Tâm Nhận - Xuân Phong Lựu Hoả

Chương 70: #69. Ánh Sáng Đom Đóm (9)


Bạn đang đọc Tâm Nhận – Xuân Phong Lựu Hoả – Chương 70: #69. Ánh Sáng Đom Đóm (9)

Lục Hành Thương phát hiện, anh ta không thể bỏ lại chiếc Honda kia ở phía sau.

Hai chiếc xe, đuổi theo nhau trên cầu vượt trong bóng đêm.

Trong lòng Lục Hành Thương cảm thấy có gì đó không ổn, định dừng xe hỏi người kia cho ra nhẽ, nhưng nhìn xung quanh mình, ngoại trừ ánh đèn đường lẻ loi thì không còn gì khác, anh ta con chở một người phụ nữ uống say, nếu thật sự gặp phải tội phạm, chỉ sợ sẽ có phiền phức.

Lục Hành Thương chỉ có thể tăng tốc chạy về phía biệt thự của mình.

Sau đó, hai chiếc xe một trước một sau đuổi nhau đã dẫn tới chú ý của cảnh sát giao thông, xe cảnh sát bật còi cảnh sát, ò e ò e đuổi theo hai chiếc xe, ra hiệu với Lục Hành Thương dừng lại qua cửa sổ xe.

Lục Hành Thương dừng xe ở ven đường, xuống xe, ngay sau đó chủ nhân của chiếc Honda phía sau cũng đi xuống, trả lời nghi vấn của cảnh sát giao thông.

Hứa Nhận mặc bộ âu phục màu đen, đường cong rõ ràng, mang vài phần cấm dục trong bóng đêm, cảnh sát giao thông đánh giá anh, nhìn khí chất của anh, không giống người có thể đua xe trên cầu vượt.

Ngược lại là Lục Hành Thương, vì phối hợp với Trình Trì mà ăn mặc vô cùng ngả ngớn.

Hứa Nhận chỉ vào Lục Hành Thương, nói với cảnh sát câu đầu tiên là: “Tên này bắt cóc người phụ nữ của tôi.”

Cảnh sát giao thông mơ màng nhìn về phía Lục Hành Thương, Lục Hành Thương đỡ trán, đi tới giải thích: “Anh cảnh sát, anh đừng nghe anh ta nói hươu nói vượn, không có chuyện đấy đâu.”

Anh cảnh sát trẻ cầm sổ và bút, nhìn Hứa Nhận, lại nhìn Lục Hành Thương, hỏi: “Trong xe anh còn có một người phụ nữ?”

“Vâng.” Lục Hành Thương nói: “Là bạn gái của tôi, cô ấy uống say, tôi đưa cô ấy về nhà.”

Anh cảnh sát trẻ đi đến bên cạnh xe Lục Hành Thương, nhìn vào bên trong, Trình Trì đang ngủ ngon lành trên ghế phó lái.

“Cô ấy tên là gì, nhà ở đâu?” Cảnh sát giao thông hỏi Lục Hành Thương.


Lục Hành Thương không hề nghĩ ngợi đáp: “Cô ấy tên là Trình Trì, nhà ở số 99 Lọc Châu.”

“Đường Lộc Châu, tôi nhớ không nhầm đi đến đường Lộc Châu phải qua bên kia chứ!” Cảnh sát giao thông chỉ về hướng ngược lại của quốc lộ.

“……”

Anh cảnh sát trẻ lại nhìn về phía Hứa Nhận, hỏi: “Cô ấy là bạn gái của anh hả?”

“Vâng.”

“Tại sao bạn gái của anh lại ở trên xe anh ta?”

“Đúng vậy, tại sao bạn gái của tôi lại ở trên xe anh?” Hứa Nhận ném vấn đề này sang cho Lục Hành Thương.

“Bởi vì hiện tại cô ấy là bạn gái của tôi.” Lục Hành Thương đáp Hứa Nhận thẳng thừng, không hề nhượng bộ.

Anh cảnh sát trẻ nghe mà không hiểu, hơi đau đầu: “Rốt cuộc là bạn gái của ai?”

“Tôi.” Hai người gần như đồng thời trả lời, ánh mắt nhìn đối phương tóe ra lửa.

Không có biện pháp phán đoán thật giả, cảnh sát giao thông dứt khoát mang cả ba người về cục, một người phụ nữ say rượu, hai người đàn ông đối đầu gay gắt, nếu xảy ra chuyện gì, anh ta không gánh nổi trách nhiệm này.

Lục Hành Thương và Hứa Nhận ngồi trên ghế sau xe cảnh sát, Trình Trì ngồi giữa hai người.

“Hứa Nhận, bây giờ tôi với Trình Trì đang quen nhau.” Lục Hành Thương đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói với Hứa Nhận: “Tôi không quan tâm quá khứ anh với cô ấy như thế nào, hiện tại, cùng tương lai, Trình Trì đều là của tôi.”


Giọng điệu anh ta rất khách khí, lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm, không còn giống với lúc trong trường đại học, anh ta có thể đoán được điểm yếu của người khác, biết nói thế nào là hữu dụng nhất.

Anh ta tiếp tục nói: “Có biết vì sao hai người từng yêu nhau như vậy, cuối cùng lại ầm ĩ thành như bây giờ không?”

“Bởi vì…” Anh ta lạnh lùng nhìn Hứa Nhận, gằn từng chữ một: “Hai người không xứng đôi.”

Bởi vì không xứng đôi, cho nên cả thế giới đều đứng ra phản đối ư?

Hứa Nhận không thể không công nhận, thật ra anh ta nói rất đúng.

Cho dù cuối cùng Gates có của cải giàu có, nhưng chỉ một câu, đã bị Tom đánh trở về nguyên hình.

Bởi vì thế giới này, không phải sinh ra để dành cho anh, chẳng qua là anh có tiền, không hơn.

Từ đầu đến cuối, Hứa Nhận im lặng lắng nghe, không tranh cãi gì với anh ta.

Thấy Hứa Nhận có vẻ rất mệt mỏi, không muốn nói chuyện, Lục Hành Thương cũng im lặng, mỗi người thầm nói bóng gió người khác, không mất phong độ.

Trình Trì bị xóc đến đổ trái đổ phải, cuối cùng bị đánh thức, nhăn đôi mày nhỏ, nhìn Lục Hành Thương, lại nhìn Hứa Nhận bên cạnh, không rõ tình huống ra sao, rất tự nhiên gác đầu nhỏ lên vai Hứa Nhận.

Ngay sau đó, tay cô lại tự nhiên khoác cánh tay Hứa Nhận.

Sau đó, ôm lấy thật chặt.

Lục Hành Thương nhìn cô một cái, lại nhìn Hứa Nhận, sau đó dời mắt, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không thể không nói, vẫn có chút ghen ghét.


“Anh Nhận, đây là đâu thế?” Giọng cô nhỏ nhẹ như cô mèo nhỏ, thì thà thì thầm, nghe không rõ lắm.

“Ở trên xe, sắp về đến nhà rồi.” Giọng Hứa Nhận rất dịu dàng.

“Anh Nhận, em buồn ngủ quá.” Cô ôm anh, vô thức làm nũng, giống như trở về thời đại học không buồn không lo.

“Vậy thì em dựa vào anh ngủ một lát đi, đợi xử lý xong mọi việc, anh đưa em về ngủ.”

Cô ngáp một cái, yên tâm gối lên cánh tay anh, Hứa Nhận nhích lại gần cô, để cô dựa thoải mái hơn một chút.

“Trình Trì nói với em, cô ấy muốn ngủ với anh Nhận.” Cô mơ mơ màng màng nói mớ.

Anh dựa vào đầu cô, ánh mắt dịu dàng, hé miệng nói: “Em nói cho cô ấy biết, anh Nhận nói, được.”

Trình Trì lại mơ màng thiếp đi, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ, Hứa Nhận không nhịn được cong khóe miệng, nụ cười hòa tan băng giá ấy, đúng lúc đập vào mắt Lục Hành Thương.

Hứa Nhận nhìn thẳng anh ta một lát, cuối cùng nói: “Thế giới này, đúng là không sinh ra để dành cho tôi.”

Lúc này đổi lại là Lục Hành Thương im lặng lắng nghe.

“Nếu nói ba năm trong tù đã dạy tôi được điều gì, đó chính là, cướp đoạt.”

Anh ta run lên, ngước mắt nhìn về phía Hứa Nhận, ánh mắt anh rất đen, rất sâu, nhưng đồng thời, lại có một tia sáng, thấp thoáng soi sáng bóng đêm.

“Người như tôi, vốn là hai bàn tay trắng, tôi muốn, sẽ dựa vào đôi tay của mình…”

Anh nói chắc nịch: “Đoạt lấy.”

Mà bọn họ, những người có được mọi thứ ngay từ khi còn nhỏ, bọn họ căn bản không phải đi tranh đoạt cái gì, tất cả mọi thứ đều được dâng lên cho họ chọn lựa.


“Nhưng cô ấy là một điều ngoài ý muốn.” Anh dịu dàng nhìn Trình Trì: “Cô ấy có được mọi thứ, nhưng cô ấy lại mang tất cả những gì mình có được tặng cho tôi.”

“Anh nói chúng tôi không xứng đôi, cho nên cả thế giới đều sẽ đứng ra phản đối.” Ánh mắt Hứa Nhận tràn ngập sự kiên định nhìn Lục Hành Thương: “Cho nên vì cô ấy, phải đối đầu với cả thế giới, tôi cũng…”

“Vui vẻ chịu đựng.”

—-

Trong phòng quản lý giao thông, kiểm tra xong chứng minh thư, sau đó cẩn thận tra hỏi, xác định quan hệ của ba người, cuối cùng cảnh sát giao thông cũng buông tha bọn họ.

Trình Trì say khướt dính lấy Hứa Nhận không buông, Lục Hành Thương đành phải thỏa hiệp, để anh đưa cô về nhà.

Hứa Nhận đưa Trình Trì về biệt thự Trình gia đại, Trình Chính Niên nhận được điện thoại thẩm tra của cảnh sát giao thông đã sớm chờ trước cổng, nhìn thấy người tới là Hứa Nhận, giận đến sôi máu, không thèm cho anh sắc mặt tốt.

Hứa Nhận cẩn thận ôm Trình Trì từ trên xe xuống, Trình Trì ôm chặt cổ anh, dựa vào cổ anh, nhìn ánh mắt sắc lạnh của bố, vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Hứa Nhận chào hỏi với Trình Chính Niên, Trình Chính Niên hừ lạnh một tiếng, không để ý đến anh.

Dưới ánh mắt giám sát của Trình Chính Niên, Hứa Nhận đưa Trình Trì cho dì Đào, dặn dò vài câu, chuẩn bị rời đi, dì Đào đỡ Trình Trì lên tầng, Trình Trì thấy Hứa Nhận định đi, ẫm ĩ loạn cả lên, ôm tay vịn cầu thang khóc lóc, không cho Hứa Nhận đi, muốn Hứa Nhận ở lại với cô, đã hứa sẽ ngủ với cô, Hứa Nhận khốn nạn, nói mà không giữ lời.

Hứa Nhận đứng ngoài cửa, nhìn bộ dáng khóc lóc om sòm của con ma men kia, vô cùng buồn cười, nhưng anh cười không nổi, trong lòng tràn ngập nỗi thương tiếc, muốn lại gần ôm cô một cái, trấn an cô.

Nhưng Trình Chính Niên đang ngồi trên sô pha giữa phòng khách, giống như biên giới không thể vượt quả, ngăn cản hai người bọn họ.

Hứa Nhận chỉ có thể xoay người, kiên trì đi ra ngoài, Trình Trì thấy anh đi thật, khóc lóc càng thêm lợi hại, gần như hét lên.

“Hứa Nhận, em cầu xin anh, đừng đi được không, anh đừng rời khỏi Trình Trì.”

“Trình Trì cô ấy nói cô ấy rất nhớ anh, 6 năm nay, mỗi một phút mỗi một giây đều nhớ đến anh.”

“Cô ấy nói cho dù đi bao xa, Hứa Nhận vẫn là sợi dây cứu mạng của cô ấy, nếu dây đứt, cô ấy sẽ rơi xuống, sẽ tan xương nát thịt.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.