Bạn đang đọc Tam Phục FULL – Chương 32
Nhà hàng sang chảnh mà Đinh Triết mời nằm ở trên phố mua sắm đầu bên kia chợ, từ trường đi qua cũng không gần, mất hai chục phút đi bộ.
Đinh Triết với Đoàn Phi Phàm đều không có ý định gọi taxi, hết sức thoải mái tự nhiên đi xuyên qua chợ, từ cổng Bắc tới cổng Nam.
Nếu là trước đây, Giang Khoát tuyệt nhiên không thể nào đồng ý, trừ lúc vận động cậu chấp nhận đi bộ hoặc chạy ra, những lúc khác cậu đều không thể chịu đựng được.
Nhưng hôm nay, không biết có phải do hai ngày sống kiếp làm thêm mà chân cậu đã chấp nhận cách sống mới của mình hay không, Giang Khoát cảm thấy tự mình đã dần dần quen với tư thế đi thẳng đứng của loài người.
Ra khỏi cổng Bắc khu chợ, lại đi thêm một đoạn đường, lúc tới nhà hàng đắt tiền kia, Giang Khoát vậy mà lại không cảm thấy gì khó chịu cả.
Đây là một quán chân vịt nồi đất mới khai trương, do vẫn trong thời gian khuyến mãi nên rất đông khách.
Hồi trưa, lúc vẫn còn chưa về đến thành phố, Đinh Triết đã gọi điện đặt bàn.
“Tao vừa ra khỏi cửa đã chịu không nổi rồi,” Đinh Triết nói, “Chẳng phải bố mẹ tao tham gia một nhóm bạn chơi xe sao? Bình thường họ sẽ cùng nhau lái xe đi chơi, lần này dẫn tao theo, tao lại còn thấy rất sung sướng nữa, kết quả là…”
“Sao hả?” Đoàn Phi Phàm nói, “Không sung sướng nữa hả?”
“Nhóm chơi xe mà bố mẹ tham gia, lại còn lúc nào cũng có thể đi chơi cùng,” Giang Khoát bật cười, “Hầu hết thành viên cũng toàn là các bậc cha mẹ thôi.”
“Giang Nhiều Tiền, hơi bị đỉnh,” Đinh Triết chỉ Giang Khoát, tiếp đó lại vỗ đùi một cái, “Lái xe tới quá nửa buổi thì tập hợp cùng mấy cái xe khác, tôi thử nhìn một cái, ầu!”
Đoàn Phi Phàm bật cười: “Mấy cái xe đó không có thanh niên hả?”
“Chắc chỉ có mỗi tao là thằng con ngu ngốc đi theo,” Đinh Triết nói, “Toàn là mấy cặp vợ chồng già, lại còn có một xe là một cặp hơn sáu mươi dẫn theo một bà cụ 89 tuổi… Bà cụ sức khỏe đúng thật là tráng kiện.”
Giang Khoát bật cười thành tiếng.
“Tao cầm cự được một ngày rồi thật sự không thể cầm cự thêm nữa, vừa đến nơi bảo nghỉ ngơi ăn cơm một cái là việc gì cũng đến tay tao,” Đinh Triết nói, “Cậu thanh niên! Đi kiếm xem có củi không! Cậu thanh niên! Đi lấy nước suối về đây! Cậu thanh niên! Cậu thanh niên! Cậu thanh niên hôm nay bắt xe khách bỏ chạy luôn rồi nhá.”
“Đệt,” Đoàn Phi Phàm cười cầm ly trà lên, “Kính cậu thanh niên một ly.”
“Kính cậu thanh niên.” Giang Khoát cũng cầm ly lên.
“Sớm biết thế này, mấy người bọn tôi đã tới nhà cậu rồi,” Đinh Triết nhìn Giang Khoát, “Đến lái con xe Brabus của bố cậu đi lượn.”
“Kỳ nghỉ sau đi cũng được.” Giang Khoát nói.
“Nghỉ đông?” Đinh Triết lại quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm, “Nghỉ đông mày có thời gian không?”
“Chắc có đó.” Đoàn Phi Phàm ngẫm nghĩ.
“Phải giúp việc ở tiệm hả?” Giang Khoát hỏi.
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Nhưng đi chơi vài ngày thì vẫn có thời gian.”
“Trong khoảng một tuần.” Đinh Triết nói, “Mày cũng tự giác quá đi, chú mày cũng đâu có kêu mày làm việc ở tiệm, toàn bảo mày đi chơi đi mà mày cũng có chịu đi đâu.”
“Tao mà đi chơi, chú thím lại phải gọi Đoàn Lăng về giúp.” Đoàn Phi Phàm nói, “Đoàn Lăng mới được thăng một chức nhỏ, bận lắm.”
“Vậy mày đừng ở tiệm nữa, nếu bố mày mà không đi…” Đinh Triết chợt dừng lại.
“Cậu ấy biết rồi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Nếu bố mày không vào đó,” Đinh Triết nói, “Mày cũng đâu có ở tiệm, họ không kiếm người giúp thì cũng phải gọi Đoàn Lăng, chẳng phải cũng vậy sao.”
“Cái logic này của mày,” Đoàn Phi Phàm thở dài, “Tao mà không sống ở tiệm, chú tao cũng đâu cần nuôi tao ăn học nhiều năm như vậy.”
Đinh Triết nghĩ một chút: “Ra là vậy hả?”
“Khoảng một tuần,” Giang Khoát nói, “Sắp xếp thời gian, đi lại mất hai ngày, ở giữa còn năm ngày, đủ để chơi rồi.”
“Vậy tụi này đặt chỗ trước.” Đinh Triết nói.
“Ừ.” Giang Khoát gật đầu, có chút mong đợi không giải thích được, nhưng nghĩ tới việc vẫn còn tới mấy tháng nữa, cậu lại thấy hơi thất vọng.
Lúc ăn xong, từ nhà hàng đắt tiền đi ra, bên ngoài trời đang đổ mưa.
Cơn mưa đã qua giai đoạn nặng hạt, lúc này chỉ còn là mưa nhỏ.
Nhưng cảm giác nhiệt độ giảm xuống không phải 1-2 độ, ít nhất cũng phải giảm trên 5 độ.
“Tao đệt,” Đinh Triết rụt cổ, “Hơi bị lạnh nha!”
Mấy ngày này tuy trời không nóng, nhưng nhiệt độ cũng thuộc diện mặc một cái áo dài tay là được.
Hôm nay mưa một trận này, Giang Khoát cảm thấy phải mặc áo phao lông vũ rồi.
Và đúng vào lúc này, cậu mới nhận ra, mình không có đồ mùa đông.
Đừng nói là đồ mùa đông, ngay cả đồ mùa thu cậu cũng chẳng có mấy bộ, chẳng mang theo gì từ nhà, tới trường rồi đi mua ở trung tâm thương mại thì cũng đều là quần soọc với áo thun ngắn tay.
Lúc đó, cậu nóng tới mức chỉ muốn mua một cái máy lạnh mà treo lên người, nhìn chung chẳng hề nghĩ tới sau này, dù sao thì theo kinh nghiệm trước đây, cứ đợi trời lạnh rồi đi mua cũng được.
Ai mà ngờ được chỉ một tháng sau, cậu lại biến thành một người chỉ có ba ngàn rưỡi một tháng.
“Làm sao giờ?” Giang Khoát nói, “Tôi không có đồ mùa đông.”
“Bảo nhà gửi qua đi.” Đoàn Phi Phàm với Đinh Triết đồng thanh nói.
“… Ồ.” Giang Khoát trấn tĩnh lại, đúng nhỉ, con mẹ nó đúng là vẫn còn cách này, bảo nhà gửi qua đi, “Vậy bây giờ thì sao? Ở phòng tôi cũng không có đồ dày.”
“Mượn đi.” Đinh Triết nói, “Chắc cậu không định mua đấy chứ?”
“… Ồ.” Giang Khoát gật đầu, lại còn có thể mượn nữa.
Cậu quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Đúng rồi,” Đinh Triết vỗ vỗ vai cậu, “Cứ tìm đến nó, lát nữa đi ngang qua Ngưu Tam Đao, vào lấy mấy bộ, mặc tạm đến lúc nhà cậu gửi đồ qua tới là được.”
“Mày mang đồ qua chưa?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Chưa.” Đinh Triết cười, “Đây vốn là kế hoạch của tao, hai ngày nữa tao sẽ về nhà lấy đồ, mẹ tao mà không có nhà thì tao tìm không ra đồ của tao ở đâu.”
Giang Khoát cúi xuống điện thoại gửi tin nhắn cho Giang Liễu Liễu, hỏi xem khi nào cả nhà về.
Giang Liễu Liễu gọi điện qua luôn: “Sao vậy? Hai ngày nữa mới về.”
“Bên đây tự nhiên lạnh quá,” Giang Khoát nói, “Anh không có quần áo.”
“Vậy anh đi…” Giang Liễu Liễu nói nửa chừng thì dừng lại, “Cần gửi cho anh phải không? Nếu anh không cho dì Lưu vào phòng anh thì đợi em về gửi cho, tính phí nha.”
“Giờ anh chỉ có một ngàn rưỡi một tháng,” Giang Khoát nói, “Em vẫn còn thu phí của anh sao? Cái xe motor của anh, em chạy vẫn thích chứ?”
“Không thích, bỏ đó lâu không động tới rồi, lúc lấy về chưa gì đã sửa mất ba ngày,” Giang Liễu Liễu nói, “Cái xe thăng bằng với đống máy chơi game gì đó của anh, cho em hết đi.”
“Lát nữa anh gửi danh sách quần áo.” Giang Khoát nói.
“Được.” Giang Liễu Liễu đồng ý đầy khoái chí, dừng một thoáng rồi hạ giọng nói khẽ, “Bố mẹ đau lòng lắm, nhưng bàn bạc một hồi vẫn nói là không thêm tiền đâu.”
“Không cần thêm,” Giọng Giang Khoát bỗng đầy khí thế, “Đủ dư sức.”
“Sĩ diện không muốn đòi thêm thì có thể hỏi mượn em,” Giang Liễu Liễu nói, “Em sẽ tính lãi cho anh thấp một chút.”
“Đừng có mà nằm mơ.” Giang Khoát nói.
Giang Liễu Liễu cười rồi cúp máy.
“Em cậu định cho cậu mượn tiền hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Không cần nó cho mượn.” Giang Khoát nói.
“Nhà cậu không cắt kinh tế của em cậu phải không?” Đinh Triết hỏi.
Tuy Giang Khoát không muốn thừa nhận cho lắm, nhưng Giang Liễu Liễu đúng là cừ thật, cậu thở dài: “Con bé từ lâu đã không xin tiền nhà rồi, tự mình kiếm tiền chi tiêu.”
“Đệt,” Đinh Triết nói, “Hai người không phải sinh đôi à? Sao lại khác nhau đến thế.”
“Làm sao hả?” Giang Khoát nhìn Đinh Triết, “Bọn tôi là sinh đôi khác trứng nhé.”
Đoàn Phi Phàm không nhịn được cười: “Lý lẽ hùng hồn thật.”
Ngưu Tam Đao đã đóng cửa nghỉ, hai chú thím đang xem TV trên tầng hai.
Thấy ba người bọn họ ướt sũng nước mưa bước vào, thím vội bật dậy, lấy khăn lông ra cho bọn họ lau đầu tóc.
Lúc bọn họ lên tới căn phòng nhỏ của Đoàn Phi Phàm trên tầng ba, thím lại mang lên một bình trà gừng đường nâu.
“Vừa rồi đúng lúc nấu cho chú, sợ bị cảm mạo, mấy đứa mau uống đi,” Thím nói, “Đừng để nguội mới uống, mau uống đi.”
“Dạ.” Đoàn Phi Phàm lấy ly ra, mỗi người rót một ly.
Cái ly mà Đinh Triết dùng là ly của Đoàn Phi Phàm, còn Đoàn Phi Phàm cầm luôn cái bình mà tu, cái Giang Khoát dùng là một cái cốc có quai mà Đoàn Phi Phàm mới khui ra từ một cái hộp.
Giang Khoát thầm thở dài trong lòng.
Kỳ thực cũng đâu cần phải kỹ tính đến thế này.
Đoàn Phi Phàm không có nhiều quần áo, mở tủ đồ ra, áo khoác thu đông chỉ có một hàng, mỗi mùa chiếm một nửa.
Đinh Triết lấy bừa một cái mặc vào người.
Giang Khoát nhìn từng chiếc áo một, trong lòng suy nghĩ xem chiếc nào hợp với tất cả mấy chiếc quần của mình trước khi đồ được gửi tới…
“Có mỗi vài cái mà cậu cũng chọn hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Có mỗi vài cái nên mới khó chọn đó.” Giang Khoát nói.
Cuối cùng, cậu lấy một chiếc jacket màu đen, chiếc này khá đẹp.
“Lấy cái này thôi,” Cậu nói, “Là cái cậu thường mặc phải không?”
“Chắc chắn rồi, xấu quá thì cũng chẳng lọt vào mắt cậu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chỉ có mỗi cái này là được, mặc hàng ngày cũng chẳng cần thay.”
“Vậy tôi lấy cái khác…” Giang Khoát nói.
“Trêu cậu đó.” Đoàn Phi Phàm cười, ngăn Giang Khoát lại rồi đóng cửa tủ vào.
Một ly nước đường nâu nóng uống vào, thân thể bị đông cứng lúc đi đường từ từ trở lại bình thường.
Sau khi ngồi trong căn phòng nhỏ một lúc, mấy người liền quay về trường.
Vẫn là đi bộ, về tới ký túc, Giang Khoát toát cả mồ hôi.
Bên ký túc Đinh Triết không có người, cậu ta chạy tới 107 qua đêm, lúc Giang Khoát về phòng, cậu ta nói với theo: “Giang Nhiều Tiền, lát qua đánh bài.”
Giang Khoát quay lại nheo mắt: “Thua vậy mà chưa đã nghiện hả?”
“Đây gọi là dũng khí nhé.” Đinh Triết nói.
Mã Tiếu đã đi viện về, vết thương đã xử lý bôi thuốc, và cũng đã băng bó cẩn thận.
Lúc Giang Khoát bước vào, cậu ấy đang cầm điện thoại đi ra.
“Đi làm gì?” Giang Khoát ngăn lại, “Chân cậu thế này phải nghỉ đi chứ?”
“Tôi đi…” Mã Tiếu hạ giọng nói rất khẽ, nghe cũng không rõ cậu ấy định đi đâu.
“Qua xem sao.”
Nhưng Giang Khoát gần như có thể đoán ra được, giờ này là lúc các loại sạp hàng ở chợ đêm đang sôi động, mất công việc làm thêm này, Mã Tiếu phải lập tức tìm việc khác.
“Đợi vết thương lành rồi hẵng đi kiếm việc được không,” Giang Khoát nói, “Mấy ngày này chẳng phải buổi sáng cậu vẫn ra chỗ xe bán đồ ăn sáng đó thôi?”
“Phải mất một hai tháng mới hồi phục hẳn.” Mã Tiếu nói.
“Vậy ít nhất mấy ngày này cứ nghỉ ngơi trước đi,” Giang Khoát nói, “Tôi vẫn còn tiền, có thể cho cậu mượn, cậu trả góp cho tôi là được.”
Mã Tiếu đứng ở cửa do dự rất lâu, cuối cùng quay vào trong phòng, ngồi xuống: “Cảm ơn cậu.”
“Mượn bao nhiêu?” Giang Khoát hỏi.
“A?” Mã Tiếu sửng sốt, vội xua tay, “Hiện tại vẫn chưa cần.”
“Ồ.” Giang Khoát gật đầu.
Mã Tiếu sáng tinh mơ vẫn dậy đi bán đồ ăn sáng, nhưng xe bán đồ ăn sáng này vẫn còn khả dĩ, lúc có người thì bận một chút, không có người thì vẫn có thể ngồi nghỉ.
Giang Khoát thực ra thức giấc khá sớm, nhưng cậu không dậy.
Cậu sợ trong những ngày Mã Tiếu không được làm thêm hai công việc cùng một lúc này, cậu ấy lại phát hiện ra đến cả loại người như Giang Khoát mà cũng đi làm thêm thì sẽ thêm kích động.
Cũng may là Mã Tiếu thực ra đi khá sớm, Giang Khoát ngủ nướng một hồi nữa mới bị Đoàn Phi Phàm gõ cửa gọi dậy.
“Đinh Triết đâu?” Lúc ra khỏi phòng, Giang Khoát nhận ra nhiệt độ còn thấp hơn cả ngày hôm qua, cậu mặc chiếc áo khoác của Đoàn Phi Phàm, rụt cổ lại, lúc đi qua 107 cậu nhìn qua một cái, cửa đang đóng.
“Vẫn đang ngủ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hôm qua thua sảng luôn.”
“Yếu mà cứ ra gió,” Giang Khoát tặc lưỡi, “Cậu ta lại còn tưởng tôi nói nhường là chém gió lòe cậu ta chứ.”
“Trưa Đinh Triết qua kiếm tụi mình đó,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu mời một bữa đi.”
“Được.” Giang Khoát gật đầu.
Giang Khoát mặc chiếc áo gi lê của nhân viên bảo vệ vào, sau đó đeo đồ bảo hộ và đứng vào vị trí ở khu sân chơi bên quảng trường.
Lúc này, cậu đột nhiên hiểu ra vì sao hôm qua, Đoàn Phi Phàm lại muốn bảo cậu nhận công việc làm nhân viên bảo vệ ở khu cửa hàng bách hóa.
Trừ việc tiền nhiều hơn, theo như Giang Khoát thấy, có lẽ còn có một nguyên nhân khác.
Công việc đó ở trong nhà.
Gió thổi không tới, mưa không ướt người.
Hiện tại cậu đứng ở đây, tuy trời không mưa nhưng gió khá lớn, không ngừng lùa vào cổ áo cổ tay.
Bạn học cấp 3 của Đoàn Phi Phàm là một cậu chàng như cây sào tre.
Người này khá là có kinh nghiệm, đã mặc sẵn cả áo len, trên cổ lại còn quấn một cái khăn thể thao.
“Cậu thế này không được rồi,” Sào Tre nói, “Chắc chắn sẽ bị lạnh.”
Chuyện này còn cần cậu nói sao?
Tôi mà có đủ quần áo, chẳng lẽ tôi lại không mặc?
“Ừ.” Giang Khoát đáp.
“Cậu đi xuống tầng dưới kia đi,” Sào Tre nói, “Tôi ở trên này, dưới đó gió không to lắm.”
Con người Sào Tre vậy mà khá tốt, Giang Khoát do dự một chút, rồi đi xuống cầu thang: “Cảm ơn.”
“Khách sáo quá,” Sào Tre nói, “Bạn của Phi Phàm cũng là bạn của tôi.”
Ô, thân thiết đến thế cơ à?
Bạn của Phi Phàm chưa chắc đã là bạn của tôi.
Nhiệt độ tuy giảm mạnh nhưng trên quảng trường vẫn có khá nhiều người, chỉ cần trời không mưa là sẽ cản không nổi những người muốn ra ngoài chạy loanh quanh.
Đặc biệt là trẻ con.
Sân chơi này chỉ là một khu thiết bị vui chơi dựng bằng khung sắt lớn, một giàn cầu trượt.
Công việc của Giang Khoát là nhìn chằm chằm lũ gà con chí chóe đó, không để tụi nhỏ làm mấy động tác nguy hiểm, không cho bò loạn khắp nơi.
“Bảo chú ấy ôm cháu qua đi!” Một bà già đứng ngoài hàng rào hét lên, “Chú ơi! Chú ơi!”
Bên chân Giang Khoát, một đứa bé ngẩng đầu nhìn cậu.
Giang Khoát sửng sốt.
… Là gọi mình sao?
Giang Khoát quay đầu lại, nhận thấy bà già kia đúng là đang chỉ vào cậu.
“Chào chú,” Bà già nói, “Ôm chúng tôi qua với.”
Chúng tôi?
Đứa bé đã giơ hai tay ra.
Giang Khoát thực sự không hiểu lắm, “ôm qua” nghĩa là sao.
Trên thực tế thiết bị sân chơi chỗ này chỉ là một đường ống tròn lớn, cao bằng nửa người, phần dưới mềm, nhảy lên không vững lắm, nhưng có ngã cũng không vấn đề gì.
Khá nhiều đứa trẻ cố tình chạy qua chỉ để ngã sấp vài lần.
Vậy mà còn đòi ôm qua sao?
“Tự qua đi.” Giang Khoát nhìn đứa bé.
“Chú ơi!” Bà già tiếp tục hét, “Chú ôm qua giúp đi…”
“Mau bảo bà nhóc đừng có hét nữa.” Giang Khoát một tay kẹp đứa trẻ, cúi người đi vào bên trong đường ống tròn, đi xuyên qua một đám trẻ con nhảy huỳnh huỵch, rồi đặt thằng cháu gọi mình bằng chú xuống cái nền phẳng phía bên kia.
Thằng bé quay người chạy đi.
“Nhóc này, ngay cả cảm ơn cũng không nói sao?”
“Cảm ơn chú.” Một cô bé vừa mới bò ra liền hét lên lanh lảnh.
“Ầy.” Giang Khoát nói, “Đừng khách sáo.”
Cậu không chui ngược ra khỏi đường ống nữa, mà đi thẳng tới vị trí trung tâm, tìm một chỗ có thể nhìn thấy bốn phía xung quanh rồi đứng đó.
Trong đây cách khá xa tất cả các bậc ông bà cha mẹ ngoài kia, nếu có bà già nào đó gọi cậu chú ơi chú ơi, cậu có thể giả như không nghe thấy.
Mà lại kín gió.
Cậu nhìn về phía khu gian hàng khuyến mại đồ uống, phát hiện ra vị trí này không thấy được Đoàn Phi Phàm.
Cậu thở dài, khẽ kéo kéo chiếc áo.
Trên chiếc áo có mùi bột giặt sạch sẽ, giống hệt mùi thường thấy trên người Đoàn Phi Phàm.
Bột giặt này không biết nhãn hiệu gì, thơm hơn bột giặt dùng ở nhà.
Cậu kéo áo lên hít hít.
Vốn tưởng công việc làm nhân viên bảo vệ này không mệt, ai ngờ cũng không phải nhẹ nhàng.
Đủ các loại tình huống.
Lúc thì có nhóc không dám đi qua cầu độc mộc, ôm lấy cột cản đường cả một đám bạn nhỏ phía sau, lúc thì tranh cướp dây thừng rồi đánh nhau, lúc thì có bậc cha mẹ từ bên ngoài chui vào, cậu lại phải qua đuổi đi.
Lúc nghỉ trưa, cậu vội chạy thật nhanh sang gian hàng khuyến mãi, trong tai vẫn còn ù đặc tiếng trẻ khóc trẻ kêu, đầu óc cứ ong ong.
Đoàn Phi Phàm đang ngồi nghỉ ở ghế, chân duỗi thật dài, coi bộ không lạnh chút nào.
“Đinh Triết sắp tới rồi,” Đoàn Phi Phàm nhìn thấy cậu, liền giơ tay vẫy vẫy, “Nghỉ chút rồi đi ăn cơm.”
“Cậu không lạnh hả?” Giang Khoát ghé lại gần Đoàn Phi Phàm xem thử, bên trong áo khoác của cậu ấy chỉ có một chiếc áo thun dài tay, không hề mặc nhiều hơn cậu.
“Cậu lạnh hả?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Tay tôi sắp cứng đơ rồi.” Giang Khoát túm lấy tay Đoàn Phi Phàm nắm chặt, sau đó sửng sốt.
Tay Đoàn Phi Phàm ấm như một cái lò sưởi tay, “Đệt.
Người cậu là cái chăn điện phải không?”
Đoàn Phi Phàm bật cười, đưa tay tự vén áo thun mình lên.
Giang Khoát kinh ngạc nhìn thấy ở lưng quần cậu ấy nhét một chiếc máy sưởi tay hình con vịt.
“Muốn không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Cái ông chú cậu,” Giang Khoát nổi giận, “Cậu có thứ này mà không nói với tôi!”
“Vẫn còn một cái nữa,” Đoàn Phi Phàm xách một cái túi từ dưới gầm ghế ra, lấy từ trong ra một cái máy sưởi tay hình con heo, rút dây sạc, đưa Giang Khoát, “Cái này là…”
“Cậu mang hai cái mà không cho tôi?” Giang Khoát lại nổi giận lần nữa, lùi lại sau một bước, “Ông đây không thèm!”
“Ầy!” Đoàn Phi Phàm thấy hơi bất lực, “Để tôi nói hết được không nào!”
“Ai không cho cậu nói chứ?” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Tôi vừa mới mua.” Đoàn Phi Phàm nói, “Trong trung tâm thương mại đang khuyến mãi, nên tôi mua luôn hai cái.”
Giang Khoát không nói gì.
“Cái này cho cậu,” Đoàn Phi Phàm kéo tay Giang Khoát qua, đặt cái máy sưởi heo nhỏ vào tay cậu, “Được rồi, cậu chửi tiếp đi.”
“Chửi xong rồi.” Giang Khoát nhìn cái máy sưởi, do dự không biết có nên giống như Đoàn Phi Phàm, nhét món đồ này vào trong lưng quần hay không.
“Bên đó thế nào?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Bọn trẻ con ồn ào kinh người,” Giang Khoát ngồi xuống bên cạnh, ngẫm nghĩ rồi đưa tay vén áo Đoàn Phi Phàm lên nhìn, “Cái của cậu là màu vàng hả?”
“Vịt không phải là màu vàng sao?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Đổi đi,” Giang Khoát nói, “Tôi không muốn lấy màu hồng…”
“Lấy đi.” Đoàn Phi Phàm lấy cái máy sưởi từ lưng quần ra đưa cậu, sau đó kéo kéo quần lên.
Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, động tác này làm cậu cảm giác cái máy sưởi tay này không phải lấy ra từ lưng quần, mà là lấy ra từ dưới đũng quần.
“Đổi hay không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Đổi.” Giang Khoát đưa cái máy trong tay mình qua cho Đoàn Phi Phàm, rồi cầm con vịt vàng nắm trong tay, có lẽ do nãy giờ được Đoàn Phi Phàm ủ trong người, con vịt này sờ vào còn ấm hơn con heo kia.
“Mai cậu lấy thêm áo len của tôi mà mặc,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi xem dự báo thời tiết, mai còn lạnh hơn đấy.”
“Trưa nay tôi định đi mua quần áo,” Giang Khoát nói, “Tôi chịu không nổi nữa rồi.”
“Mua đồ rẻ hả?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Đồ rẻ.” Giang Khoát gật đầu.
“Vậy lát nữa thử hỏi Đoàn Lăng xem có phiếu giảm giá không, rồi kiếm cửa hàng có thể dùng phiếu giảm giá.” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, phát hiện ra mũi Giang Khoát bị lạnh đỏ cả lên, “Giờ đi thôi, sao tôi cảm giác cậu lại sắp lên cơn sốt rồi.”
“Làm gì đến mức ấy.” Giang Khoát rất coi thường.
“Khá là đến mức ấy đó, lại còn xỉu ra đấy…” Đoàn Phi Phàm đứng dậy, “Đi.”
Màn tự vả đến rất nhanh.
Nam sinh viên đương đại không hiểu sao lại yếu thế này.
Đinh Triết như thể không đến đây để ăn cơm, mà là cất công đến đây vì màn vả mặt này.
“Mày sốt phải không?” Cậu ta nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Mày nói cái khỉ gì thế?” Đoàn Phi Phàm nhìn cậu ta.
“Có phải nó bị sốt không?” Đinh Triết hỏi Giang Khoát.
“Sao tôi biết được?” Giang Khoát rất ngạc nhiên, “Bản thân tôi lên cơn sốt, tôi còn chẳng biết nữa là.”
“Tay nó nóng lắm.” Đinh Triết túm tay Đoàn Phi Phàm xoa xoa.
“Cậu ấy có cái máy sưởi, cậu đội gió lạnh tới đây, đương nhiên sẽ thấy tay cậu ấy nóng rồi,” Giang Khoát chìa tay ra, “Tay tôi cũng nóng này.”
Đinh Triết lại túm lấy tay Giang Khoát, sau đó cầm tay Đoàn Phi Phàm đặt vào tay cậu: “Tay cậu là ấm thôi.
Cậu cảm nhận nhiệt độ tay nó một chút này, con mẹ nó đây là dung nham đấy.”
Giang Khoát nắm chặt tay Đoàn Phi Phàm, kỳ thực cảm thấy cũng gần như lúc trước, nhưng lúc đó tay cậu đã đông cứng rồi, còn bây giờ tay cậu cũng nóng, vậy mà sờ vào tay Đoàn Phi Phàm vẫn cảm thấy nóng.
Chuyện này đúng là không ổn.
“Hay là quý ngài sờ trán đi?” Đoàn Phi Phàm nói, “Sờ tay không chuẩn.”
Giang Khoát vội đưa tay áp lên trán Đoàn Phi Phàm.
“Trán cậu đúng là một cái máy sưởi mà.” Cậu kêu lên.
“Đệt, lên cơn sốt thật hả? Tôi mà lại phát sốt?” Đoàn Phi Phàm nhíu mày, “Sáng nay dậy, đúng là tôi thấy hơi nặng đầu.”
“Sao hồi sáng cậu không nói?” Giang Khoát hỏi.
“Nói gì chứ?” Đoàn Phi Phàm nhìn cậu, “Nói tôi thấy nặng đầu? Vậy có gì đáng nói đâu, còn chẳng phải là đau đầu nữa.”
Đây chính là sự khác biệt giữa người với người.
Bình thường Giang Khoát ít khi bị ốm, nhưng chỗ nào hơi khó chịu thì chỉ một chút một xíu cũng không chịu được, đừng nói là đau đầu, chỉ nặng đầu thôi, cậu cũng muốn kiếm thuốc uống, không thể chịu đựng được dù chỉ một giây.
Đoàn Phi Phàm thì không những không hề để tâm, mà thậm chí còn tiếp tục bám trụ tại gian hàng khuyến mãi suốt cả một buổi chiều trong gió bấc.
Lúc về đến ký túc, Đoàn Phi Phàm cuối cùng cũng cảm thấy khó chịu.
“Tôi đau đầu quá.” Cậu ấy đứng bên chiếc bàn trong 107, vẻ mặt rất khổ sở.
“Sao cậu không kiếm thêm một gian hàng khuyến mại nào đó ở chợ đêm rồi đi thêm vài tiếng nữa đi,” Giang Khoát nói, “Ngành marketing không có cậu thì không vận hành được đâu.”
Đoàn Phi Phàm bật cười.
“Tôi ngủ một chút,” Đoàn Phi Phàm ấn lên thái dương, “Cậu đi ăn cơm một mình đi, hoặc là gọi đồ giao tới rồi ăn cùng Mã Tiếu, giờ cậu ấy chẳng có chỗ nào bao cơm cả.”
“Cậu không ăn hả?” Giang Khoát hỏi.
“Tôi ăn không vào,” Đoàn Phi Phàm cởi áo khoác, rồi lại cởi luôn chiếc áo thun bên trong, cởi trần đi rửa mặt, “Tôi sợ ăn vào lại ói ra.”
“Vậy cậu ngủ đi.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm lại cởi quần dài ra, sau đó leo lên giường.
“Cậu không mặc đồ ngủ sao?” Giang Khoát nhìn vết sẹo trên người Đoàn Phi Phàm, “Lát nữa tay thò ra ngoài lại bị lạnh tiếp đấy.”
“Không thoải mái,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nếu không có quý ngài đứng đây, tôi còn cởi hết luôn ấy chứ.”
“Vậy ngài cởi đi,” Giang Khoát nhìn cậu, “Tôi cũng không để ý đâu.”
Đoàn Phi Phàm không nói gì, mỉm cười nằm xuống, kéo chăn đắp kín người: “Đi đi, đừng đứng đó tham quan nữa.”
Giang Khoát hơi ngập ngừng, Đoàn Phi Phàm lúc nào cũng quan tâm chăm sóc cậu, giờ cậu ấy sốt rồi, mình lại đi thế này, có vẻ không thích hợp cho lắm.
Cậu bám thành giường nhìn Đoàn Phi Phàm: “Thông thường mà nói, người bị sốt thì phải chăm sóc thế nào?”
“Lần trước cậu bị sốt, tôi chăm sóc cậu thế nào?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
Giang Khoát hồi tưởng một chút: “Cậu quăng tôi vào phòng y tế.”
“Ầy, đúng rồi,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Chính là thế đó.”
Giang Khoát không nói thêm gì nữa, cậu tắt đèn trong phòng, đi ra rồi đóng cửa 107 lại.
Lời Đoàn Phi Phàm nói rất uyển chuyển, nhưng ý tứ muốn truyền đạt thì lại hết sức rõ ràng, chính là không cần người khác quan tâm, hoặc là không muốn bị người khác quan tâm.
Chậc.
Kiên cường đến thế này sao?
Đoàn Phi Phàm nằm nhắm mắt trong bóng tối, khẽ thở dài.
Tôi khát quá, thiếu gia à, tôi bị sốt nên muốn uống nước, cậu bỏ đi đột ngột như vậy, không thể rót trước cho tôi một ly nước rồi hẵng đi sao…
[HẾT CHƯƠNG 31]
– —–oOo——.