Tâm Nhận - Xuân Phong Lựu Hoả

Chương 44: #43. Hãm Sâu (7)


Bạn đang đọc Tâm Nhận – Xuân Phong Lựu Hoả – Chương 44: #43. Hãm Sâu (7)

Huấn luyện quân sự đối với Trình Trì mà nói, cũng không dày vò như những nữ sinh khác, tố chất cơ thể cô vốn đã rất tốt, ngoại trừ khuôn mặt bị phơi đến đỏ bừng, không hề có cảm giác khó chịu.

Buổi chiều, sau khi cả đội giải tán, trên lối ra sân vận động, chợt trở nên ồn ào. Trình Trì cùng nhóm Chu Đạm đi ra khỏi sân vận động, nhìn thấy Hứa Nhận từ xa.

Anh nghiêng người dựa vào cây trước lối ra sân vận động, tay phải cầm nước chanh ướp lạnh, tay trái đút vào túi quần, ánh mặt trời xuyên quan tán cây chiếu lên khuôn mặt đẹp trai của anh từng mảng loang lổ.

Nữ sinh mặc quân phục đi ngang qua người anh, đều không nhịn được chụm đầu ghé tai thì thầm, ánh mắt luôn cố ý vấn vương trên người anh.

“Là học trưởng đẹp trai bên khoa quản lý đấy!”

“Anh ấy tới tìm ai?”

“Nhất định không phải cậu đâu!”

……

Sau khi Hứa Nhận nhìn thấy Trình Trì, lập tức đứng thẳng người, tay từ trong túi quần giơ lên, vẫy tay với cô.

Trình Trì tạm biệt Chu Đạm, chạy về phía anh.

Hứa Nhận cắm ống hút vào cốc nước chanh, đưa cho cô.

Trình Trì nhận lấy, uống một ngụm lớn, rùng mình một cái.

Sảng khoái!

Hứa Nhận nhìn bộ dáng uống thỏa thích của cô, không nhịn được mỉm cười, duỗi tay mơn trớn giọt mồ hôi chảy ra trên trán cô, ánh mắt dịu dàng như nước.

Tay anh nhéo cằm cô, quay phần mặt bên trái bị phơi đến đỏ bừng của cô sang, ấn đường nhăn lại: “Em không bôi kem chống nắng hả?”

“Em bôi rồi, nhưng không có tác dụng.” Trình Trì hỏi: “Không bị đen chứ?”

“Không, nhưng bị bỏng nắng rồi.” Anh trả lời: “Buổi tối về nhớ bôi thuốc đấy.”

“Không sao đâu, em đắp mặt nạ uống nhiều nước là được.” Trình Trì ôm bụng: “Thật là đói, em muốn ăn cơm.”

“Em muốn ăn gì?” Hứa Nhận nhận lấy áo khoác của cô, tay ôm lấy vai cô.

Trình Trì phát hiện nữ sinh xung quanh thỉnh thoảng lại nhìn về phía mình, cô ngẩng đầu nhìn Hứa Nhận, cười nói: “Đi nhà ăn đi.”

“Được.”

—-


Hứa Nhận xới cho Trình Trì ba bát cơm, mang mấy món cô thích ăn đến.

Đúng lúc này, Tưởng Diệc Bạch Ngô Sương và Chu Đạm cũng chọn xong đồ ăn, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Trình Trì, tò mò nhìn chằm chằm Hứa Nhận.

Trình Trì đành phải nói với Hứa Nhận: “Đây là bạn cùng phòng của em.”

“Anh chính là người bạn trai bắt cóc Trình Trì để đêm không về ngủ nhỉ!” Chu Đạm nhìn Hứa Nhận cười hỏi: “Anh thật là đẹp trai!”

Hứa Nhận mỉm cười lịch sự, gật đầu với cô ấy.

Tưởng Diệc Bạch quan sát Hứa Nhận từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng xác định, người bạn trai này của Trình Trì, rất nghèo.

Cô ấy mỉa mai: “Nghe danh đã lâu.”

Hứa Nhận nhìn về phía Tưởng Diệc Bạch, nói: “Hả?”

“Trình Trì vì mua máy tính mới cho anh, ngay cả chuyện mình là người điếc……” Cô ấy vừa buột miệng thốt ra, dưới gầm bàn, Ngô Sương đá chân sang, Tưởng Diệc Bạch hét “Á” một tiếng, vỗ ống quần của mình, hung dữ ồn ào với Ngô Sương phía đối diện: “Cô có bệnh à!”

Ngô Sương nói: “Cô mới có bệnh, nhiều thức ăn như vậy cũng không lấp đầy được cái miệng thối của cô.”

Trình Trì biết ơn liếc Ngô Sương một cái, quay đầu lại, ánh mắt Hứa Nhận đang chăm chú nhìn vào đĩa thức ăn, không nói gì, vô cùng tỉ mỉ gắp ớt xanh xào thịt vào bát Trình Trì.

Trình Trì nói: “Anh không ăn thịt hả?”

Hứa Nhận nói: “Anh không thích ăn ớt xanh xào thịt.”

“Vậy rốt cuộc anh không thích ăn ớt xanh, hay là không thích ăn thịt?” Trình Trì hỏi.

Hứa Nhận trả lời: “Thức ăn như thịt, phải làm món chính, đặt cùng chỗ với ớt xanh, thật là mất thể diện, vì để giữ gìn lòng tự trọng cho thịt, anh quyết định chỉ ăn ớt xanh.”

Trình Trì không nhịn được mà bật cười: “Logic gì vậy.”

Ngô Sương bị lời nói này hấp dẫn chú ý, không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Nhận, anh cúi đầu ăn cơm, không thô lỗ như những nam sinh khác, lùa thức ăn, khi ăn cơm, từng miếng từng miếng một, rất cẩn thận rất nhã nhặn.

Đúng là trông anh không giống người có tiền, xuất thân có vẻ không quá xứng đôi với Trình Trì, nhưng hai người ngồi bên nhau, cảm giác vô cùng hài hòa, đặc biệt là ánh mắt Trình Trì khi nhìn anh, ngoại trừ đong đầy tình yêu, còn có một chút ngưỡng mộ.

Trong lòng Ngô Sương, ầm ầm dậy sóng.

“Tôi nghe Trình Trì nói, anh vừa học vừa đi làm đúng không?” Ngô Sương hỏi Hứa Nhận.

Hứa Nhận nuốt thức ăn, sau đó gật đầu, nhìn về phía cô ta: “Đúng vậy.”

Khi anh trả lời người khác, luôn nhìn thẳng vào mắt đối phương, bị anh nhìn chằm chằm, trong lòng Ngô Sương rung động, không nhịn được đỏ mặt.


“Ờm, thật ra tôi cũng… Muốn vừa học vừa đi làm để kiếm chút tiền.” Ngô Sương khẽ nói với Hứa Nhận: “Muốn giảm bớt gánh nặng trong nhà.”

“Trong trường có rất nhiều quảng cáo việc làm, cô có thể để ý một chút.” Hứa Nhận lạnh nhạt nhắc nhở: “Nhưng trong đó tốt xấu lẫn lộn, phải chú ý phân biệt, đừng để bị lừa.”

Ngô Sương gật đầu, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Sau khi ăn xong, tạm biệt bạn cùng phòng, Hứa Nhận cùng Trình Trì đi dạo dọc theo đường mòn bên rừng cây để tiêu thực.

Trình Trì đang nắm tay trái của anh, lại bị anh đổi thành tay phải, nhưng Trình Trì cố chấp chuyển sang bên trái, nắm chặt hai ngón tay trái không chịu buông ra.

Dưới cánh tay trái, vết sẹo bị bỏng đỏ hồng vĩnh viễn không tan. Thế nên giữa thời tiết oi bức của mùa hè, anh vẫn mặc áo sơ mi có tay. Trước đây Hứa Nhận thuận tay trái, bây giờ lại đổi thành sử dụng tay phải viết chữ ăn cơm.

Nhưng Trình Trì lại vô cùng thích cánh tay trái của anh, nắm tay nhất định phải nắm tay trái, ngủ cũng phải ngủ bên trái, ôm cánh tay trái của anh đi vào giấc ngủ.

Hứa Nhận biết, cô thích cánh tay trái của anh, giống như anh thích lỗ tai của cô.

Đi ra khỏi sân trường, Trình Trì chỉ vào quán ăn vặt bên đường, nói với Hứa Nhận: “Em muốn ăn hồ lô ngào đường.”

“Mình vừa mới ăn cơm mà.”

“Em ăn chưa no.”

“Anh đi mua cho em.”

Trình Trì đứng trên đường chờ anh, đúng lúc này, có nhóm nam sinh vừa ăn cơm xong đang từ cổng trường tiến vào, nhìn thấy Trình Trì, lên tiếng chào hỏi cô.

Trình Trì ngẩn người, cô là người mù mặt, không nhận ra bọn họ là ai, nhưng nghĩ chắc là bạn cùng khoa, mỉm cười, giơ tay chào hỏi bọn họ.

Mấy nam sinh kia cũng đi mua hồ lô ngào đường, trên đường đi ngang qua Hứa Nhận đang chuẩn bị trở về.

Anh nghe thấy bọn họ nói: “Cô gái kia là sinh viên khoa bọn tao, đẹp không, chỉ tiếc lại bị điếc.”

“Bị điếc?”

“Đúng vậy! Lúc đó tao không nhìn ra đâu, chính miệng cô ấy nói đấy!”

“Không ngờ trong lớp mày lại có người khuyết tật, lạ thật đấy, vừa rồi tao chưa kịp nhìn kỹ.”

“Lần sau mày đến khoa bọn tao nghe giảng, là có thể nhìn thấy cô ấy, thứ móc trên tai cô ấy chính là máy trợ thính.”


—-

Trình Trì đang đọc thông báo được dán trên bảng tin của trường, thấy phía sau chợt ồn ào, còn có tiếng hét của nữ sinh, cô xoay người, nhìn thấy Hứa Nhận đánh nhau với mấy tên con trai.

Cô ngừng thở, vội vàng chạy tới, kéo Hứa Nhận ra khỏi mấy tên kia.

Hứa Nhận xuống tay không nhẹ, trên mặt mấy tên phía đối diện tím bầm, có tên bị sưng mặt, có tên khóe miệng còn dính máu.

Thấy Trình Trì quen với người kia, mấy tên con trai đoán được, có thể vừa rồi nói xấu bị anh nghe thấy mới động tay, ai cũng chột dạ, mặt mày xám ngoét chạy đi.

Hứa Nhậ vô cùng tức giận, đang định đuổi theo, lại bị Trình Trì ngăn lại.

Cô kéo Hứa Nhận đang sắp nổi điên, gào to một tiếng: “Anh muốn bị ghi tội hả!”

Rất quen thuộc.

Trước đây, cũng có rất nhiều người từng nói với cô như vậy.

Hứa Nhận nhổ ra một ngụm máu, nhìn bóng dáng chạy trối chết của nhóm người kia, chửi một tiếng: “Mẹ nó đừng để tao nhìn thấy chúng mày!”

Trình Trì kéo anh lại: “Bọn họ chọc giận anh à!”

Cô ít khi thấy anh tức giận đến như vậy, cũng chưa từng thấy anh đánh nhau, ít nhất trong khoảng thời gian này, không có.

Hứa Nhận sầm mặt quay đầu lại nhìn cô một cái, lại nhổ ra một ngụm máu, xoay người đi.

Ơ, lại giận cá chém thớt hả?

Trình Trì đứng yên tại chỗ ngẩn người, nhìn kẹo hồ lô vỡ vụn trên mặt đất, cảm thấy thật khó hiểu.

Đúng lúc cô định rời đi, Hứa Nhận lại quay trở lại, trong tay cầm một xâu hồ lô ngào đường mới, đi tới, không nói một lời mà đưa cho cô, sắc mặt còn sa sầm, vô cùng khó chịu.

Không ngờ anh còn quay lại mua cho cô một xâu hồ lô ngào đường.

Trong lòng Trình Trì đột nhiên ấm lên.

Cô duỗi tay lau vết máu trên khóe miệng anh, dịu dàng hỏi: “Bạn học khoa em chọc giận anh hả?”

“Không có.” Sắc mặt Hứa Nhận không hề thay đổi, cầm hồ lô ngào đường trên tay, hỏi cô: “Em có ăn không?”

Trình Trì cười cười: “Anh đút cho em đi.”

“Em không có tay hả?”

Tuy đang tức giận, nhưng Hứa Nhận giơ hồ lô đến bên miệng cô, Trình Trì há miệng cắn một cái, phồng má lên nhai nuốt.

Hai người đi dưới bóng cây, Trình Trì vừa mới ăn một miếng hồ lô, đã bị vị ngọt làm ngấy đến mức không muốn ăn, mấy viên còn lại đều được Hứa Nhận ăn hết.

Cô nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của anh, khó chịu mà lẳng lặng ăn hồ lô ngào đường, cảm thấy vô cùng đáng yêu.


Cô càng nhìn anh, càng không nhịn được cười.

“Bạn học của em đã biết cả rồi?” Hứa Nhận hỏi cô.

Trình Trì ngẩng đầu nhìn anh: “Cái gì ạ?”

Hứa Nhận nhéo nhéo lỗ tai cô: “Cái này.”

Trình Trì lập tức hiểu ra, lời buột miệng của rồi của Tưởng Diệc Bạch, đã bị Hứa Nhận khắc vào trong lòng.

“Vâng.” Trình Trì biết không thể lừa được anh, chỉ có thể nói thật: “Em muốn suất học bổng kia, nên đã giả vờ đáng thương.”

“Để mua máy tính cho anh?”

“Vâng.”

Một cơn gió thổi qua, mát lạnh, thổi vào trong lòng Hứa Nhận, ngực lại hơi khó chịu, một người kiêu ngạo như Trình Trì, mới tám nghìn tệ, còn chưa đủ mua một cái túi cho cô, mà cô lại vì chút tiền ấy, để lộ khuyết tật của mình trước sinh viên cả khoa.

Hứa Nhận quá rõ tính tọc mạch của bọn họ, họ luôn có tâm lý tò mò trước những thứ không có trong cuộc sống của họ, bất kể là bệnh tật, hay là khiếm khuyết.

Trong xã hội, bản tính tọc mạch có mặt khắp nơi, trước đây mẹ anh bị bệnh, trước cửa nhà họ, thường xuyên có mấy bà ăn no rửng mỡ, hoặc mấy ông rảnh rỗi đi ngang qua, bọn họ ngó đầu, nhìn vào căn nhà nhỏ tối đen như mực, giống như trong đó có gì kì lạ lắm, khi Hứa Nhận còn nhỏ, vừa nhìn thấy bọn họ, sẽ nhặt đá trên mặt đất lên ném, có đôi khi lại trốn trong chỗ tối, dùng cung bắn vào mắt họ, anh ghét những đôi mắt tò mò kia, vô cùng ghét!

Giống như mấy người kia, đem chuyện khiếm thính của Trình Trì thành đề tài câu chuyện chém gió với bạn bè.

Lúc ấy đầu óc anh nóng lên, động tay động chân, hận không thể đánh bọn chúng thành người tàn phế.

“Không phải anh nhìn thấy bọn họ nói chuyện với em nên ghen tị đấy chứ?” Trình Trì hoàn toàn không biết sóng gió trong lòng Hứa Nhận.

Hứa Nhận bâng quơ đáp một tiếng: “Ừ.”

“Thật ạ?” Trình Trì thoáng kinh ngạc: “Máu ghen của anh lớn vậy!”

“Đúng thế, cho nên em phải ngoan ngoãn một chút cho anh.” Hứa Nhận nhìn cô, làm bộ hung dữ: “Dám ra ngoài thông đồng với thằng khác, anh đánh chết em.”

“Á!”

Anh cố ý dọa cô: “Có sợ không?”

“Sợ!” Trình Trì ôm cánh tay anh, làm bộ làm tịch nói: “Đừng đánh em! Em ngoan mà.”

Cuối cùng sắc mặt lạnh băng của Hứa Nhận cũng tan, khẽ cười một cái, ôm lấy bả vai cô, thuận tay vuốt tóc trên trán cô.

“Cô nhóc nhát gan.”

Hết chương 43

Tác giả có lời muốn nói:

Hằng ngày em gái Trì ăn ba bát cơm


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.