Tâm Nhận - Xuân Phong Lựu Hoả

Chương 5: #4. Đường Về (4)


Bạn đang đọc Tâm Nhận – Xuân Phong Lựu Hoả – Chương 5: #4. Đường Về (4)

Hứa Nhận nói: “Nhà tôi có người bị bệnh AIDS đấy.”

Tay vặn nắp chai của Trình Trì, bỗng dưng dừng lại.

Cô chợt nhớ tới lời nói của hai mụ đàn bà rửa bát ngày hôm qua.

“Cái bà tú bà nhà họ Hứa ở phố Trịnh Đông, nghe nói bị mắc bệnh về đường sinh dục, hiện tại không thể xuống được giường.”

“Làm gà cả đời, sắp chết còn nhiễm bệnh, đúng là báo ứng.”

…….

Hứa Nhận vẫn không nhúc nhích nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sáng quắc.

Trình Trì nuốt một ngụm nước miếng, cổ họng khô khốc.

Hôm qua cô còn liều mạng với anh, chưa từng nghĩ nhanh như vậy đã để cho anh nắm được cơ hội phản công cô, mà chính cô lại tự đưa đầu vào tròng.

Sai lầm, quá sai lầm!

Hứa Nhận cười khẽ một tiếng, đến gần định lấy lại chai nước, Trình Trì chợt lùi về phía sau một bước.

Chuyện đánh cược với vận mệnh này, cô chưa bao giờ thua.

Đầu ngẩng lên, cô uống ừng ực ừng ực vài ngụm.

Hứa Nhận nhận ra, khi cô uống nước, đôi mắt sẽ nhắm lại, gió phe phẩy nhè nhẹ, lông mi khẽ run run.

Thái độ anh dũng hy sinh.

Trình Trì uống hết chai nước kia, cầm chai nước trống không, nhìn anh với ánh mắt của kẻ thắng cuộc, lau nước đọng trên khóe miệng, biểu cảm vô cùng hung dữ.

Hứa Nhận rất muốn cười, nhưng anh cười không nổi.

—-

8 giờ tối, cuối cùng đoàn người cũng leo đến điểm tập kết lôi động bình.

Hứa Nhận dẫn mọi người đến nhà nghỉ.

Nhà nghỉ này là một ngôi nhà hai tầng, vừa là quán ăn vừa là nơi dừng chân, trên tấm biển viết bốn chữ “Quán ăn Minh Nguyệt”, phông nền là khung cảnh núi Nga Mi, nhưng cảnh nền đã hoàn toàn phai màu, có màu trắng nhạt lại điểm thêm chút xanh đậm.

Có cơn gió thổi qua, tấm biển rách nát rơi thẳng xuống dưới.


“……”

Dương Tĩnh nổi bão: “Hứa Nhận, con mẹ nó, chỗ này con người có thể ở hả? Có thể ở hả?”

Trình Trì vỗ vỗ lưng cậu: “Lãnh tụ vĩ đại Mao đã răn dạy chúng ta, hồng quân không sợ chinh chiến gian khó, muôn sông nghìn núi chỉ chờ tiền. Ngoan, đừng quậy nữa.”

“……”

Rõ ràng Hứa Nhận có quen biết với ông chủ, họ nói chuyện với nhau một lát, ông chủ đưa cho mọi người chìa khóa, để phục vụ dẫn bọn họ vào phòng.

Không biết lại cầm được bao nhiêu tiền boa.

Bạch Du và Trình Trì ở cùng một phòng, phòng rất bé, hai cái giường nhỏ màu trắng đặt hai bên, trên tường có dấu chân đen sì, ánh đèn cũng rất tối tăm, Trình Trì sờ khăn trải giường, ga giường ẩm mốc, cô lập tức bật máy sưởi, sưởi ấm cả căn phòng.

Tuy hoàn cảnh chẳng ra gì, nhưng còn có wifi, nhận được niềm vui bất ngờ, Trình Trì cởi áo khoác ẩm ướt, nằm lên giường, cầm ipad của mình bật mấy web liên tiếp, sau đó vào một trang web.

Bạch Du vào phòng vệ sinh, sợ gì chứ, người trẻ tuổi ấy mà, phải biết chịu khổ… Từ từ, vật thể đen đen ở góc tường kia là sinh vật ngoài hành tinh gì vậy?

“Á!!”

Bạch Du từ trong phòng vệ sinh chạy ra, oán giận chửi: “Tự nhiên lại có bọn côn trùng mông đối mông, diễn cảnh giáo dục thế giới động vật”

Trình Trì vẫn bình tĩnh nói: “Mùa giao phối đến rồi hả, nếu không cậu đi thương lượng với chúng nó một chút, bảo chúng nó đổi sang chỗ khác mà sung sướng đi, tớ cũng là cẩu độc thân, không chịu nổi kích thích.”

“Cậu giúp… Cậu giúp tớ đi nói với chúng nó đi.” Bạch Du sợ hãi.

Trình Trì lười nhác đứng dậy, đi vào phòng vệ sinh, nửa phút sau, cô đi ra.

“Chúng nó nói gì?”

“Chúng nó không vui.”

“Hả? Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Khẩu hiệu trong trò chơi của tớ là gì?”

“Đầu gãy rời nhưng vẫn phải còn máu, vào giây phút quan trọng phải bán đồng đội?”

Trình Trì đỡ trán, không có gì ngạc nhiên nếu cô ngốc này trả lời sai cả!

Cô sửa lại cho đúng: “Thuận theo tớ thì sống, đối nghịch tớ thì chết!”


“Cho nên…”

“Tớ giúp chúng nó trở về “thành phố” của mình.”

Bên tai Bạch Du vang lên âm thanh quen thuộc: “Quân địch còn ba mươi giây tới chiến trường.”

Trình Trì cầm dép lê, trong ánh mắt bốc lên ngọn lửa tà ác: “Khoe cảnh ân ái, đều phải chết!”

—-

Phòng ăn nhà nghỉ, Bạch Du và Dương Tĩnh vẫn gọi một bàn lớn đồ ăn như mọi khi, bất kể ăn hết hay không ăn hết, dù sao bọn họ cũng quen tiêu xài phung phí, trước nay không hề để mình chịu khổ.

Trình Trì vừa vào phòng ăn chợt chú ý đến, Hứa Nhận cũng ngồi trên một chiếc bàn nhỏ khác, bê một bát mỳ suông, ăn ngon lành, động tác nhai nuốt tác động đến cơ hàm trên dưới, nhìn qua rất có lực, tuy ăn nhanh, nhưng lại không khiếm nhã, cũng không phát ra tiếng vang quá lớn, rất chăm chú, ánh mắt sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào bát mỳ.

Trình Trì âm thầm nghĩ, có nhìn kỹ đến mấy, cũng không thể nhìn ra mấy miếng thịt nữa đâu.

Tính cách Bạch Du rộng rãi, không thích mang thù, tiếp đón Hứa Nhận: “Hướng dẫn viên Hứa, mau lại đây ăn cùng đi!”.

Vừa dứt lời, sắc mặt Trình Trì trắng bệch.

Đừng tới! Cầu xin anh đừng tới! Bà đây không muốn nhiễm bệnh lần thứ hai đâu!

Hứa Nhận ngước mắt, Trình Trì lập tức cúi đầu xuống, cánh tay chống lên trên bàn, bưng bát ăn cơm lên, ánh mắt lảng tránh, không nói một lời.

Bây giờ rốt cuộc cũng thành thật, trị được cô rồi?

Tâm trạng Hứa Nhận đột nhiên vui vẻ, cười cười, nói với bọn họ: “Không được, tôi ăn no rồi, cảm ơn.”

Nói xong anh đứng dậy, bưng bát đi ra khỏi nhà ăn, Bạch Du khó hiểu, lẩm bẩm: “Kiếm nhiều tiền như vậy mà không chịu ăn ngon một chút hả.”

“Đồ quê mùa, thật là keo kiệt.” Dương Tĩnh khinh thường nói: “Kiếm nhiều tiền mà không biết hưởng thụ, cái này gọi là gì nhỉ… Đúng rồi, ý thức cá nhân nông dân, thế nên ấy, kinh tế Trung Quốc mà dựa vào bọn họ, căn bản không thể phát triển được.”

“Phì, dựa vào Dương thiếu gia cậu, tay xách túi Hermes (1), người mặc Armani (2), chân đi Lattanzi (3)… Kinh tế Trung Quốc có thể phát triển sao?” Bạch Du cười trêu ghẹo.

“Tớ đây cũng coi như là thúc đẩy kinh tế nội địa phát triển đấy!”

……

Các thiếu gia tiểu thư sống trong nhung lụa, sống trong tháp ngà vươn lên tận trời, chắc chắn không thể tưởng tượng được, nghèo khổ có thể áp bức con người thành bộ dáng gì.

Trình Trì không tham gia cuộc trò chuyện của họ, tràn ngập đầu óc cô đều là hai chữ “Bệnh AIDS”, tự dưng lại thấy rất bực bội, bị tên kia dạy dỗ.


Vừa mới tiếp nhận một đống tin tức lớn, xác định nếu không tiếp xúc vô cùng thân mật, dính máu hay dịch thể, mà chỉ là nước bọt, cho dù có, khoang miệng cũng không có vết thương, vậy thì chút nước bọt nhỏ tí tẹo như ngôi sao kia, sẽ không lây bệnh, nếu tên Hứa Nhận kia thực sự có bệnh, chắc chắn… Sẽ không dám trêu đùa cô như vậy.

—-

Buổi tối, Hứa Nhận cố tình dặn dò bọn họ, khoảng bốn giờ sáng đã phải rời giường, tiếp tục leo núi, lên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc.

Tới Nga Mi mà không ngắm mặt trời mọc, sẽ là niềm tiếc nuối nhất đời người, mọi người đều đồng ý, sớm chui vào chăn đi ngủ.

Trình Trì lăn qua lộn lại trong chăn lạnh lẽo, không ngủ được.

Cách nửa giờ, lại nhìn điện thoại một lần, cách bốn mươi phút, lại nhìn đồng hồ.

Đã gần 12 giờ mà không ngủ được, ngày mai còn phải dậy sớm, hoảng hốt.

Sau đó là lạnh.

Vốn tưởng rằng che kín là được rồi, nhưng thể chất cô có tính hàn, che thế nào cũng không ấm.

Trình Trì sờ đến tai nghe trên tủ bên đầu giường, đeo lên.

“Tiểu Bạch, ngủ chưa.” Cô nói: “Tiểu Bạch, tớ thật lạnh lẽo cô đơn.”

“Đến chỗ gia đây này.” Bạch Du lẩm bẩm, nói mớ: “Gia thương nàng.”

Trình Trì trừng mắt, ngồi dậy, bọc áo khoác ra khỏi cửa, định đi ra ngoài hút điếu thuốc, chờ đệm điện ủ nóng hổi mới trở về ngủ.

Cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, đi ra lối đi nhỏ, loại nhà nghỉ gia đình này, buổi tối sẽ không có ai gác đêm, mọi người bận rộn xong đều đi ngủ, hành lang tắt đèn, khắp nơi đen như mực.

Trình Trì đến gần đại sảnh, nghe thấy có tiếng động, rất nhẹ, rất khẽ, giống như có ai đang niệm kinh, bước chân cô chậm lại, đi đến đại sảnh, nhìn thấy trên sô pha cách đó không xa, trong bóng đêm, đèn pin nhỏ vẫn sáng, có người ngủ trên đó.

Trình Trì rón ra rón rén dịch đến bên cạnh, sau đó ẩn bên quầy trong bóng đêm, nhìn thấy rõ, người ngủ trên sô pha, là Hứa Nhận, trên người anh bọc một cái chăn nhỏ, trong tay cầm đèn pin, đang đọc một quyển sách nhỏ, ánh sáng nhạt chiếu sáng mặt anh, giờ phút này, hình dáng sắc nhọn ban đầu của anh cũng mềm mại hơn rất nhiều.

Anh cố gắng đè thấp giọng, be bé như tiếng muỗi kêu.

Trình Trì nỗ lực lắng nghe, mới nghe rõ, tên nhóc này đang đọc tiếng Anh.

Tuy không nghiêm túc nghe giảng, nhưng giáo viên tiếng Anh trong trường, đều mời những người cao cấp, phát âm vô cùng chuẩn, Trình Trì nghe tên nhóc này phát âm, cảm thấy rất mất tự nhiên, giống như…

Không sai, giống như hòa thượng niệm kinh.

Thật ra cũng có thể thôi miên.

Tiếng niệm kinh đột nhiên im bặt, ánh đèn pin chói mắt từ sô pha chiếu đến, Trình Trì giơ tay che theo bản năng, bảo vệ đôi mắt.

“Là cô à?” Hứa Nhận nói đến âm cuối giọng cao lên, bị bắt gặp đang lén lút học tập, có vẻ không thể nào vui vẻ, biểu cảm rất lạnh lùng.

Thế nên thành tích tốt cũng rất rắc rối, không thích để người khác biết bản thân mình thật sự rất nỗ lực.


Trình Trì nghênh ngang đi vào, ngồi xuống bên cạnh anh, dùng giọng điệu châm chọc mỉa mai, chế nhạo nói: “Chà, hướng dẫn viên Hứa, khổ cực thế à! Sắp đuổi kịp cổ nhân được khắc trên bia đá rồi nhỉ.”

Có lẽ cô đứng, mà mình nằm, tư thế này không hề có cảm giác an toàn, Hứa Nhận lập tức đứng dậy, ngồi dậy, chăn mỏng mềm mại từ bên hông trượt xuống, được anh nhặt lên, đặt trên sô pha.

“Cô không ngủ à?” Hứa Nhận tìm đề tài nói chuyện với cô, mặt vô cảm nhắc nhở: “Ngày mai phải dậy sớm đấy.”

Còn nói nữa, Trình Trì đang định oán giận giường quá lạnh, mặt vừa quay, liếc đến cái chăn mỏng trên sô pha, nhiệt độ về đêm không cao, anh cứ như vậy mà ngủ trên sô pha, cô nhìn anh cũng cảm thấy lạnh, không ngờ còn có thể ngủ, còn có thể học bài!

“Anh cứ ngủ bên ngoài thế này à?” Trình Trì ngồi bên sô pha, sờ sờ chăn, chậc, thật là mỏng, cô hỏi: “Tại sao không thuê phòng?”

Thuê phòng, vậy thì phải trả tiền phòng.

“Ở kín hết rồi.” Hứa Nhận thuận miệng nói.

Trình Trì lắc đầu, không cho anh chút mặt mũi nào, trực tiếp vạch trần: “Nhà nghỉ này làm ăn tốt như vậy, tôi thấy không giống !”

Hứa Nhận không muốn trả lời cô, chỉ im lặng.

Bóng đêm tối tăm, ánh trăng lại sáng ngời, vừa to vừa tròn, xuyên qua song cửa sổ, soi vào nhà.

“Anh mẹ nó… Thật đúng là dốc lòng.” Trình Trì nhìn quyển sách tiếng Anh nhỏ anh đang cầm.

Nghe cô nói bậy, tuổi trẻ khó giữ bình tĩnh, anh cũng không khách khí mà đáp lễ: “Cô quan tâm mẹ nó cái rắm.”

Trình Trì cũng không tức giận, cô nghiêm túc lại, hắng giọng, nói: “Tôi không có mẹ, nhưng có một ông bố già, bố tôi là người tốt, công ty có mở quỹ hảo tâm dành cho trẻ em, chuyên giúp đỡ gia đình trong nhà có người tàn tật hoặc nghèo khó.” Cô đánh giá anh: “Anh như vậy, có thể không có tư cách, nhưng nếu tôi nói với bố, chuyện này đều… Không thành vấn đề, anh có thể chữa bệnh cho người nhà, còn có thể trở về trường học.”

Cô thề, một giây trước trong đầu cô vẫn còn nghĩ nên nói móc châm chọc anh như thế nào, lời nói muốn giúp anh… Khó khăn lắm mới buột miệng thốt ra.

Nhưng mà, Hứa Nhận cười nhẹ một tiếng, ngay sau đó, cười ha ha.

Trình Trì khó hiểu.

Tiếng cười của anh đêm tối yên tĩnh, có chút doạ người.

Sau khi cười xong, anh nói: “Thiên kim tiểu thư, đầu óc cô không có vấn đề gì chứ?”

Chỉ một câu nói, anh đã để lộ nguyên hình, vô cùng sắc bén.

Trình Trì nhíu mày, trong ánh trăng, đôi mắt anh, vô cùng đen, lại vô cùng sáng.

Anh quay đầu, yên lặng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt hút hồn, giọng nói lại rất lạnh lẽo: “Đôi mắt nào của cô nhìn thấy, ông đây không ăn nổi cơm, không gánh nổi học? Cần cô phải tới bố thí?”

Hết chương 4

(1): Herms: Hermes là một công ty thời trang Pháp. Công ty này thành lập vào năm 1837, ngày nay chuyên sản xuất hàng da, phụ kiện phong cách sống, nước hoa, hàng xa xỉ, và quần áo may sẵn. Logo của công ty, từ những năm 1950, là một chiếc xe ngựa.

(2): Armani: Armani là một hãng thời trang nổi tiếng thế giới của Ý trên các lĩnh vực: thiết kế, sản xuất, phân phối và bán lẻ quần áo thời trang, phụ kiện kính, đồng hồ, đồ trang sức, mỹ phẩm, nước hoa, đồ nội thất…được thành lập bởi nhà tạo mẫu, doanh nhân, tỷ phú nổi tiếng Giorgio Armani.

(3): Lattanzi: Silvano Lattanzi là hãng giày công sở cao cấp của Mỹ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.