Đọc truyện Tâm Phế – Chương 1: Hôn nhân tạm bợ
-“Triết! Anh và Nhã Vân?”
Tô Tử Đan cầm quyển tạp chí doanh nhân đang có hình của Tần Triết cùng Khang Nhã Vân cùng nhau ôm ấp.
Trước đây cũng đã nhiều lần Tần Triết bị bắt gặp khi đi chung với nhiều cô gái khác nhưng khi Tử Đan hỏi thì hắn chỉ vỏn vẹn giải thích rằng đó là đối tác làm ăn thôi.
Đối với một người phụ nữ, làm sao có thể chịu được cái cảnh chồng mình nay ôm ấp người này, mai cặp kè người kia được chứ nhưng đối với Tô Tử Đan thì luôn có ngoại lệ.
Cô thừa hiểu Tần Triết là một tổng tài vừa có ngoại hình, vừa có tài ăn nói lại còn có đầu óc kinh doanh vượt trội.
Những điều đó cô cũng chỉ nghĩ là bình thường cho đến ngày hôm nay, khi báo chí liên tục đưa tin “Tổng tài của tập đoàn Tần Thị cùng nhị tiểu thư Khang gia xuất hiện ở một căn biệt thự gần biển”
-“Cái đó cũng chỉ là cô ấy muốn tham quan thôi mà!”- Tần Triết qua loa giải thích
Tô Tử Đan thừa biết đó là lời nói dối, vì đêm hôm qua hắn không có về nhà, cô đã gần như hoá đá khi sáng nay nhận được tin này.
-“À ra là vậy!”- Tử Đan gật gù
Mọi chuyện bây giờ đối với cô quá đỗi quen thuộc, nhìn thái độ vô tư không muốn giải thích của hắn càng khiến trái tim Tử Đan như ai đang bóp nghẹn.
Trách sao được vì cô là vợ hắn, cô yêu hắn quá nhiều để rồi giờ đây muốn rời xa cũng chẳng phải là điều dễ dàng.
-“Em còn muốn hỏi gì nữa không?”- Tần Triết nhíu mày bực dọc
Bộ vest hắn vừa cởi ra đã mạnh bạo rơi xuống đất, cái cà vạt mà cô đã tặng anh hôm trước cũng nằm yên vị đâu đó dưới sàn nhà. Thái độ hờ hững của hắn thật khiến người ta đau thấu tâm can.
-“Không, anh vào tắm đi!”- Tử Đan cười hiền.
Thật ra cô cũng không phải thuộc dạng nữ nhân có sắc đẹp kiều diễm hay yêu mị như người ta.
Chỉ là ở cô có nét đơn thuần, mộc mạc. Không quá cầu kì son phấn nhưng trông khá xinh xắn.
Gạt đi giọt lệ thường tình, Tử Đan nhặt từng thứ trên sàn nhà lên, cẩn thận đặt nó vào đúng vị trí.
Nhà luôn có người hầu để sai bảo nhưng đối với Tử Đan thì những bộ tây trang của anh nhât định phải tự tay cô giặt mới sạch. Cô cứ sợ người hầu sẽ qua loa…
Đã không ít lần cô tận mắt nhìn thấy trên cổ áo anh có nhưng vết son đỏ đầy ám muội, nhưng cũng đành ngậm ngùi không nói. Bởi cô biết thân phận mình nằm đâu.
-“Triết, đến khi nào anh mới thật lòng kể cho em nghe về những điều này đây…”
Tử Đan buồn bã, nước mắt lại rơi…
Trời về đêm thật đẹp, nhìn mọi thứ xung quanh đều một mảng đen tối, chỉ có những ánh đèn đường đan xen nhau soi rọi. Sao không sáng, trăng không tỏ… mọi thứ trở nên vô cùng ảm đạm.
Một nữ nhân ngồi trên sân thượng nhìn xa xăm, cái bóng đơn chiếc của cô đang soi rõ tâm tư.
-“Triết, anh có nhớ đã bao lâu anh không gọi em là vợ không?”
-“Triết, anh có nhớ trước đây anh từng hứa rằng mỗi ngày sẽ cùng em ngắm trời đêm không?”
-“Triết, anh có nhớ đã bao lâu rồi chúng ta đã không cùng nhau ăn cơm không?”
Nhưng câu hỏi này đều trở nên quá đỗi quen thuộc với khung cảnh nơi đây, vì gần một năm nay hắn đã không còn cùng Tử Đan ngắm sao. Đã gần một năm rồi hắn đã không cùng Tử Đan dùng cơm và cũng đã gần một năm rồi hắn đã quên đi Tử Đan…
Trên sân thượng một mình nhưng Tử Đan không hề thấy sợ, bởi vì đối với cô nỗi sợ lớn nhất trên đời là mất đi Tần Triết.
Từ trên cao nhìn bao quát tất cả, Tử Đan cảm thấy mình như một vị thần tiên đang lơ lững quan sát mọi thứ. Nhưng bỗng tầm mắt cô đứng lại ở dãy hành lang bên ngoài ngôi biệt thự.
Tần Triết hai tay đút túi quần, ngó nghiêng bước ra ngoài, ôm ấp một nữ nhân chờ đợi sẵn. Cả hai cùng nhau bước vào chiếc xe của cô gái đó. Chẳng biết họ làm gì nhưng chiếc xe có vẻ như đang chuyển động, rung lắc rất mạnh.
Tử Đan như ngã quỵ, cô nhiều lần tự dối lòng mình rằng những mối quan hệ đó chỉ là nhất thời, rồi hắn sẽ trở lại với vợ, hắn sẽ không thể bỏ vợ đâu… nhưng có lẽ cô đã lầm.
Ngày hôm nay hắn còn dám hẹn tình nhân đến mà làm tình trên xe nữa chứ. Thách thức giới hạn của một người phụ nữ đến thế là cùng.
Nhưng Tử Đan không hề hoảng loạn, chẳng lẽ cô đã sớm chuẩn bị tinh thần rồi sao?
Đôi tình nhân đang mặn nồng trên chiếc xe đâu hay biết rằng chỉ trong tích tắc vài giây hình ảnh của học đã được thu vào một chiếc điện thoại.
-“Anh đi đâu vậy?”- Tử Đan ngồi trên giường nhìn chồng mình cười tươi
Nhưng gương mặt hắn biến đổi từ hưng phấn sung sướng sang nhăn nhó, bực dọc.
-“Ra ngoài hóng gió, trong đây ngột ngạt!”- hắn ngã nhào lên giường nằm nhắm mắt như mệt mỏi lắm vậy
Cũng đúng mà, vừa giải phóng tinh hoa trong lòng thì quả nhiên rất mệt
-“Anh xem đổ đầy mồ hôi như vậy, sẽ không tốt cho sức khoẻ đâu!”- Tử Đan chu đáo lấy khăn lau cho hắn
Nhưng hắn lại nhẫn tâm gạt tay Tử Đan ra, càng lúc hắn càng cảm thấy chán ghét cô vợ nhu nhược như cô thì phải.
Mặc dù vậy nhưng Tử Đan cũng không một lời oán trách, cô kiên trì thấm mồ hồi cho hắn rồi mới chịu rời đi.
-“Đêm nay anh ngủ trong phòng đi, em cũng cảm thấy… ngột ngạt quá!”
Câu nói mang đầy hàm ý mỉa mai này không biết Tử Đan lấy dũng khí từ đâu để thốt lên. Nhưng lại có thể khiến Tần Triết một phen nhột nhạt.
-“Đi đâu đó?”- hắn lạnh lùng hỏi
-“Em đi ra ngoài hít thở giống anh!”- Tử Đan mĩm cười
Thường ngày nụ cười này vô cùng hồn nhiên, mỗi khi nó nhoẽn lên là biểu hiện sự vui vẻ nhưng lần này nó lại mang hàm ý khá sâu xa
Không biết hắn nghĩ gì rồi lại bước đến lôi cô vào trong, khoá cửa phòng lại không cho cô đi.
-“Anh sao vậy? Em ra ngoài hít thở chứ có ra ngoài ngoại tình đâu mà anh sợ!”- Tử Đan tinh nghịch trêu đùa
Bây giờ Tần Triết đã có cảm giác toát mồ hôi lạnh, hắn rõ hiểu là Tử Đan đã nhìn thấy những gì nên cố gắng nhẹ giọng làm hoà
-“Em vào nghỉ đi, trời không còn sớm, ra đường vào giờ này rất nguy hiểm!”- hắn dìu Tử Đan vào giường
Cử chỉ ôn nhu nhẹ nhàng như những ngày đầu mới cưới.
-“Anh này, anh có giấu em điều gì không?”- Tử Đan bây giờ phải nói là thật đáng sợ
Miệng lúc nào cũng cười nhưng trong đầu suy nghĩ những gì thì chỉ có tác giả mới biết được.
Tần Triết bộ dáng ngập ngừng, hắn không thể hiểu nổi tại sao khi đã chán ghét Tử Đan rồi nhưng vẫn không thể viết đơn ly dị. Dù mới lấy nhau chẳng bao lâu.
-“Không, không có! Em nghỉ sớm đi!”- Hắn an ủi
Tử Đan cười mĩm rồi xoay lưng lại với hắn, bỗng dưng cô cảm thấy hắn thật đáng sợ… không… thật dơ bẩn.
-“Triết, anh có nhớ chúng ta đã từng thế nào không?”
Mặc cho Tử Đan luyên thuyên, Tần Triết nhắm mắt lựa chọn cách im lặng để cô biết điều mà im miệng
-“Chúng ta đều là trẻ mồ côi, nhưng anh may mắn hơn được Tần Gia nhận nuôi. Hôm đó anh hứa sẽ quay lại nhất định lấy em làm vợ. Quả thật anh đã giữ đúng lời hứa”
-“Nhưng anh biết không có một lời hứa mà anh không bao giờ giữ được!”- Tử Đan cười nhưng lòng quặng thắt.
Nước mắt ngập mi suốt hai tháng nay, đêm nào cô cũng thầm khóc. Anh cùng cô quan hệ cứ như nghĩa vụ của mỗi đôi vợ chồng chứ chẳng hề có tình cảm. Có lẽ đã đến lúc nên để anh được tự do lựa chọn những thứ hạnh phúc mà anh nên có.
Đôi vai Tử Đan run run, cố cắn môi nén lại tiếng khóc, đợi khi nghe được tiếng thở đều đặn của anh thì mới bật người ngồi dậy.
Bước đến bàn làm việc, cô chẳng dám bật đèn sợ anh sẽ tỉnh giấc, lấy ra tờ giấy trắng tinh, viết gì đó…
Đâu đó trong màn đêm còn nghe được tiếng nức nở của Tử Đan, nhưng Tần Triết sẽ mãi mãi là không hề hay biết…
******
Sáng hôm sau, Tử Đan đã thức dậy từ rất sớm tự tay chuẩn bị bữa sáng cho anh. Tây trang đã từ bao giờ được treo gọn gàng trước cửa tủ quần áo.
-“Triết, dậy đi anh!”- Tử Đan nhẹ giọng
-“Để anh ngủ thêm một lát…!”- Tần Triết nhăn nhó
-“Anh đã nói câu này ba lần rồi, hôm nay có cuộc họp cổ đông, anh không dậy sẽ trễ!”- Tử Đan biết những điều này là bởi vì điện thoại của anh có bật thông báo.
Sáng nay khi vô tình đọc được thông báo thì đồng thời Tử Đan cũng nhìn thấy được dòng tin nhắn của một số lạ.
“Chồng yêu, đêm qua thật tuyệt vời!”
Tin nhắn này được gửi đến lúc 6:32 phút sáng nay, xem ra cô gái đêm qua quả thật rất lớn gan.
Tần Triết bây giờ mới chịu ngồi dậy, bực bội đi vào phòng tắm, chẳng hiểu sao hắn lại có cảm giác bài xích với Tử Đan dạo gần đây.
Điều này cũng dễ hiểu thôi, có mới nói cũ… đàn ông là thế mà!
Đến trưa…
Tử Đan tay xách cơm hộp do tự tay mình nấu mang đến tập đoàn Tần Thị. Thư ký vừa thấy Tử Đan vội xanh mặt định nhấn phím gọi cho Tần Tổng của mình thì ngay lập tức Tử Đan liền bước đến ngăn lại.
-“Em không cần báo, bọn họ nhờ chị mang cơm đến!”- Tử Đan cười hiền
Thư ký mặt không còn giọt máu, có phải cô nghe lầm không? Tần phu nhân vừa nói “bọn họ” sao?
Tử Đan lịch sự cười chào với tất cả mọi người, bước đến thang máy, nụ cười trên môi chưa bao giờ tắt đi, chỉ là trong lòng đang vô cùng hào hứng.
Phòng của Tần Triết được hoàn toàn tách biệt ở tầng 9 của công ty, không một ai dám bén mảng tới ngoại trừ thư ký của hắn.
Từ xa là Tử Đan có thể nhìn thấy cánh cửa phòng làm việc không được đóng kín thì lại lần nữa bật cười.
Căn phòng phát ra chỉ toàn những tiếng rên rỉ đầy kinh khủng, tiếng da thịt mạnh mẽ va vào nhau, tiếng thở dốc ồ ồ của nam nhân.
Tử Đan không hề gấp gáp, nhẹ mở cánh cửa phòng ra, camera điện thoại đã thu hết những hình ảnh đáng giá. Nếu đem bán cho tạp chí thì không chừng sẽ có rất nhiều tiền.
Hai người kia dường như đang triền miên dữ dội nên không hề hay biết đã có người thứ ba xuất hiện trong phòng.
Nhẹ nhàng đặt túi đựng hộp cơm lên bàn, bến dưới còn có một tờ giấy được nắn nót bằng bàn tay của Tử Đan.
-“Chúc anh hạnh phúc…!”
Tử Đan bước ra khỏi phòng, đúng ra cô đã có thể rất mạnh mẽ nhưng chẳng thể hiểu nổi tim cô đau quá. Có nỗi đau nào còn hơn là nhìn cảnh chồng mình đang hăng say trù dập một nữ nhân nào đó mà không phải là mình.
Đáng lý ra là Tử Đan chỉ muốn đóng nhẹ cánh cửa lại, nhưng không ngờ do lực tác động quá mạnh nên nó đã rầm một tiếng đóng chặt lại.
Và tất nhiên người trong phòng cũng đã nghe được.
Tử Đan hốt hoảng chạy đi về phía thang máy, hối hả chạy vào trong, cắn chặt môi để không nấc thành tiếng.
Nhưng có lẽ duyên vợ chồng của họ chưa tận, ngay lúc cánh cửa thang máy gần như đóng chặt thì Tần Triết đã nhìn thấy Tử Đan.
Có lẽ do quá vội vã nên hắn chỉ kịp mặc quần còn cái áo sơ mi cũng chỉ khoát hờ mà chạy ra ngoài.
Đợi thang máy không được, hắn phải dùng đến thang bộ, ngay cả hắn còn không hiểu nổi tại sao mình lại phải chạy theo Tử Đan. Để xin lỗi? Hay để nói thẳng tất cả.?
Tần Triết chạy đến quầy lễ tân thì gấp gáp hỏi
-“Tần phu nhân lúc nãy có đến sao?”
Nhân viên lễ tân trộm nhìn thân hình sáu múi cuồn cuộn của hắn mà nuốt vội nước bọt trả lời.
-“Dạ… Tần… Tần phu nhân mang cơm đến!”
-“Tại sao không báo?”- Hắn tức giận đập bàn
-“Dạ lúc nãy… Tần phu nhân nói muốn cho Tần tổng bất ngờ…”
Hắn thở hắc một hơi, chân đá vào quầy khiến nơi đó nghiêng ngã. Ai cũng một phen tái mặt. Chưa bao giờ họ thấy Tần tổng nóng giận như thế.
Trở về phòng mình, Tần Triết kinh ngạc khi thấy hộp cơm đặt ngay ngắn trên bàn, bên dưới còn có tờ giấy.
Đơn ly hôn.
Tần Triết nhìn vào lý do ly hôn là vì Tô Tử Đan cảm thấy bản thân không làm tròn trách nhiệm người vợ. Muốn để ông Tần Triết có thể tìm được một hạnh phúc khác.
Đọc đến đây tim hắn như thắt lại, nhìn nữ nhân kia đang lẳng lơ trước mặt nhưng hắn không thể nào kích tình nổi nữa. Vứt cho con ả bộ quần áo rồi đuổi đi, còn bản thân thì lái xe về nhà.
Vừa về đến nơi, mọi thứ trong nhà đều rất bình thường, nhưng trên thảm cỏ xanh phía trước lại là một tờ giấy có ghi chữ đơn ly hôn.
Hắn hung bạo xé nát nó, bước vào trong nhà, gọi lớn tên của Tử Đan. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng đến ghê người. Quản gia vội bước đến khẽ lên tiếng
-“Sáng nay Tần phu nhân đã ra ngoài, đến giờ vẫn chưa về!”
Tần Triết điên cuồng chạy lên phòng của cả hai, đạp cửa thật mạnh đến nổi văng luôn ra xa. Trong phòng trở nên trắng xoá bởi những tờ giấy ly hôn đã được Tử Đan dán khắp mọi ngóc ngách. Chẳng những vậy, cô còn trải lên giường thật đều từng tờ một.
-“Tô Tử Đan!”- Hắn gào thét
Quần áo của cô vẫn còn đây, chiếc nhẫn đính hôn cô cũng cẩn thận đặt lại vào hộp trên bàn làm việc. Hắn thất thần cầm lấy, tay run run
Lấy điện thoại ra gọi ngay cho cô, những tưởng cô sẽ trốn tránh nhưng… cô vẫn bắt máy.
-“Tử Đan, em đang ở đâu?”- Hắn hỏi dồn
-“Em đang trên đường về!”- Tử Đan nhẹ giọng
-“Em về đây ngay cho tôi!”- Hắn gào thét
-“Em đang trên đường về… về nơi cất giữ Thanh Xuân của em!”
Tút tút tút…
Hắn giận dữ đập phá tất cả mọi thứ, nhưng chỉ riêng tấm ảnh cưới là vẫn còn nguyên vẹn… đến khi hắn mệt mỏi mà gục ngã nằm đè lên những tờ giấy vương vãi khắp nền nhà.
-“Tô Tử Đan, cả cuộc đời này em đừng mong có thể rời khỏi tôi!”
Còn tiếp…