Đọc truyện Tâm Như Mộng – Chương 18: Phiên ngoại 4 – TÌNH YÊU KHÔNG XÂY BẰNG HOA HỒNG
Phiên ngoại 4: Tình yêu không xây bằng hoa hồng
Mối quan hệ giữa Richard và Dĩ Mặc từ hôm đó đã thay đổi, không quá rõ ràng cũng không thiếu ám muội. Cho đến hiện tại, Dĩ Mặc vẫn vô cùng tò mò về thân thế Richard mà anh thì không hé răng nửa chữ. Đã nhiều lần cậu không nhịn được tức điên nhưng sau đó liền bị anh dùng phương pháp “cường bạo” trong sung sướng mà xẹp lép. Mối quan hệ đó ẩn ẩn hiện hiện kéo dài đến hai năm liền bị một sự kiện phá vỡ – Dĩ Mặc bị bắt cóc, mà người bắt cậu không ai khác ngoài người cha lãnh khốc, máu lạnh của Richard.
Dĩ Mặc mơ màng tỉnh lại trong một kho hàng cũ kỹ, mùi nấm mốc và ấm thấp lan tràn khắp nơi. Cậu bị trói trên một chiếc ghế sắt, không thể nào nhúc nhích dù chỉ một chút. Trong lòng Dĩ Mặc thầm nghĩ hàng trăm ngàn lý do khiến bản thân lâm vào cảnh này nhưng hoàn toàn không nghĩ ra mình đã đắc tội với ai.
Lúc này cửa mở ra, một tốp người ngoại quốc đi vào, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên vẻ mặt lạnh lùng, hiểm ác. Dĩ Mặc giật thót trong lòng, với một chút ánh sáng từ đèn dây tóc, cậu có thể đoán được thân phận của người này.
-Đã tỉnh?
Ông ta ngồi xuống một chiếc ghế được thủ hạ đưa, đối diện với Dĩ Mặc.
-Tại sao lại bắt tôi?
-Ta nghĩ cậu phải biết lý do chứ?
-Vì Richard?
-Hừ! Cái thằng hư đốn đó lại dám quan hệ nhăng nhích với người đồng tính, cho nên ta phải đến đây sửa chửa sai lầm của nó. Là một người thừa kế tương lai, nó phải biết bổn phận của mình, còn cậu là người thông minh, chắc hiểu ta muốn như thế nào?
-Người thừa kế?
-Nó không nói với cậu? Xem ra nó cũng không yêu cậu nhiều lắm! Nó là Richard Lawrence, người thừa kế tương lai của gia tộc mafia Lawrence ở Ý.
Dĩ Mặc sửng sốt. Eichen nhìn phản ứng của cậu liền hài lòng.
-Bây giờ cậu biết rồi đấy, vì thế ta cũng sẽ không nói nhiều! Một là rời xa nó, hai là ta đem cậu quăng xuống biển cho cá ăn cũng sẽ rời xa nó, mà còn trừ được hậu hoạn sau này!
-Ông không có quyền làm thế!
-Hừ! Đừng thử thách lòng kiên nhẫn của ta! Ta nói được sẽ làm được, đến Richard cũng không cứu được cậu đâu!
Dĩ Mặc trầm mặc thật lâu mới ngẩn đầu, đang định lên tiếng thì bị cắt ngang bởi tiếng ồn ào bên ngoài.
-Có chuyện gì thế? – Eichen lên tiếng.
-Là cậu Richard!
-Hừ! Nó tới cũng thật mau, đưa nó vào đây!
Richard được đưa vào, đôi mắt xanh chăm chú nhìn Dĩ Mặc đang bị trói trên ghế, vẻ mặt bình thản đối diện với Eichen.
-Sao bố lại đến đây?
-Còn không phải vì một thằng thiếu suy nghĩ như mày?
Richard trầm mặc, thản nhiên đi đến cởi trói cho Dĩ Mặc, nắm tay cậu dắt ra ngoài. Khi anh sắp bước ra khỏi cửa, giọng Eichen lạnh nhạt vang lên:
-Ta cho con một tuần, giải quyết tốt chuyện riêng của mình rồi trở về Ý. Ta không có nhiều kiên nhẫn lắm, thứ ta gởi cho con, con hiểu rồi đấy! Con biết ta có rất nhiều thủ đoạn để giải quyết những kẻ không nghe lời!
Bàn tay bên hông của Richard siết chặt, nắm tay Dĩ Mặc rời khỏi đây.
Richard đưa Dĩ Mặc về ký túc xá của trường, hai người vẫn trầm mặc từ lúc lên xe đến giờ. Ngay lúc Richard xoay lưng đi, Dĩ Mặc nhịn không được hỏi:
-Anh sẽ làm theo những gì bố anh nói?
Richard im lặng thật lâu, khi quay mặt lại chỉ còn ánh mắt lạnh lùng.
-Tôi nghĩ em đã nghe rất rõ thân phận của tôi! Cuộc chơi này nên dừng lại trước khi cả hai ta đều hối hận.
-Cuộc chơi? Anh thật sự chỉ xem mối quan hệ của chúng ta là một trò chơi?
Bàn tay đút trong túi quần của Richard siết lại đến trắng bệch.
-Đúng vậy!
-Ha ha… – Dĩ Mặc đột nhiên bật cười rũ rượi, ánh mắt lấp lánh ánh nước nhìn Richard: – Hóa ra bấy lâu nay tôi là thằng ngốc…
Richard cắn răng im lặng. Dĩ Mặc rũ rượi một hồi bỗng bình tĩnh hẳn, chỉ hỏi một câu:
-Anh có từng yêu tôi?
Richard rất muốn thốt lên rằng: “Anh yêu em” nhưng ngoài đứng đó cúi đầu, anh chẳng thể cho cậu điều gì khác.
-Tôi hiểu rồi! Anh về đi…
Dĩ Mặc thản nhiên nói, sau đó quay lưng lại bước đi. Cảm xúc trong cậu lúc này đã hoàn toàn chết lặng, lạnh lẽo đến cứng ngắt cả người.
Richard nhìn theo bóng lưng cậu thật lâu, trong mắt là tình cảm không hề che giấu cùng đau đớn cùng cực. Nếu lúc đó Dĩ Mặc quay lại, có lẽ họ sẽ không bỏ lỡ nhau, cũng sẽ không vì yêu mà đau khổ từng ngày…
———-oOo———-
Trên bàn làm việc của Richard, lạnh lẽo nằm trên đó những tấm ảnh về gia đình Dĩ Mặc – cha mẹ, người thân thích… Nếu Richard dám cãi lời Eichen, thì họ sẽ bị ám sát ngay lập tức và lúc đó, cho dù anh có muốn cứu vãn thì Dĩ Mặc cũng sẽ không bao giờ có thể ở lại với anh, nên điều Richard có thể làm là rời xa cậu, chờ đợi cơ hội cho tương lai của họ.
———-oOo———-
Dĩ Mặc cứ ngỡ rằng trái tim cậu đã thôi đau đớn từ ngày hôm đó nhưng xem ra đó chưa phải là tất cả. Khi Leonard đến với tin tức Richard kết hôn, cậu mới biết, còn có những nỗi đau không phải cứ chết lặng là đủ.
Dĩ Mặc uống rượu, uống thật nhiều rượu nhưng chúng nó vào bụng cậu mà chẳng có mùi vị gì. Đã hơn ba giờ sáng, mà có lẽ là hơn thế… đồng hồ đang nhích từng chút một đến cái thời khác mà Richard kết hôn, tuyên thệ cùng người phụ nữ mà cha anh sắp đặt. Eichen đúng là một người đàn ông tàn nhẫn, ông ta chờ không kịp để Richard về Ý mới kết hôn, dùng cách trực tiếp nhất mà cũng hiệu quả nhất chôn vùi hi vọng của Dĩ Mặc, giáng cho cậu một đòn đau đến không gượng dậy nổi. Cho nên lúc này, Dĩ Mặc ở đây, trong căn phòng rộng thênh thang ở khách sạn mà họ sẽ tổ chức hôn lễ, gặm nhắm từng phút cuối của một tình yêu đã vỡ nát, sau đó sẽ rời đi. Lúc này trời lại đổ xuống một cơn mưa to, màn mưa trắng xóa như khóc than thay nỗi lòng cậu. Cốc rượu vẫn còn non nửa trong tay, phản chiếu khóe mắt mặn đắng của Dĩ Mặc trong đêm cô đơn này.
Nơi này một người tìm rượu, muốn say nhưng không thể say…
Nơi kia một người hút thuốc, muốn quên nhưng không quên được…
Dĩ Mặc nhìn cửa khách sạn lần nữa, giống như nhìn xuyên qua mọi thứ để nhìn người đàn ông kia, anh không còn thuộc về cậu nữa, mà có lẽ là chưa bao giờ là của cậu… Leonard buồn bả nhìn Dĩ Mặc với vali hành lý bên chân, nhịn không được hỏi:
-Phải đi thật à? Không muốn gặp hắn ta lần nữa sao?
-Gặp để làm gì? Tôi phải đi rồi! Tạm biệt, Leonard!
Dĩ Mặc vỗ vai Leonard, leo lên taxi…
-Nhớ giữ liên lạc! – Leonard nhắc nhở.
Dĩ Mặc chỉ giơ tay tỏ vẻ đã biết. Xe đi được một đoạn, Dĩ Mặc lôi chiếc điện thoại trong túi áo ra, nhìn một chút vẻ mặt hạnh phúc của mình cùng vẻ nhíu mày của Richard trên nền điện thoại… bọn họ đã từng hạnh phúc, anh cũng yêu cậu đúng không?
Dĩ Mặc mở cửa sổ, cơn gió nhẹ thoảng qua thổi bay mái tóc cậu. Bàn tay cậu dùng sức ném, chiếc điện thoại bay một đường hoàn mỹ rơi xuống lan can cầu, mất hút trong khoảng không, mang theo tình yêu mà cậu từng có…
Khi Richard có thể thoát thân được và tìm gặp Leonard, đã là ngày hôm sau.
-Dĩ Mặc không sao chứ? – Anh hỏi.
-Cậu ấy còn có thể thế nào? Không chết được! – Leonard lạnh nhạt đáp.
-Chẳng phải tôi nhờ cậu trông chừng cậu ấy sao?
-Người đi rồi thì tôi biết trông ai bây giờ? – Hắn đáp, vẻ mệt mỏi.
Richard lặng người:
-Đi rồi? Em ấy… đi đâu chứ?
-Richard, cậu bây giờ đã lập gia đình, cậu không nên nhớ đến Dĩ Mặc nữa! Cậu ấy đã đủ khổ sở cho nên mới chọn cách ra đi.
-Đúng vậy… – Richard thất hồn lạc phách đáp, trái tim co rút từng chập đau đớn. Anh đã tổn thương cậu, nhưng liệu cậu có thể tha thứ cho anh khi họ gặp lại hay không? Và bắt đầu một lần nữa?
Cả hai đều không biết, lần chia xa này tận ba năm sau họ mới có cơ hội gặp lại nhưng cũng trải qua rất nhiều sóng gió mới được bên nhau…