Đọc truyện Tam Phu Ký – Chương 43: Gả Tiểu Tứ cho con
“Tiểu Nam … Tiểu Nam con thật thông minh”, bà cứ đong đưa nhẹ nhàng trên tay.
Sờ sờ bụng tiểu bảo bối, “Con đói chưa, tổ mẫu cho con ăn nha”.
Nói xong lão phu nhân liền bế Tiểu Nam ra bên ngoài.
“Mẫu thân của ngươi coi bộ rất thích Tiểu Nam đó nha”, tay nàng chống cằm cười hì hì.
Hắn nhìn nhìn nàng, “Đúng vậy”, mẫu thân cũng rất thích nàng đâu.
Có chút do dự nhưng hắn vẫn quyết định hỏi, “Năm mới … nàng … nàng ăn tết ở đây được không?”.
Nàng ngạc nhiên, mở to mắt. A, tết … nàng lại quên bén đi mất.
Nàng cười ngượng, “Nhưng mà ta định ăn tết ở Đỗ gia, ngươi có muốn đến không?”.
Hắn tất nhiên muốn tết đến được ở bên cạnh nàng nhưng mà còn Giang phủ thì …
Lão phu nhân vừa bế tiểu bảo bối bước vào của thì nghe thấy lời nàng.
“Ai nha, năm nào Tiểu Tứ cũng chả giúp được gì, cứ đi sang đấy đi cho đỡ vướn tay chân”, trong giọng nói lão phu nhân đầy vẻ ghét bỏ.
Nàng ngạc nhiên. Có người mẹ nào lại không muốn con trai của mình quây quần bên cạnh khi bước sang một năm mới không?
Nàng xua xua tay, “Người không cần vậy đâu, ta ở Đỗ gia cũng có Hương Liên tỷ và Tiểu Thiên cùng đón năm mới rồi”.
Hương Liên là cô gái ở phòng khách kia vậy thì Tiểu Thiên là ai? Lão phu nhân nghĩ nghĩ.
A ta nhớ ra rồi, hắn là nam nhân mà Nhân Cẩm đã từng nói với ta, được kết luận trong hai từ … tình địch!
“Cần mà cần mà”, bà ân cần vỗ vỗ tay nàng.
Nàng lắc lắc đầu, “thực sự không cần đâu Giang lão phu nhân”. Nàng định thu tay lại nhưng bà giữ chặt quá.
“A, con nói gì mà Giang lão phu nhân xa cách như vậy. Ta là mẹ chồng của con mà”, bà cười hiền lành dịu dàng giữ tay nàng.
Mặt nàng nghiêm túc, “Nếu như ta nhớ không lầm thì con dâu của người là Trần đại tiểu thư_ Trần Hoài Ngọc mà”.
Thôi chết, bà quên mất chuyện này. A, nhưng mà …
Nắm được điểm mấu chốt, bà đắc ý nói. “con dâu à, ta vẫn còn nhớ rất rõ là con chính là người bái thiên địa, dâng trà thậm chí là cả động phòng hoa chúc”.
Thấy nàng không phản bác được, bà nói tiếp, “dù sao thì con cũng lấy đi sự trong trắng của Tiểu Tứ, con nên chịu trách nhiệm chứ không phải sao?”.
Hả, nàng không nghe lầm đi. Bắt nàng chịu trách nhiệm? nàng?
Trong lòng cười thầm nhưng vẻ mặt lại rưng rưng nước mắt giống y như, “vậy ta gả Tiểu Tứ cho con, con phải đối xử tốt với nó. Hạnh phúc sau này của nó trông cậy cả vào con … hức hức”.
A, nàng bị lãng tai rồi? hay là còn ngủ mơ?
Bà nháy nháy mắt với Giang Tuấn. Thấy mẫu thân của con lợi hại chưa, trên chiến trường kẻ địch nhiều, ra tay trước sẽ chiếm nhiều lợi thế.
Hơn nữa quân sư bên đó còn đã đầu quân sang phe ta đâu, phải không Tiểu Nam?
Giang Tuấn: “ ……….. ”. Mẫu thân đây là đem hắn đi bán, à không đi cho?
Tình hình không ổn, nàng cảm thấy mình đã chui vào hang sói. Cho nên 36 kế chạy là thượng sách, nàng co chân vừa định chuồn đi đã bị tên “bánh bao nhân thập cẩm” này chặn đường.
Lúc đầu còn thấy hắn dễ nhìn đâu, hừ!
“Rồi rồi quyết định vậy đi, hai ngày sau để nó khỏe lại một chút con đem nó về Đỗ gia luôn đi”.
Lôi Lôi và Giang Tuấn: “ ………….. ”.
Thấy nàng cứ nhìn nhìn tiểu bảo bối, bà thấu hiểu cười cười, “con để Tiểu Nam để lại chơi với mẫu thân vài ngày nga … còn Tiểu Tứ con đem hắn đi ngay bây giờ mẫu thân ta càng khỏe”.
Nàng còn tưởng lão phu nhân nói đùa nha, nhìn thấy bà thực sự gói gém vật dụng của hắn vào tay nảy, nàng mới nhận ra bà thực sự đã ném tên Giang Tuấn cho nàng rồi.
Xem xét hắn từ đầu đến chân, cảm thấy thực không tồi. Nàng đành cam chịu vậy.
…. Lương tâm nàng: cực kỳ khinh bỉ chủ nhân của nó, nàng thích muốn chớt mà còn bày đặt làm giá:p ….
Hai ngày sau …..
Nàng và Giang Tuấn một xe.
Nhân Cẩm, Nguyên Nhân và Hương Liên một xe.
Và tất nhiên đây là sự sắp xếp của một nữ nhân quyền lực nhất Giang phủ Giang lão phu nhân.
Lão phu nhân một tay bế Tiểu Nam, tay khác cầm khăn tay vẫy vẫy, “hức hức … sống tốt nga con. Lôi Lôi con phải đối xử tốt với nó đấy”.
Giang Tuấn cảm giác có một cỗ xúc động muốn đánh người. Thấy vẻ mặt xanh xanh tím tím vì tức giận của hắn, nàng nhịn không được phì cười.
Hắn đen mặt, quát tên đánh xe ngựa, “còn không mau đi”.
Hắn ta hốt hoảng, “tuân … tuân lệnh, Giang tướng”.
Giang Tuấn cảm thấy mọi người đều rất sợ hắn, chỉ riêng nàng và mẫu thân là không.
Lát sau, nàng buồn chán quá nên ngủ gật. Hắn thấy vậy đỡ đầu nàng nằm trên đùi hắn.
Nhưng mà, phải chi nàng ngoan ngoãn nằm yên thì không nói. Đằng này hết cọ lại cọ, tay nhéo nhéo đùi hắn, còn miệng thì chảy nước miếng không ngừng.
Hắn thở dài, cầm lấy khăn lau miệng cho nàng.
Hắn khẽ nói, “ngoan ngoãn mà ngủ cho ta, nếu không xảy ra chuyện gì khác hắn không chịu trách nhiệm đâu”.