Đọc truyện Tâm Nhãn – Chương 36: Anh thấp giọng hỏi: Kiều Uyển Lâm, cậu thích tôi thật à?”
Xung quanh liên tục có hàng xóm đi ngang qua, có người hóng hớt, có người chào hỏi, Lương Thừa đều xem như không thấy, anh nhìn chăm chú Kiều Uyển Lâm, siết cây kéo đến biến dạng.
Qua một lúc lâu, anh nghiến răng nói: “Ý cậu là gì?”
Kiều Uyển Lâm trả lời rất nhẹ nhàng: “Anh hiểu mà.”
Cái “hiểu” này cất trong lòng Lương Thừa không biết nên phát tiết thế nào. Lần đầu tiên anh có cảm giác bất lực với một người như vậy, vung nắm đấm nện lên cột điện, những đốt ngón tay rỉ máu, để cho đau đớn giữ bản thân tỉnh táo.
“Vậy được.” Lương Thừa nói đáp án, “Tôi nói cậu biết, không thể được.”
Kiều Uyển Lâm đáng thương cực kỳ, giống như người vừa nãy hùng hổ thẳng thắn ghen tị không phải là cậu, người cầm kéo bạo lực cũng không phải cậu, tại sao, cậu hỏi: “Tại sao?”
Lương Thừa nói: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười sáu.” Kiều Uyển Lâm nói theo bản năng, sau đó mới sợ hãi sửa lời, “Không phải, mười bảy.”
Lương Thừa nói rất dứt khoát: “Không cần biết cậu mười sáu hay mười bảy, ở trong mắt tôi, cậu vẫn chỉ là một thằng nhóc con chưa tới tuổi trưởng thành. Cậu nghe đây, tôi không có một chút hứng thú nào với cậu cả.”
Nói xong, Lương Thừa quay đầu đi ngay, sau lưng chỉ còn lại tiếng ồn ào bên đường, Kiều Uyển Lâm bị vứt bỏ ở chỗ cũ, không nghe thấy cũng không nhìn thấy một chút động tĩnh gì.
Sải bước đi được mười mấy mét, Lương Thừa giẫm lên một tờ giấy rơi dưới đất, rất sạch sẽ, anh khom eo nhặt lên, mở ra thì thấy là một bản ghi điện não đồ.
Họ tên người xét nghiệm, Kiều Uyển Lâm, mà ở mỗi đỉnh nhọn của dao động sóng đều viết tên của anh. (*)
(*) Một bạn fan đã tạo ra chiếc hình minh họa này, ở hình này là điện tâm đồ, trên siêu thoại của Bắc Nam ai cũng gọi là điện tâm đồ nhưng mà rõ ràng trong raw Bắc Nam viết là điện não đồ, ko hỉu nổi, mọi người cứ có chấp niệm với điện tâm đồ
Lương Thừa nhắm mắt một lúc rồi mở ra, xoay người lại, Kiều Uyển Lâm mím chặt môi đứng như trời trồng ở chỗ đó, mây đỏ trên đỉnh đầu rực rỡ như một ngọn lửa, từ từ phủ xuống, thiêu rụi thân hình của chàng thiếu niên.
Lương Thừa chạy tới, túm tay Kiều Uyển Lâm dắt về nhà, cầu thang tối tăm, ở góc rẽ anh liền buông tay ra.
Câm lặng rồi, bầu không khí đã rơi vào cục diện khó xử, mắt Kiều Uyển Lâm mở to chết lặng, giằng lấy bản ghi giấu sau lưng.
Khóa cửa vang lên, Vương Nhuế Chi vội vàng tiến vào huyền quan, bà nhớ trước khi đi đã hạ cửa cuốn xuống, ai đã kéo lên thế nhỉ?
Cả căn nhà vô cùng tĩnh mịch, bà lập tức đi vào trong tiệm kiểm tra, bị đống hổ lốn trên sàn dọa sợ, bà quay lại cầu thang ngẩng đầu lên, bị hai người đứng trong bóng tối dọa thót tim.
“Uyển Lâm?” Vương Nhuế Chi hỏi, “Con về khi nào đấy, con mở cửa à?”
Lương Thừa nghiêng người che bàn tay bị thương, nói: “Là con mở.”
Vương Nhuế Chi ngờ vực: “Những ghim cài áo kia là chuyện gì thế?”
Lương Thừa nói: “Con tò mò, không cẩn thận làm rơi.”
Khung cảnh này thật quá kỳ lạ, đáng tiếc tối om không thấy rõ, Vương Nhuế Chi hỏi: “Uyển Lâm, sao con không nói gì hết?”
Khóe miệng Kiều Uyển Lâm cứng đờ, chỉ sợ thả lỏng một chút thôi là sẽ rơi xuống cằm luôn, cậu lẳng lặng đi lên lầu.
“Thằng nhóc này…” Vương Nhuế Chi đã có kinh nghiệm, “Tiểu Lương, hai đứa lại cãi nhau hả?”
Lương Thừa không nói dối, chỉ nói, tại con. Anh lên lầu đi đến trước cửa phòng Kiều Uyển Lâm, cách một cánh cửa, anh không nhìn thấy thái độ của Kiều Uyển Lâm bên trong.
Đang ngồi, đang nằm sấp, hay là rúc trong chăn?
Tốt xấu gì cũng là đàn ông con trai, không đến mức khóc chứ phải không, Lương Thừa thầm nghiền ngẫm, chuyện hôm nay nên trách ai đây, một là Ứng Tiểu Quỳnh không giữ mồm mép, hai là Trịnh Yến Đông.
Đùn đẩy trách nhiệm một hồi, rốt cuộc anh mới là tên đầu sỏ.
Có lẽ là anh chuyện bé xé ra to, Kiều Uyển Lâm chẳng qua là đến tuổi dậy thì đùa nghịch một chút thôi, có thể đến cả tính hướng cũng không rõ, dưới sự kích thích của hormone nên dở hơi một chút thôi. Nhất định là như vậy.
Lương Thừa không chê bẩn mà cọ mu bàn tay lên quần, im lặng cười, cho dù Kiều Uyển Lâm thật sự thích con trai thì Đức Tâm có bao nhiêu bạn cùng lứa gia cảnh tốt, tính cách tốt, sao có thể rung động với loại người như anh được chứ.
Xem việc ở chung thành ôn tồn chăm sóc, xem những quở trách thành trêu ghẹo, thật ra chỉ là tình đầu chớm nở ám muội thôi, không cần phải rung động chân tình.
Bóng đêm không hòa tan nổi hơi nóng ban ngày, Lương Thừa nhìn cửa nói: “Điều khiển điều hòa ở trong ngăn kéo tủ đầu giường, nếu dùng thì tự đi lấy.”
Tiếng xe mô tô gầm rú chạy đi xa, Kiều Uyển Lâm bị Lương Thừa từ chối rất tàn nhẫn, còn bị đặt để một cách lạnh lùng, giống như một người bệnh tâm thần gặp được một bác sĩ cao siêu, dù có bị sắp xếp thế nào cũng cam lòng từ bỏ phản kháng.
Cả một buổi chiều, khi cậu lau từng hạt châu trên ghim cài là cậu đang chuẩn bị tâm lý, nếu như cậu nói ra, Lương Thừa mắng nhiếc cũng được, ghét bỏ cũng được, dù có cho cậu một đấm cũng không hề gì.
Dù cú đấm đó không rơi vào người cậu, nhưng tất cả kiến thiết tâm lý trong cậu đều sụp đổ hết. Tay chân cậu không biết đặt ở đâu, vẫn đau lòng như cũ, hối hận không biết có phải mình đã quá kích động rồi hay không, nếu như cậu bộc bạch một cách tử tế thì có phải đáp án của Lương Thừa sẽ khác đi không?
Từ đầu đến cuối, Lương Thừa vẫn không hề phủ nhận mình thích con trai. Nói cậu là thằng nhóc con, hơn cậu bốn tuổi ghê gớm thế à?
Kiều Uyển Lâm không cam lòng, không bỏ cuộc, sự động lòng như là một tấm lưới nâng đỡ cậu, không cần e ngại bị rơi xuống.
Cậu ngồi xếp bằng trên giường như lão tăng ngồi thiền, suy nghĩ rối bòng bong, mãi cho đến khi não mệt mỏi nhũn như hồ dán. Tất cả những mong mỏi đều là hão huyền, thứ duy nhất cậu chắc chắn là cậu giữ lại cho mình một con đường sống nhưng Lương Thừa lại cự tuyệt cậu chắc như đinh đóng cột.
Điện thoại vang lên, Điền Vũ gọi tới hỏi: “Uyển thần, ngày mai rảnh không?”
Kiều Uyển Lâm từ từ hoàn hồn: “Chuyện gì?”
Điền Vũ bảo giọng cậu khàn, sợ cậu bị cảm, nói: “Nhật ký hoạt động học kỳ này mày viết giúp tao xuất sắc quá, ngày mai có một bộ phim khoa học viễn tưởng khởi chiếu, tao mời mày đi xem.”
Kiều Uyển Lâm nói: “Không có tâm trạng, tao thất tình rồi.”
“Mày mới viễn tưởng đó, yêu chưa mà thất tình? Ngày mai kể tao nghe, tao cứu vớt lại cho mày một chút.”
Kiều Uyển Lâm cúp máy mở ảnh đại diện của Lương Thừa ra, cuối cùng không nhắn gì hết mà tắt điện thoại.
Chợ đêm người đông như mắc cửi, Lương Thừa định tới đập cho Ứng Tiểu Quỳnh một trận, lại thấy cũng phí công, trước nửa đêm thì hóng gió bờ hồ, sau nửa đêm thì nằm trong xe van chợp mắt một giấc.
Xe mô tô hết xăng rồi, sáng sớm anh lái Kim Bôi về, dừng ở ven đường trước cửa tiệm Ngô Ký, bánh hàu mới ra lò, không biết cái người thích ăn kia đã thức dậy chưa.
Ngủ một giấc chắc ngoan rồi chứ, Lương Thừa ngả người tựa lưng ghế, hai mắt khép hờ, anh phát hiện vẻ ngoan hiền và ngây thơ của Kiều Uyển Lâm chỉ là vẻ bề ngoài, chứ bên trong thì ương ngạnh như lưỡi kéo thép, có rất nhiều chuyện phiền lòng anh còn có thể không chau mày, nhưng hôm qua thì thật sự đã kinh hoàng rồi.
Lương Thừa ngồi trên ghế lái sắp xếp lại suy nghĩ, đuôi mắt hẹp dài liếc tới đầu ngõ, Kiều Uyển Lâm chầm chậm xuất hiện, dừng ở dưới cột điện sờ lên vị trí anh đã đấm lên.
“Đứa ngốc này.” Anh bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng.
Kiều Uyển Lâm cúi đầu buồn bã đi đến bên đường, gọi một chiếc taxi rồi đi.
Không đeo cặp, vậy là không chuyển về nhà phải không? Lương Thừa đỗ xe xong quay về tiệm sườn xám, Đặng Lệ Quân đang hát, Vương Nhuế Chi đang chọn ra mấy ghim cài bị hỏng.
Anh nói: “Hư bao nhiêu con đền.”
Vương Nhuế Chi cười: “Uyển Lâm nói với bà rồi, là nó đánh đổ, con đừng bao che cho nó.”
“Nhưng cũng là vì ——” Lương Thừa nói được một nửa, “Em ấy còn nói gì nữa không?”
Hôm qua Vương Nhuế Chi cũng nhìn ra được sơ hở, bà nói: “Người trẻ tuổi tranh cãi cũng là chuyện bình thường, hết giận cũng mau. Nhìn đi, Uyển Lâm nó ra ngoài xem phim với bạn rồi đó.”
Lương Thừa cũng hơi yên tâm, lúc này Vương Nhuế Chi cầm điện thoại hỏi cậu, WeChat nhận được ảnh làm sao để lưu vào bộ sưu tập. Anh đi đến bên bàn nhìn xuống, ghi chú trên màn hình là “Con gái”, Vương Nhuế Chi mở ra tấm ảnh vừa mới nhận được.
Một tấm ảnh đời thường đơn giản, mặt mộc, tóc ngắn, Lương Thừa nhìn gương mặt người phụ nữ kia, có hơi giật mình.
Vương Nhuế Chi nừa vui nửa buồn, Lâm Thành Bích được thăng chức rồi, nhưng phải thuyên chuyển ra thành phố lân cận, sau này e là sẽ càng ít về nhà. Trước khi đi các đồng nghiệp tổ chức tiệc chia tay, muốn bảo bà làm một bộ sườn xám, gửi ảnh cho bà để tham khảo kiểu tóc và vóc dáng thời gian gần đây.
Bà nói: “Đây là con gái bà, mẹ của Uyển Lâm.”
Lương Thừa chỉ cho Vương Nhuế Chi cách lưu ảnh, sau đó mới chậm rãi hỏi: “Con gái bà là phóng viên à?”
Vương Nhuế Chi nói: “Phải đó, Uyển Lâm nói cho con đúng không.”
Lương Thừa vào phòng tắm trên lầu hai, cúi người hất mấy vốc nước lạnh, bàn tay lau gương, một vệt nước loang lổ bóp méo khuôn mặt anh. Phải rồi, Kiều Uyển Lâm quyết chí làm phóng viên, đeo cặp “Ban biên tập tin tức”, từng nói mẹ họ Lâm.
Vậy mà lại là Lâm Thành Bích.
Anh rút khăn mặt xuống ấp lên mặt, tầm mắt sập tối, một vài hình ảnh xa xăm hung ác đuổi theo, khiến anh không thể quên, cũng không thể trốn.
“Tôi là phóng viên của đài truyền hình, Lâm Thành Bích.”
“Hy vọng cậu có thể nhận phỏng vấn, tôi sẽ còn đến nữa.”
“Khi chuyện xảy ra, có giây phút nào cậu từng nghĩ đến hậu quả không?”
…
Hết phim, đèn bật sáng, khán giả thảo luận nhiệt liệt tình tiết trong phim, Kiều Uyển Lâm cầm hộp bỏng ngô hầu như không ăn miếng nào, hoàn toàn không nhớ đã xem được những gì.
Cậu theo Điền Vũ đi dạo trung tâm mua sắm, đến khu đồ thể thao ngắm đồng phục bóng rổ, Điền Vũ mặc thử, cậu ngồi trên sô pha đợi, máy móc khen bộ nào cũng đẹp.
Mí mắt cậu thỉnh thoảng giần giật, chắc là do không ngủ ngon, uống một ly Americano cũng không có hiệu quả.
Điền Vũ nhịn không được mà hỏi cậu, bộ dạng này chẳng lẽ là thất tình thật à? Cậu cười đùa cho qua, nhưng không biết mình cười trông miễn cưỡng thế nào.
Kiều Uyển Lâm phân tâm giết thời gian mấy tiếng đồng hồ, trời u ám như sắp có mưa, cậu gọi xe về nhà, khi sắp đến phố Trường Lâm thì bảo tài xế chạy thêm một vòng.
Cậu sợ Lương Thừa về nhà, cũng sợ Lương Thừa không về.
Sợ Lương Thừa không để ý đến cậu, cũng sợ anh vẫn tỏ ra như chẳng có chuyện gì.
Sợ Lương Thừa lại lần nữa từ chối quyết tuyệt, càng sợ anh sẽ uyển chuyển nói cậu chỉ là chủ nhà, là em trai, là học sinh của anh.
Kiều Uyển Lâm thấy hối hận rồi, khó khăn lắm mới có thể thân thiết với anh, nhưng lại không dằn lòng được mà tự tay đông cứng mối quan hệ này. Nhưng lại ôm hy vọng Lương Thừa sẽ có một giây dao động mà thôi.
Xuống xe ở đầu ngõ, hôm nay có hàng xóm chuyển nhà, đổ đống rác thải và đồ gia dụng cũ nát, Kiều Uyển Lâm nhìn thấy Tiểu Nhạc ngồi xổm bên cạnh thùng rác lục một cái hộp.
Cậu lên tiếng ngăn cản: “Tiểu Nhạc, không thấy bẩn à, mau dừng lại.”
Tiểu Nhạc nhặt ra một mô hình xe cứu hỏa, mừng rỡ nói: “Anh xem nè! Còn chơi được đó!”
Kiều Uyển Lâm nói: “Là rác vứt đi mà.”
“Đối với bọn họ thì là rác, nhưng với em thì không phải vậy nha, em thích lắm đó.” Tiểu Nhạc có cách lý giải của riêng mình, ôm xe cứu hỏa chạy về nhà.
Kiều Uyển Lâm khó mà phản bác được, ngẩn người nhìn đống đồng nát, có một con búp bê nằm lẻ loi trên nắp thùng rác, quần áo bám đầy bụi bẩn, đôi mắt xanh lam chăm chăm nhìn cậu.
Kiều Uyển Lâm quay về nhà từ cửa ngách, trên móc treo có chìa khóa của Lương Thừa, cậu nhẹ tay nhẹ chân lên lầu, yên tĩnh quá, cửa phòng ngủ chưa đóng, cậu đứng bên tường lén dòm vào trong.
Trong phòng không có ai, mà ngăn kéo bàn vẫn luôn khóa chặt lại được kéo ra.
Kiều Uyển Lâm nghi hoặc xoay người, cửa phòng cậu khép hờ, vươn tay đẩy ra, vậy mà lại thấy Lương Thừa đang ngồi yên tĩnh bên giường.
Lương Thừa ngửi thấy mùi chua nồng, ngước mắt lên nhìn thấy Kiều Uyển Lâm đang xách một con búp bê cũ rích, một lớn một nhỏ ánh mắt óng ánh sợ sệt.
Anh hỏi: “Đâu ra đấy?”
“Em nhặt ở thùng rác.” Kiều Uyển Lâm trả lời.
Lương Thừa điềm tĩnh nói: “Bẩn rồi, vứt đi đi.”
“Em sẽ giặt sạch sẽ.” Kiều Uyển Lâm đặt con búp bê trên đầu giường, lau tay, “Sau này nó sẽ là của em.”
Lương Thừa nói: “Cậu có biết nó có bao nhiêu là vi khuẩn không?”
Kiều Uyển Lâm nói: “Em chỉ biết, nó cũng là một thằng nhóc con không được ai thích.”
Mặt mày căng chặt của Lương Thừa đột nhiên thả lỏng, anh nhếch khóe môi, cười một cách uể oải, xem ra hôm qua anh nói vẫn chưa được rõ ràng.
Kiều Uyển Lâm ngồi xổm trước đầu gối anh, thái độ cực kỳ ngoan hiền, khiến người ta thương, nhưng lời nói vẫn bướng bỉnh như trước: “Anh chê em nhỏ, em sẽ trưởng thành mà, anh không có hứng thú với em, em cũng sẽ không gượng ép. Nhưng anh không thể khống chế được cảm xúc của em đâu.”
Chưa làm rõ tình hình đã biểu lộ tâm ý, nếu thành công thì gọi là dũng cảm vì yêu, thất bại thì chỉ có thể xem là tự mình đa tình, Kiều Uyển Lâm hiểu rõ, cũng bằng lòng chấp nhận.
Từ bây giờ Lương Thừa chán ghét cậu, hay là không để ý đến cậu, là tự do của anh, cậu u mê không tỉnh ngộ hay là buông tay từ bỏ, cũng là tự do của cậu.
Kiều Uyển Lâm nói: “Em sẽ không quấy rầy anh, sẽ không nói mấy lời khiến anh khó chịu nữa, chúng ta vẫn giống như lúc trước, mỗi ngày được nhìn thấy anh là em thỏa mãn rồi.”
Lương Thừa nâng cằm Kiều Uyển Lâm lên, gương mặt non nớt ba năm trước, gương mặt sau khi gặp lại ngày ngày vui buồn hờn giận lúc lắc trước mặt anh, bây giờ hiện lên chữ “si” vô cùng kiên định.
Anh thấp giọng hỏi: “Kiều Uyển Lâm, cậu thật sự thích tôi à?”
Kiều Uyển Lâm khẽ hớn hở, gật đầu trên lòng bàn tay anh.
Lương Thừa nói: “Cậu có biết tôi là người như thế nào không?”
Kiều Uyển Lâm mổ xẻ hết tấm lòng: “Em không biết anh đã từng trải qua chuyện gì, anh bỏ học, một mình phiêu bạt… không cần biết đã xảy ra chuyện gì, em cũng không quan tâm.”
“Vậy sao, tôi dẫn cậu tới một nơi.”
Lương Thừa kéo Kiều Uyển Lâm dậy, cầm lấy con búp bê, băn khoăn đi ra ngoài, ánh mắt thơ thẩn bị mây đen che lấp, bầu trời đã bắt đầu tối.
“Anh ơi, mình đi đâu thế?” Kiều Uyển Lâm bị nhét vào ghế phụ lái của chiếc Kim Bôi, bất an hỏi.
Lương Thừa không đáp, khởi động xe quay đầu về hướng tây, đổ đầy xăng rồi lái thật nhanh, không lâu sau, tiếng sấm rền vang, tia chớp xé toạc bầu trời.
Mưa rơi lộp độp thấm ướt cửa kính, Kiều Uyển Lâm nhìn chằm chằm cơn mưa, quét mắt từ trái qua phải, trong cơn mưa giàn giụa cảm thấy mỏi mệt không cách nào chịu nổi.
Cậu không nhìn rõ biển báo trên đường, không biết Lương Thừa định đưa cậu đi đâu, chỉ đi thẳng về phía tây, cuốn theo màn đêm đang vội vã buông xuống.
Người trên đường ngày càng ít, xe cũng dần biến mất, chiếc Kim Bôi lao nhanh trên quốc lộ thênh thang, mưa rơi khi nhanh khi chậm, trùng hợp với nhịp tim nơm nớp lo sợ của Kiều Uyển Lâm.
Lương Thừa nắm chặt vô lăng không nói lời nào, từ ấn đường tới cằm như một con dốc đứng, giống như ánh sáng, cũng có thể là xương cốt, khiến người ta không dám nhìn kĩ.
Bọn họ đi qua nội thành Bình Hải rộng lớn, đến ngoại ô, đêm đen mù mịt không nhìn thấy những tòa nhà cao tầng và nhà dân, đèn đường hai bên rọi lên con đường tịch mịch vô biên.
Kiều Uyển Lâm ngày càng bất an, giày vò trôi qua gần ba tiếng đi xe, bốn phía trống trải, một tòa kiến trúc to lớn ngay ngắn xuất hiện trước tầm mắt.
Lương Thừa cuối cùng cũng đạp phanh, mưa cũng tạnh rồi.
Kiều Uyển Lâm từng hỏi anh từ đâu đến, anh đáp là phía tây thành phố, bây giờ đã đến rồi.
Nước trên cửa chắn gió chảy xuống từng dòng, Kiều Uyển Lâm nhìn về phía cổng lớn đóng chặt cách đó không xa, uy nghiêm, nặng nề, cậu mở to hai mắt, bị hàng chữ bên cổng đóng đinh vào ghế ngồi, không thể nào cựa quậy được.
—— Trại giam số Hai miền Tây
Lương Thừa cũng nhìn sang, cuộc sống yên ổn đối với hắn mà nói quả nhiên là quá xa xỉ, những ngày qua giống như cảnh mộng ảo, anh không để ai truy cứu, nếu không thì sẽ bị phơi bày bất cứ lúc nào.
Vậy không bằng anh tự tay xé ra một lỗ hổng, ít ra còn có thể giữ lại sự phóng khoáng vô tư.
Ánh mắt anh phủ một lớp băng tuyết sắc bén, ẩn chứa lòng tự tôn cao ngạo dù trải qua nhiều lần vùi dập, trong lòng hay ngoài mặt, nội tâm hay thể xác, anh bày hết ở đây cho Kiều Uyển Lâm xem.
Lương Thừa lặp lại lần nữa: “Vẫn không để ý sao?”
Kiều Uyển Lâm ngẩn ra.
Lương Thừa nói tiếp: “Dù cho… tôi đã từng giết người.”