Tâm Phế

Chương 13


Đọc truyện Tâm Phế – Chương 13

Bàn tay của Tần Triết đang theo ngữ điệu mà càng lúc càng xiết chặt cổ tay Tử Đan hơn… hắn nhìn cô với sự nhớ nhung bao ngày cùng khao khát dục vọng tuyệt đối…

Tử Đan biết bản thân mình gặp nguy hiểm nhưng má Lâm và Xán Xán còn đáng lo ngại hơn…

Cô thầm trách bản thân mình hành sự quá vội, không tính kĩ đường đi nước bước nên xảy ra cớ sự này. Lần này còn liên luỵ đến má Lâm…

-“Tần Triết, bây giờ anh là đang muốn quay lại với tôi sao?”- Tử Đan cười khẩy

Ánh mắt Tần Triết hiện lên một tia hi vọng dù là rất nhỏ, nhưng hắn không dễ để đối phương có thể nhìn thấy được…

Tay cũng dần nới lỏng ra, hắn lần này không thô bạo cư xử với cô nữa mà là dịu dàng ôm cô vào lòng, hắn cứ thế mà tựa đầu lên vai nhẹ nhàng nói

-“Anh đã biết lỗi! Em tha thứ cho anh có được không? Chúng ta sẽ trở về thành phố A, tiếp tục cuộc sống hạnh phúc ngày trước… có được không?”

Những lời nói này nếu vào hai năm trước có lẽ Tử Đan sẽ mũi lòng mà bỏ qua tất cả, nhưng bây giờ đã là quá muộn.

Mỗi lần nhìn đến hắn, Tử Đan lại hận!

Hận bản thân mình không đủ tuyệt tình, hận bản thân mình tại sao năm đó quá vô tri mà tin lời của hắn…

Bây giờ hắn một lời xin lỗi, một câu năn nỉ là cho qua mọi chuyện sao?

-“Không bao giờ!!!”

Tử Đan dùng hết dũng khí để nói ra, mấy ai biết cô giờ đây gần như biến thành con người khác. Nét dịu dàng thường ngày đã biến mất, thay vào đó là cô gái mạnh mẽ, kiên cường hơn rất nhiều.

Tần Triết cũng vì câu nói đó mà tức giận….

Hắn nắm chặt hai bên cánh tay của Tử Đan, đôi mắt còn hằn lên những tia máu vô cùng ghê rợn…

Đôi mắt kiên định của cô đang chằm chằm nhìn vào đôi mắt của Tần Triết như muốn ăn tươi nuốt sống… sự đau đớn ở cánh tay không đau bằng tâm can cô lúc này…

-“Bởi vì tôi không thể sống với một con thú!”

*Bốp*

Chính vì câu nói đó của Tử Đan đã khiến Tần Triết không thể kìm chế được nóng giận mà đã ra tay tát Tử Đan…

Ngay lúc này cô chỉ còn biết ôm lấy một bên mặt đang ẩn hiện năm dấu ngón tay đỏ bừng…

-“Anh…. anh… anh không cố ý… vợ ơi… em có đau không?…. là anh sai… là anh sai!”

Tần Triết bỗng dưng thay đổi thái độ gần như là khác hẳn hoàn toàn. Bây giờ đây hắn lại trở nên khẩn trương và lo lắng cho Tử Đan vô cùng.

Vừa tát đó nhưng cũng vừa lo lắng đó… thật sự có thể nói hành vi này rất kì quái..

-“Tần Triết, năm đó anh vì Khang Nhã Vân mà hất hủi tôi đi! Để bây giờ anh quay lại đây van nài tôi? Ha ha ha ha thật buồn cười. Anh có còn nhớ những lời ngày ấy ở phòng luật sư hai người đã nói với nhau không?”

Không biết rằng Tần Triết có còn ấn tượng gì không nhưng riêng Tử Đan thì nó cứ như là một đoạn phim không ngừng lập đi lập lại…

Hắn thất thần im lặng không nói lời nào…

-“Để tôi nhắc cho…, anh nói rằng cứ mỗi tối nằm cạnh tôi là anh lại nhìn thấy hình ảnh bố mẹ anh kêu gào thảm thiết trong đám cháy! Ngày hôm đó anh còn khẳng định sẽ đưa tôi xuống dưới đó hầu hạ cha mẹ anh… còn…”

-“Em đừng nói nữa… anh xin em đừng nói nữa..”

Tần Triết lập tức bịt miệng Tử Đan không cho cô một lời nào nữa thốt lên…

Những lời đó hắn đâu ngờ rằng Tử Đan nghe được….

Mặc cho cô chống cự cỡ nào đi chăng nữa thì lực đạo ở tay Tần Triết vẫn gắt gao giữ chặt….

Ngay cả Tử Đan cũng cảm thấy ở Tần Triết có điều gì đó khá bất ổn…

Nhưng cho dù bây giờ đây hắn có chết trước mặt cô đi nữa thì cũng đừng mong cô sẽ tha thứ. Bởi vì một khi cô đã dứt khoát ra đi thì đừng bao giờ mong có cơ hội quay lại.

Hắn thở gấp từng cơn, mắt cũng ươn ướt lệ… một tổng tài cao cao tại thượng như Tần Triết có lẽ chỉ rơi lệ vì mỗi Tô Tử Đan mà thôi.

-“Chẳng lẽ em quên chúng ta đã yêu nhau bao lâu, yêu nhau thế nào rồi sao?”- Tần Triết bi thương cất lời

Nhưng bây giờ đây bàn tay hắn vẫn còn giữ chặt miệng Tử Đan, căn bản muốn nói cũng khó…


Có điều dùng sức không được thì phải dùng mưu, cô biết vết thương của Tần Triết có thể là vẫn chưa lành nên cố tình đấm mạnh vào phần bụng của hắn.

Quả thật rất có hiệu quả, Tần Triết đau đớn lui chân mấy bước về phía sau vết thương ấy lại rỉ máu…

Hắn lại một lần nữa điên tiết nhìn trừng trừng Tử Đan…

-“Em dám???”

Tử Đan đã có thể thoát khỏi vòng tay của hắn dễ dàng…

-“Tất nhiên tôi dám! Năm xưa mặc cho tôi năn nỉ, gào thét, van xin cỡ nào anh cũng xem như gió thoảng bên tai. Bây giờ một câu xin lỗi muốn tôi trở về bên con thú đội lột người như anh?… Tần Triết! Anh quá xem thường tôi rồi!”

-“Em….”- Vết thương có vẻ đã phạm đến và máu tuôn ra ngày một nhiều…

Tử Đan ngay lúc này đáng lý ra phải vô cùng hả dạ, nhưng chẳng hiểu sao tim cô lại đau quá. Đau như cái ngày hắn rời bỏ cô đi theo Khang Nhã Vân. Đau như cái lúc hắn nhẫn tâm nhìn cô bị người ta cưỡng hiếp.

Chẳng lẽ hắn nói đúng? Cô là vì còn yêu nên mới không nỡ thẳng tay? Cô vì còn yêu nên mới cảm thấy đau lòng?

Gương mặt Tần Triết đã tái nhợt đi…

Thật sự ngay lúc này bỗng dưng Tử Đan rất muốn chạy đến mà dìu lấy hắn nhưng cữ nghĩ đến những hình ảnh quá khứ là lại phừng lên lửa hận.

-“Tử Đan!”

Ngay lúc đó Tiêu Chính cũng vác cái tay đang bó bột của mình đến nơi, nhìn thấy tình hình thì vô cùng lo lắng. Không biết Tần Triết đã kịp làm gì cô chưa…

Tử Đan khá ngạc nhiên vì sao Tiêu Chính lại biết cô ở đây mà chạy đến chứ?

-“Tần Triết! Anh không được làm hại cô ấy!”

Tiêu Chính ôm lấy Tử Đan vào lòng ngay trước mắt Tần Triết, vẻ mặt Tiêu Chính ngay lúc này khá nghiêm nghị, hắn thật sự là đang lo lắng cho Tử Đan.

Tần Triết tuy đau đớn nhưng cũng không kém phần tức giận. Đây là vợ hắn, tên Tiêu Chính này dựa vào cái gì mà bảo hắn không được động vào? Lại còn cả gan ôm Tử Đan??

-“Tiêu Tổng, đây là chuyện của gia đình tôi! Anh đừng nên xen vào thì hơn!”- Tần Triết cố giữ bình tĩnh

Mặc dù vết thương đang rỉ rất nhiều máu nhưng hắn vẫn cố giữ tay thật chặt ngăn không cho máu tuôn nữa.

-“Gia đình? Anh đã ly hôn với cô ấy sao có thể gọi là gia đình!”

Tiêu Chính dùng ngữ điệu khẳng khái nhất để nói chuyện với Tần Triết. Hắn đã điều tra hoàn toàn về cô và cả cuộc hôn nhân tạm bợ đầy đau thương của Tử Đan nữa.

Cũng chính vì thế mà Tiêu Chính bắt đầu có cảm tình với Tử Đan… hắn bỗng dưng có suy nghĩ rằng bản thân cần phải yêu thương và bù đắp cho cô nhiều hơn…

Thật sự ngay cả Tử Đan và Tần Triết cũng khá bất ngờ vì Tiêu Chính lại biết được chuyện ly hôn giữa hai người.

-“Tử Đan… xem ra… xung quanh em không chỉ có mỗi thằng nhãi họ Kim!”- Tần Triết mỉa mai

Hắn không nghĩ rằng cô vợ bé nhỏ của hắn lại có được nhiều sự quan tâm đặc biệt từ những kẻ khác giới như thế này…

Nhưng Tử Đan cũng không còn vì một vài lời nói làm ảnh hưởng tâm lý, hắn muốn nghĩ sao thì nghĩ. Cô đâu có nhiệm vụ phải giải thích..

-“Anh tốt nhất nên lo cho bản thân mình đi!”

Mặc dù ngoài mặt Tử Đan rất tuyệt tình nhưng chẳng hiểu vì sao lại thấy lo lắng cho vết thương của Tần Triết đến thế.

Nhưng vừa định xoay lưng bỏ đi thì đã nghe một tiếng phịch….

Cơ thể Tần Triết trở nên vô lực mà ngã sấp xuống đất… phần bụng đang tuôn máu rất nhiều…

-“Cấp cứu… gọi cấp cứu…”

*******

Hạ Trác Minh vừa nhận được cuộc gọi của y tá bệnh viện là liền phi ngay xe đến. Vừa đi hắn còn vừa mắng thầm tên ngu xuẩn họ Tần nào đó.

Mặc dù Hạ Trác Minh cũng có tình cảm với Tử Đan nhưng có lẽ hắn không vì thế mà phản bội lại tình anh em của mình.

Đối với Hạ Trác Minh thì không gì có thể thay thế được tình bạn giữa hắn và Tần Triết.


Vừa bước vào phòng bệnh là đã nhìn thấy Tần Triết nằm thư thái trên giường…

Một làn khói trắng từ miệng hắn thở ra, đôi môi bạc trở nên khô khan, tái nhợt…

-“Thật không hiểu nổi cậu! Có điên cũng đâu cần phải tự hành hạ bản thân như vậy!”

Hạ Trác Minh có vẻ khá bất mãn với độ điên của Tần Triết…

Cứ mỗi lần nhìn thấy Tần Triết hút thuốc là biết ngay hắn nhớ đến ai… bao nhiêu năm nay Hạ Trác Minh đã quá quen với vấn về này…

Nhưng biết làm sao khi trong sự việc này Hạ Trác Minh không tiện xen vào…

-“Cậu vẫn còn giữ ý định đó à?”- Hạ Trác Minh ngồi xuống cái ghế gần đó mà chán nãn hỏi

Tần Triết vẫn một mảng lặng câm… hắn lại trở về là một kẻ u ám ngày nào. Lạnh lùng và tàn nhẫn…

Hắn đang nghĩ đến chuyện gì thì chỉ có Hạ Trác Minh hiểu rõ…

-“Ayy… báo cho cậu biết. Một tập đoàn mang tên Lâm Thị đang có vị trí cao ở những hạng mục nổi tiếng khắp Đông Nam Á.!”

Tần Triết nhàn nhạt thả khói rồi ngạo nghễ hỏi lại…

-“Thì sao?”

-“Chỉ cần một năm để đứng vững trong thương trường thì Lâm Thị không hề đơn giản. Và điều quan trọng nhất đó chính là nó từng là một công ty con thuộc quyền sỡ hữu của tập đoàn Đinh Phong càng trùng hợp hơn nữa là nó đã tách riêng ra trước ngày Đinh Hựu Phong xảy ra tai nạn!”

Có thật là sự trùng hợp đến bất ngờ thế không?

Tần Triết bây giờ đây mới có vẻ như để tâm đến… hắn bỗng nhíu chặt mi tâm, mắt nhìn xa xăm vô tiêu cự như đang suy nghĩ điều gì đó âm hiểm lắm…

Không thể nào có chuyện trùng hợp như thế được, nhất định là phải có bàn tay con người sắp đặt và kẻ đứng sau chắc chắn là một con cáo vô cùng thông minh.

-“Trác Minh, cậu cho người điều tra cái chết của Đinh Hựu Phong… và cả Tiêu Chính nữa…”

Hạ Trác Minh mơ tựa hồ khá khó hiểu, tại sao phải điều tra Tiêu Chính? Hắn có liên quan mật thiết gì đến chuyện này sao?

-“Tiêu Chính? Tân tổng tài của tập đoàn tài chính Tiêu Nhạc?”

-“Đúng vậy!!”

Thật sự là Tần Triết đang rất muốn biết mối quan hệ giữa Tử Đan và Tiêu Chính là gì. Sẵn tiện xem thử tập đoàn Tiêu Nhạc này có thật sự là khó nuốt như trong giới làm ăn đã nói hay không.

Hạ Trác Minh sau khi nhận thấy tình hình Tần Triết đã không có gì đáng lo ngại nên đã định rời đi mua ít thức ăn cho hắn.

Nhìn bạn mình vì chữ tình mà ra nông nỗi này thì Hạ Trác Minh cũng chỉ còn biết lắc đầu ngao ngán.

Đi bộ dọc theo lối hành lang bệnh viện, vô tình Hạ Trác Minh nhìn thấy bóng dáng của một cô gái…

Tất nhiên là cho dù cô đứng ở mọi góc độ nào thì Hạ Trác Minh vẫn có thể nhận ra được… bởi hình ảnh cô đã in sâu vào tâm trí hắn từ rất lâu rồi…

-” Tử Đan!”- Hạ Trác Minh gọi lớn

Cô gái mang tên Tử Đan đó khẽ giật mình, chậm rãi xoay đầu lại nhìn xem ai vừa gọi tên mình…

Đến khi đụng mặt Hạ Trác Minh thì cô chỉ muốn lập tức rời đi cho xong, bởi kẻ này và Tần Triết không khác nhau là bao…. đều là những con quỷ dữ…

Liếc mắt một cái, chân nhanh bước đi tiếp không thèm đoái hoài đến người gọi mình…

Nhưng có vẻ Hạ Trác Minh rất kiên trì, hắn chưa vội bỏ cuộc mà đuổi theo…

-“Tử Đan… sao lại tránh mặt anh?”

Hạ Trác Minh nắm lấy cánh tay của Tử Đan kéo lại và giữ chặt, không cho cô chạy đi nữa…

Đôi mắt Tử Đan vẫn còn đỏ hoe vì khóc nay lại càng dữ tợn hơn khi nhìn thấy Hạ Trác Minh.


-“Tại sao vừa gặp anh, em lại bỏ đi chứ?”- Hắn bi thương hỏi

-“Hạ tiên sinh, giữa tôi và anh không có gì để nói với nhau cả!”

Hạ tiên sinh sao?

Tử Đan gọi hắn là Hạ tiên sinh? Nghe sao mà xa lạ quá….

Nhớ lại những năm trước cô thường hay gọi hắn là Trác Minh hay có khi thân mật hơn là Minh Minh….

Tử Đan vùng tay ra bỏ đi, cô không muốn thêm một giây một phút nào nữa nhìn thấy hắn. Cô chán ghét vẻ mặt đầy giả tạo của hai con người này lắm rồi…

Bây giờ đây Hạ Trác Minh lặng im đứng ở đó…

Hắn nhìn theo bóng dáng Tử Đan dần xa khuất, bàn tay này hắn vừa được nắm lấy nhưng rồi lại bị phũ phàng hất ra…

Mấy ai biết hắn cũng đau lòng không kém Tần Triết… bởi hắn cũng yêu cô mà…

******

Trong một căn phòng khác nơi bệnh viện này, Tử Đan có vẻ khá hơn được phần nào, tay cầm ly nước lạnh đưa cho Tiêu Chính…

-“Cái này là để cảm ơn anh!”

Tiêu Chính vui mừng đón nhận, hắn vui vì cuối cùng cô cũng đã dịu dàng với mình và càng vui hơn nữa là ly nước này không nóng.

Nhưng rồi Tử Đan cũng chẳng nở được một nụ cười nào cả, cô cứ thế mà im lặng đứng dậy về hướng cửa sổ mà nhìn về phía xa xăm…

Cuộc đối thoại ban nãy khiến Tử Đan rơi vào bế tắc. Sự an nguy của má Lâm và đứa con gái bé bỏng của cô đang nằm trong tay của Tần Triết.

Cô sợ rằng tên ác ma đó sẽ làm tổn hại đến hai người, điều đó cô không bao giờ muốn… nhưng biết làm gì hơn khi ngay cả bản thân cô cũng vừa thoát chết trong gang tấc.

-“Tử Đan, suy nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?”

Tiêu Chính cũng rời khỏi giường, tiến đến đứng bên cạnh cô, hắn không vui vẻ gì khi cô buồn…

Cũng bởi thế mà hắn càng muốn ra sức che chở và bảo vệ cho cô hơn…

-“Không… tôi chỉ là nhìn mây trôi thôi!”

Tử Đan nhẹ lắc đầu…

Tiêu Chính đặt một bàn tay lên vai Tử Đan an ủi, hắn theo thế mà ôm cô vào lòng.

Hắn cao hơn Tử Đan cả cái đầu nên trông hai người rất đẹp đôi…

-“Em có nghĩ… chiếc xe ban nãy là cố tình nhắm vào em không?”

Câu hỏi của Tiêu Chính quả thật đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Tử Đan, cô thật không nghĩ đến việc này… nhưng quả thật tốc độ của chiếc xe đó là cố ý lao thẳng vào cô.

-“Ý của anh là?”- Tử Đan nheo mắt nhìn

-“Đúng vậy! Biển số xe là giả và tài xế đó cũng đã bị thủ tiêu một cách man rợ!”

Những lời của Tiêu Chính khiến Tử Đan khẽ rùng mình, tài xế bị giết một cách man rợ cũng đủ cho thấy sự cẩn thận và không kém phần tàn bạo của kẻ đứng sau..

Thông tin mà Tiêu Chính biết được chỉ dừng tại đó bởi vì thủ hạ của hắn đã đến chậm chân một bước. Lúc phát hiện ra chiếc xe gây tai nạn thì cũng là lúc nhìn thấy tứ chi của tài xế vứt bừa bãi bên trong.

-“Tần Triết!!!!”

Tử Đan cho rằng chuyện này là do Tần Triết làm… bởi vì giết người man rợ như vậy chỉ có thể là bàn tay của Tần Triết mà thôi.

-“Không đâu! Anh không nghĩ là do Tần Triết!”- Tiêu Chính cũng rất hiểu chuyện

Không phải cứ nhìn thấy Tử Đan có hiềm khích với Tần Triết là châm dầu vào lửa

-“Vậy theo anh thì là ai?”

-“Anh cũng không biết chính xác nhưng điều anh quan tâm nhất chính là sự an nguy của em về sau! Lần này kẻ đó không giết được em nên nhất định sẽ không bỏ qua!”

Tiêu Chính nhìn Tử Đan với đôi mắt nhuốm màu yêu thương, nếu nói hắn yêu cô tha thiết là nói dối. Nhưng hiện tại bây giờ thì hắn toàn tâm toàn ý hướng về cô.

Tử Đan làm sao không biết được Tiêu Chính có tình ý với mình chứ. Nhưng cô lại không muốn biến hắn thành Kim Gia Bảo thứ hai. Cô không muốn lợi dụng tình cảm của hắn.

Vội lách người tránh né cái ôm của Tiêu Chính, cô muốn phân định rõ ràng giữa cô và hắn không thể nào tiến xa hơn được nữa…

-“Cảm ơn anh vì đã mạo hiểm cứu tôi…”

Tử Đan cho rằng Tiêu Chính sẽ đủ thông minh để hiểu được ý tứ trong câu nói này…

Đúng thật là Tiêu Chính hiểu, hiểu rất rõ nữa là đằng khác… hắn từ ban đầu cũng đã biết rằng ngày nào chưa có bằng chứng xác thực cái chết của Đinh Hựu Phong thì ngày đó hắn vẫn còn là kẻ ngoài cuộc.


Vì thế Tiêu Chính ra quyết định chọn cách an toàn nhất đó chính là…

-“Ay… bạn bè cả… đừng nói những lời khách sáo đó! Chỉ cần mỗi ngày đem cho anh một ly trà sữa, hai cái bánh trứng là xem như đã trả ơn anh rồi!”

Tiêu Chính nén sự xót xa của mình vào trong tâm, gương mặt vô cùng vui vẻ ấy mà lại hoàn toàn trái ngược.

Nhưng cũng may là Tử Đan cũng khá vui vẻ đón nhận… cô đang thầm vui mừng rằng thì ra Tiêu Chính chỉ xem cô là một người bạn…

-“Anh không sợ mình sau khi xuất viện sẽ mất đi vẻ ngoài hảo soái sao?”- Tử Đan cố tình mỉa mai

-“Ha ha ha sao anh phải sợ, vốn dĩ anh có soái đâu??”

Cả căn phòng tràn ngập tiếng cười đùa vui vẻ, nhưng hầu như là của Tiêu Chính, bởi vì hắn nhận thấy mỗi khi hắn cười to thì Tử Đan cũng vì thế mà cười theo..

Bây giờ đây Tiêu Chính mới ngộ ra một chân lý rằng chỉ cần nhìn thấy nụ cười của Tử Đan thì mọi thứ bên ngoài tạm thời là vô nghĩa…

******

Tối hôm đó Tử Đan trở về nhà với tâm trạng tạm thời có phần ổm định hơn một tí. Nhưng vẫn là Tiêu Chính lo xa nên bắt tài xế đưa cô đến tận nhà và dặn dò rằng đợi khi cô an toàn đi lên nhà mới được rời khỏi…

Nhưng ngay khi vừa đặt chân xuống xe thì Tử Đan lại nhìn thấy bóng dáng của một nam nhân đang ngồi thất thần trước cửa…

-“Là Gia Bảo sao?”- Từ Đan bất ngờ

Cô nhanh chân bước xuống đi đến bên cạnh nam nhân, giờ đây hắn đã ngủ gật nên không hay biết đến sự xuất hiện của cô…

Nhẹ nhàng bước đến khẽ lay người Kim Gia Bảo đánh thức hắn.

-“Đan Đan…”

Kim Gia Bảo có vẻ mệt mỏi nhìn Tử Đan với đôi mắt không thể mở to, cả cơ thể hắn bỗng dưng trở nên nặng nề…

Tử Đan cảm thấy vô cùng lo lắng nên đã đưa tay lên trán hắn sờ thử… chẳng có nóng sốt…

Nhưng mà….

Bây giờ Tử Đan nhìn kĩ lại cái áo sơ mi xanh đậm của Kim Gia Bảo đang rất ướt… trên đầu cũng bắt đầu tuôn một vài dòng máu đỏ tươi…

Là máu sao?…

-“Gia Bảo… Gia Bảo… có nghe em nói không?”

-“Đan Đan… đừng… đừng rời bỏ anh… xin em đừng rời… “

-“Gia Bảo! Gia Bảo!”

Kim Gia Bảo lịm đi… trong vô thức bàn tay hắn vẫn còn nắm chặt tay Tử Đan…

-“Không Gia Bảo? Anh đừng chết… Gia Bảo anh đừng có bề gì… Gia Bảo… “

Tử Đan thật sự sợ hãi, cô cố gắng lay người Kim Gia Bảo thật mạnh để tìm thêm phản ứng nhưng cơ thể hắn vẫn đơ ra đó…

Cô vừa mới từ bệnh viện trở về thật không tin rằng cô phải trở vào thêm một lần nữa và bệnh viện lại có thêm một bệnh nhân.

Bác sĩ trực ca ngày hôm nay đã có thể nhận ra Tử Đan…

-“Là cô sao?”- Vị bác sĩ bịt khẩu trang kín nửa gương mặt nhìn Tử Đan ngạc nhiên

-“Đúng vậy! Là tôi… bác sĩ… anh hãy cứu bạn tôi… anh ấy chảy nhiều máu quá…”- Tử Đan khá khẩn trương

Cô nhìn Kim Gia Bảo gương mặt tái nhợt không còn tí gì gọi là sinh khí con người nữa thì trong lòng lại khó mà diễn tả được. Dường như cô cũng đang đau lòng…

Nam bác sĩ đó nhìn Tử Đan mà lắc đầu, ngày h nay cô mang đến cho hắn ba bệnh nhân nam. Mà ai nấy cũng đều bị thương không nhẹ.

-“Đẩy vào đi!”

Tất cả bác sĩ và y tá đều đã vào căn phòng cấp cứu và đóng chặt cửa lại, để lại Tử Đan một mình ở lại đây…

Nhưng chẳng biết là do trùng hợp hay là đã được sắp đặt sẵn mà ngay vào lúc này Tần Triết đang đứng cách đó không xa và nhìn thấy tất cả.

Cô quả thật đang rất quan tâm và lo lắng cho Kim Gia Bảo…

Tử Đan ngồi đó chấp tay cầu nguyện, cô đang cầu cho Kim Gia Bảo tai qua nạn khỏi, đừng có bề gì bấc trắc… sẵn tiện cầu cho Tiêu Chính sớm ngày hồi phục… và cả Tần Triết…

Nhưng vào lúc Tử Đan mắt nhắm chặt thì liềm cảm nhận được trên vai mình một sự ấm áp…

-“Sao lại ngồi đây? Em không lạnh à?”

..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.