Bạn đang đọc Tam Phục FULL – Chương 139
Lần trước về nhà gặp sếp Giang, Giang Khoát không sang phòng giải trí, lần này đi sang mới nhận ra, trong mấy tháng vừa rồi, sếp Giang đã lắp thêm một bộ game motor hai người.
“Cái này làm lúc nào vậy ạ?” Giang Khoát hỏi dì Lưu lúc này đã đang đợi sẵn trong phòng giải trí.
“Hồi cháu nghỉ đông rồi về trường chưa được mấy hôm,” Dì Lưu nói, “Bố cháu chơi với mẹ cháu được hai lần, thua cả hai lần, thế là không chơi nữa.”
“Mấy trò này đúng là bố cháu chơi không lại mẹ cháu rồi.” Giang Khoát cười.
Giang Khoát quay lại nhìn Đoàn Phi Phàm, cậu ấy đã cùng nhóm luật sư Tưởng đi vào, mọi người đang xem quanh phòng giải trí.
Các đồng sự cũng cùng độ tuổi với luật sư Tưởng, khá là có hứng thú với mấy món đồ chơi trong phòng.
Giang Khoát tới ngồi sau quầy bar, xem thử rượu với đồ uống, rồi lại kiểm tra một lượt đồ dùng ly cốc: “Được rồi, cháu ở đây, dì Lưu cứ vào bếp làm việc đi.”
“Được không đó?” Dì Lưu vốn rất thạo mấy món đồ trong quầy bar, nhà có khách tới, dì ấy đều ở đây chuẩn bị đồ uống, trước quyết định tự xếp bản thân ngồi đây của Giang Khoát, dì ấy có vẻ khá hoài nghi.
Giang Khoát chậc một tiếng.
“Cháu không phải đi nói chuyện với nhóm luật sư Tưởng sao?” Dì Lưu hỏi, “Quăng hết cho Tiểu Đoàn hả?”
“Có Đoàn Phi Phàm rồi mà còn cần cháu sao?” Giang Khoát nói, “Chắc cháu cũng chẳng chen vào được câu nào đâu.”
“Ai bảo thế?” Dì Lưu đập tay cậu, “Cháu cứ nói chuyện thôi, có gì mà nói không được, Tiểu Đoàn cũng đâu phải kiểu không cho để cho người khác nói chứ.”
Giang Khoát cười.
“Vậy dì đi lên trước xem sao,” Dì Lưu nói, “Làm không được thì gọi cho dì.”
“Dạ.” Giang Khoát gật đầu.
*
“Anh uống chút gì không?” Đoàn Phi Phàm nói, “Đồ uống với cocktail đều có hết.”
“Được.” Luật sư Tưởng nhìn về phía quầy bar, thấy Giang Khoát đang chống tay trên quầy nhìn về phía này, luật sư Tưởng cười hỏi: “Hôm nay Giang Khoát làm bar tender à?”
“Khách quý nên phải để cậu ấy đích thân tiếp đãi.” Đoàn Phi Phàm nói rồi giơ tay vẫy Giang Khoát.
Giang Khoát cũng giơ tay vẫy lại: “Muốn uống gì không?”
Mấy người cùng cười.
“Có còn món kem Baileys lần trước bọn tôi tới đây không?” Đoàn Phi Phàm tới bên quầy bar, hạ giọng hỏi, “Tôi thấy món đó ngon đấy.”
“Còn,” Giang Khoát nói, “Tất cả dùng món đó hả?”
“Cho tất cả cùng nếm thử đi,” Luật sư Tưởng nói, “Đừng làm loại quá phức tạp, lại tốn công.”
“Không sao,” Giang Khoát bắt đầu múc kem, “Phức tạp cũng không thành vấn đề ạ.”
“Thật chuyên nghiệp.” Cố Phi đứng cạnh lên tiếng.
Giang Khoát cười.
“Lát chơi một ván không?” Luật sư Tưởng nhìn Cố Phi, nghiêng đầu về phía bàn bi-a ra hiệu.
Mấy người đồng sự của luật sư Tưởng đã có người đang chơi ở đó, thời gian qua, họ làm việc cũng đã khá mệt mỏi, giờ giữa một phòng đầy đồ chơi thế này, khó mà nhịn được ý muốn thả lỏng thư giãn một phen.
Đoàn Phi Phàm đã tưởng tượng mấy người bọn họ sẽ ngồi ở sofa bên quầy bar, uống rượu uống trà nói chuyện… cái cảnh đó mãi vẫn không thấy xuất hiện.
Tuy hai người cũng không phải là người lạ với luật sư Tưởng, nhưng đây có khi lại là một khởi đầu tốt hơn – với Giang Khoát mà nói, chơi cùng sẽ thoải mái dễ dàng hơn nhiều so với nói chuyện cùng.
“Sao không đua xe thử một hiệp đi?” Cố Phi nói.
“Lâu lắm rồi cậu không chạy motor mà.” Luật sư Tưởng quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm với Giang Khoát, “Hai cậu, ai chơi với cậu ấy một hiệp không?”
Đoàn Phi Phàm vội đưa mắt nhìn Giang Khoát, cậu vốn tưởng luật sư Tưởng với Cố Phi sẽ cùng chơi, nhưng luật sư Tưởng cũng là người khá chu đáo, bỏ mọi người ở đó, hai người họ chơi riêng với nhau thì không phải lắm, vậy nên mới định rủ cậu với Giang Khoát chơi cùng.
Nếu là chơi trò này, Giang Khoát sẽ là một đối thủ rất đáng tiền.
“Cùng chơi đi,” Giang Khoát đặt lần lượt mấy ly kem Baileys đã làm xong lên mặt quầy, “Có thể thay phiên, ai thua thì phải xuống.”
“Được.” Cố Phi gật đầu.
Lượt đầu tiên là Giang Khoát với Cố Phi.
Sau khi nắm được cách xe chạy thế nào, hai người leo lên xe.
“Để em xem chọn level thế nào,” Giang Khoát nói, “Một vòng thành phố nhé?”
“Được.” Cố Phi đáp.
“Trước đây cậu chưa chơi lần nào à?” Luật sư Tưởng hỏi.
“Là của sếp Giang mua,” Giang Khoát nói, “Em còn chẳng biết ông ấy mua nữa.”
“Trẻ trung thật.” Luật sư Tưởng nói.
“Là trẻ con ấy chứ,” Giang Khoát nói, “Nhiều chuyện ông ấy như vậy lắm, ra quyết định cũng thường xuyên làm người khác hết hồn.”
Luật sư Tưởng cười, không nói gì.
Đoàn Phi Phàm không ngờ Giang Khoát lại động đến chủ đề sếp Giang nhanh như vậy, càng không ngờ là Giang Khoát nói chuyện khá là khéo léo, nếu như không phải vì luật sư Tưởng đã hiểu ý, cậu suýt nữa đã không nhận ra.
“Vậy nên giao thiệp với ông ấy rất thú vị,” Đoàn Phi Phàm đệm vào giữa một chút, “Ông ấy là người rất chân tình, cũng không hề tỏ vẻ.”
“Cái đó thì đúng.” Luật sư Tưởng gật đầu.
Chọn xong level thì chọn xe, xe được tùy ý chọn.
“Còn được chọn cả hình đại diện đấy,” Giang Khoát vừa ấn nút lướt màn hình vừa đưa mắt nhìn Cố Phi, “Anh chọn cái nào?”
“Bấm xuống dưới tiếp đi.” Cố Phi nói.
“Bấm xuống thì là đổi người rồi, chọn cái hình đại diện mà cũng phải lướt tới mấy trang.” Luật sư Tưởng nói.
Giang Khoát bật cười, nhưng vẫn cho màn hình lướt tiếp xuống dưới.
“A,” Cố Phi cười chỉ màn hình, “Cái hình con thỏ ở hàng thứ ba kia kìa.”
Sau đó, Cố Phi quay sang nhìn luật sư Tưởng: “Lướt trang là đúng hay sai hả?”
“Lướt là đúng lắm.” Luật sư Tưởng vỗ tay.
Đoàn Phi Phàm cảm thấy luật sư Tưởng lúc này khác với trước đây, không còn nghiêm túc như thế nữa, thần thái cũng không cảm giác uy hiếp mạnh như khi đó.
Có thể là do công việc đã tạm xong một bước, cũng có thể là vì Cố Phi.
Bất kể là do nguyên nhân gì, luật sư Tưởng ở trạng thái thế này cũng sẽ dễ tiếp xúc hơn so với trước đây.
Đoàn Phi Phàm không hề cảm thấy trong khoảng thời gian bữa cơm ngày hôm nay, cậu thật sự có thể thay sếp Giang thuyếp phục luật sư Tưởng hợp tác cùng công ty sếp Giang, nhưng ít nhất, việc làm cho mối quan hệ trở nên thân thiết hơn một chút thì không có vấn đề gì.
“Em chọn cái này,” Giang Khoát chọn một bông hồng, “Không ngờ lại có cả cái hình đại diện quê mùa như vậy.”
“Chứ không phải là không ngờ cậu lại chọn cái hình đại diện quê mùa như thế à?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Bắt đầu!” Giang Khoát cười, đập lên xe một cái.
Tuy không biết Cố Phi đã từng chơi trò này hay chưa, nhưng có thể thấy là anh ấy lái motor rất nghề, sau khi cùng Bá vương Xe đua Giang Khoát phóng vọt đi, lúc nào anh ấy cũng ép sát, cách xe Giang Khoát chỉ nửa thân xe.
“Anh Cố…” Đoàn Phi Phàm cùng luật sư Tưởng ngồi dựa ghế bên cạnh, lúc định nói chuyện mới nhận ra cách gọi này hơi có chút không tự nhiên, “Anh Phi… đúng là giỏi thật đấy.”
“Cứ gọi cậu ấy là Đại Phi,” Luật sư Tưởng nói, “Bạn bè đều gọi như vậy.”
“Vậy thì hơi quá, cứ gọi là anh Đại Phi đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Ở khu chợ bên em, người nên gọi là “anh” mà lại dám gọi thẳng tên là nổi sóng gió ngay.”
“Vậy sao?” Luật sư Tưởng bật cười.
“Đúng vậy đó, Thừa ca.” Đoàn Phi Phàm nghiêm túc gật đầu.
“Cậu lớn lên ở bên chợ hả?” Luật sư Tưởng hỏi.
“Vâng,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhưng chợ đã phá dỡ rồi.”
“Có phải bán bò nấu tương không?” Luật sư Tưởng nói, “Sếp Giang bảo cậu với Giang Khoát mở shop online, lúc trước đi ăn, ông ấy còn bảo bò nấu tương ở nhà hàng không ngon bằng đồ của các cậu.”
“Quá khen rồi, cũng là mùi vị thông thường thôi,” Đoàn Phi Phàm cười nói, “Anh muốn nếm thử không?”
“Tôi lên shop của cậu xem là được phải không?” Luật sư Tưởng nói.
Đoàn Phi Phàm vội sờ túi, lấy điện thoại ra: “Để em gửi cho anh một ít.”
“Hả?” Luật sư Tưởng nhìn cậu.
“Bạn bè em, ai em cũng tặng luôn,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cũng chẳng đáng bao nhiêu, anh nếm thử giùm em, xem có được không, coi như nghiên cứu thị trường, bọn em cũng đang trong giai đoạn tìm tòi mà.”
Nếu nói luôn là tặng, Đoàn Phi Phàm không chắc luật sư Tưởng có chịu nhận không.
Nói thế này thì anh ấy lại không dễ gì từ chối, có thể thấy anh ấy hẳn là người dễ mềm lòng.
“… Được,” Luật sư Tưởng nói, “Tôi sẽ nếm thử.”
“Nếu không tiện kết bạn,” Đoàn Phi Phàm nói, “Anh cứ cho em địa chỉ gửi hàng là được.”
“Có gì mà không tiện…” Luật sư Tưởng nói.
Đoàn Phi Phàm mở mã QR của mình ra.
Luật sư Tưởng cầm điện thoại quét mã kết bạn với cậu: “Tôi biết vì sao sếp Giang lại gọi cậu tới rồi.”
“Phạm vi công việc làm thêm của sinh viên bọn em tương đối rộng mà.” Đoàn Phi Phàm nói.
Luật sư Tưởng bật cười, nhưng không nói tiếp đề tài về sếp Giang nữa.
Đoàn Phi Phàm cũng không nói thêm, mà chuyển hướng câu chuyện trở lại cuộc đua xe.
“Giang Khoát sắp thua rồi.” Cậu nói.
“Đừng có trù tôi!” Giang Khoát hét lên.
Không biết có phải do bị trù không mà đến vòng cuối, Giang Khoát bị Cố Phi kéo dãn khoảng cách, mãi tới khi về đích vẫn không đuổi kịp.
“Đổi người.” Giang Khoát tặc lưỡi, từ trên xe bước xuống.
“Đổi ai?” Luật sư Tưởng hỏi.
“Anh lên đi, Thừa ca.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Xem tôi hạ gục cậu ấy nha.” Luật sư Tưởng đứng dậy, cử động hai cánh tay.
“Đua xe chứ có phải đấm bốc đâu.” Cố Phi nói.
“Vậy sếp Giang nên mua bộ game vừa đua xe vừa đánh nhau mới đúng.” Luật sư Tưởng bước lên xe.
Giang Khoát tới ngồi bên cạnh Đoàn Phi Phàm, sau khi đằng kia bắt đầu đua, cậu ghé lại bên tai Đoàn Phi Phàm, khẽ hỏi: “Luật sư Tưởng được chưa?”
“Đang cố thu hẹp khoảng cách,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cũng mới đến đó thôi, cứ từ từ đi, người ta cũng đâu có ngốc.”
“Kết bạn rồi phải không?” Giang Khoát hỏi.
“Cái này mà cậu cũng đoán được?” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát.
“Đoán cái quái gì, tôi ngoái lại nhìn thấy thôi,” Giang Khoát nói, “Không thì làm gì có chuyện tôi thua?”
“Cậu nhìn cái gì chứ, không tin tôi tới mức đó sao?” Đoàn Phi Phàm bật cười, “Dù tôi có nói gì không phù hợp đi nữa, thì sau đó vẫn có thể sửa bù lại được mà.”
“Cũng không nhất thiết phải cố làm cho được việc này,” Giang Khoát nói, “Cậu đừng tự gây áp lực cho bản thân.”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm đáp.
“Ừ cái gì mà ừ?” Giang Khoát nói, “Cứ như biết rồi ấy.”
“Thì tôi biết thật mà.” Đoàn Phi Phàm cười.
Đằng kia vẫn lại là Cố Phi thắng tiếp.
Luật sư Tưởng chống tay lái, nhìn Cố Phi: “Thay người.”
“Hử?” Cố Phi nhìn lại.
“Thay người.” Luật sư Tưởng nói.
Cố Phi cười, xuống xe: “Thay người, Đoàn Phi Phàm lên đi.”
“Được,” Đoàn Phi Phàm đi tới, “Xem em hạ anh đấy nhé.”
“Hạ được rồi thì vẫn là cậu phải xuống thôi.” Cố Phi nói.
“Vậy nên mới không được bắt nạt trẻ con.” Luật sư Tưởng nói.
Đoàn Phi Phàm lên xe, đưa mắt nhìn hình đại diện của luật sư Tưởng.
Anh ấy cũng chọn một cái hình đầu mèo cực xấu, tới mức suýt không nhận ra đó là con mèo, không biết có liên quan gì với cái hình đầu thỏ kia của Cố Phi không, nhưng mấy hình động vật trong cái game này đều xấu đau xấu đớn, không có tí nghệ thuật nào.
Đoàn Phi Phàm bấm lật chọn hình đại diện, Giang Khoát ở đằng sau chỉ điểm: “Cậu chọn Bôn Bôn đi.”
“Xấu lắm.” Đoàn Phi Phàm nhìn hình đầu con chó, “Bôn Bôn mà xấu thế này sao?”
“Vậy cậu chọn heo đi.” Giang Khoát nói.
“Heo cũng không có.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Mau lên, chọn chó đi,” Cố Phi nói, “Nếu có hình heo thật thì chắc chắn còn xấu hơn hình con chó này.”
“Được.” Đoàn Phi Phàm đành phải chọn hình con chó.
“Hình đại diện mà cho nhập hình tùy chọn có phải tốt không.” Giang Khoát nói.
“Chó-ngậm-cành-hồng.jpg phải không?” Đoàn Phi Phàm nói.
Chơi game là một cách giao lưu rất tốt, có thể nhanh chóng vui vẻ xích lại gần nhau, đương nhiên, đó cũng phải là trò chơi mà luật sư Tưởng với Cố Phi chơi được và thích chơi.
Đua một vòng xe, có thua có thắng có ăn gian, bầu không khí rất nhanh chóng không còn vẻ thận trọng dè dặt trước đó.
Nhưng Đoàn Phi Phàm cũng không nhân cơ hội này để nói tiếp đề tài về sếp Giang, Giang Khoát cũng phối hợp với cậu, không đề cập đến.
Dù sao thì vốn dĩ Đoàn Phi Phàm cũng đã cảm thấy Giang Khoát nói chuyện được như vậy đã là rất thần kỳ rồi, giờ chỉ cần Đoàn Phi Phàm không nhắc tới, cậu ấy tự nhiên cũng rất mừng mà không nhắc tới nữa.
Cứ chơi đi đã.
“Thừa ca, đợt này anh về bao lâu?” Đoàn Phi Phàm bưng đồ uống đưa cho mấy người đồng sự đang hăng say chiến đấu bên bàn bi-a, rồi đặt đĩa trái cây dì Lưu mới mang tới lên bàn.
“Cũng chỉ khoảng nửa tháng thôi,” Luật sư Tưởng nói, “Sắp xếp lại tài liệu một chút, chuẩn bị cho vòng tiếp theo, chắc cũng phải bận rộn tới tháng Chín.”
“Lần tới anh qua vẫn đi đường vòng hả?” Đoàn Phi Phàm hạ giọng hỏi.
“Không cần, cậu hết việc là thêm rồi,” Luật sư Tưởng nói, “Xong việc thì hai cậu qua chơi đi.”
“Chuyện đó chắc chắn rồi.” Đoàn Phi Phàm nói.
Sếp Giang nói là lát nữa qua ngay, nhưng mãi tới lúc sắp ăn cơm, ông ấy mới cùng với trợ lý và lão Lý bên Phòng công trình đi vào.
“Tôi còn chưa chơi cái này được mấy,” Lão Lý đi mấy vòng quanh bộ xe motor, “Tôi bảo xuống chơi, sếp Giang lại cản không cho xuống, bảo đây không phải chỗ cho mấy ông già tụi này.”
“Ăn miếng bánh uống miếng nước là được rồi,” Sếp Giang nói, “Lại còn chơi motor nữa làm gì? Cái đồ chơi này làm người ta tổn thương dữ lắm, trước đây tôi chơi hai trận, ngay cả bà xã tôi, tôi cũng chơi không lại, nhớ năm nào, tôi với ông còn lái cả máy xúc …”
“Vậy sao ông mua cái này làm gì, ông cứ mua cái game máy xúc là được rồi,” Lão Lý nói, “Thi xem ai chạy nhanh hơn, như thế chắc chắn tôi số 1 rồi.”
Cả phòng cười ồ.
“Các vị, mời di chuyển tới lầu một,” Viên trợ lý cười nói, “Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.”
Bữa tối diễn ra khá là thoải mái, không cần Đoàn Phi Phàm với Giang Khoát phải nói gì, lão Lý là người nói chính.
Lão Lý là người khá cục mịch chất phác, nói chuyện chẳng có quy tắc hay kỹ năng gì, nhưng không khí rất vui vẻ, Đoàn Phi Phàm thỉnh thoảng thêm vào mấy câu, còn Giang Khoát thì hoàn toàn mặc kệ, cả buổi yên tâm chăm chú ăn.
Ăn tối xong không có chương trình gì, dù sao thì nhóm luật sư Tưởng ngày mai cũng phải đi rồi, mọi người chỉ cùng ngồi uống chén trà.
Đằng kia, các đồng sự của luật sư Tưởng đang cùng với sếp Giang sắp xếp lịch trình cho thời gian sắp tới, đằng này, Giang Khoát ngồi rúc ở sofa, ngắp ngắn ngáp dài.
“Buồn ngủ thế rồi cơ à?” Luật sư Tưởng nói, “Hai cậu sao phải ngồi cùng mọi người ở đây làm gì, sao không đi nghỉ đi?”
“Không cần ạ.” Giang Khoát ngồi thẳng dậy.
“Không cần phải cố gắng quá,” Cố Phi nói, “Mấy tình huống kiểu này, ai cũng sẽ buồn ngủ thôi.”
“Sao rồi?” Luật sư Tưởng hất đầu về phía đồng sự, “Bàn xong chưa?”
“Bàn xong rồi, chỉ kiểm tra lại một chút cho chắc thôi.” Một đồng sự đáp.
“Vậy bọn tôi đi đây,” Luật sư Tưởng đứng dậy, “Không làm phiền sếp Giang nghỉ ngơi nữa.”
“Không phiền, nhà tôi toàn cú đêm,” Sếp Giang cũng đứng dậy, “Tối nay thời gian cũng chưa được phù hợp lắm, đón tiếp khách cũng chưa được chu đáo, lần tới lúc nào tiện thì lại tụ tập một bữa…”
“Hôm nay đã là chu đáo lắm rồi.” Luật sư Tưởng cười.
*
Đoàn Phi Phàm với Giang Khoát theo sếp Giang tiễn mọi người ra cổng, xe của sếp Giang đã đang đợi ở đó.
Mọi người chia nhau lên hai chiếc xe.
Lúc sắp lên xe, luật sư Tưởng dừng lại, quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Lát về tôi gửi địa chỉ cho cậu nhé.”
“Được ạ.” Đoàn Phi Phàm vội gật đầu, vừa nghe thấy câu này, cậu thấy nhẹ cả người.
“Đừng gửi nhiều quá,” Luật sư Tưởng nói, “Ăn không hết.”
“Dạ vâng.” Đoàn Phi Phàm cười.
Nhìn cửa xe đóng lại, xe chạy đi rồi, cậu mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.
“Gửi gì vậy?” Sếp Giang hỏi.
“Bò nấu tương.” Giang Khoát nói, “Bò nấu tương hữu hảo của Đoàn Phi Phàm lan tỏa khắp năm châu bốn biển luôn.”
Sếp Giang bật cười: “Được đó.”
“Con mệt chết đi được.” Giang Khoát nói.
“Chơi cả tối mà kêu mệt.” Sếp Giang đi vào trong nhà.
“Đây mà là chơi sao?” Giang Khoát nói.
“Con hỏi Đoàn Phi Phàm xem, đây có phải chơi không?” Sếp Giang nói.
“Đây phải chơi không?” Giang Khoát quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm.
“… Hay là tôi đi theo cái xe kia của họ luôn nhỉ?” Đoàn Phi Phàm nói.
*
Lên tới lầu ba, Giang Khoát đứng ở cửa phòng dành cho khách, nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Đoàn Phi Phàm, hóa ra cậu lại không chịu vì tôi mà trái ý sếp Giang nhé.”
“Còn cậu thì hóa ra lại vì đấu khẩu với sếp Giang mà ép tôi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Cậu chẳng giúp tôi.” Giang Khoát nói.
“Chờ chút.” Đoàn Phi Phàm khoát tay, quay người đi ra, “Để tôi đi đánh nhau với sếp Giang một trận ngay và luôn.”
“Thần kinh,” Giang Khoát cười ngăn cậu lại, “Tôi mà không cản cậu lại thì cậu phải làm sao hả?”
“Thì xuống kiếm sếp Giang uống trà vậy.” Đoàn Phi Phàm nói.
“A…” Giang Khoát đi vào phòng, vươn vai rồi ngã sấp người xuống giường, “Mệt thật luôn.”
“Cũng được đấy nhỉ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Luật sư Tưởng với… bạn trai anh ấy, khá là dễ gần.”
“Luật sư Tưởng đường đường là một luật sư, trước đây tôi còn hơi sợ anh ấy cơ… thế mà lúc chơi game hóa ra lại ăn gian,” Giang Khoát quay đầu sang nhìn Đoàn Phi Phàm, “Cố Phi toàn nhường anh ấy đấy.”
“… Thì sao chứ?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Vậy mà cậu lại chẳng chịu vì tôi mà trái ý sếp Giang.” Giang Khoát nói.
“Được, lại quay lại chuyện đó nữa hả?” Đoàn Phi Phàm cười, quay người đi ra ngoài lần nữa, “Đợi đó, cậu xem hôm nay tôi có để yên cho bố cậu không…”
Hai phút sau, Đoàn Phi Phàm cầm hai ly nước chanh quay lại.
“Bố tôi sao rồi?” Giang Khoát hỏi.
“Bị tôi đánh bất tỉnh luôn rồi.” Đoàn Phi Phàm đặt nước chanh lên bàn, “Sáng mai đồng hồ báo thức kêu mới tỉnh được.”
Giang Khoát cười đau bụng.
“Lát cậu về phòng ngủ đi nhé,” Đoàn Phi Phàm ngồi xuống bên giường, dịu dàng vỗ lưng Giang Khoát mấy cái, “Bọn mình tương lai còn dài, không gấp gáp gì một đêm cả.”
“Này,” Giang Khoát ôm chăn nhìn Đoàn Phi Phàm, “Cậu thấy thế nào?”
“Thế nào cái gì?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Luật sư Tưởng với bạn trai anh ấy, hai người ở bên nhau bao lâu rồi nhỉ?” Giang Khoát nói.
“Không biết,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chắc cũng khá lâu rồi chăng? Tôi cảm thấy hai người họ chẳng cần nói chuyện, chẳng cần nhìn nhau, chỉ dùng suy nghĩ cũng có thể giao tiếp được.”
“Cường điệu quá vậy?” Giang Khoát bật cười.
“Không phải cường điệu đâu, cảm giác chính là như vậy đấy,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hai người họ mới nhìn thì thấy không giống nhau, nhưng đồng thời, vừa nhìn đã thấy là một kiểu người, cậu hiểu ý tôi không?”
“Hiểu.” Giang Khoát nói, nghĩ một thoáng rồi nói thêm, “Ghen tị thật.”
“Mười năm nữa, chúng ta cũng sẽ như vậy.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Thôi đừng giống như vậy quá thì hơn, cậu vẫn phải nói chuyện với tôi, vẫn phải nhìn tôi chứ.” Giang Khoát nói.
“Được.” Đoàn Phi Phàm nằm xuống giường, nhìn Giang Khoát, “Vậy từ bây giờ, tôi sẽ nhìn cậu nhé.”
[HẾT CHƯƠNG 138]
– —–oOo——.