Tâm Nhận - Xuân Phong Lựu Hoả

Chương 77: #76. Cả Đời Yêu Thương (6)


Bạn đang đọc Tâm Nhận – Xuân Phong Lựu Hoả – Chương 77: #76. Cả Đời Yêu Thương (6)

Khi Trình Trì từ viện điều dưỡng đi ra, một cơn gió thổi qua, kéo theo mảnh lá khô, bay về phía chân trời xa xăm.

Từ cuối hè, thời tiết đã bước một chân vào thu.

Trình Trì gọi điện thoại cho Hứa Nhận.

“Hứa Nhận, trời lạnh rồi, anh có mang đủ quần áo không đấy?”

Đầu bên kia điện thoại có vẻ rất yên tĩnh, Hứa Nhận đè thấp giọng, nói: “Anh mang đủ rồi, em cũng phải mặc nhiều một chút nhé.”

“Hứa Nhận, bên anh thật yên tĩnh, anh đang làm gì đấy?” Cô đi trên con đường lát đá trải cỏ xanh biếc.

“Anh đang…” Anh ngẩng đầu, trên chiếc bàn dài của phòng họp, mấy thành viên hội đồng quản trị và mười mấy giám đốc ban đều nhìn anh đầy ẩn ý.

“Anh đang nghĩ đến em.”

Sau khi anh thẳng thắn nói ra, trong phòng họp vang lên tiếng cười khẽ.

“Thật là trùng hợp, em cũng đang nghĩ đến anh.”

“Được rồi, ngoan ngoãn chờ anh trở lại.”

“Chừng nào thì anh trở về ạ?”

“Nếu nhanh thì bốn ngày sau.” Anh lại nghĩ nghĩ, sửa miệng: “Ba ngày, ba ngày anh sẽ về.”

Trình Trì cúp điện thoại, lập tức đặt một vé máy bay đến Thượng Hải.

Trưa hôm sau, cô tới cổng công ty Hứa Nhận.


Đại sảnh công ty trang trí mang hơi hướm hiện đại, cô xách theo vali nho nhỏ đi vào cửa, nhìn đông nhìn tây, hứng thú xem xét, bao quanh vòm trần công ty là rất nhiều mảnh pha lê lấp lánh như những ngôi sao, dưới ánh đèn, tựa như bầu trời đầy sao.

Trên sa khấu lớn phía trước, đang diễn ra buổi trình diễn thời trang của “Bầu trời sao”, những người mẫu mặc trang phục thu đông, tự tin khoe dáng người duyên dáng của mình, Trình Trì biết, những trang phục đó sẽ trở thành trào lưu mới của năm nay.

Cô gái trước quầy lễ tân thấy Trình Trì đứng trong sảnh nhìn đông nhìn tây, đi tới hỏi: “Cô à, tôi có thể giúp gì được cho cô không?”

Trình Trì nhìn thẻ công tác trước ngực cô ta, cô ta tên Tần Hiểu.

“Tần tiểu thư chào cô, tôi tới tìm người.”

“Xin hỏi cô tìm ai?”

“Hứa Nhận.” Trình Trì nói: “Tôi tìm Hứa Nhận.”

Tần Hiểu vội vàng mở lịch hẹn ra: “Cô tìm Hứa tổng, xin hỏi có hẹn trước không?”

“Hẹn trước?” Trình Trì ngẩn người, nói: “Hình như không.”

Hứa Nhận cũng không biết hôm nay cô sẽ tới.

“Nếu không hẹn trước, cô phải đăng ký ở đây, tôi giúp cô đặt lịch hẹn, chờ Hứa tổng có thời gian, tôi sẽ liên lạc lại với cô.”

“Anh ấy bận như vậy hả?” Trình Trì hỏi: “Không thể trực tiếp đi lên tìm anh ấy ư?”

“Không thể ạ.”

“Ồ.” Trình Trì hơi bất đắc dĩ: “Anh ấy đang ở công ty đúng không?”

“Hiện tại chắc Hứa tổng đang mở họp.”


“Thế thì tôi ở đây chờ anh ấy.” Trình Trì dứt lời, trực tiếp xách vali, ngồi xuống bàn cà phê bên trái đại sảnh.

Không lâu sau, một người phụ nữ mặc váy công sở, đi giày cao gót cao mười centimet bước vào đại sảnh, đặt một tập tài liệu lên quầy lễ tân, nói: “Lát nữa Hứa tổng xuống, cô đưa cái này cho anh ấy nhé.”

“Vâng, trợ lý Chu.”

Chu Vũ Khiết xoay người, nhìn thoáng qua Trình Trì, cảm thấy quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra đã từng gặp cô ở đâu, hỏi Tần Hiểu: “Cô gái kia tìm ai?”

“Tìm Hứa tổng, không hẹn trước, nói đợi Hứa tổng xuống.”

“Sao có thể thế này, cô còn để cô ta ngồi đây, không hẹn trước thì không thể gặp, lát nữa Hứa tổng xuống, ầm ĩ sẽ không tốt, cô chuẩn bị mất việc đi là vừa!”

“Á, tôi phải làm sao bây giờ!” Tần Hiểu luống cuống.

“Cô đuổi cô ta đi đi.”

“Nhưng…” Cô ta ngước mắt đánh giá Trình Trì: “Cô gái kia nhìn trông cũng là người tử tế, sao có thể cứ vậy mà đuổi người ta đi?”

“Có bảo cô lấy chổi đuổi đánh người ta đâu, nói với cô ta, Hứa tổng đã đi rồi, bảo cô ta đi, nếu không đi, mời bảo vệ đến đây.” Chu Vũ Khiết trợn mắt: “Hứa tổng đâu phải ai muốn gặp là có thể gặp?”

Trình Trì cầm điện thoại, băn khoăn có nên gọi cho anh hay không, nhưng lại sợ anh đang họp không tiện nghe máy, buông điện thoại, chợt thấy Tần Hiểu đi tới, nói với Trình Trì: “Xin lỗi cô, Hứa tổng đã đi rồi, cô có tiếp tục chờ đợi, cũng phí công.”

“Đi rồi?” Trình Trì kinh ngạc: “Nhưng mà tôi không nhìn thấy anh ấy đi xuống mà.”

“Hứa tổng không đi từ cửa bên này ạ.”

Trình Trì nhíu mày, không quá tin tưởng: “Anh ấy đi từ lúc nào?”


“Vừa mới đi ạ.”

“Cô lừa tôi.” Trình Trì nói: “Vì sao anh ấy đi lại không đi qua cửa.”

Đúng lúc Tần Hiểu không biết phải làm gì, Chu Vũ Khiết đi tới, mỉm cười nói: “Chào cô, tôi có thể hỏi, cô tìm Hứa tổng có chuyện gì không?”

“Cô là ai?”

“Tôi là trợ lý của Hứa tổng.”

Trình Trì nhướng mày, đánh giá Chu Vũ Khiết, cười cười, lầm bầm đầy ẩn ý: “Trợ lý à.”

Có nữ trợ lý vừa xinh đẹp vừa tươi phơi phới như vậy.

Được đấy, Hứa Nhận.

“Tôi có chuyện quan trọng muốn tìm anh ấy.” Trình Trì nói.

“Xin hỏi tôi có thể giúp cô truyền đạt lại không?”

Trình Trì nghĩ nghĩ: “Vậy cũng được, cô giúp tôi nói với anh ấy, phu nhân tới, bảo anh ấy mau ra đây đón.”

Bên cạnh Tần Hiểu không nhịn được cười, bị Chu Vũ Khiết trừng một cái, vội vàng thu lại ý cười.

Sắc mặt Chu Vũ Khiết rất xấu, sầm mặt kiềm chế nói: “Cô đùa gì vậy.”

Cô ta biết, Hứa tổng còn chưa có bạn gái, sao có thể có phu nhân, nhưng thật ra có không ít oanh oanh yến yến yêu thích Hứa tổng, nhưng chưng từng gặp ai to gan như vậy, dám đùa cợt kiểu này.

“Tôi không nói đùa.” Trình Trì nói: “Nếu không tự tôi lên tìm anh ấy cũng được.”

Chu Vũ Khiết vội vàng ngăn Trình Trì lại, kêu một tiếng: “Bảo vệ, mau đuổi người phụ nữ cố ý gây rối này ra đi!”

Có người mặc đồng phục bảo vệ đi tới: “Thưa cô, mời cô đi cho.”

Người hào hiệp phải biết tránh cái thiệt trước mắt, huống chi cô bất chấp đường xá xa xôi chạy tới, không muốn gây thêm phiền phức cho anh, Trình Trì nói: “Tôi ngồi chờ ở đây một lát cũng không được sao, Tinh Không các cô đối xử với khách như vậy à?”


“Người giống như cô tôi gặp nhiều rồi, lì lợm la liếm bám theo sau Hứa tổng, không biết xấu hổ.” Chu Vũ Khiết lạnh lùng nhìn Trình Trì, không hề khách khí với cô: “Hứa tổng không rảnh gặp cô, bảo vệ, ném đồ của cô ta ra ngoài.”

“Này! Đừng chạm vào, trong vali của tôi đựng quần áo của Hứa tổng các cô…….” Cô còn chưa dứt lời, bảo vệ đã đi tới giật lấy vali của Trình Trì.

Trình Trì lập tức nắm lấy tay cầm vali, đúng lúc này, thang máy đinh một tiếng, cửa mở ra, Hứa Nhận mặc một bộ vest đen đi giày da, bước ra, bên cạnh còn có mấy người đàn ông cũng mặc vest.

“Hứa…” Trình Trì định gọi anh, nhưng nhìn thấy bên cạnh anh còn có người, không rõ anh có tiện hay không, một chữ “Nhận” lại bị cô nuốt vào.

Hứa Nhận cũng đã nhìn thấy cô, vẻ mặt thoáng kinh ngạc, ánh mắt sáng rực, nói vài câu với mọi người xung quanh, sau đó sải bước đi về phía Trình Trì.

Bảo vệ thấy Hứa Nhận đến, lập tức buông tay, Trình Trì còn đang cầm tay kéo vali tranh giành với anh ta, bảo vệ chợt buông tay, theo quán tính cô bị mất thăng bằng, lùi ra sau, được Hứa Nhận ôm lấy, lao vào trong lòng ngực.

Nhìn thấy cô, Hứa Nhận thật sự vui đến phát điên, hoàn toàn không che dấu được nét sung sướng trên mặt: “Sao em lại tới đây! Sao em lại tới đây!”

Trình Trì bất ngờ, trực tiếp bị anh ôm bế lên.

Sắc mặt Chu Vũ Khiết nháy mắt trở nên trắng bệch, cô ta vào công ty một năm, chưa từng thấy Hứa tổng vui mừng như vậy bao giờ, chưa từng có, người trước mặt này, chỉ sợ, thật sự giống như lời cô nói…

“Hứa Nhận, anh thả em xuống trước đã.” Trình Trì đỏ mặt, xấu hổ vỗ bờ vai của anh.

Hứa Nhận ngoan ngoãn thả cô xuống, lại hôn hai cái thật mạnh vào mặt cô: “Để anh Nhận nhìn xem, có béo lên hay không?”

“Mới có ba ngày, béo em gái anh ý!” Trình Trì đẩy anh.

“Mới ba ngày à, anh cảm giác như đã qua lâu lắm rồi.”

Hứa Nhận ôm chặt lấy bả vai cô, thuận tiện xách vali của cô lên, dẫn cô ra ngoài: “Em có đói không, anh Nhận dẫn em đi ăn gì nhé.”

“Em đói, rất đói!” Trình Trì ôm bụng: “Bữa sáng trên máy bay thật là khó ăn.”

“Em muốn ăn gì?”

“Chúng mình đến quán sủi cảo hay ăn ở gần trường đi, đã lâu mình không đến rồi.” Trình Trì ngừng lại một chút: “Anh không bận chứ?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.