Bạn đang đọc Tam Phục FULL – Chương 20: Quyết Định Của La Kiệt
“Sao vậy?” Lý Tử Nhuệ nhìn Giang Khoát.
“Không sao, bố tôi… qua chơi.” Nghe tiếng mẹ cúp máy phía bên kia, Giang Khoát liền nhanh chóng mở cửa sổ chat với Đại Pháo.
– Cmn mày biết phải ko?
– Biết gì
– Sếp Giang qua đây
– Tao ko biết! Thật sự ko biết! Hai hôm trước ông ấy chỉ hỏi tình hình của mày, tao bảo bắt đầu vào học rồi
– Tốt nhất là mày ko biết thật.
Bôn Bôn sao rồi
– … Tốt lắm, cắn hỏng một cái dép tông của tao, nhưng ko thấy vụn dép đâu cả, chắc nó ăn mất rồi
Giang Khoát cất điện thoại vào trong túi, khẽ thở dài.
“Sao thế?” Đoàn Phi Phàm cũng hỏi một câu.
“Bố tôi,” Giang Khoát hạ giọng nói khẽ, “Đã lên đường rồi, định qua ăn Trung Thu với tôi.”
“Hả?” Đoàn Phi Phàm sửng sốt, “Long trọng vậy sao?”
“Ai biết được,” Giang Khoát nhíu mày, “Tôi không hiểu là ông ấy cảm thấy tôi ở đây sắp chết nên tới, hay là tới để bắt tôi về nữa.”
“Lỡ là nhớ cậu thì sao?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
Cũng không phải là không có khả năng này, Giang Khoát lại thở dài, tuy rằng khả năng là rất thấp.
Trước giờ cậu chưa từng sống ở trong trường, hồi cấp 3 cũng là đăng ký học ngoại trú, cậu không đồng ý ở trong trường, tài xế của sếp Giang ngày ngày đưa đón.
Đây là lần đầu tiên cậu rời nhà lâu như vậy.
Nhưng cứng rắn như sếp Giang, người lúc nào cũng tuyên bố sẽ đánh gãy chân cậu, mà lại chạy qua ăn Trung Thu với cậu, chuyện này đúng là ngoài mong đợi.
“Cậu thấy bây giờ tôi xin nghỉ về nhà,” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, “Liệu có được duyệt không?”
“Không đến mức ấy,” Đoàn Phi Phàm nói, “Bố đẻ mà.”
“Lúc tôi chạy khỏi nhà, hai bố con tôi đã không nói chuyện với nhau hai tháng rồi,” Giang Khoát nói, “Chỉ vì chuyện có học trường này hay không, dù sao thì ông ấy cũng rất giận.”
“Sao lại không cho cậu học ở đây?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Ông ấy cảm thấy tôi chỉ là kiếm lý do để yên thân dặt dẹo qua ngày.” Giang Khoát giơ tay vươn vai một cái.
“Tôi cảm thấy có khi ông ấy nói đúng ấy chứ.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát không nói gì, chỉ cười.
Có điều theo lời mẹ cậu nói thì bố cậu đã lên đường rồi, dù là đi bằng phương tiện giao thông gì thì muộn nhất là ngày hôm sau sẽ tới, nhưng không chỉ ngày hôm sau, mà ngày hôm sau nữa, ông ấy vẫn chưa tới.
Giang Khoát nằm trên giường ở phòng 119 lướt điện thoại, bây giờ, cậu thấy hoài nghi rằng có khi mẹ cậu đã lừa cậu.
“Tổ kiểm phòng tới rồi, hôm nay là Lư Hạo Ba,” Đường Lực bước vào phòng, “Xem xem có chỗ nào còn cần dọn dẹp cho gọn nữa không nhé.”
“Dọn gọn hết rồi,” Lý Tử Nhuệ nói đoạn nhìn sang bàn của Giang Khoát, “Chỉ có cái ống tiền tiết kiệm kia không biết có được không, mấy lần trước đều không thấy ai nói gì, còn Lư Hạo Ba không biết có giở chứng kiếm chuyện không.”
“Cứ để hắn giở chứng.” Giang Khoát mở xem ảnh với clip Bôn Bôn mà Đại Pháo gửi qua.
Con chó này sống ở chỗ Đại Pháo khá ổn, cũi chó với quần áo, lại thêm thức ăn cho chó mà cậu mua đều đã gửi tới nơi, lúc này Bôn Bôn ăn mặc như cậu ấm ngốc nhà địa chủ, đang nằm trong cũi cắn một món đồ chơi, đầu lắc điên cuồng.
Cậu gửi ảnh với clip cho Đoàn Phi Phàm.
JK921: Đại Pháo gửi qua đấy
Nhưng Đoàn Phi Phàm không trả lời.
Lúc Giang Khoát mới đi vất rác lúc nãy thì thấy bên 107 đang chơi bài, lúc này chắc đang mải chơi vui.
Sau khi không còn cần máy lạnh, cậu cũng không hay qua 107, thêm vào đó, buổi tối Đoàn Phi Phàm thường về nhà ăn cơm, lúc không về nhà ăn cơm thì 107 chính là cứ điểm, mấy người Đổng Côn Đinh Triết chỉ cần buổi tối không có việc gì là lại lăn lê ở 107, đánh bài, ăn khuya.
Với mấy người này, Giang Khoát không thể nói là không quen thân, nhưng nếu nói ngày nào cũng tụ tập với nhau thì thực sự cũng chịu không nổi, mà ở trong phòng thì cũng rất chán.
Đường Lực tối nào cũng phải học bài một lúc, Lý Tử Nhuệ thì nằm bò ra giường chơi game, Mã Tiếu… Mã Tiếu thì cậu thực sự vẫn chưa để ý bao giờ.
Nói tóm lại là chẳng có ai để nói chuyện, cũng chẳng có gì vui.
Thật buồn chán.
Lư Hạo Ba dẫn tổ kiểm phòng bước vào.
Mấy người trong phòng đều đã ngồi sẵn ở bàn mình đón tổ kiểm phòng.
“Mặt sàn sạch hơn lần trước rồi đấy,” Lư Hạo Ba nói, “Vậy nên ai bảo là làm không được nào?”
Không ai đáp lời hắn.
“Cái này là cái gì?” Lư Hạo Ba nhìn thấy cái ống đựng tiền trên bàn Giang Khoát.
“Ống tiết kiệm.” Giang Khoát đáp.
Lư Hạo Ba ngẩn người, bước tới cẩn thận nhìn kỹ: “Sao lại đặt ở đây, cái bàn to bằng chừng này, nó đã chiếm mất một nửa, làm sao mà học?”
“Tôi không học.” Giang Khoát nói.
Lư Hạo Ba lặng thinh.
Giang Khoát ngước mắt nhìn qua thì thấy hắn đã đi tới bên giường mình: “Chăn cũng không gấp lại sao?”
“Đang đắp.” Giang Khoát túm cái chăn chất lên bụng mình.
“Giờ kiểm phòng tốt nhất đừng nằm trên giường,” Số 2 đứng phía sau nói, “Đối với người khác phải có sự tôn trọng tối thiểu.”
“Này đại ca,” Giang Khoát nhìn điện thoại, nhanh chóng trả lời tin nhắn của Đại Pháo, “Chạy vào phòng ngủ của người khác nhìn Đông ngó Tây, chăn ga gối đệm quần lót quần xì, có cái gì là chưa nhìn thấy, trong thùng rác có cái gì cũng đều rõ cả, vậy mà lại còn nói tôn trọng cái gì? Mọi người hai bên cùng không tôn trọng nhau, vậy là được rồi.”
“Cậu…” Số 2 bị Giang Khoát chẹn họng không nói được nên lời.
Lư Hạo Ba giơ tay lên, ra hiệu Số 2 không được nói nữa.
Đối phương đã im lặng, Giang Khoát cũng không truy kích, cậu không nói gì nữa.
“Không phải cậu ở phòng 107 hả?” Lư Hạo Ba hỏi, “Sao lại ngủ ở đây?”
“Không dùng tới máy lạnh nữa, tôi lại quay về đây.” Giang Khoát nói.
Lư Hạo Ba gật gù, lại đi quanh phòng một vòng nữa rồi dẫn mấy người kia đi.
“Sao mà hắn ta mãi chưa chịu thôi đi chứ.” Lý Tử Nhuệ ngồi bẹp trên ghế, đầy bất lực.
“Tại Giang Khoát mãi vẫn chưa chịu nhún.” Đường Lực nói, “Tụi mình đã chịu nhún rồi, nên hắn chỉ chăm chăm vào Giang Khoát thôi.”
“Cậu có định chịu nhún không?” Lý Tử Nhuệ hỏi.
“Đoàn Phi Phàm bảo học kỳ sau không kiểm phòng thế này nữa,” Giang Khoát nói, “Học kỳ sau tôi sẽ chịu nhún.”
Đường Lực ngẩng đầu nhìn cậu một cái, khẽ lắc đầu.
Sau giờ ký túc tắt đèn, tin nhắn trả lời của Đoàn Phi Phàm mới tới.
Chỉ thị như sau: Đống đồ này đều là cậu mua cho con chó hả?
JK921: Ừ.
Giang Khoát cắm điện thoại vào cục sạc, ném vào góc giường, nhắm mắt lại.
Hôm nay thời tiết thật mát mẻ, cuối cùng thì cậu cũng được trải nghiệm sự thoải mái của chiếc giường ký túc, dù sao thì toàn bộ đồ dùng trên giường, bao gồm cả đệm, cũng đều mua theo thói quen của cậu lúc còn ở nhà.
Một ngày mới lại tới, bố cậu vẫn không có tin tức gì.
Hôm qua Giang Khoát ngủ say quá, lúc tỉnh dậy thì mọi người trong phòng đã đi ăn sáng.
Đoàn Phi Phàm giúp chú Triệu chuyển hai bình nước, đúng lúc đang định đi ăn thì đụng phải Giang Khoát: “Không đi cùng với tụi Đường Lực hả?”
“Chắc họ ăn xong hết rồi.” Giang Khoát nói, “Đi.”
Trên đường tới nhà ăn, Giang Khoát xem lại ngày trên điện thoại, mai đã là Trung Thu rồi.
“Bố cậu vẫn chưa tới gặp cậu hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Ừ,” Giang Khoát gật đầu, “Giờ tôi đang nghi ngờ mẹ tôi trêu đùa tôi đây.”
“Hay cậu thử gọi điện hỏi xem?” Đoàn Phi Phàm nói, “Lỡ đâu bố cậu thực sự đến rồi, nhưng lại không muốn xuống nước gọi cho cậu?”
“Chắc không phải đâu,” Giang Khoát nói, “Đại Pháo cũng không có tin tức gì của bố tôi, nếu như thực sự không muốn hạ mình, ông ấy đã bảo Đại Pháo tới kiếm tôi, hoặc là bảo Đại Pháo bắn tin cho tôi.”
“Gọi điện cho mẹ cậu hỏi xem.” Đoàn Phi Phàm thấy hơi bó tay, “Có phải gọi cho mẹ thì cậu lại thấy mình đang xuống nước hả?”
“Anh bạn này thật tinh ý.” Giang Khoát cười, búng tay một cái.
Đoàn Phi Phàm nhận ra cú búng tay này là dùng ngón trỏ, vậy nên cậu cúi xuống thử làm xem sao.
Cậu phát hiện ra búng kiểu này cực kỳ ngượng tay, đừng nói búng ra tiếng, ngay cả để ngón tay kiểu gì cũng tìm không ra.
Giang Khoát chìa tay ra trước mặt cậu, ngón trỏ chụm vào ngón cái, rất từ từ mà miết một cái: “Thế này.”
Sau đó lại búng kêu tách một tiếng.
“Ngón đeo nhẫn có được không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Trừ ngón út ra thì đều được hết.” Giang Khoát lại búng bằng ngón đeo nhẫn một lần, tiếng phát ra rất to.
“Ngầu nha.” Đoàn Phi Phàm nói.
Cậu thử suốt dọc đường đi, mãi mới gắng gượng búng ngón đeo nhẫn phát ra tiếng được một chút, nhưng vẫn còn cách tiếng kêu giòn giã kia ít nhất là năm mươi lần khoảng cách từ ký túc tới căng tin.
“Chào bạn học,” Đinh Triết để khay thức ăn lên bàn, ngồi xuống đối diện hai người.
“Chào học trưởng.” Giang Khoát nói.
“Tối nay tôi khao,” Đinh Triết nói, “Đi ăn một bữa.”
“Hôm nay sao?” Giang Khoát ngạc nhiên, “Lý do gì vậy?”
“Họp mặt Trung Thu,” Đinh Triết nói, “Mai tôi với Phi Phàm đều về nhà nghỉ lễ rồi, hôm nay tụ tập.”
“Được.” Giang Khoát gật đầu.
Đinh Triết mà không nói tới chuyện về nhà ăn tết Trung Thu, Giang Khoát cũng đã chẳng cảm thấy gì rồi.
Nhưng bây giờ, một câu về nhà ăn tết này khiến Giang Khoát đột nhiên nhận ra mình rất nhớ nhà, nhớ vợ chồng sếp Giang, nhớ Liễu Liễu, thậm chí nhớ cả dì Lưu.
Nếu như bố cậu thực sự không tới, ngày mai cậu chỉ còn cách ở lại ký túc thôi.
Nhà trường cũng đã phát bánh Trung Thu, mấy người trong phòng cũng đã góp tiền mua mấy món ăn nhẹ, nhà Lý Tử Nhuệ còn gửi bánh Trung Thu tới, cậu ta bảo ngày mai có thể mọi người sẽ lên ngọn núi sau trường thưởng trăng, nhưng Giang Khoát hầu như không tưởng tượng ra được cảnh tượng đó.
Lúc như thế này, người bạn duy nhất mà cậu có thể kiếm là Đại Pháo, nhưng Đại Pháo vì phải giúp bố cậu ta mang bánh Trung Thu ra công trường cho những công nhân không về ăn tết, nên cũng không có nhà.
Thậm chí ngay cả Bôn Bôn cũng không có nhà.
“Tao không thể cứ để nó ở nhà một mình được, như vậy ngày mai tao về, tao sợ cái giường của tao cũng bị nó ăn mất rồi quá,” Đại Pháo nói, “Hay là mày đi công trường với tao? Ở đó không bị ô nhiễm ánh sáng, không chỉ nhìn thấy trăng, mà còn thấy được cả dải Ngân hà đấy.”
“Tao là kiểu người đi thưởng trăng Trung Thu đấy hả?” Giang Khoát nói.
“Vậy phải làm sao?” Đại Pháo hỏi, “Mày gọi điện cho sếp Giang hỏi một câu thì mày chết được hả?”
“Chết được đó.” Giang Khoát nói, “Tao, một chàng trai dũng cảm phá tan chướng ngại, lao về phía cuộc sống mới, thế mà Trung Thu lại gọi điện hỏi bố ơi bố, bố có đến với con không.
Mày thấy như vậy sếp Giang với vợ ông ấy liệu có châm chọc tao tới Trung Thu năm sau không hả?”
Đại Pháo cười đau ruột: “Mày lao về phía cuộc sống mới cái mông tao ấy, mày chỉ kiếm một chỗ không có ai quản lý để dặt dẹo qua ngày thôi.”
“Được rồi, mày đi công trường đi.” Giang Khoát nói, “Đừng cho Bôn Bôn ăn bánh Trung Thu, ngọt quá.”
“Biết rồi.” Đại Pháo nói, rồi lại dặn dò thêm, “Cùng lắm thì mày ở trường ăn Trung Thu với bạn học, bốn năm tới đều là cuộc sống tập thể, luôn phải học cách hòa nhập, làm gì có môi trường nào hoàn toàn như ý, ở nhà thoải mái như vậy mà mày vẫn bỏ chạy đấy thôi.”
“Có đúng là mấy ngày nay mày không liên lạc gì với sếp Giang không đấy?” Giang Khoát hỏi.
“Mày đừng có nói vậy,” Đại Pháo nói, “Câu này là hàng tồn kho, tao tích trữ sẵn từ trước.”
Bất kể ngày mai thế nào, tối nay vẫn phải thoải mái một bữa đã.
Lúc sắp đến giờ hẹn, Đinh Triết nhắn tin cho cậu, bảo đang ở 107 rồi.
“Tôi ra ngoài ăn một bữa.” Giang Khoát nhảy xuống giường.
“Với 107 hả?” Lý Tử Nhuệ hỏi.
“Ừ.” Giang Khoát gật đầu.
“Tụi mình đang cần bàn vụ thưởng trăng ngày mai đó,” Lý Tử Nhuệ nói, “Cậu không tham gia hả?”
“Tôi nghe mấy cậu hết,” Giang Khoát nói, “Nếu cần chia tiền thì cứ bảo tôi.”
Mọi người đều không nói gì.
“Cảm ơn.” Giang Khoát nói.
Trong 107 để một chiếc hộp xem ra là bánh Trung Thu khá ngon.
“Mẹ tôi gửi tới.” Lưu Bàn nói, “Lát nữa chia nhau.”
Giang Khoát đột nhiên nhận ra, việc gia đình gửi bánh Trung Thu dường như là một hoạt động khá thông thường, còn cậu mang tiếng là phú nhị đại sang chảnh nổi tiếng trường này, vậy mà nhà cậu đừng nói là bánh Trung Thu, ngay cả một cái bánh quy cũng chẳng gửi cho cậu.
Ở nhà, chỉ riêng mẹ đã nhận được không biết bao nhiêu là bánh Trung Thu với rượu từ các thương hiệu xa xỉ, vậy mà một miếng cũng không chia cho cậu.
Đây là cái kiểu phú nhất đại tàn nhẫn gì đây?
Quán ăn mà Đinh Triết khao nằm ở bên kia chợ, chắc là nơi tụ tập thường xuyên của bọn họ, mấy người đều rất quen thuộc với cái quán này.
“Hôm nay cậu cũng nếm thử đồ mà sinh viên Đại học bình thường vẫn hay ăn đi,” Đinh Triết nói, “Thực ra rất ngon đó.”
“Ngày nào tôi cũng ăn ở căng tin mà.” Giang Khoát nói.
“Nói về điểm này thì cậu lại hơn Đoàn Phi Phàm đấy,” Lưu Bàn cười, “Cậu ta cứ hơi một chút là lại gọi đồ ăn ngoài, ngày nào cũng mua malatang ăn khuya.”
“Tụi mày đừng ăn thì tao sẽ không mua nữa.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Mày đừng có suốt ngày thắng tiền thì tụi tao sẽ không ăn nữa.” Lưu Bàn nói.
“Đánh bạc hả?” Giang Khoát hỏi.
“Mỗi ván một tệ,” Đổng Côn cười, “Một buổi tối thắng đủ mua một bữa malatang.”
“Buổi tối cậu thấy chán thì qua chơi,” Đinh Triết nói, “Mấy người cùng phòng với cậu, chẳng có chuyện gì để nói, chắc là chán lắm.”
“Ừm.” Giang Khoát đáp.
Lúc sắp đi ra tới cổng trường, Đổng Côn đột nhiên dừng lại, nhìn về phía cổng trường: “Tôi đệt, Đinh, xe gì thế kia?”
“Bentley hả?” Tôn Quý cũng nhìn về phía đó.
“Con mẹ nó, là Brabus Big G!” Giọng Đinh Triết cũng cao hẳn lên, “Tôi đệt, ngầu đét luôn! Xe của ai đây?”
Giang Khoát đứng phía sau, nhìn chiếc Brabus màu lam xám đã đi vào cổng trường, đang tiến về phía họ.
Một dãy số 11111 trên biển số xe đang hét lên với cậu.
Bố tới rồi!
“Xe này đắt không?” Đổng Côn hỏi.
“Đắt hơn xe Giang Khoát nhiều.” Đinh Triết nói, “Xe ai vậy ta?”
“Xe bố tôi.” Giang Khoát nhìn người ngồi ở ghế lái, dù cho chỉ là một bóng người không rõ, cậu cũng đã nhận ra, đây là sếp Giang.
Sếp Giang thực sự đã tới rồi.
Sếp Giang vậy mà lại tự mình đến thẳng trường.
Mấy người kia nhất tề kinh ngạc quay lại nhìn Giang Khoát: “Xe bố cậu?”
“Bố cậu ấy tới ăn Trung Thu với cậu ấy.” Đoàn Phi Phàm nói.
Trong lúc họ nói chuyện, chiếc xe đã chạy tới bên cạnh bọn họ, do đường khá hẹp, chiếc xe gần như từ từ chạy tới áp sát bên bọn họ.
Giang Khoát đập một cái vào cửa sổ ghế lái.
Cửa xe hạ xuống, người trong xe quay mặt qua.
“Ô,” Nhìn thấy cậu, lông mày sếp Giang nhướng lên một cái, “Ở đây hả?”
“Bố vào đây làm gì?” Giang Khoát hỏi.
“Đi kiếm con.” Sếp Giang nói.
“Giờ con phải đi ăn cơm,” Giang Khoát nhìn mấy người bên cạnh, “Bố mau đi ra đi.”
Sếp Giang cau mày, không nói gì.
“Chào chú ạ,” Đoàn Phi Phàm chọc vào lưng Giang Khoát một cái, “Cậu đi ăn với chú đi.”
“Con có hẹn đi ăn với bọn họ,” Giang Khoát nói, “Hay là…”
“Ăn cùng?” Sếp Giang nói.
“Gì cơ?” Giang Khoát sửng sốt.
“Đây là bạn học của con hả?” Sếp Giang nhìn sau lưng cậu.
“Dạ phải, chào chú ạ.” Mấy người cùng cất tiếng chào.
“Đây là sếp Giang… bố tôi,” Giang Khoát giới thiệu một chút, “Qua đây… thăm tôi.”
“Chào mấy đứa.” Sếp Giang cười, gật đầu với mọi người.
“Sếp Giang, ngượng quá đi.” Giang Khoát thò đầu vào trong cửa sổ, hạ giọng nói khẽ, “Bố người lớn thế này, lại đi ăn cơm chung với tụi con làm gì… Ngày mai đi…”
“Ngày mai con ăn Trung Thu ở trường đi,” Sếp Giang cũng hạ giọng, “Đừng tỏ ra khác biệt.”
“Bố còn lái cả con xe này vào trường tụi con mà, trường con làm gì có kiểu xe thế này,” Giang Khoát nói, “Lại còn bảo con đừng tỏ ra khác biệt?”
“Vậy trường con nhiều xe 911 lắm hả?” Sếp Giang một câu cũng không chịu thua.
“Cùng ăn cơm một bữa đi chú,” Đổng Côn lên tiếng, “Vừa đúng lúc đi ăn luôn.”
Giang Khoát quay đầu lại, nhìn Đoàn Phi Phàm với vẻ không thể tin được.
Đoàn Phi Phàm bước tới, Giang Khoát ghé vào tai Đoàn Phi Phàm nói khẽ: “Đổng Côn điên rồi hả? Mấy cậu không thấy ngại hay sao?”
“Bọn tôi đông người,” Đoàn Phi Phàm mỉm cười khẽ nói, “Chỉ cần cậu với bố cậu không ngại, bọn tôi cũng sẽ không ngại.”
“Đi.” Giang Khoát nghiến răng phẩy tay một cái.
“Bọn tôi gọi taxi,” Tôn Quý sắp xếp, “Giang Khoát, cậu đi xe chú đi…”
“Tôi không biết đường.” Giang Khoát nhắc cậu ta.
“Phi Phàm chỉ cho cậu,” Đinh Triết nói, “Bọn tôi bốn người vừa đủ một cái taxi.”
Giang Khoát chẳng thiết nói nhiều, vội ngồi vào ghế phó lái, chỉ muốn sếp Giang mau chóng lái xe ra khỏi trường.
Đoàn Phi Phàm lên xe là ngồi ngả người vào ghế sau, xem ra rất thoải mái tự nhiên.
“Nhanh, quay xe đi bố.” Giang Khoát nói.
“Đừng giục,” Sếp Giang nói, “Cứ cuống lên thế.”
“Chú, ra khỏi cổng trường thì rẽ phải.” Đoàn Phi Phàm ở phía sau lên tiếng.
“Được.” Sếp Giang gật đầu, “Cháu tên gì?”
“Đoàn Phi Phàm.”
“Tên hay đấy.” Sếp Giang khen.
“Nghĩa là cực kỳ bình thường.” Giang Khoát nói.
Sếp Giang bật cười: “Vậy hả, có cá tính.”
Xe quay đầu xong, Giang Khoát thò đầu ra ngoài cửa sổ, nói với mấy người nhóm Đinh Triết: “Chúng tôi đi trước nha.”
“Được!” Đinh Triết vẫy tay.
“Khá đấy chứ, giờ còn biết cách dặn dò người khác nữa.” Sếp Giang nói, “Trước đây là cứ rồ ga phóng đi luôn.”
“Mấy người này là bạn học của con.” Giang Khoát nhìn bố cậu.
“Ồ.” Sếp Giang gật đầu.
Giang Khoát thở dài: “Bố đến thì cũng phải báo với con một tiếng, biết trước thì đã không hẹn ăn với họ rồi.
Vốn dĩ bọn con định đi bộ qua quán, bố thì sướng rồi, lái xe là qua luôn, còn mọi người thì phải đợi taxi, sợ bố chờ lâu đó.”
“Không sao đâu.” Đoàn Phi Phàm ở phía sau nói.
“Gần thế này, taxi giá mở cửa thôi.”
“Không phải vấn đề tiền nong.” Giang Khoát quay lại trừng mắt với Đoàn Phi Phàm.
Đoàn Phi Phàm cười, không nói gì.
Giang Khoát gọi bố mình là sếp Giang, nghe rất thú vị, xem ra cũng không giống như quan hệ hai người thực sự không ổn.
Đoàn Phi Phàm ngồi sau, nhìn hai cha con im lặng ở đằng trước, trông họ rất giống nhau, lúc cửa sổ xe hạ xuống, không cần giới thiệu cũng có thể nhìn ra đó là bố Giang Khoát.
Nhưng ngoại trừ vẻ ngoài giống nhau, hai người không còn điểm nào tương đồng cả.
Giang Khoát thì tùy tiện biếng nhác, còn sếp Giang thì vừa nhìn đã thấy đúng là sếp, trong vẻ thoải mái bề ngoài vẫn vô thức mang cảm giác gây áp lực.
“Bố có đi quanh đây một vòng,” Sếp Giang nói, “Trường mấy đứa quả là rất rộng.”
“Có cả núi luôn.” Giang Khoát nói.
“Ngày mai Trung Thu mọi người còn định lên núi thưởng trăng đấy ạ.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Vừa khéo, mẹ con bảo bố mang cho ít bánh Trung Thu,” Sếp Giang quay đầu nhìn phía sau, “Mấy đứa lúc thưởng trăng thì cùng nếm thử nhé.”
“Cảm ơn chú.” Đoàn Phi Phàm nói.
Nơi mà xe tới là một quán ăn nhỏ, Đinh Triết đã đặt phòng riêng trên lầu hai.
Giang Khoát không xuống xe cùng với Đoàn Phi Phàm, mà ngồi trên xe đợi sếp Giang đỗ xe xong.
“Bố thực sự qua đây để gửi bánh Trung Thu thôi hả?” Cậu không nhịn được, liền hỏi một câu.
“Sao hả?” Sếp Giang nói, “Không giống như vậy sao?”
“Không phải giống hay không,” Giang Khoát nói, “Đây không phải kiểu việc mà bố sẽ làm.”
Sếp Giang bật cười: “Bên thác Thiên Đỉnh có dự án, khá lớn, bố qua xem, tiện đường thăm con.”
“Mấy ngày trước bố ở trên núi suốt hả?” Giang Khoát hỏi.
“Ừ.” Sếp Giang gật đầu.
“Vậy bố định ăn Trung Thu thế nào?” Giang Khoát nói, “Ngày mai không kịp về nhà đúng không?”
“Con còn lo cả chuyện này sao,” Sếp Giang nói, “Bố dẫn người bên phòng dự án theo, ăn Trung Thu với họ.”
“Ồ.” Giang Khoát không nói thêm nữa.
“Cái trường này, bố thấy cũng chỉ đến thế thôi,” Sếp Giang đậu xe xong, quay sang nhìn cậu, “Con xác định sẽ lãng phí bốn năm ở đây hả?”
Giang Khoát không lên tiếng.
“Mấy bạn học vừa rồi trông cũng hiền lành.” Sếp Giang nói.
Vậy thì bố nhìn nhầm rồi, Đoàn Phi Phàm không hề hiền lành.
“Bạn học đều rất tốt, cán bộ hướng dẫn cũng không tệ,” Giang Khoát nói, “Giáo viên lên lớp cũng rất nghiêm túc.”
“Sống chung với các bạn cùng phòng có ổn không?” Sếp Giang hỏi.
Với các bạn cùng phòng chẳng có gì để nói cả.
“Sống chung rất tốt.” Giang Khoát nói.
“Ký túc thế nào, ở có quen không?” Sếp Giang hỏi, “Điều kiện sinh hoạt ra sao?”
Không quen lắm, điều kiện cũng chẳng ra sao.
“Cũng ổn,” Giang Khoát nói, “Sắp lắp máy lạnh rồi.”
Sếp Giang im lặng một lúc rồi hỏi: “Căng tin thì sao? Ăn có quen không?”
Thứ duy nhất vẫn ổn chính là căng tin.
“Rất tốt,” Giang Khoát gật đầu, “Nấu khá tròn vị, nhìn chung ngày nào con cũng ăn ở căng tin.”
Có chút bất ngờ, mấy câu hỏi này của sếp Giang đều là những nội dung mà trước đây ông ấy sẽ không hỏi, mà cũng không để tâm.
Tuy rằng có thể vì đây là lần đầu tiên Giang Khoát một mình ra ngoài sống lâu như vậy, nhưng hỏi một cách toàn diện thế này, ít nhiều cũng có phần kỳ lạ.
“Trong thẻ của con có còn tiền không?” Sếp Giang đột nhiên hỏi.
“Con biết ngay mà! Chờ con ở đây phải không?” Giang Khoát quay qua, “Sao hả, bố còn định cắt kinh tế luôn hả?”
“Cắt kinh tế của con làm gì, tiết kiệm chút đi,” Sếp Giang nói, “Việc này không phải do bố quyết định, là mẹ con.”
“Làm sao?” Giang Khoát rất cảnh giác, “Mẹ định cắt kinh tế của con sao?”
“Không cắt,” Sếp Giang nói, “Mẹ con đi nghe ngóng tìm hiểu bằng nhiều cách, cảm thấy sinh hoạt phí hàng tháng của con ba ngàn rưỡi là đủ rồi…”
“Đi ăn hai bữa là hết.” Giang Khoát ngồi thẳng lên, “Mẹ đi nghe ngóng ở đâu vậy?”
“Bữa ăn hôm nay, con có thể ăn tới 1750 tệ sao?” Sếp Giang tính toán rất tỉ mỉ.
“Cũng còn tùy.” Giang Khoát cười.
Cậu cảm thấy lát nữa mình nên kiểm tra xem thẻ còn bao nhiêu tiền, trước giờ cậu vẫn chẳng mấy để ý, chắc vẫn còn không ít, ba ngàn rưỡi hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cậu.
“Con đã chọn vào trường này rồi, vậy thì hãy sống giống như mọi người,” Sếp Giang nói, “Cuối năm về nhà cho mọi người xem kết quả.
Cũng chẳng phải không cho con xài tiền, chủ yếu là hy vọng con thử vượt qua, đừng có vạ vật xong ở nhà lại đổi sang một chỗ khác vạ vật tiếp.”
Giang Khoát nhìn bố.
Cậu thấy hơi khó chịu, nhưng cũng lại cảm thấy mình không có tư cách để khó chịu, dù gì thì Giang Liễu Liễu gần hai năm nay cũng không còn xin tiền nhà nữa.
“Khoát à.” Sếp Giang vỗ lên cánh tay cậu.
“Dạ.” Giang Khoát đáp.
“Vừa rồi bố hỏi con kỹ như vậy, chính là vì muốn xem xem con thích nghi với môi trường ở đây như thế nào,” Sếp Giang nói, “Hiện tại xem ra tốt hơn so với bố tưởng tượng nhiều.
Đã thế này rồi, cứ thử thay đổi bản thân mình một chút đi.”
“Dạ.” Giang Khoát đáp.
“Mẹ con cảm thấy con chắc chắn sẽ vẫn tiêu tiền như cũ,” Sếp Giang nói, “Bố thì cảm thấy con sẽ không như vậy, vì thế hai bố mẹ đã cược với nhau.”
“Cược cái gì?” Giang Khoát hỏi.
“Mẹ con mà thua thì sẽ phải đưa bố tiệm café của bà ấy,” Sếp Giang nói với vẻ nghiêm túc, “Bố mà thua, bà ấy sẽ lấy cái khách sạn bên tân khu của bố.”
“… Đồ đặt cược của hai người không phải hơi thiếu công bằng sao?” Giang Khoát sửng sốt.
“Mẹ con có làm chuyện công bằng bao giờ đâu, con phải giúp bố giữ cái khách sạn.” Sếp Giang nói, “Con trai à.”
“A…” Giang Khoát ngả vào lưng ghế, thở hắt ra.
*
[HẾT CHƯƠNG 19].