Bạn đang đọc Tâm Nhận – Xuân Phong Lựu Hoả – Chương 7: #6. Đường Về (6)
Trình Trì ngây ngẩn cả người.
Cái gì, anh muốn cõng tôi leo núi? Từ từ, anh có chắc anh có thể vừa cõng tôi vừa bò lên được không? Cả đoạn đường đều dốc đến dựng đứng, ngã xuống thì sẽ tan xương nát thịt đấy, anh có dám thử không?
“Cho cô ba giây.” Thái độ anh rất quyết đoán, dứt khoát cắt ngang nỗi lo âu của Trình Trì, không hề do dự, Trình Trì bò lên lưng anh.
Lưng Hứa Nhận rất rộng, cũng rất cứng cáp, cô thậm chí có thể cảm nhận được bên dưới lớp áo mỏng là phần cơ lưng khoẻ khoắn của anh, cánh tay cô vòng qua cổ anh, nắm lấy nhau, đùi cô quắp lấy phần hông dẻo dai của anh.
Hứa Nhận đứng dậy, xốc lên, vững vàng nâng mông cô, xoay người đi lên trên núi.
Bước chân của anh rất vững vàng, cõng cô mà vẫn đi rất nhanh.
“Tại sao anh lại xuống đây?”
“Tôi định dặn quầy tiếp tân nhà nghỉ chú ý đến cô.” Hứa Nhận giải thích: “Vừa rồi họ gọi điện thoại cho tôi, nói cô lên núi.”
“Ồ, anh còn định cài tai mắt bên người tôi cơ à.”
“Thiên kim tiểu thư tôn quý như cô, nếu mất trên tay tôi, tôi không bồi thường nổi.”
“Có bán anh đi cũng không bồi thường nổi đâu.” Trình Trì hừ một tiếng, chợt nhớ đến chuyện tối qua, trong lòng cô thoáng xúc động hỏi: “Vậy anh không giận tôi hả?”
“Tôi có tức giận đâu.”
“Tôi cảm thấy tối hôm qua anh rất tức giận, hung dữ như muốn ăn thịt tôi.”
Khi Hứa Nhận nói chuyện, âm cuối luôn vô thức cao lên: “Sợ tôi à?”
“Vớ vẩn, Trình Trì tôi đâu biết sợ ai.”
“Vậy cô quan tâm tức giận hay không tức giận làm gì?”
“……”
Cô thật sự không còn lời gì để nói, đúng vậy, quan tâm anh tức giận hay không làm gì, dù sao sau hôm nay, đường ai người nấy đi, không ai quen biết ai.
Trình Trì im lặng, Hứa Nhận cũng không hỏi nhiều, tăng nhanh bước chân, đi lên núi.
“Anh đi nhanh như vậy làm gì?”
“Thi chạy với thời gian.”
“Bây giờ đi lên, còn có thể thấy mặt trời mọc không?”
“Trời còn chưa sáng, có hi vọng nhìn thấy.” Hứa Nhận trả lời.
Trình Trì đặt tay lên vai Hứa Nhận, không biết anh làm cái gì, lại cứng như vậy.
Trình Trì cười cười, nói: “Mẹ nó… Thật sự hết lòng đấy, đúng là tấm gương sáng.”
Hứa Nhận đáp trả một cách mỉa mai: “Mẹ nó… Có thể nói chuyện nghiêm túc không?”
“Chút lời này, không thích thì che lỗ tai lại đừng nghe!”
“Tôi không giống người nào đó, không cần che lỗ tai cũng……” Hứa Nhận đang nói đột nhiên dừng lại, nuốt phần sau vào trong bụng.
Trình Trì nghe anh nói được một nửa, hỏi lại: “Gì cơ?”
“Không có gì.” Hứa Nhận không định chạm vào miệng vết thương của người khác, nên không nói chuyện nữa.
Phía chân trời thấp thoáng tia nắng ban mai sáng nhạt, bầu trời đêm vẫn đậm màu xanh lam, sao trời lộng lẫy, thỉnh thoảng sẽ có sao băng xẹt qua bầu trời.
Vừa rồi Trình Trì leo núi, nhưng chưa từng ngẩng đầu nhìn trời lấy một lần, cảnh đẹp như vậy, từ trước đến nay cô chưa từng thấy.
Quá đẹp!
Trình Trì không nhịn được mà… Vươn tay lên không trung, ngón trỏ và ngón cái khép lại, tạo thành cái ống nhòm, lẩm bẩm nói: “Toà nhà cao trăm mét, vươn tay hái sao trời, không biết trời tròn khuyết, đêm nay là năm nào (1)?”
Cô nghe thấy Hứa Nhận cười nhạo một tiếng, nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.
“Bài này ngâm như thế hả?” Hứa Nhận cao giọng hỏi cô.
“Anh là học sinh giỏi, anh nói cho tôi biết, bài này ngâm như thế nào đi?”
“Toà nhà cao trăm mét, vươn tay hái sao trời.” Hứa Nhận định sửa lại cho cô, vừa mới ngâm đã dừng lại một chút, cuối cùng vẫn ngâm theo cô, lẩm bẩm nói: “Không biết trời tròn khuyết, đêm nay…”
“Là năm nào?”
Trình Trì cười.
Lần đầu tiên, thông qua máy trợ thính lạnh băng, cô có thể nghe thấy âm thanh hay nhất thế giới này, cô xếp chéo ngón trỏ ngón cái, giơ tới trước mắt Hứa Nhận.
“Tôi hái được một ngôi sao, cho anh này!”
—-
Sau khi đi qua một ngôi đền là lên đến Kim Đỉnh, ánh sáng phía chân trời cũng dần dần hiện ra, cảnh vật xung quanh nhuốm màu xanh đậm, tựa như một bức tranh thủy mặc lớn.
Bước chân Hứa Nhận càng ngày càng nhanh, gần như vừa cõng cô vừa chạy chậm.
Có phải người đàn ông này là động cơ Đài Loan không, quá sung sức!
Cõng cô leo một đoạn cầu thang dài như vậy, anh cũng không biết mệt hả?
Rất nhanh, tầm nhìn phía trước trở nên trống trải, du khách cũng càng ngày càng nhiều.
“Lên đến nơi rồi!” Trình Trì hoan hô một tiếng!
“Vẫn chưa tới.” Hứa Nhận chạy lên trên: “Đài ngắm cảnh phía trước, mới là nơi ngắm cảnh mặt trời mọc tốt nhất.”
Đúng lúc này, sườn núi phía đông bắt đầu được bao phủ bởi một lớp ánh sáng màu vàng nhạt, trên sườn núi, từng đám từng đám mây tía bị đốt thành ngọn lửa đỏ rực, phút chốc, vầng hào quang đỏ tím bắt đầu chậm rãi dâng lên.
Trình Trì nằm trên lưng anh bị xóc nảy đến choáng váng, bất giác ôm chặt lấy cổ anh.
Đúng là động cơ vĩnh cửu! Thể lực tốt thật!
Hứa Nhận cõng cô, chạy một hơi không ngừng lên đài ngắm cảnh, bước chân đến sát vòng bảo hộ, ánh sáng mặt trời chậm rãi toả ra, trong nháy mắt, cả bầu trời tràn ngập ánh sáng, lan rộng khắp sườn núi! Vô cùng huy hoàng!
Anh thở dốc, ngực phập phồng, cô không kìm lòng được vươn tay ra trước mặt anh, ánh mặt trời chiếu đến, từ đầu ngón tay cô, lan đến cổ tay, cánh tay, khuôn mặt…
Ánh mắt cô, không nhịn được mà dời về phía Hứa Nhận, từ góc độ sau lưng, chỉ có thể nhìn thấy vành tai anh được bao phủ bởi ánh nắng ban mai đỏ hồng, giữa đầu mày còn thấp thoáng mồ hôi, anh khẽ hé miệng, hít thở dồn dập, nhưng tiếng hít thở rất nhỏ rất nhỏ.
Có lẽ… Anh đang kinh ngạc trước cảnh tượng thiên nhiên.
Hứa Nhận nhìn cảnh mặt trời mọc không chớp mắt, ánh mắt nghiêm túc như vậy, mãnh liệt như vậy, giống như đó chính là con đường phía trước và hy vọng của anh.
Còn Trình Trì cứ thế mà… Nhìn anh chăm chú, vào giây phút này thời gian như lắng đọng lại, cô đã quên mọi thứ xung quanh.
—-
Sau khi mặt trời mọc, sắc trời bắt đầu sáng lên. Bạch Du gọi điện thoại cho Trình Trì.
“Cậu có ở Kim Đỉnh không?”
“Ừ, tớ tới rồi, các cậu đang ở đâu?”
“Bọn tớ đi đỉnh Vạn Phật (2).”
Trình Trì ở trên lưng Hứa Nhận kích động hét to: “Các cậu không thể chờ tớ à! Tớ vất vả lắm mới leo lên đến nơi, hai người các cậu lại tự mình đi chơi!”
Hứa Nhận che lỗ tai, quay đầu lại nghi ngờ: “Cô… Thật sự rất vất vả mà leo lên á?”
“Không cần để ý chi tiết này.”
“……”
“Ôi! Tai nghe của tôi rơi rồi!” Trình Trì vỗ bả vai Hứa Nhận: “Thả tôi xuống đi, tai nghe của tôi rơi rồi!”
Hứa Nhận thả cô xuống, cô xoay người chạy đi vài bước, nhặt tai nghe rơi trên mặt đất lên đeo vào rồi lại chạy về.
Đôi chân kia phải gọi là một bước đi như bay, nhẹ nhàng như yến.
Hứa Nhận: “……”
Lòng chân thành cơ bản giữa người với người đâu rồi?
—-
“Lên đây thì tốt rồi, đúng lúc.”
“Sao nào, cho rằng tôi đang lừa anh hả?”
“Chút này chả sao cả.”
“Ồ, rộng lượng đấy!”
“Dựa vào quy định giá cả của cục du lịch, đoạn đường tôi cõng cô, không thể ít hơn 600.” Hứa Nhận nói: “Còn dẫn cô đi nhắm mặt trời mọc, phải đến 800.”
Trình Trì quyết định thu lại câu nói trước đấy.
Hết chương 6
(1): Bản gốc của bài này là “Dạ túc sơn tự” của Lý Bạch.
夜宿山寺
危樓高百尺,
手可摘星辰。
不敢高聲語,
恐驚天上人。
Dạ túc sơn tự
Nguy lâu cao bách xích,
Thủ khả trích tinh thần.
Bất cảm cao thanh ngữ,
Khủng kinh thiên thượng nhân.
Đêm tại chùa trên núi
Tòa nhà cao trăm mét,
Vươn tay hái sao trời.
Không dám lời to tiếng,
Kinh động đến người trời.
(Bản dịch nghĩa do tớ tự dịch, nếu có gì sai sót mong mọi người góp ý ạ)
(2): Đỉnh Vạn Phật là ngọn núi chính của Nga Mi, độ cao so với mặt biển là 3079.3m
Tác giả có lời muốn nói: Hứa tổng không nợ ai cái gì.
Khi anh hai bàn tay trắng, Trình Trì hái được một ngôi sao đưa cho anh.
Nhiều năm sau, Hứa tổng trả lại cho cô một bầu trời đầy sao.