Đọc truyện Tam Phu Ký – Chương 28: Như con khỉ vậy
“A, đau quá … không sinh nữa không sinh nữa … ”, nàng liều mạng mà lắc đầu.
Lâm Mộc lo lắng, nếu nàng không sinh sẽ gặp nguy hiểm.
Hắn giống như nghĩ đến cái gì, ghé tai nàng nói nhỏ.
Mắt nàng sáng lên, cười ha ha, “Mộc mộc không được nuốt lời a ~”.
Sau đó nàng dùng hết sức bình sinh, “A a aaa”.
Bà đỡ vui mừng la lên, “thấy đầu rồi”.
Hắn lau lau mồ hôi trên trán nàng, ôn nhu dỗ dành, “cố lên sắp xong rồi”.
Tới khi sắp chịu hết nổi rồi, nàng cố dùng sức lực cuối cùng, “A a”.
“oe oe”, tiếng khóc của trẻ con vang lên.
Nàng mệt đến nổi mở mắt không lên, lát sau đã nghe thấy tiếng thở đều đều.
Tạ miệng thối không chịu nổi cảnh máu me này, núp ở đằng xa. Nhưng mà hắn cũng lo lắng cho nàng, lén la lén lút ở ngoài cửa.
Đến khi biết tin mẹ tròn con vuông, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Sáng hôm sau, nàng nhập nhèm mở mắt. Vừa định ngồi dậy, cơn đau phía dưới ập đến nàng hút một hơi khí lạnh, nước mắt cũng tuôn ra.
Lâm Mộc vừa mới bước vào thấy cảnh này thì sợ hết hồn, chạy tới dỗ dành nàng, “nàng sao vậy, sao lại khóc”.
Nàng rưng rưng nước mắt, “đau quá a, nó đâu rồi”.
Nàng đúng là không làm hắn bớt lo, hắn đứng đậy, “nó ở phòng bên cạnh, ta ẵm tới cho nàng”.
Nàng mở to mắt, mong chờ đứa con của mình. Nhưng mà nó lại không đáng yêu như nàng nghĩ. Trên mặt nàng lộ rõ vẻ ghét bỏ, bực bội nói, “sao nó nhăn nheo như con khỉ vậy”.
Lâm Mộc bị vẻ mặt của nàng chọc cười, hắn giả nghiêm túc nói, “nó rất giống nàng”.
Nàng: “ …… ”. Này là gián tiếp nói nàng là con khỉ đúng không.
Sao con nàng nhỏ xíu thế này. Lấy tay chọc chọc mặt nó, nàng nhìn xuống phía dưới. A, con trai à.
Thấy biểu hiện của nàng, hắn cười khẽ, “nàng rất thích con trai sao”.
Gật đầu mạnh, nàng hùng hồn nói, “đúng a, là con trai sao này sẽ chăm sóc cho mẫu thân của nó, nấu cơm cho ….”.
Lâm Mộc, “ ……. ”. Hắn cảm thấy đứa trẻ này có chút tội nghiệp.
Hắn nói nhỏ, “bây giờ và sau này ta sẽ vẫn luôn chăm sóc cho nàng”.
“A”, ai lại nói mấy câu mập mờ này trước mặt trẻ con. Nàng đỏ mặt, có chút xấu hổ.
“Oe … oe”, tiếng khóc thanh thúy vang lên.
Nàng luống cuống, không biết phải dỗ như thế nào.
Hắn cười cười, “nó đói bụng rồi”.
Nàng gãi gãi đầu, thì ra là vậy. Từ khi tỉnh dậy đến giờ nàng cảm thấy ngực hơi bị khó chịu, chắc là tức ngực, căng căng.
Nàng cởi y phục lộ ra bộ ngực sữa. Thời kì mang thai làm dáng vóc của nàng đẫy đà hơn nhiều.
Mặt hắn có chút đỏ, nhưng mà vẫn ngồi đó nhìn nàng cho con bú.
Nhìn nàng vui vẻ, dịu dàng bế đứa nhỏ, đúng là một khung cảnh đẹp.
Hắn có chút tiếc nuối, nếu như đây là con của hắn thì tốt rồi.
Nàng vẫn thản nhiên mà cho con bú, không để ý đến người nam nhân kế bên vẫn nhìn nàng chằm chằm.
Lát sau, đứa nhỏ ăn no bụng rồi liền lăn ra ngủ.
Nàng cười hì hì, “Mộc Mộc có thấy nó giống như con heo không”.
Thấy hắn không trả lời nàng khó hiểu ngước đầu lên nhìn hắn.
Nàng xấu hổ, kéo kéo y phục lên.
Cảm nhận được sự thất lễ của bản thân, hắn nhanh chóng quay mặt đi.
Hắn chuyển sang chủ đề khác, “nàng tính đặt cho đứa nhỏ tên gì?”.
“ưm, tên tai họa”, nàng cười lớn.
Lâm Mộc: “ ……. ”.
Nàng che miệng cười, “ đùa thôi, ta cũng không biết đặt tên gì nữa …. Mộc Mộc có nghĩ được cái tên nào hay không”.
Hắn nghĩ nghĩ, “tên Nam thì như thế nào”.
Nàng gật gật, cũng được nha. Chọt chọt mặt đứa nhỏ, “Tiểu Nam, Tiểu nam, mau ăn chóng lớn còn chăm sóc mẫu thân nữa nga”.
Dường như đứa bé cũng biết đang đặt tên cho nó hay sao mà từ bao giờ đã mở to mắt ngơ ngác nhìn nàng.
Nàng thích thú, thơm thơm Tiểu Nam.
Đến tối, nàng cho Tiểu Nam ăn thêm một lần rồi mệt mỏi mà ngủ.
Tiểu Nam ăn no thỏa mãn ngủ khì trong nôi.
Ngủ được một lát, ngực cảm thấy khá khó chịu. Nàng mơ màng nhíu nhíu mày.
Bỗng một bàn tay vương đến xoa xoa mi tâm của nàng.
Lâm Mộc vừa xoa mi tâm lại xoa bộ ngực sữa của nàng.
Hắn không phải muốn phi lễ nàng, mà bà đỡ trước khi đi có dặn dò hắn là thai phụ sau khi sinh xong ngực sẽ trướng đau vì tạo sữa nên phải xoa bóp thường xuyên.
Nếu còn tích nhiều sữa trong ngực phải nặn ra bớt, không sẽ có hại cho sức khỏe.
Hắn liên tục viện cớ cho hành động của mình.
Xoa xoa một lát, bộ ngực cũng dần mềm mại trở lại. nhưng mà hắn vẫn không muốn buông tay.
“Ưm ưm”, nàng cảm thấy thỏa mái vô cùng, miệng cũng không tự chủ rên rỉ lên tiếng.
Hắn ngừng tay, kéo y phục của nàng lại như cũ. Quay đầu liền chạy trối chết.
Mấy ngày sau, tối nào cũng vậy. Hắn vào phòng chăm sóc cho nàng, đến gần sáng mới trở về phòng của mình.
Lúc đầu hắn nghĩ định lực của bản thân cao lắm, nhưng mà thực tế thì lại khắc nghiệt hơn nhiều.