Đọc truyện Tâm Phế – Chương 4
Má Lâm vừa nghe đến tìm Tử Đan đã vội xanh mặt, hơn một năm nay chưa có ai đến tìm Tử Đan. Nhưng cậu thanh niên tuấn tú này lại muốn gặp cô thì có hơi nghi ngại
-“Cậu có nhầm lẫn không? Ở đây không ai tên Tử Đan cả!”- Má Lâm cố tình gạt hắn
Chàng trai đó mĩm cười…
-“Cháu họ Đinh…”
Cùng lúc đó Tử Đan chạy vội ra, vừa nhìn thấy người kia đã lập tức hoảng sợ vô cùng, không đợi má Lâm nói câu nào đã lập tức chạy ra kéo hắn đi…
Trên sân thượng đầy gió, buổi đêm nơi đây thật yên tĩnh…
-“Anh đến đây làm gì?”- Tử Đan vô tình hỏi
Chắc có lẽ Đinh Hựu Phong phần nào cũng có thể biết được Tử Đan đã phải chịu cú sốc như thế nào để có thể trở thành người lạnh lùng như thế.
Hắn hai tay đút túi quần, bộ vest nghiêm trang đó càng tôn thêm nét tuấn mỹ nơi hắn…
-“Anh còn tưởng khi gặp lại anh… em sẽ vui chứ?”
Tử Đan thật sự có đôi chút cảm giác đó chứ, nhưng mỗi khi nhớ lại đêm hôm đó, thật sự trong lòng cô lại vô cùng khó chịu… hôm đó cũng chỉ là do quá say mà thôi…
-“Hựu Phong… chuyện hôm đó…”- Tử Đan ấp úng
Đinh Hựu Phong rũ mi mắt, tầm nhìn dời xuống nền đất kia mà lòng cứ rạo rực nhớ về đêm hoan lạc hôm đó…
-“Có phải… em muốn anh quên nó?”
Tử Đan gật đầu…
Thật lòng cô không cần hắn phải chịu trách nhiệm, dẫu sao cô cũng đâu phải xử nữ đâu mà phải sợ thất tiết…
Đã hơn một năm trôi qua, Tử Đan cứ nghĩ cuộc sống mình đang vô cùng êm đềm trôi qua cho đến ngày hôm nay. Khi trước mặt cô là Đinh Hựu Phong…
-“Xin lỗi, nhưng anh không làm được!”- Hắn buồn bã
Làm sao Tử Đan biết được hắn đêm đó tuy có được thân xác cô nhưng tâm cô luôn đặt nơi Tần Triết, cô luôn miệng gọi tên Tần Triết…
Hắn đã âm thầm liên lạc với cậu Phi để biết thêm tin tức về cô, hắn đã phải chịu đựng, kìm nén mỗi khi nhìn thấy cô từ xa… thật sự ngay những lúc đó hắn chỉ muốn lao thật nhanh qua ngã tư đông đúc đó mà ôm lấy cô…
Chỉ cần như vậy thôi cũng đã đủ khiến mọi thứ bình yên rồi…
-“Hựu Phong…”- Tử Đan nghẹn ngào nhìn hắn
Làm sao cô không biết trong tâm tư hắn nghĩ gì, chỉ là cô quá tự ti về bản thân mình… cô thật sự rất sợ quá khứ của cô sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng và sự nghiệp của hắn về sau…
Nên thà là tuyệt tình chứ không thể để hắn có một tia hi vọng nào…
Đinh Hựu Phong bi thương nhìn Tử Đan như đang tìm kiếm một tia sáng… nhưng có vẻ hắn đã phải thất vọng…
-“Tử Đan… tình cảm của anh dành cho em không phải một sớm một chiều. Em có thắc mắc vì sao khi còn bé anh chỉ trêu đùa mỗi em không? Em có thắc mắc vì sao mỗi lần em đi cùng Tần Triết là anh đều phá đám không?…”
Hắn hít một hơi thật sâu rồi lại tiếp tục nói…
-“Em có thắc mắc vì sao đêm đó anh lại đưa em về Đinh Gia không?…”
Từ ngay phút hắn biết được cô gái kia là Tử Đan thì hắn biết bản thân mình nhất định phải có được cô. Vì hắn biết Tần Triết đã không cho cô hạnh phúc vậy nên hắn sẽ là người thay Tần Triết làm điều đó.
-“Hựu Phong… những điều đó em đã có câu trả lời cho riêng mình… nhưng thật sự ngay lúc này đây em không muốn anh phải vì em mà mất hết tất cả!”
Điều Tử Đan nói vô cùng hợp lý, rồi sẽ ra sao khi hai người họ công khai? Liệu Tần Triết có sẽ bỏ qua hay tìm đủ mọi cách phá huỷ tâm huyết mà Đinh Hựu Phong bao năm gầy dựng?
Hơn nữa, từ sau cú sốc đó Tử Đan vẫn chưa dám mở lòng ra với bất kì ai. Trong suốt một năm nay cũng đã có không ít người tỏ tình với cô, nhưng tuyệt nhiên không một ai có thể thành công…
-“Đan Đan, anh yêu em… điều này em biết, anh biết và cả ông trời cũng biết. Đối với anh chỉ cần có em là đủ… gia sản này chính tay anh tạo được thì cho dù có mất đi bao nhiêu lần thì anh cũng có thể gầy dựng lại từ đầu…”
Tử Đan thật sự là động tâm với lời nói của hắn, đây gọi là tình yêu hay sự mù quáng… vì sao hắn biết cô là đau khổ nhưng vẫn cố gắng lao đầu vào?
-“Đan Đan, xin đừng cự tuyệt anh… đời này, kiếp này vì em, anh có thể trở thành một lão đại nhưng cũng có thể vì em, mà trở thành một lão nông!”
Tấm chân tình của Đinh Hựu Phong không biết có phải đã làm cảm động lão thiên gia không mà trên cao đã vội trút xuống một cơn mưa tầm tã.
Tử Đan vội vã tìm chỗ trú nhưng chỉ riêng Đinh Hựu Phong là không chịu đi, hắn quyết định vô cùng táo bạo mà ngay cả Tử Đan cũng không biết nên giải quyết thế nào.
Đinh Hựu Phong quỳ dưới mưa, đưa ba ngón tay lên cao qua đầu, miệng lớn tiếng hô hào
-“Tôi là Đinh Hựu Phong, tôi thề là trong lòng chỉ có một mình cô Tô Tử Đan, nếu tôi có nửa lời gian dối sẽ bị sấm sét…”
Câu chưa nói hết thì Tử Đan đã vội lấy tay ngăn cái miệng quạ của hắn lại.
Kẻ đứng, người quỳ dưới làn mưa… khung cảnh còn gì lãng mạn hơn nữa… nếu ai đó vô tình quay được và slow motion lại thì vô cùng ấn tượng.
-“Anh điên sao?”- Tử Đan nước mắt hoà với mưa
-“Anh không hề điên!”- Hắn lớn tiếng khẳng định
-“Anh đi vào trong trước đã, lỡ bệnh rồi sao?”- Tử Đan lo lắng
-“Không! Anh không vào!”
-“Tội gì phải như vậy? Em không xứng đáng…”
Hắn bỗng ngẩn mặt, hai mắt nheo lại vì mưa rơi vào, bỗng chốc hắn kéo mạnh Tử Đan vào lòng, đặt lên môi cô một nụ hôn vô cùng ướt át dưới màn mưa.
Cảnh tượng này thật sự đã được ghi lại bởi một người nào đó ở toà nhà bên cạnh…
Màn cầu hôn này quả thực là khó có thể từ chối, Đinh Hựu Phong đã nhiệt tình như thế, hỏi sao Tử Đan không mềm lòng…
Nhưng bất quá… cô vẫn còn đang lo cho tương lai về sau…
Tội cho má Lâm cứ đi đi lại lại trong nhà sốt hết cả ruột, lo lắng không biết người này có làm gì tổn hại đến “con gái cưng” của bà không.
-“Mẹ, đừng lo quá… anh Đinh là người giúp đỡ chúng ta suốt thời gian qua… chị hai sẽ không sao đâu!”- A Phi bước đến chạm vai mẹ mình. Nhẹ nhàng trấn an…
-“Làm sao không lo được, tinh thần con bé mới ổn định không lâu, mẹ sợ…”
-“Mẹ sợ cái gì? Anh Đinh yêu chị hai rất nhiều, mẹ nên lo đám cưới còn hay hơn…”
-“Cái thằng này, giờ còn giỡn…”- Má Lâm khẩn trương quát…
Tính đến giờ cũng đã hơn một tiếng trôi qua rồi, mà sao vẫn chưa thấy hai người về, má Lâm không thể nhịn được mà quyết định ra ngoài tìm…
Nhưng vừa mở cửa ra đã thấy hai người đó tay trong tay, miệng cười tủm tỉm… cả thân người ướt sủng…
-“Trời đất, hai đứa sao ra thế này?”- má Lâm khẩn trương…
Nhưng khi nhìn Tử Đan cười, thật sự trong lòng bà phần nào đã an tâm, có vẻ như cậu Đinh này có thể sẽ mang hạnh phúc lại cho đứa con gái đáng thương của bà…
Cả hai vào nhà thay quần áo, Đinh Hựu Phong vẫn chưa chịu về, hắn muốn ở lại đây đêm nay với lý do quần áo ướt mà về là sẽ bệnh…
Tiếc là quần áo cậu Phi quá nhỏ không vừa với thân hình cao to vạm vỡ của hắn nên có lẽ những cái váy của Tử Đan sẽ có thể giúp hắn…
-“Trà gừng, uống nóng đi!”- Tử Đan bưng trà vào phòng cho hắn.
Đinh Hựu Phong trong bộ váy ngủ Hello Kitty xem ra cũng rất đáng yêu… hắn đang co ro trên giường nhỏ của Tử Đan, nơi đó có mùi hương của cô…
-“Đan Đan… đêm nay em không thể ngủ cùng anh sao?”- Hắn nhăn nhó
-“Không, dẫu sao em cũng là con gái… nam nữ thì phải thụ thụ bất tương thân. Tối nay em sang ngủ cùng mẹ!”
Hắn bất mãn thở phì một cái, nhưng rồi cũng chấp nhận cầm ly trà lên uống ực một hơi vào bụng…
Cứ như nuốt hết buồn bực vào trong…
Tiếp theo đó là kéo Tử Đan vào lòng, ôm lấy cô âu yếm…
-“Đừng quên những gì lúc nãy em hứa!”- hắn dụi mũi vào gáy của Tử Đan…
Nhớ lại ban nãy bị hắn cưỡng hôn như thế, Tử Đan đành phải chấp nhận tình cảm của hắn… nhưng bất quá đâu đó lại có cảm giác rất thoải mái chứ không hề gượng ép.
-“Em chỉ hứa đại thôi!”- Tử Đan bĩu môi trêu ghẹo
Mắt ưng của hắn lập tức loé sáng lên, xoay người áp Tử Đan xuống giường… hai tay hắn cố định tay Tử Đan không cho cô nhúch nhích
-“Em vừa nói gì?”- hắn nghiến răng
Tử Đan có chút lo sợ, nhưng lại cảm thấy rất buồn cười, tên này có thể ngốc đến vậy sao?
-“Không… em chỉ đùa…”
-“Anh không thích đùa như vậy… em đã hứa rồi thì phải chịu trách nhiệm với cuộc đời của anh chứ!”
Hở????
Ngay cả Tử Đan thật sự không tin những gì vừa nghe được, hắn vừa bảo cô phải chịu trách nhiệm với hắn sao?
-“Này Đinh Tổng, anh nói ngược sao?”- Tử Đan ngu ngơ
-“Không hề, đúng thực là em phải chịu trách nhiệm mà!”
Bên ngoài má Lâm cùng A Phi đứng lén lút chứng kiến tận mắt màn tình tứ vô cùng thanh khiết này…
Hai mẹ con nhìn nhu rồi tủm tỉm cười, xem ra sắp tới sẽ có đám cưới rồi…
Bỗng má Lâm đứng thẳng lưng, gằn giọng.. bước đến giả vờ gõ cửa phòng lịch sự nói vọng vào
-“Đêm nay nóng quá, Đan Đan à, con đừng qua phòng mẹ nhé… ai… thời tiết này thật là…”
A Phi cũng tằng hắng hùa theo…
-“Phòng em cũng nóng quá chừng, đừng ai qua đây à nha…”
Đinh Hựu Phong bên trong nhìn Tử Đan cười gian rồi cũng cao giọng đáp lời…
-“Mẹ yên tâm, tối nay con cùng Đan Đan ở lại đây được rồi…”
Chỉ nghe được tiếng khúc khích cười bên ngoài rồi sau đó là đèn vụt tắt. Chỉ riêng phòng của Tử Đan là còn một tí ánh sáng lập loè…
Tử Đan bị ép chặt cố cựa quậy mà phản kháng
-“Mẹ của ai mà gọi ngọt xớt vậy?”
-“Mẹ của chung! Ok?”
-“Anh ngủ ở đây đi, đêm nay em ra phòng khách ngủ!”
-“Sao vậy? Ngủ ở đây đi… lạ chỗ anh sợ lắm… anh hứa chỉ ôm em thôi không làm gì nữa!”
(Ôi nghe quen quá nhỉ?)
Tử Đan ngốc lắm cũng biết những lời này chỉ là dụ ngọt nhưng hắn thật sự là nằm bên cạnh ôm chặt cô vào lòng như thế…
Cả một đêm chỉ là cả hai ôm nhau ngủ, thật sự không hề có một thứ gì phát sinh mặc dù Tử Đan biết nam căn của hắn cũng cộm lên không ít.
Nhưng nếu chuyện đó xảy ra ngay lúc này thật sự Tử Đan vẫn chưa thể chấp nhận được…
Đêm bình yên trôi qua, hai người ôm nhau hạnh phúc trên một cái giường nhỏ… mặc dù ngoài kia trời còn đang mưa nhưng không thể phủ nhận trong phòng này vô cùng ấm áp…
Ít ra một mảnh tâm hồn đã vỡ của ai đó đã có thể được tìm thấy và được ai khác tỉ mỉ dán lại…
Nhưng họ đâu hay biêt được sắp tới đây sẽ có một “cơn giông bão” ập đến bất chợt…
Sáng hôm sau, cứ tưởng Tử Đan sẽ dậy rất trễ nhưng không ngờ hôm nay còn dậy sớm hơn cả má Lâm…
Tử Đan nhẹ xoay người nhìn Đinh Hựu Phong đang còn say ngủ…
Lần trước cũng vậy, ngay vừa lúc nhìn thấy Đinh Hựu Phong trước mặt thật sự tim cô như ngừng đập tận mấy nhịp. Nhưng khi hắn mở mắt ra nhìn cô mĩm cười thì Tử Đan không thể ngượng hơn được nữa phải kéo chăn che ngực
Lần này Tử Đan bạo dạn đưa tay vuốt nhẹ gương mặt hắn… từng đường nét tưởng chừng như như hoàn mỹ đến không ngờ của hắn..
-“Em định sàm sỡ anh sao?”- Hắn tuy nhắm mắt nhưng lại cất lời
Nhất thời Tử Đan hoảng hốt định thu tay về nhưng hắn nhanh chóng cố định lại… nhẹ nhàng áp lại trên má…
Tử Đan ngượng không nói nên lời, mặt đỏ ửng cúi gầm xuống…
Hắn nhích lại sát bên Tử Đan, ôm ghì cô vào lòng…
-“Đan Đan, đợi đến khi đại sự hoàn thành! Anh sẽ sang đón em cùng mẹ và cậu Phi về thành phố A. Chúng ta sẽ không còn phải sợ bất kì ai nữa!”- Đinh Hựu Phong thì thầm
Bây giờ đây cô chỉ cần đợi đến lúc Đinh Hựu Phong giải quyết hết những vấn đề còn lại thì nhất định sau này cô sẽ có thể sống lại một cuộc đời mới với một gia đình toàn vẹn…
******
Thành phố A
Tại tập đoàn Tần Thị, một nam nhân nào đó đang ưu tư ngồi ngây ngốc bên cửa sổ, hắn đang nhớ về cô vợ quá cố của mình…
-“Tần Triết, cậu và Khang Nhã Vân sẽ đám cưới thật sao?”
Người vừa hỏi là Hạ Trác Minh, bạn thân cũng đảm nhiệm luôn chức vị thư ký đặc biệt của hắn.
Vừa mới ban nãy nghe được tin động trời này, Trác Minh phải vào thẳng tận phòng Tần Triết mà hỏi cho rõ ngọn ngành.
-“Thì đã sao?”- Hắn điềm đạm hỏi
-“Tử Đan vừa mất được một năm, cậu đã vội như thế?”- Hạ Trác Minh lúc nào cũng cảm thấy Tử Đan thật sự rất đáng thương
-“Còn làm gì được khi Nhã Vân nói rằng cô ấy đã mang thai con tôi?”
Hắn vừa xoay người lại, nét tuấn mỹ kia vẫn còn đó hiện hữu nhưng lại nhưng sợi râu lởm chởm kia làm mất đi giá trị vẻ đẹp kia…
-“Thật sự mình không hiểu nổi cậu, rõ ràng là còn yêu nhưng lại cố gượng ép bản thân!”- Hạ Trác Minh bức xúc
-“Cậu bớt nói nhảm đi, chuyện của Du Thị sao rồi?”
Hạ Trác Minh tuy phẫn nộ nhưng công tư cũng phải phân minh rõ ràng…
-“Xong rồi, cái công ty phế liệu đó đã an an ổn ổn nằm trong tay của cậu.!”
Móc điện thoại ra lướt mạng xã hội, bức ảnh nào Trác Minh cũng đưa cho Tần Triết xem như đang trêu tức hắn…
Hầu như toàn là những bức ảnh tình yêu lãng mạn mà thôi… nào là nụ hôn ngọt ngào, cùng nắm tay nhau dưới mưa…. cùng nhau đi du lịch…
Tần Triết thật sự phát ngán với tên lắm mồm này…
-“Này, cậu thấy chưa? Người ta tỏ tình trong đêm mưa luôn này… thật ngưỡng mộ!”
Hạ Trác Minh cầm điện thoại đưa về hướng Tần Triết, nhưng hắn cũng chẳng mấy quan tâm…
-“Nếu cậu rãnh rỗi thì đi tìm hợp đồng cho công ty có khi còn có ích, ngồi đây xem những thứ nhảm nhí này thì được gì?”
Tân Triết chán nãn đứng lên, bất quá mắt hắn cũng không kiên định lắm, liếc nhìn một cái vào màn hình điện thoại mà thôi…
Rồi sau đó cũng lạnh lùng bước ra ngoài, hắn lái xe rời khỏi công ty…
Ghé ngang tiệm hoa nhỏ, mua một bó hoa hồng vàng to tướng rồi thẳng hướng ngoại ô lái đi.
Kể từ ngày hắn đọc được di thư của Tử Đan, tâm hắn như phế đi, ngày nào cũng bầu bạn với rượu… hầu như gần một năm nay chưa đêm nào hắn thật sự tỉnh táo…
Bánh xe lăn đều đến một ngôi biệt thự nhỏ, rồi cũng từ từ rẽ vào…
Trước một ngôi mộ được cẩn thận xây cất, gương mặt Tử Đan hiền hoà cười dịu dàng với hắn nhưng bất quá nó chỉ là một tấm ảnh vô tri
-“Vợ… hôm nay anh đến thăm em…”- hắn nhẹ đặt bó hoa hồng vàng trước mộ
Xung quanh có những nắm cỏ mọc vô trật tự cũng được hắn tận tay nhổ sạch…
-“Đan Đan…”- hắn thều thào gọi…
Nhớ lại những khoảnh khắc đẹp nhất ngày còn ở cô nhi viện, lúc hắn và Tử Đan len lén hẹn nhau vì sợ Đinh to con phá rối. Rồi cả những lúc hả hê khi nhìn thấy hắn bị phạt.. thật sự khoảng thời gian đó không bao giờ có thể quên được.
Ngồi tựa lưng vào mộ, hắn thì thầm một mình như kẻ dại…
-“Đan Đan, anh xin lỗi… chính anh đã khiến em ra nông nỗi này…
Hắn nói rất nhiều, nhiều đến nỗi nước mắt cũng tuôn rơi…
Suốt thời gian qua công ty hắn đã phát triển vượt trội, cả một công trình quy mô tầm cỡ mà hắn cũng có thể tóm gọn thì cũng có thể biết thế lực của hắn lớn mạnh đến cỡ nào..
Nhưng chưa bao giờ hắn thấy đủ, hoặc nói đúng hơn là chưa có ai thật sự khuyên hắn nên biết đủ.
Khang Nhã Vân liên tiếp hối thúc hắn để có thể mau chóng trở thành Tần phu nhân uy nghiêm, quyền lực nhưng trong một năm nay ả đều thất bại. Mỗi khi nói đến kết hôn là Tần Triết lại lãng sang chuyện khác…
Đến cuối cùng ả đành ra hạ sách nói rằng mình có thai, nhưng cái thai đó của ai thì vẫn còn là ẩn số..
Hắn ngồi sầu tư bên mộ, nhìn mây trời trôi nhẹ nhàng nhưng trong lòng như có đá đè đến mức khó thở…
Bỗng hắn thấy từ xa có một người đang đi đến, trên tay còn cầm rất nhiều hoa quả, nhang đèn… người đó vô cùng sợ hãi. Gương mặt u ám, hốc hác thấy rõ
-“Tần…. Tần tổng…”- Vừa nhìn thấy Tần Triết, người đó liền run lên
-“Cậu sao ra nông nỗi này? Cậu đến đây làm gì?” -Tần Triết nhíu mày nhìn
-“Tần Tổng, tôi thường xuyên đến đây….”- người đó mếu máo
-“Cậu với cô ấy có quan hệ gì? Nói!!”- Tần Triết nắm cổ áo người đó gằn hỏi
Kẻ đó không biết nên đáng thương hay không đây, bởi chính hắn là một trong bốn người đã luân phiên sau hãm hiếp Tử Đan… và còn là người đầu tiên.
-“Tần tổng…. làm ơn… làm ơn để tôi giải thích…” người đó chắp tay quỳ lạy…
-“Nói!!!”
-“Nhớ năm đó, sau khi nhận lệnh thì đã thay phiên nhau cưỡng bức Tần phu nhân…”
Tần Triết bây giờ mới ngỡ ngàng, rõ ràng hôm đó hắn chỉ ra lệnh cho mỗi mình kẻ này thôi, sao lại có thể luân phiên chứ? Mọi chuyện rốt cuộc là sao?
-“Chẳng phải tôi chỉ ra lệnh cho cậu thôi sao?”- Hắn gầm lên
-“Tôi… tôi nhận lệnh…. nhận lệnh của anh nhưng ba người còn lại là theo lệnh của… của Khang tiểu thư!”
Nghe đến đây hắn thất thần thấy rõ…
-“Rồi sao? Nóiii!!!”- Tần Triết không giữ được bình tĩnh
-“Sau đêm đó…. tôi không thể nào ngủ được… mỗi… mỗi khi nhắm mắt… là hình ảnh Tần phu nhân hiện về, bên cạnh còn dắt theo một đứa bé…”
Đứa bé sao? Tại sao lại có đứa bé?
Rõ ràng cô không có nói với hắn là cô có thai, vậy tại sao lại có hình ảnh đứa bé chứ…
Người đó nhìn thái độ khó hiểu của Tần Triết cũng bạo gan tiếp tục giải thích…
-“Thật sự hôm đó… Tần phu nhân đã… rất nhiều… máu…”
Tần Triết giờ đây không thể tin nổi vào những gì mình nghe nữa. Chính hắn, chính hắn đã hại chết hai mẹ con Tử Đan, hắn đã hại chết con của mình…
-“Tôi… tôi không thể yên được… nên mỗi tuần cứ đến thắp hương cầu xin… mong cô ấy bỏ qua…”
Những lời người đó nói như ngàn mũi dao đâm sâu vào lòng hắn, chỉ vì hận thù mà hắn đã gián tiếp gây nên cái chết cho người vợ hiền của mình.
Hắn khuỵ xuống đất, hai đầu gối va mạnh xuống đất… hắn gào lên trong tuyệt vọng…
-“Tử Đan!!!”
********
Hôm nay Đinh Hựu Phong quyết định gạt mọi công việc sang một bên, muốn dành một ngày trọn vẹn dành cho Tử Đan mà thôi…
-“Đan Đan… em có mệt không?”- Đinh Hựu Phong nhìn Tử Đan chơi đùa rất lâu.
Đến nỗi mồ hôi thấm đẫm cả áo nhưng vẫn chưa có biểu hiện gì là đuối sức…
-“Không mệt, vui lắm..”- Tử Đan nở nụ cười tươi
Trong suốt một năm qua đây là lần đầu tiên má Lâm thấy Tử Đan cười tươi đến như vậy, trong lòng bà phần nào được an ủi….
Nhưng lo xong cho con gái thì phải lo đến con trai, thằng nhóc này tuy suy nghĩ trưởng thành nhưng cử chỉ và hành động thì lại như một đứa trẻ…
-“Thằng Phi này đi đâu mà lâu thế không biết?”- má Lâm lo lắng
Tử Đan nhìn thấy liền cười cười bước đến gần, ôm lấy má Lâm thì thầm…
-“Mẹ đừng lo quá, nó cũng đã lớn rồi… “
-“Nó chỉ lớn xác thôi chứ nhìn kỹ cũng chẳng khác gì một đứa con nít cả!”
Lát sau A Phi chạy hớn hở về, trên tay còn cầm hai cái túi đựng nước uống… nhưng chạy chưa được vào bước nữa thì đã vấp phải một cục đá nhỏ mà té lăn quay…
Cả ba người ở đây đều lấy tay che mặt, lắc đầu ngao ngán…
Hôm nay có thể nói là ngày vui nhất của Tử Đan, những bức ảnh cùng Đinh Hựu Phong đều có thể thấy cô cười rất tươi…
Còn cả bức ảnh gia đình bốn người vô cùng hạnh phúc…
-“Phong…”- Tử Đan nhẹ mang một ly sữa vào phòng…
Đinh Hựu Phong đang loay hoay với một số tài liệu trên bàn, chính vì không muốn xa Tử Đan mà hắn đã bắt thư ký mình mang đến tận đây.
-“Đan Đan…”- Hắn mĩm cười
Tử Đan bước đến gần, đặt ly sữa xuống bàn… rồi định lui bước ra ngoài… nhưng Đinh Hựu Phong đã nhanh tay nắm lấy tay cô kéo lại…
-“Mai anh bay rồi, hay là chúng ta…”- Hắn thì thầm bên tai Tử Đan
-“Ưm…. không được… khi nào mọi thứ ổn định… khi đó mới tính đi ha…”
Hắn bĩu môi phụng phịu, thật sự hắn đâu phải như những tên sở khanh đâu mà khiến Tử Đan e dè thế chứ…
-“Đan Đan… “
Nhìn hắn như thế thật buồn cười, ai đời lại uy nghiêm trên thương trường mà nay giống như một đứa nhóc đang làm nũng…
Tử Đan nựng mặt hắn, hai tay câu lấy cổ hắn thì thầm…
-“Ngoan ngoãn làm cho xong công việc rồi ngủ sớm…”
-“Nhưng mà anh thật sự rất khổ sở a…”- Hắn mếu máo
-“Khổ như thế nào?”- Tử Đan ngây ngô
-“Như thế này này…”
Đinh Hựu Phong vật ngữa Tử Đan xuống giường, môi không ngừng tham lam mút lấy môi Tử Đan, bàn tay linh hoạt di chuyển khắp nơi…
Tay chân cố quờ quạng nhưng không thể, hắn đang trong quá trình sung mãn nên dù có chống cự cũng chỉ khiến hắn kích thích thêm mà thôi…
Từ từ cái quần còn lại trên người Tử Đan cũng bị hắn lột sạch… ngay cả hắn cũng sớm giải phóng nam căn mình ra ngoài…
-“Phong…”- Tử Đan khẽ gọi
Gương mặt cô nhuốm màu tình ái, hai gò má ửng hồng trông rất hấp dẫn…
Thân hình mãnh mai cùng cái bụng phẳng lì đang nhấp nhô lên xuống, ngay cả khuôn ngực xinh đẹp vừa phải cũng đang vì hưng phấn mà mãnh liệt lên xuống…
-“Lần trước chưa có dịp ngắm nhìn thật kỹ…”- Hắn khẽ trầm trồ khen ngợi…
Thật sư hắn rất muốn lập tức chiếm đoạt nhưng vẫn là từng bước thì hơn… nhưng quả thật, một bức tranh đẹp đến sống động đang được phơi bày trước mắt… hỏi làm sao hắn không động tình…
Tử Đan ngại ngùng nghiêng hẳn mặt sang một bên, che đi cái gò má đang vì câu nó của hắn mà ửng đỏ.
-“Đan Đan… nhìn anh…”- Hắn tình cảm kéo gương mặt của Tử Đan đối mặt với hắn
Đôi mắt Tử Đan xưa nay vẫn là thứ khiến người khác không thể rời khỏi, nó cứ như mê hôn trận… một khi rơi vào thì khó mà có thể thoát ra…
Ngay từ bé, nó đã to tròn như hai hòn bi đen lay láy, đến khi lớn lên thì nó càng trở nên sắc xảo…
Bây giờ nó đang trở nên long lanh, trực diện nhìn hắn…
-“Anh hứa với em, ngày nào anh còn sống… ngày đó sẽ không một ai có thể làm tổn hại đến em…”- Hắn chắc nịch nói ra
Điều đó thật sự khiến Tử Đan không khỏi cảm động, bao năm rồi hắn vẫn một mực chung tình với cô… vậy ngày hôm nay cùng hắn như thế cũng đâu có gì là quá?
Tử Đan nhẹ nắm bàn tay nói với hắn…
-“Phong… niềm hi vọng của em đặt nơi anh, em hoàn toàn tin tưởng…”
Đêm nay thật sự cứ như là đêm tân hôn động phòng đầy hẹn ước về tương lai mai này…
Tử Đan phải mất một năm để có thể cập bến bờ mới…
Đinh Hựu Phong vô cùng mãn nguyện, nụ cười của hắn bao hàm nhiều thứ…. vui có, hạnh phúc có, yêu thương có…
Nhưng chuyện quan trọng làm sao hắn quên được, tay cầm nam căn nhẹ đặt trước cửa động huyệt…
Gương mặt nhăn nhó đầy đau đớn của cô khiến lòng hắn thắt lại… nhưng rồi sau đó một lúc lại tiếp tục tiến vào…
Quả thật nơi đây hắn cảm nhận nó còn chật hơn lần trước… hắn suýt nữa đã không kìm chế nỗi mà phóng ra rồi…
Một cảm giác ấm áp bao phủ toàn phân thân hắn…
-“Đan Đan…”
Đinh Hựu Phong khẽ gọi, hắn áp người lên phía trên Tử Đan, gục đầu bên tai cô….
Hạ thân nhấp nhô, ra vào mãnh liệt… đến ngay cả Tử Đan cũng có thể cảm nhận được sự ma sát này, thân nhiệt cả hai nóng dần…
-“ưm….Phong…chậm đã….”- Tử Đan khẽ rên rỉ
Đinh Hựu Phong không đáp lời, nhưng càng lúc hắn càng luật động nhanh hơn, nhịp nhàng hơn.
Cảm xúc dâng trào, mọi thứ xung quanh dường như trở nên vô nghĩa đối với cặp tình nhân đang triền miên này…
Tiếng hạ thân va chạm vào nhau vang dội khắp phòng, ngay cả tiếng nhọp nhẹ của dâm thuỷ đang rỉ nhẹ ra ngoài…
-“Ưm… ưm…a… ưm…..”
-“Bà xã… anh yêu em….”- Hắn liên tục vùi dập….
Màn đêm tưởng chừng yên tĩnh lắm nhưng thật sự trong căn phòng đậm mùi tình ái này thì hoàn toàn trái ngược…
Tử Đan thật sự có khoái cảm, ra tận mấy lần nhưng Đinh Hựu Phong chỉ mới lần đầu… vì sợ kinh động đến má Lâm và A Phi nên Tử Đan đành phải dùng tay bịt miệng ngăn tiếng rên rỉ sung sướng.
Hạ thân phải âm thầm chịu đựng sự ra vào này…
Họ trao cho nhau tất cả, Đinh Hựu Phong không còn từ gì để diễn tả cảm xúc lúc này, hắn có thể đánh đổi tất cả chỉ để cùng Tử Đan trọn đời bên nhau… đó không gọi là mù quáng, mà đó mới chính là tình yêu.
Sáng hôm sau, ngay khi mặt trời vừa ló dạng thì Đinh Hựu Phong cùng phải lập tức bay ngay về thành phố A cho kịp cuộc họp.
-“Anh đi cẩn thận…”- Tử Đan chỉnh trang lại quàn áo cho Đinh Hựu Phong
-“Anh biết rồi, bà xã ngoan ở nhà đợi anh về nhé!”- hắn vuốt lấy mái tóc của Tử Đan thì thầm….
Má Lâm từ bên trong đi ra, tằng hắng vài tiếng…
-“Đã cưới đâu mà gọi bà xã sớm thế?”
-“Mẹ này…”- Tử Đan mắc cỡ làm lẫy…
Cậu Phi bây giờ được theo Đinh Hựu Phong làm tài xế riêng sẵn tiện quản lý anh rể thay cho chị hai mình…
Nhìn đồng hồ không còn sớm, Đinh Hựu Phong đau lòng tạm chia tay cô vợ thân yêu của mình…
-“Về đến bên đó anh sẽ gọi!”- Đinh Hựu Phong ngồi vào xe
-“Mẹ, về bên đó con cũng sẽ gọi!”- A Phi tươi cười vẫy tay…
Má Lâm và Tử Đan cũng đàng nén buồn mà vẫy tay chào tạm biệt…
Đến khi bóng xe dần khuất sau con đường đầy nắng kia thì hai mẹ con mới chịu vào nhà…
Trong suốt thời gian này, Đinh Hựu Phong không cho Tử Đan ra ngoài làm việc, hắn cẩn thận đưa cho cô một cái thẻ màu vàng đồng lấp lánh và bảo rằng cô cứ xài…
********
Tần Triết từ sau lần ở mộ đã vô cùng đau lòng trở về nhà, nhìn thấy Khang Nhã Vân đang chiễm chệ ngồi trên ghế thì hắn càng thêm căm phẫn, nhưng vì ả đang mang trong người con của hắn nên nhất định là phải nhịn…
-“Anh về rồi…”- Nhã Vân vẫn bình thản ngồi đó…
Điều đó khiến hắn nhớ lại trước đây, mỗi lần khi hắn đi làm về, Tử Đan rất thích chạy đến ôm lấy hắn… ríu rít như chim hỏi hắn đủ thứ…
Tần Triết không đáp lời, lặng lẽ bỏ lên phòng…
Từ ngày Tử Đan mất, căn phòng này hắn chưa một lần bước vào, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn… ngay cả… bức ảnh cưới…
Hắn đưa tay chạm qua từng thứ, bước chân cũng chậm rãi hẳn… đến bên giường hắn nhẹ nằm xuống…
Khang Nhã Vân nhanh chóng đi theo ban nãy nên nhìn thấy được cảnh tượng này, trong đầu ả biết rằng Tần Triết đang nhớ đến Tử Đan.
Nhưng ả sẽ không hề cho hắn có cái quyền đó, bởi vì bây giờ chỉ có cô mới là vợ hắn mà thôi..
-“Triết…”- Ả bước vào khẽ gọi…
Tần Triết cũng chẳng màn nhìn đến, hai mắt nhắm chặt mệt mỏi…
-“Em có điều này, nhưng không biết có nên nói với anh không… nhưng thật sự… “
-“Đi ra ngoài đi!”- Hắn nhíu mày
-“Nó liên quan đến Tử Đan…”
Câu nói đó như một thứ ma lực, khiến tinh thần của Tần Triết phấn chấn hẳn…
-“Cô ấy làm sao?”- Hắn khẩn trương
Khang Nhã Vân giả vờ buồn bã thở dài
-“Em biết được, cô ấy trước khi chết… đã có thai…”
Tần Triết hung hăng nắm lấy hai bả vai Khang Nhã Vân xiết chặt…
Con ả cũng sợ lắm nhưng cố trấn tĩnh, cho dù Tử Đan đã chết nhưng ả nhất định phải đem thanh danh cô huỷ hoại đến mức không ai có thể hình dung được.
-“Anh bình tĩnh, chưa chắc đó là con của anh mà….”
Con ả nhếch môi…
Tần Triết bỡ ngỡ, vì sao Nhã Vân lại nói như vậy chứ?
-“Ý em là?”- hắn nhíu mày
-“Đã có người nhìn thấy trước đó không lâu, cô ấy được Đinh Tổng dìu về Đinh Gia, sáng hôm sau mới trở ra… haaa em không biết họ có thể làm gì suốt cả đêm nhỉ?”
Giọng điệu Khang Nhã Vân giả nai thấy rõ nhưng đó lại vô tình khích vào yếu điểm của Tần Triết…
-“Đinh Hựu Phong!!!!!”- Hắn gằn giọng
…
.