Đọc truyện Tâm Nhãn – Chương 19: Kiều Uyển Lâm kinh ngạc nói: Hôm đó… không phải anh là xã hội đen sao?”
Lương Thừa chưa bao giờ thấy mỏi mệt như lúc này, tắt đèn đầu giường, cứ như thế nằm xuống ngủ luôn.
Nửa đêm lại có một trận mưa, mây đen giống như một cuộn kẹo chỉ khổng lồ xoắn bện vào nhau, dính chặt trên bầu trời, gió thổi cũng không tan, vì thế hôm sau trời sáng muộn hơn bình thường.
Lương Thừa bỏ bớt bước tưới cây, tắm rửa xong, anh vứt luôn khăn mặt và bàn chải, drap giường và bao gối cũng cuộn lại nhét vào thùng rác.
Anh thu dọn quần áo và sách báo, chỉ mất mười phút đã gói gọn balo. Thật ra anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý rời khỏi một nơi bất cứ lúc nào rồi.
Nhưng mà thỉnh thoảng cũng sẽ nảy sinh một chút lưu luyến thầm lặng.
Lương Thừa dùng chìa khóa mở ngăn kéo bàn học, lấy ra mấy cái giấy tờ, nhét vào một ngăn trong balo. Anh đóng cửa xuống lầu, cửa phòng đối diện vẫn đóng kín.
Ở huyền quan, Vương Nhuế Chi cầm một phong thư không hề mỏng, đợi Lương Thừa xuống sẽ đưa.
Trong phong thư là tiền thuê hai tháng và tiền cọc, Lương Thừa rút ra tiền cọc, để phần tiền còn lại trên tủ giày.
Vương Nhuế Chi nói: “Tiểu Lương, con cầm lấy đi. Bà đã hứa cho con thuê nửa năm, bây giờ xem như là bà làm trái hợp đồng, con lại thường xuyên giúp đỡ bà, tiền thuê hai tháng này bà trả lại cho con.”
Lương Thừa thay giày, nói: “Không cần đâu.”
Vương Nhuế Chi nói: “Đột nhiên bảo con chuyển đi, về tình về lý đều không đúng, tìm chỗ mới cần có thời gian, con cầm số tiền này ở khách sạn đi.”
Lương Thừa lấy mũ bảo hiểm từ trên móc xuống, hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
Vương Nhuế Chi hiểu có nói nữa cũng vô dụng, Lương Thừa vốn không phải là một người “nghe lời”. Hơn nữa đã bảo người ta chuyển đi rồi, nói nhiều cũng chỉ khiến bản thân trông giả tạo.
Bà nói: “Tiểu Lương, con có dự định gì chưa?”
Lương Thừa đáp qua loa cho có lệ: “Về nhà.”
Vương Nhuế Chi hy vọng đó là thật, nói: “Đến nhà thì báo bình an cho bà biết nhé.”
Thảm lót trước cửa mà Kiều Uyển Lâm bôi xi đánh giày đã bị vứt đi rồi, mặt đất trống trơn không bằng phẳng, mỗi khi trời mưa đều tích một vũng nước đọng.
Sau khi Lương Thừa đi, Vương Nhuế Chi đứng lặng trước cửa. Chồng già qua đời, con cái cũng không thường tới thăm, bà thấy nhà vắng vẻ nên mới cho thuê một căn phòng, tiền thuê rất rẻ, bà chỉ muốn trong nhà có thêm chút âm thanh mà thôi.
Hai tháng trước, bà định bán một cái máy may cũ. Người mua ve chai là một cặp vợ chồng, người vợ ở bên ngoài bàn giá cả với bà, người chồng thì vào kho lấy máy may ra.
Lương Thừa lái lô tô tiến vào ngõ, đứng một bên hóng chuyện, đợi bàn bạc giá cả xong, anh lạnh lùng nói: “Con thêm hai mươi tệ nữa, bán cho con đi.”
Vương Nhuế Chi nói: “Nhóc con đừng gây rối, con lấy máy may này làm gì.”
“Con biết sửa, sửa xong bán đi có thể kiếm thêm.” Lương Thừa nhìn người đàn ông thu mua ve chai kia, “Với lại, lời thêm một cuộn tơ tằm thật, không thiệt đâu.”
Sắc mặt người đàn ông gượng gạo, Lương Thừa hướng tầm mắt xuống, nói: “Người không cần làm việc mới mặc tơ tằm thật, anh trai, anh như vậy, bàn tay thô ráp kia vừa chạm vào là hư tơ tằm của người ta rồi.”
Dưới vạt áo người đàn ông rũ xuống một đoạn tơ tằm cực mảnh, trong áo khoác giấu một cuộn vải mà gã “tiện tay” cầm từ trong kho. Vương Nhuế Chi đuổi cặp vợ chồng kia đi, cảm ơn Lương Thừa: “Chàng trai trẻ, may mà nhờ có con giúp đỡ.”
Lương Thừa nói: “Con không phải tới để giúp đỡ.”
Vương Nhuế Chi hỏi: “Vậy con tới…?”
Lương Thừa nhìn ngắm ngôi nhà trước mặt, móc ra tờ bướm cho thuê phòng anh gỡ từ trên cột điện xuống, nói: “Căn phòng hướng nắng kia, con thuê.”
Ánh nắng chói lọi từ ngoài cửa sổ rọi vào phòng, Kiều Uyển Lâm dựa vào đầu giường ngẩn ngơ. Cậu dậy từ sớm rồi, nghe thấy tiếng Lương Thừa đi lại hai đầu hành lang, tiếng khóa cửa, tiếng bước chân dần dần biến mất dưới cầu thang.
Mấy phút sau, bên ngoài nhà có tiếng động cơ gầm rú, Lương Thừa lái mô tô rời khỏi ngõ Vãn Bình.
Kiều Uyển Lâm không hề vui vẻ chút nào, tảng đá lớn trong lòng đã hạ xuống rồi nhưng cậu vẫn không thấy nhẹ nhõm như trong tưởng tượng, mà thấy rất bức bối.
Cậu mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, lấy cái hộp nhung màu xám lẫn trong đống thuốc, ngón tay mân mê những sợi nhung mềm mịn, hai tay cầm nó lại ngẩn ngơ thêm một lúc nữa.
Cậu làm như vậy có đúng không?
Kiều Uyển Lâm mở hộp, hỏi món đồ bên trong, nhưng không nhận được đáp án.
Phòng tắm và phòng ngủ được dọn dẹp sạch sẽ, đồ của Lương Thừa thứ thì vứt đi, thứ thì đem theo, không để lại một sợi lông cọng tóc nào. Kiều Uyển Lâm nhìn xung quanh, hoài nghi nơi đây từng có người ở hay chưa, tất cả có phải là ảo giác của cậu hay không?
Cậu ra ban công phóng mắt nhìn ra đầu ngõ, Lương Thừa đã đi rồi, một điểm ảnh cũng không tìm thấy nữa.
Trên giá phơi treo chiếc áo thun cậu cho Lương Thừa dùng để băng bó, treo mấy ngày rồi, Lương Thừa đã ngâm nước, giặt đi giặt lại mấy lần, cũng đã tẩy trắng mấy lần, nhưng dấu vết vẫn còn lưu lại.
Kiều Uyển Lâm nghĩ, đúng là khác người mà, vết tích duy nhất anh ta để lại vậy mà là một mảng ố máu.
Cậu lại tới lớp trễ, bỏ hẳn cả tiết đầu tiên.
Buổi trưa, Kiều Uyển Lâm không đến căn tin, xé mấy tờ giấy nháp chuyên dụng của trung học Đức Tâm, ở lại trong lớp làm kiểm tra.
Diêu Phất xách một phần cơm hợp tới, nói: “Em sao thế, không đói à?”
Quả thật hôm nay Kiều Uyển Lâm không có tâm trạng ăn uống gì, cậu nói: “Không muốn ăn, chị ăn đi.”
Diêu Phất kêu la khác thường, hỏi: “Có phải em khó chịu trong người không?”
“Không có.” Kiều Uyển Lâm nói, “Em cũng không phải ngày nào ăn gì cũng ngon.”
Bề ngoài Diêu Phất trông cẩu thả, nhưng tâm tư rất tinh tế, cô nhận ra: “Em trai, em có tâm sự à?”
Kiều Uyển Lâm dừng bút, lúc này mới phát hiện mình viết một câu sai ngữ pháp, nói: “Không có gì, hôm nay Lương Thừa đã chuyển đi rồi.”
Diêu Phất nói: “Nhanh thế à?”
“Ừm.” Kiều Uyển Lâm nói, “Em ép anh ta chuyển đi.”
Diêu Phất tiếc nuối năm phút, nói: “Hầy, tuy rằng trai đẹp đã đi rồi, nhưng em có thể ở phòng lớn rồi, đáng lẽ phải vui mừng chứ.”
Kiều Uyển Lâm gật đầu, nhưng cậu không vui nổi.
“Thôi kệ đi, đừng nghĩ nữa.” Diêu Phất cười nói, “Xem thông báo trên web trường chưa, tuần sau lớp quốc tế số Một và số Hai đi tỉnh khác tham gia lễ hội văn hóa đó, thời gian năm ngày.”
Học sinh quốc tế của trung học Đức Tâm không có kỳ nghỉ đông và hè, kỳ nghỉ chính quy được sắp xếp đủ các loại huấn luyện, giao lưu với trường đại học và tọa đàm kiến thức, cho nên mỗi một học kỳ học sinh được một lần tham gia hoạt động thực tiễn ngoài khuôn viên trường, có thể so sánh như là chuyến tham quan tập thể, rất đáng mong đợi.
Kiều Uyển Lâm thân là lớp trưởng có một đống việc linh tinh cần bận tâm, lúc trước cậu chê phiền phức, nhưng bây giờ lại mong mình bận rộn một chút để quên đi những phiền phức khác.
Nói tới đây, con người đúng là xui xẻo thật, luôn có những chuyện phiền toái đeo bám mãi không hết. May mắn thay, cuộc sống vẫn có khả năng tự chữa lành rất mạnh mẽ, luôn có thể khôi phục trạng thái gió yên sóng lặng.
Một tuần trôi qua, ngày nghỉ việc làm ăn rất thịnh vượng, quán nhậu bên công viên Cát Tường buổi chiều bày bàn sớm. Bàn ghế màu trắng trải khắp một khoảng sân, sáng chói lóa dưới ánh mặt trời.
Ứng Tiểu Quỳnh cầm một cái móc sắt và dao bầu, giơ tay chặt xuống, bổ một quả dừa lớn còn tươi rói.
Mỗi lần trước khi mở quán hắn đều phải uống chút gì đó, quán nhậu không cần đi nhẹ nói khẽ cười duyên như nhà hàng Tây, đón khách, hô món, mắng chửi mấy tên say xỉn, tất cả đều nhờ vào cổ họng.
Hắn vừa mới cắm ống hút vào, Lương Thừa đã lái mô tô đến, lao lên vỉa hè, phanh gấp trước hắn một centimet mới không tông hắn bay ra ngoài.
“Fuck!” Ứng Tiểu Quỳnh chửi đổng, “Anh còn tưởng là tới báo thù!”
Lương Thừa đang nóng nực, cướp lấy trái dừa hút một hơi, rồi ôm nó ngồi xuống, nói: “Dừa em uống rồi, xe trả cho anh.”
Ứng Tiểu Quỳnh nói: “Bố lái Kim Bôi mà, cần gì cái mô tô rởm của mày?”
Lương Thừa không ngờ lái Kim Bôi cũng có thể khoe khoang, anh thấy hơi lo lắng cho sự phát triển kinh tế của thành phố Bình Hải. Anh ngồi sụp xuống ghế tản bớt khí nóng, nói: “Vậy anh bán giúp em đi.”
“Là ý gì?” Ứng Tiểu Quỳnh ngồi một bên, “Mày không cần xe này nữa à?”
Lương Thừa nói: “Ừ, em phải đi rồi.”
Ứng Tiểu Quỳnh trừng trừng nhìn anh: “Mấy ngày nay mày toàn ở khách sạn, anh cảm thấy đây không phải kế lâu dài, còn định tìm cho mày chỗ mới, kết quả mày lại định đi á?”
Lương Thừa cắn ống hút, nói: “Nói thừa, Trình Lập Nghiệp đã theo dõi em rồi đây này.”
Ứng Tiểu Quỳnh nói: “Nếu là Trình Hoài Minh theo dõi thì tốt rồi, anh mày sẽ dùng mỹ nam kế giúp mày mê hoặc ổng.”
Lương Thừa phì cười: “Lần trước ở kho hàng anh liếc mắt đưa tình bao nhiêu lần, ổng có phản ứng gì không, bộ dạng đó của anh không phải gu của ổng.”
“Ổng càng thẳng băng anh càng muốn làm cho ổng ớn.” Ứng Tiểu Quỳnh hừ một tiếng, “Đừng nói bọn cớm, mày sao, đi thật à, mày định đi đâu?”
Lương Thừa ung dung nói: “Đâu cũng được.”
Anh mua đại một tấm vé tàu, đối với người không có nhà mà nói, đất nước rộng lớn, lãnh thổ bao la, đi đến đâu cũng chẳng có gì khác biệt.
Trong bếp bắt đầu xào sơ các nguyên vật liệu, mùi thơm và khói lửa hòa quyện vào nhau, phả ra bên ngoài, Lương Thừa chỉ cảm thấy khô miệng, nhanh chóng uống hết nước dừa, vứt chìa khóa lên bàn.
Ứng Tiểu Quỳnh cất đi, nói: “Mô tô second-hand ai mà mua, cứ để ở đây trước đi.”
“Bán ve chai cũng được.” Lương Thừa không có chút gì là luyến tiếc, giống y như vứt khăn mặt, bàn chải, drap giường và vỏ gối vậy.
Ứng Tiểu Quỳnh hỏi: “Định khi nào đi?”
Lương Thừa đáp: “Vé tàu thứ Hai.”
“Thế chẳng phải là ngày mai à?” Sắc mặt Ứng Tiểu Quỳnh rất khó coi, “Mày chuẩn bị hết tất cả rồi mới đến báo với anh, mày có còn coi anh là đại ca không đấy?”
Lương Thừa cười thừa nhận, anh không thích dài dòng dây dưa, không thích từ biệt trịnh trọng, không thích làm mấy trò quê mùa tụ tập ăn uống say xỉn gào khóc “Đừng quên anh em”.
Lương Thừa không có mong mỏi gì đến cuộc sống sau này, chỉ cầu cho đừng gặp phải một người chủ nhà phiền phức nào nữa.
Tự dưng anh nhớ đến Kiều Uyển Lâm, nhóc con kia bây giờ được ở phòng lớn rồi, không ai chen chúc, chắc đang hớn hở lắm.
Khách đến ngày càng nhiều, Lương Thừa chào hỏi với lão Tứ vừa đi du lịch về, rồi men theo bóng mát cây ngô đồng bên đường, vừa đi vừa nghĩ đến chuyện thu dọn hành lý.
Sách, cục sạc, bít tất, thuốc thường dùng…
Kiều Uyển Lâm ngồi trên bàn liệt kê ra một danh sách.
Mỗi ngày cậu đều học bài trong phòng này, nhưng vẫn dùng dằng chưa chuyển hẳn sang, cứ nhìn về phía giường là cậu luôn nhớ tới cảnh Lương Thừa ngồi trên giường chơi điện thoại, dựa vào đầu giường đọc sách, cả lần bóp cổ cậu nữa.
Lúc đó cậu thật sự rất sợ, bây giờ nhớ lại vẫn còn thấy da thịt căng cứng.
Kiều Uyển Lâm thử nghĩ đến những chuyện tốt, ví dụ như lần đầu tiên Lương Thừa giúp cậu làm chân sai vặt, mua một phần cơm rang tôm nõn và một hộp sữa đậu nành. Đáng tiếc cậu chưa ăn miếng nào đã đưa cho Tiểu Nhạc.
Cậu mở WeChat ra, lướt danh sách trò chuyện một hồi, ảnh đại diện của Lương Thừa đã đổi thành chậu cây xương rồng.
Xem ra thứ Lương Thừa thích ở trong căn nhà này cũng chính là chậu cây xương rồng trên bệ cửa sổ.
Kiều Uyển Lâm ra ngoài hóng gió, đi ngang qua cây cột điện đầu ngõ, phát hiện có một tờ quảng cáo tiệm ăn mới khai trương đè lên mã QR Siêu Nhân.
Cũng tốt, trên thế giới này làm gì có siêu nhân chứ.
Kiều Uyển Lâm vẫy tay gọi taxi, ngồi vào trong, cậu nói: “Quán nhậu Tiểu Ngọc.”
Trên đường rất đông đúc, nửa tiếng đồng hồ chỉ mới đi được nửa đường, đến nay cậu vẫn không thể nào nghĩ thông suốt được một chuyện, đành hỏi tài xế: “Bác tài, buổi tối khi không tắc đường, ship đồ ăn đi hai mươi phút được không?”
Tài xế nói: “Không nổi đâu, cố lắm cũng chỉ đi được một lượt thôi.”
Nhưng mà Lương Thừa hai mươi phút đã tới rồi, Kiều Uyển Lâm vẫn không hiểu.
Một tiếng sau, Kiều Uyển Lâm dừng xe đầu đường Cát Tường, cả con đường về đêm đèn đóm sáng choang, bảng hiệu quán nhậu Tiểu Ngọc vô cùng chói mắt ở bên cạnh công viên.
Cậu không tìm chỗ ngồi mà đi đến trước quầy gọi món cao bằng nửa thân người, nhìn từ chỗ “Giá rẻ hôm nay” lên —— Khóe mắt cậu thoáng thấy một bóng người rất tuấn tú.
Kiều Uyển Lâm ngẩng đầu lên, tức thì sửng sốt.
Ứng Tiểu Quỳnh mặc cái áo sơ mi hoa hòe hôm ở hải đảo, đang phe phẩy một cái quạt lớn, nhìn thấy cậu cũng hơi ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Người quen, chỉ có mình nhóc à? Đồng nghiệp ban biên tập tin tức của nhóc không đi cùng sao?”
Kiều Uyển Lâm đề phòng hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Ứng Tiểu Quỳnh nói: “Anh là quản lý, ngày nào cũng ở đây.”
“Quản lý?” Kiều Uyển Lâm sững sờ, “Hôm đó… không phải anh là xã hội đen sao?”
Ứng Tiểu Quỳnh cười tươi như hoa: “Anh bị khùng hay là nhóc bị khùng? Việc làm ăn của nhà anh tốt thế này, rảnh rỗi gì mà đi làm xã hội đen.”
Kiều Uyển Lâm ù ù cạc cạc, thậm chí còn lắp bắp: “Vậy, vậy mấy anh bắt cóc, tống tiền là, là thế nào?”
Ứng Tiểu Quỳnh phẩy quạt mạnh một cái, chỉ lên ánh trăng, giống như bức hoành “Minh Kính Cao Huyền” (*) đang treo trên bầu trời đêm, nói: “Nhóc con vu khống cho ai đấy hả, anh nói cho nhóc biết, bọn anh hôm đó nếu nói một cách nghiêm túc, thì gọi là ‘dám làm việc nghĩa’!”
(*) Minh kính cao huyền: gương sáng treo cao, ý chỉ sự sáng suốt công bằng của tòa án