Đọc truyện Tâm Nhãn – Chương 94
Đường phố sau trận tuyết trở nên trắng toát và yên bình, Lương Thừa thức dậy trước, mở hé cửa sổ ra thông gió, chỉ cần chạm tay là với được tán cây rậm rạp bên ngoài, cành cây lắc lư rơi xuống một đống bông tuyết.
Kiều Uyển Lâm ngửi được hơi lạnh, cậu mở mắt ra, nhất thời quên mất đây không phải phòng ngủ ở nhà.
Đường cao tốc phải dọn dẹp suốt đêm, Lương Thừa kiểm tra thông tin thì biết đã đi được rồi. Anh xin nghỉ thêm một ngày ở bệnh viện, vòng về giường, Kiều Uyển Lâm giấu hết cả mặt trong chăn chỉ để lộ đôi mắt nhập nhèm lười biếng.
Lương Thừa vuốt ấn đường cậu, nói: “Buồn ngủ thế à, vậy ngủ thêm một lát nữa đi.”
Kiều Uyển Lâm nói: “Ngủ dậy mình ăn một bữa canh thịt dê nữa đi anh.”
“Anh lười xé bánh cho em lắm.” Lương Thừa kéo chăn xuống, dùng ngón trỏ nâng cằm Kiều Uyển Lâm lên, chợt khựng lại ba bốn giây, “Có lạnh không?”
Kiều Uyển Lâm trả lời: “Không lạnh, đắp chăn ấm lắm.”
Lương Thừa nhấc ngón tay lên, cọ lên bờ môi tím nhạt của Kiều Uyển Lâm, anh nuốt một ngụm nước bọt, liền quyết định: “Anh gọi đồ ăn sáng ở khách sạn rồi, em dậy đi, chúng ta ăn xong rồi xuất phát.”
Kiều Uyển Lâm hết nói nổi: “Vừa nãy anh nói cho em ngủ thêm mà…”
Lương Thừa không thèm để ý đến cậu, đứng dậy đóng cửa sổ, cầm quần áo đã sấy khô đến đầu giường, sau đó ra gian ngoài gọi đồ ăn sáng.
Kiều Uyển Lâm buồn bực bò dậy, thấy hơi đờ đẫn, cậu cúi đầu ngồi lặng một lúc. Mặc quần áo xong xuống giường, cuối cùng khoác áo lông cừu lên, mò ra được cái gì đó trong túi áo khoác nhét lại vào cặp.
Trước khi đi Lương Thừa giám sát cậu uống thuốc, sợ trên đường lạnh nên anh mua thêm một cái chăn lông mà khách sạn cung cấp.
Bởi vì tối qua cấm đường nên trạm thu phí ở ngã tư cao tốc đang xếp hàng rất dài, Lương Thừa cầm vô lăng, ngón trỏ liên tục gõ vào đó, nom có vẻ không được kiên nhẫn.
Kiều Uyển Lâm chuyên đi moi tin tức nên thường xuyên phải chờ đợi thời cơ, kiên nhẫn có thừa, cậu lấy điện thoại ra xem phim, cảm xúc khi thì phẫn nộ khi thì đau buồn, không chú ý tới ánh mắt Lương Thừa liên tục liếc về phía cậu.
Qua khỏi trạm thu phí thì đường thông thoáng hơn nhiều, Lương Thừa chuyên tâm lái xe, đi ngang trạm dừng chân cũng mặc kệ. Cơn nghiện thuốc lá lại phát tác, anh bèn lấy một điếu lên ngậm không.
Đầu óc nhạy bén của Kiều Uyển Lâm chậm mất mấy nhịp cuối cùng cũng phát giác ra, hỏi: “Anh sao thế, có phải bệnh viện có chuyện gì không?”
“Không có gì.” Lương Thừa nói, “Anh lo tuyết lại rơi, đi sớm sẽ tránh chậm trễ.”
Kiều Uyển Lâm tiếp tục xem phim, sau mấy lần thất thần thì cơn buồn ngủ ập tới, nửa sau bộ phim cậu chẳng biết tí gì.
Cậu từ từ thiếp đi, gục đầu được một lúc thấy hô hấp hơi khó khăn nên cậu tỉnh lại, thở gấp để lấy hơi.
Đến trạm dừng tiếp theo, Kiều Uyển Lâm xuống xe vào phòng vệ sinh, sau khi quay lại cậu ra ghế sau xe, đắp chăn nằm thẳng định ngủ một giấc.
Xuất phát lên đường, Lương Thừa nói: “Đừng ngủ nữa, sắp đến Bình Hải rồi.”
Đường trơn nên không thể đi nhanh như bình thường, Kiều Uyển Lâm nói: “Rõ ràng còn hai tiếng nữa mà.” Cậu gối đầu lên một bọc khăn giấy, “Hơ, sao còn mệt hơn cả đi lấy tin nữa thế này.”
Lương Thừa ngậm đầu thuốc lá đến biến dạng, anh nhổ ra vứt vào thùng rác, nói: “Kiều Uyển Lâm, anh chán quá, nói chuyện với anh đi.”
Kiều Uyển Lâm nghĩ một hồi: “Em thông minh hơn Khang Khang.”
Lương Thừa bật cười: “Ừm, lúc nào em cũng thông minh.”
Hàng cây đọng tuyết bên đường vút nhanh qua, xanh um và trắng toát xen kẽ nối tiếp nhau, trong khoang xe trở nên yên tĩnh, Lương Thừa bật đài lên, mở tiếng nhạc âm lượng nhỏ.
Kiều Uyển Lâm nhắm mắt lại, hai chân gập cong thỉnh thoảng nhúc nhích, tấm chăn tròng trành trượt xuống, cậu kéo lại đắp lên người.
Lương Thừa nói: “Anh Ứng gửi tin nhắn cho anh, hỏi tối nay có muốn đến nhà hàng không, anh ấy đem Lão Sơn Sâm về rồi, còn có một thùng lê đông lạnh nữa.”
“Khi nào rảnh chúng ta cũng đi trượt tuyết đi, nhưng mà em sợ lạnh, nhớ mặc áo lông mà Điền Vũ tặng. phải rồi, bao giờ cậu ta về Canada?”
“Lúc trước khi lên kế hoạch come out, hai mình đã hứa sẽ nói với Diêu Phất, thế mà cũng chẳng nói. Đợi chú Kiều bớt giận, mình mời nhà cô em một bữa đi, lần trước không có anh, lần này anh phải ra mắt mọi người chứ.”
Lương Thừa cứ nói liên tục không ngừng nghỉ, nhưng chẳng nhận được câu trả lời, hình như Kiều Uyển Lâm đã ngủ mất rồi, im lìm chẳng có chút tiếng động nào.
“Kiều Uyển Lâm, chúng ta sắp đến nơi rồi.”
Lương Thừa nhấn mạnh chân ga, đến được Bình Hải trước dự kiến nửa tiếng, vừa qua khỏi ngã tư, anh lặp lại lần nữa: “Đến rồi, đến nơi rồi.”
“Hmm.” Kiều Uyển Lâm hừ rất khẽ chẳng thể nghe thấy, tấm chăn trượt xuống hơn nửa, cậu rũ tay xuống định kéo lên, cuối cùng lại buông thõng giữa không trung.
Lương Thừa đánh vô lăng vượt qua một chiếc taxi, ngước mắt nhìn kính chiếu hậu, Kiều Uyển Lâm đang ngủ rất ngon, sắc môi bất bình thường, anh lại vượt qua một chiếc xe nữa, làm cho cả hàng xe phía sau la ó ầm ĩ.
Lái đến ngã tư khác, trong loa đang phát một ca khúc, Lương Thừa bực bội muốn tắt đi, nhưng giai điệu quen thuộc ngăn lại động tác của anh.
“Kiều Uyển Lâm?” Lương Thừa nói một mình, “Hồng trần cuồn cuộn này, không phải em biết hát sao.”
Kiều Uyển Lâm không nhúc nhích gì, mái tóc đã lâu chưa cắt phủ lên trán cậu, Lương Thừa nhìn cậu, hết lần này đến lần khác, rất muốn vén sang một bên cho cậu.
Chiếc việt dã không chạy về hoa viên Minh Hồ, cũng không phải chung cư, Lương Thừa chạm vào màn hình, bấm một dãy số.
Không lâu sau có người nghe máy: “Alo, bác sĩ Lương?”
Lương Thừa nói: “Tổ trưởng Vạn, giúp tôi một chuyện.”
Mấy phút sau, anh rẽ vào phố Ninh Duyên, tiếng động cơ gầm rú, sau khi lái vào cổng lớn bệnh viện Nhược Đàm thì không gặp trở ngại gì. Ngoài lối đi riêng ở cửa hông khu khám bệnh, đội ngũ y tá đã đứng đợi sẵn.
Lương Thừa giẫm phanh xe, xuống xe kéo cửa sau, bồng Kiều Uyển Lâm đặt lên băng ca.
Anh khom người xuống cúi đầu dán sát vào gò má hơi lạnh của Kiều Uyển Lâm, thấp giọng lặp lại lần nữa: “Cục cưng, chúng ta tới nơi rồi.”
Trong phòng bệnh một người, dịch thuốc đang chảy tí tách, mấy luồng hơi thở cố gắng kiềm chế vây xung quanh giường, sắc trời hoàng hôn ánh lên, mọi thứ trong phòng bệnh càng trở nên trắng bệch.
Kiều Uyển Lâm hôn mê rất lâu, thể trạng tạm thời đã ổn, nhưng hai mắt cứ khép chặt chẳng chịu mở ra.
Chắc là cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt sức, tất cả mọi chuyện mấy ngày nay tích tụ quay cuồng, dây thần kinh căng hết mức, chỉ có ở trong mộng mới có thể vứt bỏ sạch sẽ.
Lương Thừa không mặc áo blouse, giống như anh chỉ là một người nhà bệnh nhân thông thường, anh đứng ở đầu giường, giơ tay vén mái tóc của Kiều Uyển Lâm lên.
Hai hàng lông mi khẽ lay, đôi môi khô khốc bắt đầu hé mở, cuối cùng Kiều Uyển Lâm cũng tỉnh dậy, mùi hương xộc vào khoang mũi, vừa ngửi liền biết ngay đây là đâu.
Cậu đã được thay quần áo bệnh viện, mu bàn tay cắm kim, Lương Thừa túc trực bên giường, Kiều Văn Uyên và Hạ Tiệp cũng ở bên còn lại nhìn cậu bằng ánh mắt lo lắng.
“Uyển Lâm?” Kiều Văn Uyên gọi cậu, “Con thấy thế nào rồi?”
Đầu óc Kiều Uyển Lâm nặng trĩu, hơi mơ hồ: “Con nhớ mình ngủ quên trên xe, chẳng lẽ con bị hôn mê sao?”
Lương Thừa lấy khăn lông lau mặt cho cậu, nói: “Chỉ là em mệt mỏi quá độ, ngủ một giấc thật dài thôi.”
Kiều Uyển Lâm cũng thầm biết rồi: “Làm thủ tục nhập viện rồi sao, phải ở mấy ngày?”
Kiều Văn Uyên nói: “Hay là chuyển đến bệnh viện tuyến ba đi, ở đó con quen với mọi người rồi, ba chăm sóc con cũng tiện hơn.”
Toàn là những câu trả lời không trực tiếp, Kiều Uyển Lâm nhìn về phía Hạ Tiệp, nói: “Kết quả kiểm tra không được tốt phải không, dì ơi, dì nói con biết đi.”
Hạ Tiệp không phải người biết nói dối, bà cầm lấy tay cậu, trả lời: “Nghiêm trọng hơn mọi người nghĩ một chút thôi, nhưng chúng ta cứ điều trị đàng hoàng, làm phẫu thuật, không sao đâu.”
Kiều Uyển Lâm không truy hỏi thêm nữa, chỉ thẫn thờ nhìn không khí.
Lần trước nhận được thông báo của bệnh viện, Kiều Văn Uyên đang đi kiểm tra phòng bệnh, cố gắng trấn tĩnh kiểm tra cho xong, nhưng sau lưng thì ướt đẫm mồ hôi. Lần này ông đang phát biểu tổng kết ở hội nghị, vừa xuống sân khấu đọc được tin nhắn liền tháo cà vạt chạy thẳng tới đây.
Lương Thừa báo cho ông biết những thay đổi bệnh tình, biểu hiện bệnh, ông gật đầu một cách máy móc chứ chẳng suy nghĩ được gì, trong đầu óc một người hiến dâng cả đời cho sự nghiệp lần đầu lĩnh hội được sự mù mờ, chắc đây gọi là “bác sĩ không thể tự chữa bệnh cho mình”.
Không, Kiều Uyển Lâm còn quan trọng hơn cả mạng sống của ông.
Kiều Văn Uyên vực dậy tinh thần, nói: “Lương Thừa đã nói hết cho ba rồi, những chuyện trong quá khứ, còn có chuyện con đi gặp mẹ.”
Kiều Uyển Lâm hỏi: “Mẹ có biết con nhập viện không.”
“Ba đã gọi cho mẹ rồi.” Kiều Văn Uyên nói, “Bất luận mẹ con có biết hay không, ba cũng không quan tâm có phải con lấy chuyện này ra để thử lòng mẹ hay không, từ bây giờ trở đi con phải tiếp nhận điều trị đàng hoàng cho ba.”
Lương Thừa điềm tĩnh nói: “Chú Kiều, đừng trách em ấy.”
Đã lúc này rồi Kiều Văn Uyên nào nỡ trách mắng cậu, nhưng ông đang lo lắng, ông hiểu rõ tính cách tàn nhẫn của Lâm Thành Bích, không ngờ Kiều Uyển Lâm được di truyền tới mức trở thành “trò giỏi hơn thầy” luôn rồi.
Ông ra hành lang, Hạ Tiệp theo ra ngoài an ủi.
Lương Thừa ngồi xuống giường, kê cao gối đầu đút Kiều Uyển Lâm uống nước, tâm trạng anh cũng chẳng tốt mấy nên chọn giữ im lặng.
Kiều Uyển Lâm biết tỏng, bèn dỗ ngọt anh: “Em không chuyển sang bệnh viện tuyến ba đâu.”
Lương Thừa còn chẳng thèm ngước mắt lên, dùng giọng điệu như bình thường nói ra quyết định khó mà làm trái: “Anh cũng sẽ không để em đi đâu khác.”
“Đừng so đo với mẹ em nữa.” Lương Thừa không nhẫn nhịn được nữa, “Sáng mai sẽ mở cuộc họp thảo luận bệnh tình, em mà không phối hợp thì anh sẽ cưỡng chế em điều trị.”
Không hiểu sao Kiều Uyển Lâm muốn phì cười: “Anh hung dữ với ai đó.”
Lương Thừa không để cho Kiều Văn Uyên trách câu nào, tự mắng cậu: “Dữ với đứa vô liêm sỉ như em.”
Kiều Uyển Lâm mím môi, ánh mắt đáp tới cái cặp canvas treo trên giá. Cậu thật sự muốn biết lựa chọn của Lâm Thành Bích, cậu thân là một người con, muốn cho mẹ mình cơ hội chuộc tội, cũng xem như là viết một dấu chấm câu cho tất cả những tình cảm của mình.
Nhưng kết quả thử lòng lại không như ý muốn, vậy thì cậu phải công bố sự thật thôi.
Kiều Uyển Lâm chỉ vào cặp, nói: “Nếu như mẹ em không tới…”
Lương Thừa lấy xuống giúp cậu: “Em định làm gì?”
Kiều Uyển Lâm nói: “Bên trong có một cây bút ghi âm.”