Bạn đang đọc Tâm Nhận – Xuân Phong Lựu Hoả – Chương 9: #8. Xấc Xược (1)
Ba tháng sau.
Tối nay có mưa nhỏ, không khí vô cùng ẩm ướt, là thời điểm lạnh nhất của mùa thu.
Số 99 đường Lộc Châu, biệt thự nhà họ Trình.
Một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước cổng biệt thự cổ, khu biệt thự này nằm ở vùng ngoại ô thành phố dành cho người giàu, được xây dựng vào những năm chín mươi của thế kỷ trước, hiện tại đã thuộc vào hàng đồ cổ, nhưng vẫn rất giá trị.
Bên ngoài được xây dựng theo phong cách châu Âu, ẩn dưới lớp sương mù xám xịt, có vẻ vô cùng tối tăm lạnh lẽo, cho dù đèn đóm trong biệt thự sáng trưng, cũng không thể xua tan cảm giác lạnh lẽo nặng nề này.
Hứa Nhận sửa sang lại cổ áo, cảm thấy hơi lạnh.
Anh dùng hết số tiền ít ỏi tiết kiệm bấy lâu, mua bộ quần áo không tính là chỉn chu trên người này, nhưng dù sao cũng là quần áo mới, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, đến tiếp đón tiền đồ rộng lớn của mình.
Người đàn ông đi phía trước dẫn đường cho anh có khuôn mặt hiền lành, ăn mặc chỉn chu, cử chỉ khéo léo, rất phong độ.
Ông ta chính là người sẽ thay đổi vận mệnh của anh trong tương lai, tên Trình Chính Niên.
Hứa Nhận đối xử với ông ta rất cung kính.
Hứa Nhận đi theo Trình Chính Niên, dọc theo con đường trải đầy đá cuội đi vào hoa viên, ngôi biệt thự cao cấp cổ xưa âm u dựa lưng vào dãy núi đen trập trùng.
Đôi mắt anh sâu và đen như nước lặng, bâng quơ liếc nó một cái.
Trước hiên cửa, Hứa Nhận gặp được nữ chủ nhân của biệt thự, Giang Y Lạc trẻ trung xinh đẹp, và dì Đào bảo mẫu, còn cả em gái, Trình Gia.
Giang Y Lạc có một mái tóc dài đen mượt, dáng người thướt tha, quyến rũ lòng người, nhưng ánh mắt rất lạnh lẽo.
Mà dì Đào bảo mẫu, mặt mũi hiền lành, vô cùng thân thiết.
Ánh mắt em gái Trình Gia tràn ngập sự tò mò, nhìn anh chằm chằm, sắc mặt phiếm hồng, nũng nịu nói: “Hoan nghênh.”
Hứa Nhận vừa mới cầm đôi giày màu xanh biển lên, Trình Chính Niên đã vội nói: “Không cần đâu, đổi dép đi, sau này, cháu cũng là người một nhà rồi.”
Chỉ một câu, đã khẳng định được địa vị của anh.
Anh nghe theo gật đầu, dì Đào bảo mẫu vội vàng lấy một đôi dép mới tinh của đàn ông cho anh.
Hứa Nhận chú ý tới, vị phu nhân trẻ tuổi Giang Y Lạc của Trình Chính Niên vẫn luôn quan sát anh, ánh mắt bà ta, rất kỳ lạ, người nhạy bén như anh, đã nhận ra có gì đó không ổn.
Ánh mắt anh nhìn vào bên trong biệt thự, đồ vật bày biện trong nhà, đều nghiêm túc tuân theo phong cách cổ điển của châu Âu, ánh đèn không quá sáng, tạo cho người ta cảm giác áp lực nặng nề.
Anh cũng không tìm thấy cô gái mà mình muốn gặp kia.
“Trì Trì đâu?” Trên sô pha, Trình Chính Niên nhìn về phía phu nhân Giang Y Lạc.
Giang Y Lạc khoanh tay, lạnh lùng hừ một tiếng: “Ai mà biết được.”
Dì Đào vội vàng giải thích: “Tiểu thư vốn dĩ ở nhà chờ ngài, nhưng vừa rồi bạn của cô ấy gọi điện thoại, nói là có việc gấp, cho nên cô ấy đi ra ngoài trước rồi ạ.”
Chén trà trong tay Trình Chính Niên đập thật mạnh lên bàn trà.
“Hừ, con bé thì có thể có việc gấp gì! Lập tức gọi điện thoại, bảo nó về cho tôi!”
Dì Đào liên tục gật đầu, đi đến bên bàn điện thoại, nhấc điện thoại lên.
—-
Leng ka leng keng.
Chiếc lắc chân xích bằng bạc gắn chuông treo bên dưới gương chiếu hậu của xe Ferrari.
Đằng trước có một khúc cua, cô đánh tay lái, thân xe trôi đi một cách đẹp đẽ, xoay một vòng chín mươi độ lướt qua khúc cua, ưu điểm của động cơ Ferrari giờ phút này mới biểu hiện ra.
Cô vứt lại chiếc xe phía sau một đoạn xa, chân ga đạp hết cỡ, cảnh vật hai bên đường núi lướt qua rất nhanh…
Tiếng gió rít, tiếng động cơ ầm ầm, hoà với tiếng chuông kêu vui sướng…
Cô thích lắng nghe bản giao hưởng rung động lòng người này, nó khiến cô có cảm giác chân thật.
Phút chốc, cô tiến vào đường hầm, ánh mắt Trình Trì nhìn thẳng phía trước, đèn đường không ngừng bay qua đỉnh đầu.
“A Trì, tốc độ của cậu đã sắp đạt 220 rồi!” Qua bộ đàm, tiếng Bạch Du truyền đến.
“Vẫn còn sớm.” Trình Trì trầm tĩnh, khởi động động cơ thứ hai, gia tốc lần nữa!
Điện thoại đặt trên ghế phụ, tiếng chuông vang lên không ngừng, cô không thèm nhìn lấy một cái.
Trong nháy mắt chạy ra khỏi đường hầm, cô lao nhanh về phía vạch đích.
Trên vạch đích có không ít nam nữ trẻ tuổi, trong khoảnh khắc chạm đích, tiếng hoan hô vang dội, dải lụa rực rỡ từ trên trời bay xuống.
Sau khi Ferrari lao đi một đoạn rất xa, hất đuôi một cái đẹp mặt, ngừng lại. Lần lượt lại có mấy chiếc xe lao về phía vạch đích, dừng lại xung quanh cô.
Thắng!
Khoé miệng Trình Trì cong lên, tiện tay cầm lấy chiếc vòng xích gắn chuông dưới gương chiếu hậu, đặt bên miệng hôn hôn, sau đó đeo lên cổ tay. Cô có không ít đồ trang sức, phong cách đều khá nổi loạn, bộ khuyên tai hình xương khô, vòng cổ gắn đinh tán… Nhưng không biết tại sao, chỉ có cái lắc chân nhẹ nhàng đơn giản này, cô lại thích nhất.
Đã ba tháng, không biết anh thế nào rồi.
Trình Trì quay đầu thoáng nhìn qua màn hình điện thoại, hiện ra mười cuộc gọi nhỡ.
Phiền phức.
Cô mặc bộ trang phục đua xe màu xanh trắng, vừa đi ra, một nhóm nam nữ trang điểm loè loẹt lập tức vây quanh.
“A Trì, một chữ: Mạnh!”
“Lần này lại phá kỷ lục rồi!”
“Hôm nay tớ bao hết, chúng ta uống rượu chúc mừng đi!”
……
“Không được.” Trình Trì nói: “Ông già ở nhà sắp phát điên rồi, tớ phải về.”
Trong tiếng thở dài thất vọng của mọi người, Trình Trì ngồi vào ghế lái, lái xe xuống quốc lộ Bàn Sơn.
—-
Tiếng động cơ xe Trình Trì rất lớn, rầm rầm ù ù, dì Đào đứng trước cổng lớn cạnh hoa viên, từ xa nghe thấy, biết được, đại tiểu thư đã trở về.
Trình Trì đi ra từ trong gara, ném chìa khóa cho người làm vườn: “Chú Tần, chú nhớ rửa xe giúp cháu nhé.”
Chú Tần nhận chìa khóa, mỉm cười gật đầu, biết chiếc Ferrari này là bảo bối trong lòng Trình Trì, không dám chậm trễ, lập tức cầm ống nước ra rửa.
“Dì Đào.” Trình Trì chào bà, vừa đi qua, bước chân lại dừng lại trước cổng lớn, thoáng lo lắng: “Ông già đấy không tức giận chứ ạ?”
“Cháu đoán xem?” Dì Đào đè thấp giọng: “Cháu bảo một giờ sau sẽ về, cháu nhìn bây giờ xem, đã gần 10 giờ rồi, dì cũng không biết nên giúp cháu như thế nào.”
Trình Trì càng không dám vào cửa: “Vậy cháu phải làm sao bây giờ, xác định lại ăn đòn rồi.”
“Đừng lo lắng, trong nhà có khách, lão gia chắc cũng không đến mức làm trò trước mặt khách đây…”
“Có khách ạ?” Trình Trì lập tức thả lỏng: “Vậy thì không liên quan đến cháu rồi, ông ấy nói việc làm ăn của ông ấy, cháu đi từ cửa sau, trốn về phòng…”
“Không phải đối tác làm ăn của lão gia, đó là một chàng trai, tuổi tác không chênh lệch mấy với cháu đâu, hình như sẽ ở lại nhà chúng ta.” Dì Đào giải thích: “Bây giờ bọn họ ngồi ở phòng khách, đang chờ cháu đấy.”
“Ở lại!” Trình Trì kinh ngạc thốt lên, tuy căn nhà này khá lớn, nhưng cũng không đến mức… Người nào cũng có thể ở chứ!
Cô tháo găng tay ta, cầm mũ đua xe màu xanh trắng của mình, vội vàng đi vào cửa lớn.
Trên tủ giày, cô nhìn thấy một đôi giày da xa lạ, rất sạch sẽ, lau đến sáng bóng, lại mới tinh… Giày của đàn ông.
Tuy mới, nhưng chất lượng lại chẳng ra gì, hàng dỏm.
Khách trong nhà, từ khi nào, thân phận lại thấp kém như vậy?
Trình Trì không suy nghĩ nhiều, sau khi thay giày, đi vào phòng khách.
Khoảnh khắc ngước mắt lên, cô vẫn cho rằng mình đang nằm mơ!
Thời gian dường như yên lặng.
Hít thở khó khăn!
Hứa Nhận ngồi ngay ngắn trên sô pha, mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, tôn lên vóc dáng to lớn của anh, mỗi một cái cúc đều cài cẩn thận lên tận cổ áo, quần dài màu đen bao bọc lấy đôi chân dài, hơi mở, mái tóc được chải vuốt tỉ mỉ, để lộ ra vầng trán cao rộng, vài sợi tóc mái rũ xuống, lơ lửng trước đôi mắt sâu thẳm.
Hai người đối mặt nhau từ xa, mộng cũ như tạc.
Cô nhớ rõ duy nhất một điều, anh nói.
Tôi là một con dao cắm trong lòng bà ấy.
Mũ đua xe trực tiếp rơi khỏi tay, lăn ra ngoài…
Cô choáng váng.
Hứa Nhận đứng dậy, nhặt mũ đua xe trên mặt đất lên, rũ mắt, quan sát một lúc, khóe miệng khẽ nhếch, sau đó lại gần, đưa cho cô.
“Em gái, anh là Hứa Nhận, mong em giúp đỡ.”
……
Rất nhiều năm sau, mỗi khi Trình Trì nhớ lại lần gặp mặt này của họ, cô vẫn cảm thấy, kinh tâm động phách.
—-
Ở trước mặt người ngoài, Trình Chính Niên chưa từng khó xử Trình Trì, chỉ nghiêm khắc trách cô vài câu, sau đó sẽ từ bỏ.
“Hứa Nhận lớn hơn con, sau này con phải gọi thằng bé là anh, thằng bé sẽ ở lại nhà chúng ta, giống như người cùng một nhà, con không được bắt nạt thằng bé.” Trình Chính Niên nói.
Vãi nhái… Ở đâu tòi ra một ông anh vậy!
Trình Trì phản ứng theo bản năng, không thể chấp nhận, cô không nén được cảm xúc, lập tức nổi giận, chỉ vào Hứa Nhận, kích động chất vấn Trình Chính Niên: “Anh ta là con riêng của bố à?!”
Hết chương 8