Tam Phục

Chương 26


Bạn đang đọc Tam Phục FULL – Chương 26


Với Lư Hạo Ba mà nói, cảnh tượng này thật hết hồn, giữa rừng cây trên núi lờ mờ tối, hai người từ trên dốc loạt xoạt loảng xoảng nửa lăn nửa trượt mà lao tới dưới chân hắn và cô gái nghi là người yêu kia.
Do trên lưng vẫn còn đeo cái túi giây rút đựng mấy lon đồ uống, nên lúc lao xuống còn có cả âm thanh nền leng keng, rất sôi động.
Cô gái bên cạnh Lư Hạo Ba giật mình nhảy dựng lên, ôm chặt lấy cánh tay hắn.
Xem ra đây đích xác là đường mòn chuyên dùng cho chuyện yêu đương.
Giang Khoát ngồi trên mặt đất, mông với sau đùi cọ xuống đất suốt dọc đường giờ đã tê dại, nhưng có vẻ không bị thương.

Mặc kệ ánh mắt kinh ngạc có thể nhìn thấy rõ ngay cả trong thứ ánh sáng tối lờ mờ thế này của Lư Hạo Ba, Giang Khoát quay đầu nhìn Đoàn Phi Phàm.
Đoàn Phi Phàm đang trong tư thế quỳ, nếu bỏ qua vụ nguyên nhân kết quả cùng với cảnh xung quanh hơi quê mùa thì tư thế này của cậu ấy kỳ thực lại rất đẹp trai.

Dọc đường trượt xuống, Giang Khoát thậm chí còn nhín ra được chút thời gian mà nghĩ, nếu như đổi mặt sân, đây có lẽ sẽ làm một cú quỳ trượt sân cỏ tuyệt đẹp…
Nhưng trượt với cường độ này, sợ là đầu gối cậu ấy cũng phế luôn rồi.
“Bọn mày…”
Sau mấy giây im lặng, Lư Hạo Ba mới hoàn hồn.

Trong hai chữ ngắn ngủi đó chứa đựng tràn trề biết bao cảm xúc.

Sốc nặng, xấu hổ, điên tiết, cùng với vẻ đe dọa kiểu “Tuy tao đang đứng với con gái trong rừng dưới ánh trăng và chẳng làm gì cả, nhưng tao vẫn phải cảnh cáo tụi mày không được nói linh tinh đấy nhé.”
Có điều hắn còn chưa kịp nói hết yêu cầu đó của mình.
Để chống lại lực kéo xuống, ngăn bản thân ngã sấp mặt, trong quá trình quỳ lao xuống dốc, Đoàn Phi Phàm luôn phải ngả người về phía sau.
Đến cuối con dốc, chuyển động đột nhiên dừng lại, nhưng thân trên đang ngả ra sau của cậu ấy theo quán tính vẫn tiếp tục lao về phía trước.
Trong mấy giây ngắn ngủi song song đối mặt với Lư Hạo Ba, cậu cố sức ghìm lại, nhưng vô ích.
Cậu bổ nhào về phía trước, hai tay chống đất, bày ra một thế quỳ mọp đầu tiêu chuẩn, như thể khấu đầu trước Lư Hạo Ba với bạn gái hắn.
Lư Hạo Ba thậm chí còn theo phản xạ có điều kiện, vội tiến ra một bước, định đỡ lấy cậu.
Giật mình nhớ ra, hắn liền sửa sai, lùi lại liền hai bước.
Từ lúc Giang Khoát hụt chân ngã cho tới khi Lư Hạo Ba lùi lại, tất cả tổng cộng cũng chưa quá mười giây, nhưng Giang Khoát cảm thấy mười giây này có thể liệt vào top 3 những khoảnh khắc dài nhất cuộc đời mình.
“Đệt.” Đoàn Phi Phàm quỳ thẳng lại như cũ, ngưng một thoáng rồi mới đứng dậy.
“Không sao chứ?” Giang Khoát vội nhìn đầu gối cậu ấy trước tiên.
Một mảng bê bết bùn đất với vụn cỏ, nhìn cũng không ra tình trạng thế nào.
“Lên trước đã.” Đoàn Phi Phàm quay người bước lên con dốc mấy bước.
Vết rách trên ngực áo thun của cậu ấy vẫn đang lấp loáng.
Trên con dốc này toàn là những cục đất vỡ, nên cậu ấy lại bị những cục đất rời rạc đó đẩy về chỗ cũ, như thể đang đi ngược thang cuốn vậy.
Giang Khoát bật dậy, đỡ cậu ấy một tay.
Đoàn Phi Phàm đã bị mình làm hại rồi, không thể lại ngã liên hoàn nữa.
“Không sao.” Đoàn Phi Phàm liếc cậu.
“Bên kia,” Nãy giờ vẫn đứng một bên im lặng, nữ sinh kia lúc này lên tiếng, tay chỉ về bên phải, “Bên kia có một con đường, có thể đi lên núi.”
Xem ra Lư Hạo Ba với bạn gái hắn không hề bị lăn từ trên dốc xuống dưới đây, mà là đi từ một con đường khác dẫn tới chỗ này.
“Cảm ơn.” Giang Khoát nói.
Hai người theo hướng mà cô gái chỉ, một trước một sau mà bước đi.

Đúng là có một con đường thật, song song với con đường phía trên kia, và cách cũng chỉ 5 mét, sau đó thì rẽ chéo lên và hợp nhất với con đường kia.
Giang Khoát dừng lại, quay người kéo Đoàn Phi Phàm ra dưới ánh trăng, sau đó bật đèn trên điện thoại, ngồi xuống soi lên chân cậu ấy.
“… Tôi đệt,” Cậu giơ tay ra nhưng không dám sờ, rồi lại thu tay về, ngẩng đầu ngước nhìn Đoàn Phi Phàm, “Chảy máu rồi.”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm đáp gọn.
“Làm sao giờ?” Giang Khoát ngẫm nghĩ, rồi đưa tay ra sau kéo cái túi dây rút trên lưng, “Lấy nước rửa một chút, xem miệng vết thương to không.”
“Định lấy bia dứa hay Cola?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
Giang Khoát dừng tay, một lát sau, nhịn không nổi, cậu cúi đầu phì cười: “Xin lỗi…”
Cậu cố gắng cắn chặt răng để cười không quá rõ, cậu đúng là thật sự cảm thấy rất có lỗi, rất áy náy, nhưng cũng thực sự quá mức buồn cười, cậu không thể chịu nổi.
“Xin lỗi nha,” Cậu hơi bất lực ngồi đó, vừa cười vừa nói, “Tôi không phải cố ý… Tôi cũng không phải là thực sự muốn cười…”
“Đồ ngốc.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát đột nhiên ngưng cười và đứng dậy.
Hai người mặt đối mặt nhìn nhau chằm chằm, rồi Đoàn Phi Phàm phì cười: “Đệt.”
Để Lư Hạo Ba, người còn đang đứng cách đó có 5 mét, không hiểu lầm là hai người đang cười bọn hắn trốn ở đấy yêu đương, hai người cố nhịn cười mà đi lên phía trên một hồi, sau đó mới bắt đầu điên cuồng mà cười thành tiếng.
“Làm sao đây, về ký túc thay áo nhé?” Giang Khoát vừa cười vừa kéo kéo mảnh vải áo bị rách trên áo Đoàn Phi Phàm, “Áo cậu sao cái nào cũng chất lượng kiểu gì thế? Cái áo lần trước kéo rách cũng vậy, vừa túm một cái đã toạc…”
“Cái áo lần trước tôi mặc gần năm sáu năm rồi.” Đoàn Phi Phàm bỏ cái túi dây rút trên lưng xuống, đeo hai sợi dây lên hai bên vai, để cái túi chắn trước ngực, xoay lưng túi vào trong ngực, vết rách che đi được một nửa, không còn quá rõ nữa.
Đoàn Phi Phàm dáng người rất đẹp, đeo kiểu này cũng không khó coi, nhưng cái màu cánh sen này…
Giang Khoát do dự một chút, sau đó cởi cái túi đang đeo ra đưa cho Đoàn Phi Phàm: “Cậu đeo cái này đi, màu này đeo đằng trước nhìn không quá chói mắt.”
Đoàn Phi Phàm bật cười, đổi túi cho cậu rồi kéo kéo áo: “Cái áo này lúc mua giảm giá ở quầy hàng nhỏ chỗ lối vào chợ là 100 tệ sáu cái, có thể chất vải không tốt, nhưng cái chính là lực kéo lúc cậu ngã quá mạnh đi, tôi có xuống tấn cũng kéo lại không nổi…”
“Còn nói lực kéo mạnh với chả xuống tấn,” Giang Khoát nói, “100 tệ sáu cái, một cái chưa tới 17 tệ, cậu còn muốn kiếm nguyên nhân khách quan gì cho nó nữa sao?”
“Cậu cũng nhanh phết đấy… Nguyên nhân khách quan chính là do cậu kéo, cậu không kéo, nó dù có chưa tới 17 tệ cũng sẽ không rách thế này.” Đoàn Phi Phàm nhắc cậu.
“Quần tôi có bẩn không?” Giang Khoát nhanh chóng đổi đề tài, xoay người lại, “Nhìn giúp tôi đi.”
Đoàn Phi Phàm cúi xuống nhìn: “Vẫn ổn.”
Giang Khoát phủi phủi quần: “Vẫn ổn là sao?”
“Nghĩa là vẫn không bẩn lắm, nhưng có vết đất dính cậu phủi không ra được.” Đoàn Phi Phàm nói, “Không rõ lắm.”
“Được rồi.” Giang Khoát thở dài, lúc quay người đi tới, cậu bỏ qua chỗ ngã rẽ kia.
“Làm gì vậy?” Đoàn Phi Phàm gọi cậu, “Không phải cậu muốn đi đường mòn sao?”
“Đã thế này rồi còn đi cái quái gì nữa,” Giang Khoát nói, “Chân cậu thì tét ra hết rồi, quay về con đường bên kia, kiếm ai có nước rửa một chút.”
“Chính thế đó, đã như này rồi còn quay lại? Vậy chẳng phải là phí công bị thế này à?” Đoàn Phi Phàm nói, “Mọi người lại tưởng tụi mình vào đây đi tiểu thật thì sao, tiểu xong lại còn bị ngã sấp mặt.”
“Vậy cứ đi tiếp?” Giang Khoát lại quay đầu lại, tiếp tục đi theo con đường mòn, “Cho mọi người cảm thấy chúng ta vào đây để yêu đương.”
Đoàn Phi Phàm cười sặc tới ho một trận: “Logic này của cậu đúng là đỉnh thật.”
Đi về phía trước một đoạn mới nhận ra, có vẻ do bên lối cầu thang quá đông nên người đi sang con đường bên này cũng không ít, có từng đôi từng đôi, cũng có mấy nhóm, có gái có trai.
Giang Khoát hạ giọng hỏi Đoàn Phi Phàm: “Cậu thấy Lư Hạo Ba với nữ sinh kia có phải là yêu đương không? Là bạn gái hắn ta?”
“Sao hả?” Đoàn Phi Phàm cũng nhỏ giọng hỏi, “Hay là hắn ta đang ăn cướp của cô ấy?”
“Hắn ta ấy mà, bảo ăn cướp còn có sức thuyết phục hơn là yêu đương,” Giang Khoát nói, “Hắn ta như vậy mà còn có thể có bạn gái? Cô gái đó là bị điên hay bị mù vậy.”
“Lư Hạo Ba cũng đâu có xấu trai, có chân trong hội học sinh, là cháu trai hiệu trưởng, tuy rằng bình thường tiêu tiền không thể bằng cậu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhưng cũng nhiều tiền hơn đại đa số mọi người, có sinh viên nữ thích hắn ta cũng chẳng có gì là lạ cả.”
“Cái hội học sinh của cái trường nát này của các cậu ấy à…” Giang Khoát rất coi thường, “Đây mà cũng coi là một điểm hấp dẫn sao?”
“Ầy?” Đoàn Phi Phàm cười, “Là trường của chúng ta chứ, với lại Đổng Côn Đinh Triết đều chạy việc vặt ở hội học sinh đó.”
“Bọn họ có thể chứng minh được gì chứ, bọn họ vừa chuẩn chứng minh hội học sinh này không ổn.” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm cười rất to: “Lát nữa nhớ nói trước mặt tụi nó nha.”
“Không phải Đinh Triết về nhà rồi sao?” Giang Khoát nói.
“Đổng Côn không về, Tôn Quý có cuộc hẹn, Đổng Côn với Lưu Bàn chắc bây giờ đang lên đó.” Đoàn Phi Phàm xem điện thoại, “Đã lên đến đỉnh rồi.”
Giang Khoát cũng lấy điện thoại ra ngó một cái, trong nhóm Hình mẫu nam sinh viên đương đại, Đổng Côn đã đăng một bức ảnh đỉnh núi nhấp nhô toàn đầu người, cậu thở dài, cái cảnh người chen người thế này.
Còn có một tin nhắn nữa, là một clip Đại Pháo gửi tới, Bôn Bôn đứng trên gầu xúc của một cái máy xúc, gầu xúc được nâng lên cao, Bôn Bôn đứng chống chân trên mép gầu, đang hướng về phía mặt trăng mà sủa, bình thường mà đầy khí thế.
Giang Khoát chuyển thẳng clip cho Đoàn Phi Phàm.
“Con chó này sau khi có nhà rồi thì khác nhỉ,” Đoàn Phi Phàm xem đoạn clip, “Trước đây chẳng mấy khi nó phát ra tiếng, tôi còn không biết nó sủa lên thì tiếng là như thế này.”
Giang Khoát không nói gì.
Đằng trước đi qua một con dốc lớn có thể chơi trò trượt băng được là tới đỉnh núi, đã có thể nghe thấy tiếng người huyên náo trên đó.
Nhưng con dốc lớn này làm Giang Khoát có chút ám ảnh tâm lý, trong lúc cậu đang do dự có nên bỏ cuộc rồi quay lại con đường bên kia đi lên không thì Đoàn Phi Phàm vỗ vỗ cánh tay cậu: “Nhìn kìa.”
Giang Khoát nhìn theo phía tay Đoàn Phi Phàm giơ lên chỉ.
Khu rừng chừa ra một khoảng trống ở vị trí này, có thể nhìn thấy trời đêm.
Một vầng trăng khổng lồ treo thẳng phía trên đầu, trên nền trời tối thẫm chỉ có mỗi mặt trăng, bốn bề đều là sắc xanh thăm thẳm.
“Lớn thật đấy.” Giang Khoát nói, “Bình thường nó cũng lớn như vậy sao?”
“Không biết nữa, rất nhiều người một năm chỉ ngắm trăng có một lần,” Đoàn Phi Phàm nói, “Như tôi chẳng hạn.”
“Hôm nay cậu không ở lại nhà ngắm trăng, nhà chú cậu liệu có không vui không?” Giang Khoát hỏi.
“Giờ mới nghĩ ra nên hỏi hả,” Đoàn Phi Phàm cười, “Lúc tôi bảo cùng cậu về trường, cậu không nghĩ tới vấn đề này sao?”
“Không nghĩ tới.” Giang Khoát thành thực trả lời.
“Họ không giận đâu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi về nhà thì cũng ăn cơm xong là hẹn bạn ra ngoài chơi, Đoàn Lăng ở nhà là được.”
Cậu không ăn Trung Thu với bố mẹ mình sao?
Giang Khoát rất muốn thuận miệng đưa ra câu hỏi này, nhưng giờ tình cờ đang là tết Trung Thu, nếu hỏi thật, lỡ trong nhà cậu ấy đã xảy chuyện gì đó thì vô cùng không thích hợp.
“Cậu không gọi điện về nhà hả?” Đoàn Phi Phàm tiếp tục đi lên trước, tay chỉ chỗ men theo phía bên phải, “Bên này không trơn.”
“Lát nữa lên rồi gọi đi,” Giang Khoát nói, “Mẹ tôi chắc là cùng Giang Liễu Liễu đến nhà bà tôi rồi, lúc này đang ồn ào lắm.”
Đình hóng mát trên đỉnh núi đã đông nghẹt những người, có người mang theo thảm dã ngoại, có người thì cứ ngồi bệt luôn xuống đất.
Lúc sửa đình, nhà trường đã đổ nền cứng cho khu vực xung quanh, trên nền bê tông lúc này toàn là người, Giang Khoát nhìn mấy vòng mới thấy cánh tay Lý Tử Nhuệ đang vẫy điên cuồng.
“Bên kia.” Cậu kéo Đoàn Phi Phàm.
“Hai cậu…” Lý Tử Nhuệ nhìn bọn họ tiến lại gần, rồi ghé lại ngực áo Đoàn Phi Phàm nhìn một cái, “Có phải là bị ngã không đó?”
“Giang Khoát lôi tôi từ lưng chừng núi ngã xuống chân núi, sau đó lại bò lên.” Đoàn Phi Phàm ngồi xuống mặt đất mà mấy người kia đã giữ chỗ.
“Á trời?” Lý Tử Nhuệ cực kỳ kinh ngạc.
“Chỉ là đơn giản ngã một cú thôi.” Giang Khoát ngồi xuống, “Có nước không? Rửa vết thương cho cậu ấy một chút.”
“Không có, bọn tôi còn đang đợi hai người lên có đồ mà uống đây.” Lý Tử Nhuệ nói.
“Không sao.” Giang Khoát tháo cái túi màu cánh sen trên lưng xuống, lấy hết đồ uống ra, sau đó quay đầu nhìn len lỏi giữa những người đang ngồi dưới đất xung quanh, định xem có nước không.
Lúc cậu ngó nhìn đằng sau, một nam sinh đúng lúc đó quay đầu lại, chạm phải ánh mắt cậu liền cười: “Tìm ai?”
Giang Khoát còn chưa nhận ra đây là ai, nhưng nhìn thái độ thân thiện thế kia, xem ra cũng là người đã ăn món bò nấu tương cậu làm.
“Có nước không?” Cậu hỏi.
“Có,” Nam sinh kia vẫy tay với mấy người ngồi bên cạnh, “Bên kia lấy giúp chai nước… Một chai đủ không?”
“Đủ.” Giang Khoát gật đầu.

Nữ sinh ngồi đối diện lấy một chai nước, nhắm mục tiêu bên đây rồi ném tới.
Nữ sinh đó rất nhỏ người, có lẽ không chút tự tin nào vào sức mạnh của mình, nhưng lại khá tự tin vào sự chuẩn xác của bản thân, vì vậy cú ném này dùng hết toàn bộ lực của thân trên mà ném.
Chai nước bay tới, vượt qua trên đầu mấy người rồi cứ theo đà đó, bay thẳng về phía dưới núi.
“Á…” Cô gái ném chai cũng tự mình giật nảy hết hồn.
Giang Khoát lập tức một đứng chống một chân, cánh tay vung lên, chụp lấy cái chai.
“Oaaaa….” Mấy nữ sinh cùng lúc hét lên.
“Phản ứng này… đỉnh đấy.” Đoàn Phi Phàm nằm xuống đất, gối lên cánh tay, mặt đầy vẻ bình thản, hoàn toàn không chút lo lắng nếu như Giang Khoát không bắt được thì chai nước đã có thể đập vào người cậu rồi.
“Rửa chút đi.” Giang Khoát đưa nước cho cậu.
Đoàn Phi Phàm ngồi dậy, nhận chai nước: “Cậu nhìn thử xem bọn Đổng Côn ở đâu, tụi nó qua kiếm mình đó.”
“Ừ.” Giang Khoát ngó vết thương của Đoàn Phi Phàm, lúc này đã có đèn, có thể nhìn thấy rất rõ, từ đầu gối xuống tới ống đồng là một vết toạc dài chảy máu.
“Thế này hơi nặng đấy chứ?” Đường Lực ngồi bên ngó qua, “Có cần đi băng lại không?”
“Không sâu,” Đoàn Phi Phàm cầm chai nước rửa vết thương, “Chỉ dài thôi.”
Đổng Côn với Lưu Bàn len qua đám người đi tới, Giang Khoát giơ tay vẫy: “Ở đây này, hàng dạt hội học sinh.”
Đoàn Phi Phàm vừa rửa vừa cười.
Đổng Côn mặt đầy kinh ngạc bước tới, cúi xuống nhìn Giang Khoát chằm chằm: “Vừa rồi cậu nói học trưởng là cái gì vậy?”
“Hàng dạt hội học sinh.” Giang Khoát nói, “Ngồi bên kia đi.”
“Tao đệt,” Lưu Bàn nói, “Đoàn Phi Phàm mày đã làm trò gì hả, mà lây nhiễm cho cậu ta thành ra thế này?”
“Không biết,” Đoàn Phi Phàm vẫn còn cười, “Ăn nhiều bò nấu tương thôi.”
Đổng Côn lấy bánh Trung Thu mang theo để ra giữa mọi người, quay sang nhìn thấy cái chân của Đoàn Phi Phàm, cậu ta lập tức khẽ nói: “Tao đệt, có phải mày với Lư Hạo Ba đánh nhau không đấy?”
“Hử?” Đoàn Phi Phàm ngẩn người.
“Vừa rồi nó mới kéo một bạn nữ lớp bọn mày rẽ từ đường mòn đi ra,” Đổng Côn nói, “Có phải mày đụng phải tụi nó đang hôn nhau không?”
“Trí tưởng tượng của mày đúng là…” Đoàn Phi Phàm rất kinh ngạc.
“Hắn ta có bạn gái hả?” Lý Tử Nhuệ tỏ ra rất hứng thú, “Hắn mà có thể có bạn gái sao? Bạn gái hắn cũng là trong tổ kiểm phòng phải không…”
Giang Khoát bật cười.
“Nữ sinh đó là bên lớp mấy cậu đấy,” Đổng Côn nói, “Nhỏ có mái tóc rất dài ấy.”
“A?” Lý Tử Nhuệ hết sức ngạc nhiên, quay sang nhìn Đường Lực, “Có phải Nghiêm Hội Ngữ?”
Đường Lực không nói gì.
… Thảm rồi đây!
Từ cách trao đổi của hai người đó, Giang Khoát lập tức nhận ra, hai người này tám phần là đều thích cô bạn Nghiêm Hội Ngữ đó, cái vẻ mặt không biểu cảm kia của Đường Lực đã thể hiện cực kỳ sinh động nội tâm của cậu ta.
Giang Khoát không biết Nghiêm Hội Ngữ trông như thế nào, nhưng vòng trong một tháng có thể thích được một cô gái, cậu kỳ thực không hiểu cho lắm.
Nhưng đối với tâm trạng của bọn họ lúc này, cậu vẫn rất hiểu, là ai thì còn cố nhịn, nhưng là Lư Hạo Ba thì không thể nhịn được!
Vụ trò chuyện về Lư Hạo Ba với bạn gái hắn ta nhanh chóng trôi qua, Lý Tử Nhuệ với Đường Lực một lúc sau dần dần lấy lại tinh thần, tham gia vào các đề tài nói chuyện khác.
Giang Khoát đang định gọi điện cho mẹ thì bà đã gọi điện qua trước.
“Thằng nghịch tử.” Mẹ cậu nói.
“Con đang định gọi cho mẹ.” Giang Khoát nói.
“Đến tận lúc này mới nghĩ tới chuyện gọi hả!” Mẹ câu nói.
“Con vừa cùng bạn học leo lên đỉnh núi ngồi,” Giang Khoát nói, “Sau đó đang định gọi cho mẹ.”
“Đi leo núi ở đâu? Con mà leo núi?” Mẹ cậu rất bất ngờ, quay sang hét với ai đó bên cạnh, “Thằng ngốc này vậy mà lại đi leo núi đấy trời đất ơi… Mất bao nhiêu tiền để người ta khiêng lên thế? Sếp Giang bảo con đã đồng ý ba ngàn rưỡi, còn không biết tiết kiệm một tí hả?”
“Ai khiêng…” Giang Khoát thở dài, “Là núi ở trường bọn con, tự leo lên thôi.”
“Cái trường này được đấy chứ,” Mẹ cậu nói, “Còn có cả núi nữa.”
“Mẹ đang chửi khéo hả?” Giang Khoát nói.
“Được rồi, vậy con ngắm trăng đi,” Mẹ cậu cười, “Hôm nay trăng cực kỳ tròn đấy.”
“Con không gọi điện cho sếp Giang đâu,” Giang Khoát nói, “Ông ấy bảo hôm nay đi ăn Trung Thu với người bên tổ dự án.”
“Không cần lo cho ông ấy,” Mẹ cậu bảo, “Ông ấy về rồi, làm gì có người bên tổ dự án nào lại không về nhà, cùng ông ấy ăn Trung Thu cơ chứ, vậy mà con cũng tin.


Là ông ấy muốn để con ăn tết cùng với các bạn đấy.”
“… Được rồi.” Giang Khoát nói, như thế xem ra vừa rồi mẹ cậu là hét lên với sếp Giang.
Vậy nên sếp Giang qua đây một chuyến là để cắt tiền của cậu.
Cái tết Trung Thu đầu tiên trong đời không ở nhà, nhìn chung vậy là trọn vẹn, chỉ là ngày hôm sau hơi thiếu ngủ.
Đoàn Phi Phàm cũng không khác gì, giờ lên lớp, cậu ấy cứ ngồi đó nghiêm trang mà ngủ.
Giữa một phòng học toàn những người nằm bò ra ngủ, trông cậu ấy đặc biệt kiêu ngạo, như thể sợ giáo viên không nhìn thấy mình đang ngủ, nhất định phải ngồi thẳng tưng sao cho cao nhất.
“Cậu có đang ngủ thật không đó?” Giang Khoát hỏi.
“Đúng vậy.” Đoàn Phi Phàm mở mắt ra, “Giờ thì bị cậu đánh thức rồi.”
“Tôi ngủ không được,” Giang Khoát cúi đầu ngáp một cái, “Buồn ngủ gần chết nhưng ngủ không được.”
“Lên lớp ngủ không được chẳng phải rất bình thường sao?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Nhưng tôi buồn ngủ lắm,” Giang Khoát thở dài, “Buồn ngủ nhưng không chợp mắt được.”
“Cậu mang tai nghe chứ?” Đoàn Phi Phàm dựa vào lưng ghế, ngồi hơi tụt xuống một chút.
“Ừ,” Giang Khoát cũng ngồi trượt xuống một đoạn, “Sao vậy?”
“Cậu xem thử đoạn clip giúp ngủ ngon đi,” Đoàn Phi Phàm lấy điện thoại ra, bấm rất nhanh mấy cái, gửi cho cậu một đường link, “Chị này này, đỉnh cực, clip của chị ấy tôi chưa bao giờ xem hết, chỉ 10 phút là đã ngủ được rồi.”
Giang Khoát đeo tai nghe rồi bấm đại một clip.
“… Như thế này sao mà ngủ, chị ấy trang điểm cho tôi xem mà.” Giang Khoát khẽ nói.
Đoàn Phi Phàm cúi đầu cười mãi không thôi: “Cậu chọn cái khác đi, cái kiểm tra thị lực gì đó ấy.”
Giang Khoát đổi clip, xem một hồi không thấy có cảm giác gì, nhưng phát hiện ra một chi tiết nhỏ: “Cái chiêu blink blink của cậu hôm trước là học ở đây phải không?”
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm đưa tay ra trước mặt cậu, nhẹ nhàng nắm lại mấy cái, “Blk, blk…”
Giang Khoát đột nhiên cảm thấy một cơn gà gật mãnh liệt, cậu nằm bò ra bàn: “Tôi đệt, chiêu này của cậu hiệu quả hơi bị được…”
Đoàn Phi Phàm không nói gì nữa, cúi xuống bấm điện thoại, có lẽ là trả lời tin nhắn.
Giang Khoát nằm bò trên bàn một lúc, chút gà gật mà Đoàn Phi Phàm dùng tay gọi tới cho cậu tan đi rất nhanh, chỉ còn lại cảm giác buồn ngủ tới mức hai mắt ngấn lệ.
“Lễ 1 tháng 10 cậu về nhà phải không?” Đoàn Phi Phàm vừa bấm điện thoại vừa hỏi.
“Không về.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm rất nhanh liếc cậu một cái: “Chắc chắn không? Lúc trước còn sợ bố cậu giam cậu lại, bây giờ đã thỏa thuận ba ngàn rưỡi rồi, vẫn không về à?”
“Không về.” Giang Khoát nói, “Tôi có tự do của tôi.”
Đoàn Phi Phàm hỏi lần thứ ba: “Chắc chắn chứ?”
“Cậu có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra.” Giang Khoát cau mày.
“Làm thêm không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Gì hả?” Giang Khoát sửng sốt, mặc dù cậu cảm thấy ba ngàn rưỡi không đủ tiêu, nhưng chưa tới lúc tiêu sạch ba ngàn rưỡi thì cậu sẽ không nghĩ ngợi vấn đề tiền nong, mà cứ coi như tiêu sạch đi nữa, có thể cậu cũng lại chật vật suy nghĩ xem nên giữ khách sạn cho bố hay giữ quán cà phê cho mẹ.
Đoàn Phi Phàm đột nhiên nói tới chuyện làm thêm, cậu chưa kịp chuẩn bị tâm lý chút nào.
“Bên trung tâm thương mại của Đoàn Lăng đang kiếm người làm thêm đợt khuyến mãi 1 tháng 10,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu đi không?”
“Không muốn đi.” Giang Khoát vừa nghĩ tới chuyện phải đứng cả ngày trời là liền muốn phản kháng, “Cậu đi hả?”
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Tôi kiếm thêm hai người nữa.”
“Chẳng phải cậu nói hai ngàn đủ tiêu rồi sao?” Giang Khoát nói.
“Tự mình kiếm chút, tháng sau sẽ có thể bớt xin chú tôi đi một ít.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát thực sự thấy không chịu nổi nữa, giờ mà không hỏi nữa thì cũng không hợp lẽ thường.
“Bố mẹ cậu đâu?” Cậu hỏi.
Ngón tay Đoàn Phi Phàm nãy giờ bận rộn làm việc trên điện thoại bỗng dừng lại giữa không trung, Đoàn Phi Phàm quay qua cười: “Tôi tưởng cậu phải cố kìm tới năm sau mới hỏi chứ.”
—-
[HẾT CHƯƠNG 25]
– —–oOo——.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.