Bạn đang đọc Tâm Nhận – Xuân Phong Lựu Hoả – Chương 42: #41. Hãm Sâu (5)
“Không chửi cô.” Trình Trì lười nhác đứng lên, cầm chậu đi vào phòng vệ sinh, xếp toàn bộ dầu gội sữa tắm của cô trên bồn rửa tay vào chậu sau đó để lên ban công.
Ngô Sương nhìn thoáng qua bàn học của Trình Trì, máy tính dạng để bàn, nhưng trên tầng đầu tiên còn để một cái túi laptop, không có mấy quyển sách, trên giá toàn để mô hình thủ công handmade, đủ mọi thể loại, đều là những thứ cô ta không biết, mà bên tường còn dán một cái poster rất lớn, cô ta không biết đó là ai, có thể là ngôi sao nào đó, rất đẹp trai.
Cô ta nhướn mắt khinh thường.
Trình Trì nhớ lời Hứa Nhận nói, sinh hoạt tập thể không tự do như sống trong nhà, không nên gây mâu thuẫn với bạn cùng phòng, có gì uất ức thì nói với anh, cảm xúc cũng đừng thể hiện rõ trên mặt, lòng người phức tạp, đâm dao sau lưng, khó lòng phòng bị.
Hứa Nhận rất lo cô không ở được với bạn cùng phòng, Trình Trì không muốn anh đã bận làm việc và học hành rồi còn phải nhọc lòng vì cô, thế nên quyết định nghe lời anh nói, cố gắng sống khiêm tốn lại, cẩn thận là trên hết.
Nên khi cô nghe thấy Ngô Sương đứng trên ban công gọi điện thoại cho người nhà, nói: “Có một bạn cùng phòng, chỉ biết chơi game, thành tích chắc chắn không tốt, con biết, mẹ, con sẽ không học theo cái xấu của cô ta, năm nay con còn phải lấy học bổng nữa.”
Trình Trì chỉ cười lạnh một tiếng trong lòng, không thèm chấp với cô ta, đeo tai nghe, mua trang bị đi xuống đường dưới mai phục.
—-
Người bạn cùng phòng thứ hai lại rất hoạt bát, vừa vào phòng ngủ, thả hành lý xuống, thấy hai bạn cùng phòng, vội vàng tự giới thiệu, nói mình tên là Chu Đạm, mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn, ngay sau đó cô ấy thấy được poster Eric trên tường của Trình Trì, cùng với đủ loại mô hình handmade các tướng trên bàn, trực tiếp xông tới ôm lấy Trình Trì, làm Trình Trì giật cả mình.
“Mong tình địch giúp đỡ nhiều hơn!” Chu Đạm rất kích động, chỉ vào poster: “Đại thần Eric!”
Trình Trì cười cười: “Chào tình địch.”
Hóa ra là fans Eric
Xem ra là chị em đồng râm.
Người bạn cùng phòng cuối cùng là Tưởng Diệc Bạch, cách một ngày, mới chậm rãi đến muộn. Vào cửa đầu tiên là ba người đàn ông mặc đồ đen, cầm theo ba cái vali lớn vào phòng, dọa mấy em gái nhỏ giật cả mình.
Lúc này, một cô gái tóc xoăn mặc đầm màu trắng, đi vào trong phòng, cùng tiến vào còn có một phụ nữ trung niên mặc sườn xám.
“Ôi chao, cái phòng ngủ này nhỏ quá!” Người mẹ mặc sườn xám mở miệng trước, tay cầm một cái quạt xếp, không chịu được quạt cho Tưởng Diệc Bạch: “Con gái à, mẹ bảo con ở nhà, con lại nhất quyết đến trường sống, nhà mình là biệt thự hai tầng mới xây theo phong cách Tây, không thoải mái hơn so với trường hả, sao lại chạy đến đây chịu khổ?”
Tưởng Diệc Bạch chu cái môi nhỏ nhắn đỏ hồng lên: “Mẹ, tuy rằng nhà chúng ta xây hai tầng theo phong cách Tây, nhưng con vẫn muốn đến trường, như vậy mới có thể học được cách tự lập, chịu khổ một chút cũng không tính là gì.”
“Con gái trưởng thành rồi.” Khóe mắt người mẹ mặc sườn xám đỏ ửng: “Nếu ở ký túc xá không quen, phải về nhà nghe chưa, ngay cả phòng cho người hầu của nhà chúng ta, cũng lớn hơn cái phòng ngủ tồi tàn này.”
“Con biết rồi ạ, mẹ thật tốt.”
Trình Trì chú ý tới, Ngô Sương sắp khinh thường đến trần nhà rồi, mà Chu Đạm lại mỉm cười nhìn hai mẹ con nhà này.
Hành lý của Tưởng Diệc Bạch được ba người đàn ông kia sắp xếp, bao gồm đồ dùng và quần áo, bọn họ lấy ra giúp cô ấy, xếp ngay ngắn vào trong ngăn tủ.
Trong phòng ngủ mỗi người chỉ được chia một ngăn tủ, căn bản không chứa đợc hết ba cái vali quần áo của Tưởng Diệc Bạch.
“Vậy phải làm sao bây giờ.” Mẹ Tưởng rất sốt ruột: “Đây đều là quần áo mùa thu con phải mặc mà!”
Ba cái vali lớn, đều là quần áo mùa thu.
Trình Trì coi như được mở mang kiến thức, xem người ta làm phú nhị đại như thế nào, nhìn lại bản thân, chỉ có vài bộ quần áo, ngăn tủ cũng chưa chứa đầy, cô rất ít đi dạo phố, ít khi mua quần áo, trong nhà không có mẹ, quần áo của cô đều là mấy bộ thấy hợp thì mua, gần đây mới được Hứa Nhận mang dẫn đi dạo vài lần, Hứa Nhận mua vài bộ quần áo cho mùa hè và mùa thu, Hứa Nhận biết cách ăn mặc, cũng biết phối đồ cho cô, vài bộ váy áo, rất hợp ý cô.
Mẹ Tưởng đúng là một nhân tài, ánh mắt liếc qua các bạn cùng phòng một lượt, sau đó nhìn sang Ngô Sương, cười khanh khách đi đến hỏi: “Bạn học, cháu có thể nhường tủ quần áo cho Diệp Bạch nhà cô để cùng được không?”
Sắc mặt Ngô Sương trắng bệch: “Tại sao?”
Mẹ Tưởng liên tục giải thích: “Nhà cô không dùng không, cô trả cháu tiền, tính làm tiền thuê đi, cháu cảm thấy thế nào? Một tháng 500, thế nào?”
Khuôn mặt trắng bệch của Ngô Sương thoáng chốc trở nên đỏ bừng, tâm trạng cô ta thoáng kích động, chỉ vào Trình Trì và Chu Đạm: “Tại sao bà không tìm mấy người kia, mà lại tìm tôi?”
Mẹ Tưởng nhìn Trình Trì, quay đầu cười với Ngô Sương: “Bởi vì trông cháu…”
Bà lấy mặt quạt che miệng, lựa lời mà nói: “Trông cháu là người lương thiện nhất.”
Trình Trì cười.
Sắc mặt Ngô Sương lại thay đổi.
Không làm Trình Trì thất vọng, cô ta kiên quyết từ chối lời đề nghị của mẹ Tưởng, “Rầm” một cái đứng lên, lớn tiếng nói: “Tôi không thiếu tiền!”
Nói xong đỏ mặt chạy ra khỏi phòng ngủ, trông có vẻ rất tức giận.
Mẹ Tưởng nhìn liếc qua bàn Ngô Sương, trợn mắt, cười giễu cợt một tiếng: “Giả vờ cái gì, một đứa nghèo rớt mồng tơi.”
“Mẹ, bạn đó giận rồi ạ?” Tưởng Diệc Bạch hỏi: “Thế thì toi rồi, đắc tội bạn cùng phòng, nhỡ đâu bạn đó đầu độc con thì làm sao bây giờ?”
“Ôi ôi!” Mẹ Tưởng sợ tái mặt: “Thế thì toi rồi, con gái à, con vẫn nên cùng mẹ về nhà ở đi, chỗ này quá nguy hiểm!”
“Cũng được ạ, mẹ, chúng ta về nhà thôi!”
……
Hai mẹ con họ lại ồn ào rời khỏi phòng ngủ, Trình Trì cùng Chu Đạm đang ngồi trên giường sơn móng tay liếc nhau một cái, đồng thời phá lên cười.
—-
Sau khai giảng, mỗi ngày đều có lớp, về nhà cũng không tiện, Tưởng Diệc Bạch đành phải dọn về ký túc xá.
Hoàng hôn, Trình Trì leo xà đơn, cùng so với Hứa Nhận, cô làm mười lăm cái, Hứa Nhận làm 55 cái.
Trình Trì không phục, trực tiếp bò lên người anh, tay ôm cổ Hứa Nhận, chân quắp vào eo anh, nói: “Như thế này thì anh có thể làm được bao nhiêu cái?”
Hứa Nhận nói: “Làm được đến lúc tay chân em rụng rời.”
Trình Trì nghe hiểu ý trong đó, cười nhạo một tiếng, để Hứa Nhận vừa đỡ cô vừa tiếp tục vươn người lên trước.
Ngẩng đầu, là có thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ hồng của anh, cằm nhọn, lấm tấm râu, cơ bắp trên cánh tay căng phồng, toàn thân săn chắc, mỗi một lần leo lên, lực kéo vô cùng mạnh.
Trình Trì chấp nhận tha cho anh mới từ trên người anh nhảy xuống, anh Nhận của cô thật là mạnh mẽ, phục.
Hai người ngồi xuống bãi cỏ, Trình Trì đưa bình nước cho Hứa Nhận, Hứa Nhận nhìn bình giữ nhiệt màu xanh kia, nói: “Em cũng mang nó đến?”
Đó là khoảng thời gian cánh tay anh bị thương, Trình Trì cho anh dùng cái bình này.
“Vâng.”
Chỉ là một cái bình, không có gì quý giá, nhưng vì anh từng dùng, Trình Trì không nỡ bỏ đi, vẫn luôn giữ để bản thân dùng, đến khi đi còn cất vào vali mang đến đây.
Hứa Nhận nhận lấy bình nước, thành thạo mở ra, giơ lên, uống một ngụm nước.
Trình Trì nhìn yết hầu trên cổ anh lăn lăn, vô cùng gợi cảm.
Trình Trì nhận lấy bình nước, chạm vào chỗ anh vừa ngậm môi vào, cũng uống một ngụm.
Hứa Nhận nhìn cô, lúc uống nước, cô có thói quen nhắm mắt lại, lông mi khẽ rung rung, đợi cô uống xong, anh nói: “Đêm nay em đừng về nhé?”
Anh dùng giọng điệu thương lượng, rất đáng thương.
Trình Trì đè anh ngã xuống bãi cỏ, gặm cắn một hồi, sau đó nói: “Không được.”
“A Trì.”
“Vậy cũng không được.”
Hứa Nhận bế Trình Trì lên, để cô ngồi trong đùi mình, sau đó duỗi tay ôm vòng lấy cô, gác cằm lên vai cô.
“Mấy ngày nay anh rất mệt.”
“Định giả vờ đáng thương với em hử?” Trình Trì quay đầu lại nhìn anh, khóe mắt cong lên.
Sau đó cô thấy dưới mắt anh có vết quầng thâm rất đậm, cô vội vàng xoay người, tay sờ lên khóe mắt anh: “Anh thức đêm à?”
“Ừ.”
“Anh làm gì?”
“Lập một kế hoạch hợp tác.”