập tức chém chết tại chỗ.

“Bọn khốn kiếp! Bọn bây muốn làm cái gì?” Hai mắt Trương Giác trợn tròn, trừng mắt với Trương Lương.

Sắc mặt Trương Lương lộ ra vẻ không cam lòng, hắn cũng không dám chống đối lại đại ca của mình. Nhưng Ba Tài thì lại không sợ, y giục ngục đi tới phía trước, giọng nói cung kính: “Đại hiền lương sư, hai kẻ này không chịu đầu nhập vào Thái Bình đạo của chúng ta, không bằng giết chết ngay và luôn đi. Nếu không hai tên khốn này tố cáo với triều đình nhà Hán thì chẳng phải Thái Bình đạo chúng ta bị mưu hại sao? Chưa kể hai người bọn họ đều được đại hiền lương sư yêu mến, bọn ta cũng hiểu cả hai có tài năng hiếm có nhưng một mai sau này bọn chúng đầu nhập dưới trướng kẻ địch thì chắc chắn là tai họa cho Thái Bình đạo chúng ta.”

“Làm càn! Tao nói để cho bọn họ đi, nếu như bọn bây dám động đao múa thương thì đừng trách lão phu trở mặt vô tình!” Sắc mặt Trương Giác nghiêm khắc, khí thế hùng hồn làm đám người Trương Lương bị dọa sợ hãi, cúi đầu im lặng không dám nói thêm câu nào nữa.

Hai người Quách Từ thấy Trương Giác vẫn bảo vệ bọn họ liền cảm động vô hạn, bọn họ cũng hiểu nếu như Trương Giác không chính mình tiễn chân hai người họ ra khỏi thành thì sợ rằng ngày hôm nay phải trai qua một phen ác đấu sinh tử rồi.

Sau khi phi thân lên ngựa, Quách Gia ôm quyền nói với Trương Giác: “Đại hiền lương sư, nay Gia xin chào từ biệt ngày, ngày sau sẽ còn gặp lại.”

Trương Giác nhắm mặt nhẹ gật đầu một cái, chờ sau khi hai người Quách Từ cưỡi ngựa biến mất trong màn đêm hắn vũng đứng yên lặng trước cổng thành Nghiệp thành, nhìn về phương xa mà thở dài liên tục.


“Đại ca, Quách Gia cùng Từ Thứ đã đi xa rồi.” Trương Lương cẩn thận đi tới trước mặt Trương Giác, nhẹ giọng nói.

Trương Giác vẫn như cũ không nói một lời, quay người lên ngựa đi về Nghiệp thành. Sau khi tới địa điểm căn cứ hắn mới dừng lại nói với Trương Lương: “Gọi Trương Bạch Kỵ, Trương Ngưu Giác, Ti Mã Câu, Từ Hòa đến phòng của huynh, huynh có chuyện quan trọng giao cho bọn chúng.”

Trương Bảo vâng lệnh đi gọi mấy người này, chờ sau khi bốn người đi tới phòng Trương Giác bàn chuyện cho tới hừng đông mới nghỉ, lục tục kéo nhau đi về nơi ở của chính mình. Cả bọn bốn người đi ra khỏi phòng Trương Giác đều có tâm thần không yên, người này nhìn người kia, Trương Bạch Kỵ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, thấy thế Ti Mã Câu lắc đầu nói: “Bọn ta nên nghe theo lời dặn của đại hiền lương sư đi thôi, chỉ cần làm theo việc ngài ấy an bài là được rồi.”

Ba người còn lại đều buông lỏng nghi ngờ trong lòng, cuối cùng gật đầu chấp nhận.

* * *

Ra roi thúc ngựa phi nước đại chạy về Dĩnh Xuyên, từ phía xa xa Quách Gia đã nhìn thấy mấy người nông dân đang cày ruộng, có người thấy Quách Gia cùng Từ Thứ xuống ngựa đi bộ về phía này liền vui mừng gọi to: “Bà con ơi, tiểu thái công đã về!”

Tất cả nông dân đang làm ruộng đều buông cày cuốc trên tay của mình xuống, ba chân bốn cẳng chạy tới trước mặt Quách Gia thăm hỏi, suốt dọc đường cười nói không ngừng làm Quách Gia cảm thấy ấm áp trong lòng.

Cho tới khi đi tới trước gian nhà dùng dạy học của mình, hắn liền thấy Hi Chí Tài mặt không giận cũng không mừng đứng trước cổng nhìn mình chằm chằm, thấy Quách Gia về tới nhà cũng không hoan nghênh chào đón như mọi khi. Mà Tả Từ đang dạy lũ trẻ học võ rèn luyện sức khỏe phía sau thì lại vui vẻ đi tới, bắt lấy hai tay Quách Gia mà hỏi: “Tiểu thái công, lão phu cứ tưởng cậu chết mất xác rồi chứ.”

Tức thì gương mặt Quách Gia lộ vẻ khó hiểu, hỏi lại: “Tả lão đạo, lão nhớ tới ta làm cái gì?”


Tả Từ cười ha ha, đưa tay vuốt ve chòm râu của mình, đắc ý nói: “Tiểu thái công ra ngoài đi du lịch, thiên hạ này cũng vì vậy mà nảy sinh ra một đại sự cùng một tiểu sự.”

Quách Gia cả kinh, vội vàng hỏi: “Chuyện gì thế?”

Hi Chí Tài đi tới, vẻ mặt không tốt nhìn Quách Gia chằm chằm, nói: “Đại sự chính là Túy tiên mỹ tửu của Chân gia vang danh thiên hạ, còn tiểu sự chính là cuồng sĩ Dĩnh Xuyên Quách Phụng Hiếu trở thành rễ hiền của Chân gia nha.”

Sau khi nghe xong, Từ Thứ ngửa mặt lên trời cười ha hả còn Quách Gia ngẫm nghĩ liền biết ẩn ý trong đó. Đã biết Hi Chí Tài người này xem rượu hơn tính mạng của mình, đã sớm đoán biết Túy tiên mỹ tửu của Chân gia chắc chắn có liên quan tới bản thân mình, y hận không thể uống vào một ngụm nền đem nỗi hận đó chuyển sang người Quách Gia này.

Quách Gia vừa định mở miệng giải thích thì thấy phía xa có ba con khoái mã phi nước đại mà tới. Ba gã thị vệ lập tức nhảy từ trên ngựa xuống, hai tay mang theo hai vò rượu đi tới trước mặt Quách Gia. Một gã thị vệ ôm quyền nói: ” Phụng mệnh thái thú Trung Sơn đi tới tặng rượu, tiểu thái công mong ngài nhận lấy cho.”

Gã thị vệ này Quách Gia có chút quen biết, chính là hộ vệ của Chân gia mà ra, sau khi Chân Nghiễm nhậm chức thái thú Trung Sơn đã đem theo mấy người họ. Dù sao người ta cũng đi tới đây tặng rượu, thì chắc chắn phải tìm một người biết mặt Quách Gia.

Không ngờ tới bản thân mình vừa về tới nhà thì đã có người đem rượu tới tặng, Quách Gia chắp tay ôm quyền nói câu cảm ơn, ba gã thị vệ giao hàng xong liền nhanh chóng bỏ đi.

Quách Gia nhìn thấy Tả Từ cùng Hi Chí Tài nét mặt vui vẻ hưng phấn, mỗi người ôm lấy một vò ngửi lấy hương rượu không thôi. Hắn bèn đi tới trước ôm lấy bả vai Hi Chí Tài, thấp giọng thần bí nói: “Mỗi lần Chân gia tặng rượu quý cho Linh đế cũng chỉ có năm vò mà thôi. Hiện tại bọn họ tặng cho ta tới sáu vò, huynh đệ ngươi sẽ được uống đã ghiền còn hơn cả Hoàng đế luôn nhé, ha ha.”

Hi Chí Tài cũng không còn nét mặt giận dỗi nữa, gật gật đầu đồng ý liên tục. Sau khi đem sáu vò rượu trở vào trong phòng liền cùng với Quách Gia đi thăm lũ học trò của mình.


Một năm không gặp mặt, có không ít đứa nhỏ đã mạnh khỏe hơn lúc trước rất nhiều, sau khi bọn chúng gặp lại Quách Gia đều kính ngưỡng cúi đầu thi lễ một cái, hỏi thăm: “Tiểu thái công vẫn bình an mạnh khỏe chứ?”

Quách Gia vui vẻ cùng đám nhóc buôn chuyện chém gió, kiểm tra trình độ học vấn của bọn chúng sau đó tiếp tục ân cần quan tâm thăm hỏi chuyện gia đình của từng người, khiến ấy đứa nhỏ cảm động rất sâu sắc.

Cho tới lúc hoàng hôn, Quách Gia, Hi Chí Tài, Từ Thứ ba người trở lại trong phòng. Tức thì Hi Chí Tài hét toáng lên: “Tả lão đạo, lão làm chuyện tốt quá đi mà.”

Trong phòng, Tả Từ ôm một vò rượu nằm ngủ say như chết trên mặt đất, trong miệng nói ra vài tiếng mê sảng mơ hồ không rõ, còn vò rượu trong ngực y đã rỗng tuyết không còn một giọt nào. Một mình hắn lại có thể quất sạch một vò rượu quý! Hi Chí Tài càng nghĩ càng đau lòng không thôi, đi tới vung chân đạp hai cái vào đít Tả Từ nhưng y không phản ứng gì. Ba người không biết làm gì đành phải đem y mang qua phòng bên trái nằm ngủ, sau đó quay về phòng nói chuyện.

Mở ra môt vò mỹ tửu, Hi Chí Tài ngửi thấy hương rượu nồng đậm không thể dằn được lòng mình mà rót ra một chén, ngửa cổ uống cạn. Hai gã Quách Từ ở bên đang chờ xem kịch hay cũng không có thất vọng chút nào.

Khục , khục, khục.

Hi Chí Tài bị rượu mạnh làm cho sặc sụa ho khan không dứt, cả nửa ngày mới dừng lại. Hai gã bất lương Quách Từ chờ đợi màn này liền cười trộm không ngớt, Hi Chí Tài biết mình nôn nóng đã làm trò cười cho bọn hắn, nhưng mà y cũng không thèm để ý nhiều, tiếp tục rót thêm chén nữa, từ từ chậm rãi thưởng thức vừa rung rung đùi tỏ vẻ đắc ý lắm, miệng tấm tắc ngợi khen: “Đúng là rượu ngon thế gian, ai uống qua túy tiên mỹ tửu chắc chắn không quên được hương vị của nó. Phụng Hiếu à, huynh đoán rượu này do đệ làm ra phải không?”

Quách Gia cũng không khiêm tốn mà gật đầu, nói: “Chính là nó đó.”

Rót đầy hai chén đưa cho Từ Thứ cùng Quách Gia, Hi Chí Tài mới nghi ngờ hỏi: “Nếu như đệ sáng chế, vì sao lại không tự mình ủ rượu ? Cớ sao đem cho Chân gia món tiền bạc tỷ này chứ?”

Quách Gia nhún vai đáp: ” Đệ không có tiền làm vốn, với lại rượu này không phải nhà giàu có sẽ không thể nào ủ được. Chưa kể Chân gia cùng đệ có quan hệ thân thiết nên đệ cũng đem phương pháp này cho bọn họ cả thôi. Còn một điều quan trọng nữa là Chân gia mặc dù mang tiếng giàu có một vùng nhưng đều làm việc tích đức cứu giúp người nghèo.”

Từ Thứ nghe vậy cũng vui vẻ nói: “Chỉ sợ còn một điều mà huynh đệ chưa dám nói ra đó. Phụng Hiếu huynh nếu như muốn cưới con gái nhà họ Chân thì không thể không mang sính lễ long trọng nha, tới lúc đó chỉ sợ huynh có lòng mà không có tiền để mua.”


Rượu qua ba tuần, Hi Chí Tài bèn nói với họ Quách: “Năm đó đệ cùng với Văn Nhược lập giấy mượn lương thực đó, sau khi thu hoạch vu mùa năm trước huynh đã trả xong cho Tuân gia rồi.”

Quách Gia gật gật đầu, suy nghĩ một chút bèn nói: ” Hiện giờ trong nhà chúng ta còn lại bao nhiêu lương thực dự trữ?”

Hi Chí Tài trực tiếp trả lời: “Hiện giờ lương thực dự trữ chỉ đủ chống đỡ một năm. Song nếu như Phụng Hiếu còn muốn tiếp tế nạn dân thì chỉ sợ có chút khó khăn đó.”

Đem bát rượu đặt xuống bàn, sắc mặt Quách Gia có vẻ trầm trọng. Hi Chí Tài nghi ngờ trong lòng, Từ Thứ ở bên cạnh liền đem mọi chuyện Thái Bình đạo nói ra hết tất cả. Hi Chí Tài nghe xong cũng không biểu tình gì, tựa như sớm đoán được mọi chuyện vậy.

“Huynh đoán Thái Bình đạo chắc chắn tạo phản, nhưng không ngờ lại nhanh như thế. Chiến tranh nổi lên, lại có vô số dân chúng lầm than nữa rồi. Dĩnh Xuyên nằm ở nơi gần chiến trường, chỉ sợ một khi Thái Bình đạo khởi nghĩa sẽ liên lụy tới dân chúng, Dĩnh Xuyên không còn an bình được nữa.

Từ Thứ tiếp theo đem kế hoạch mà Quách Gia bày cho Trương Giác nói ra, lúc này Hi Chí Tài sốt ruột đứng ngồi không yên, đứng dậy đi tới đi lui trong phòng, sắc mặt lo lắng. Một lúc lâu sau mới dừng lại, hai hàng chân mày nhíu chặt nhìn thẳng vào Quách Gia nói: “Phụng Hiếu cũng biết, nếu như người trong thiên hạ mà biết được kế sách hành quân của Thái Bình đạo là do đệ bày vẽ ra, thì chỉ sợ lúc đó đệ đại nạn lâm đầu rồi! Nếu Thái Bình đạo thất bại, Trương Giác sẽ đổ tội cho Phụng Hiếu bày mưu tính kế không đúng, lúc ấy chắc chắn sẽ đến báo thù. Còn như ngược lại Thái Bình đạo công phá Lạc Dương, chắc chắn những hào môn đại tộc thế gia sẽ đầu rơi máu chảy. Chờ sau khi Trương Giác thành công nhất định sẽ sai người mời đệ người núi phụ tá bọn chúng, tới lúc đó cái tên Quách Phụng Hiếu sẽ trở thành phản tặc bị người người phỉ nhổ, là tội nhân đầu tiên của quân thần đại Hán!”

Quách Gia thì lại hờ hững một cách tự nhiên, nói: “Viêc Chí Tài lo lắng thì đệ cũng đã nghĩ tới cả rồi, trong lòng đệ không quan trọng miệng lưỡi thế gian chê hay khen. Với lại Trương Giác thành tâm đối đãi với đệ mà không có chút nào đòi hỏi báo đáp gì cả, trước kia đệ giúp hắn bày ra một kế sách coi như là tạ ơn y. Chuyện tương lai khó mà biết trước được, chúng ta cứ chóng mắt chờ xem. Nếu Thái Bình đạo tạo phản thì tất nhiên tất cả giáo dân ở các châu mục sẽ hưởng ứng lời kêu gọi của y. Nhưng mà Thái Bình đạo truyền đạo hơn mười năm, môn đồ trăm vạn người có nhân cách không giống nhau. Nếu bọn họ nghe thấy đại hiền lương sư tạo phản, chỉ sở sẽ xuất hiện hàng loạt một đám tiểu nhân ngoài mặt thì xúc động quần chúng hưởng ứng lời kêu gọi, mặt khác lại mưu cầu lợi ích cho riêng mình, tự mình đi cướp bóc người giàu có trong thiên hạ này. Vì thế đệ đưa ra kế sách mục đích tập hợp quân lực tổng tấn công vào Lạc Dương, tuy Dĩnh Xuyên là nơi bách chiến chi địa nhưng cũng không vì thế mà lầm vào chiến loạn. Nhưng không thể không phòng bị mấy tên tiểu nhân bỉ ổi thừa dịp hôi của, tốt nhất chúng ta cũng nên chuẩn bị vũ khí phòng thân cái đã. Ngay trong ngày mai đệ sẽ sai người cất giữ lương thảo, mỗi người phải chuẩn bị ình một món binh khí phòng thân bên người. Mấy học trò trong học đường này sáng luyện võ, chiều vào trong núi để đệ tự tay dạy dỗ trận pháp hành quân cho bọn chúng, phòng ngừa đại loạn mai sau.”

“Rất tốt!”

Từ Thứ cùng Hi Chí Tài gật đầu một cái, ba người tiếp tục thương thảo những vấn đề nhỏ khác. Bỗng nhiên Hi Chí Tài ngẩng đầu hỏi: “Phụng Hiếu, đại sự như thế chúng ta có nên cảnh báo trước cho Văn Nhược hay không?”

Quách Gia lắc đầu nói: “Tốt nhất là không cần đâu, Tuân gia chính là danh môn Dĩnh Xuyên. Nếu như thật sự có đại địch tấn công tới đây thì danh môn sĩ tộc sẽ liên hợp với nhau đánh giặc. Những gia tộc này mà đoàn kết lại thì gia binh cũng ít nhất một ngàn người rồi. Còn chúng ta thì sao, không những phải chiếu cố người già phụ nữ trẻ em mà còn tay không tất sắt. Tốt nhất là không cần nói đâu, trước cứ lo lắng an nguy của mình cái đã.”

Hi Chí Tài im lặng không nói gì, chỉ than khẽ một tiếng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.