Tâm Nhận - Xuân Phong Lựu Hoả

Chương 38: #37. Hãm Sâu (1)


Bạn đang đọc Tâm Nhận – Xuân Phong Lựu Hoả – Chương 38: #37. Hãm Sâu (1)

Trên xe taxi, Trình Trì hung hăng mắng chửi Dương Tĩnh một trận.

Dương Tĩnh quay lại gọi điện thoại cho Hứa Nhận, Hứa Nhận đã ngồi vào xe taxi, phía sau còn có Lục Hành Thương lòng nóng như lửa đốt.

“Hứa Nhận, tại sao lại chọc giận đại tiểu thư Trình thế?” Đầu bên kia điện thoại, Dương Tĩnh lớn tiếng: “Cơ hội tốt như thế, chính anh không biết quý trọng, đừng nói tôi không giúp anh.”

“Không có việc gì.” Ánh mắt Hứa Nhận dịu dàng hơn rất nhiều, giọng trầm tĩnh: “Cô nhóc cáu kỉnh với tôi, trở về dỗ dành là được.”

Cúp điện thoại, gương chiếu hậu, Lục Hành Thương đang quan sát Hứa Nhận.

“Anh là bạn trai cô ấy?”

“Không giống?” Tâm trạng Hứa Nhận rất tốt.

Lục Hành Thương để lộ lúm đồng tiền: “Thảo nào.”

“Cái gì?”

“Cô ấy nói trước đây bạn trai làm vịt, sau đó khăng khăng một mực theo cô ấy, rồi hoàn lương, kỹ thuật rất tốt……”

Sắc mặt Hứa Nhận tối sầm, Lục Hành Thương vội vàng dừng miệng: “Ý tôi là… Anh thật sự rất đẹp trai.”

Hứa Nhận đột nhiên cảm thấy… Trình Trì tới đại học S, cuộc sống sau này của anh, nhất định sẽ có gió tanh mưa máu.

—-

Trình Trì đến đại học báo danh trước, sau đó lấy chìa khóa phòng ngủ, tay không đi về phòng ngủ, trong phòng ngủ trống rỗng vắng vẻ.

Cô tới trường sớm hơn nửa tháng, bạn cùng phòng chắc sẽ chờ đến khai giảng mới có thể đến đây, Trình Trì định sắp xếp đồ đạc của mình một chút, mới đột nhiên phát hiện, hình như không thấy hành lý của mình đâu.


Thoáng hoang mang.

Nhớ lại, cái vali nằm trên tay Hứa Nhận.

Mẹ nó.

Nhớ lại cảnh nhìn thấy Hứa Nhận hôm nay, tim Trình Trì lại đập thình thịch.

Anh tới đón cô.

Khóe miệng cô không nhịn được cong lên, nhưng nhớ đến năm ngoái anh kiên quyết rời đi như vậy, còn nói rất nhiều lời làm tổn thương người ta, những lời đó gần như lấy mạng cô, cô suy sụp cả kỳ nghỉ hè, lúc không say, chỉ cần nghĩ đến, từng câu từng chữ khoan đến tận xương.

Cô liều mạng thích anh như vậy, tại sao anh có thể đúng lý hợp tình mà nói, ông trời công bằng chứ?

Cô rất nhớ anh, nhưng cũng không có cách nào dễ dàng tha thứ cho anh.

Trình Trì ngồi ngẩn người trên ghế nhỏ một lúc, sau đó nghe thấy mấy cô gái phòng bên cạnh hưng phấn hét to, vô cùng ồn ào, dưới tầng có vẻ cũng rất ầm ĩ.

Trình Trì đi ra ban công, thò đầu nhìn xuống dưới, chỉ thấy Hứa Nhận đang đặt tay lên tay kéo vali màu đỏ của cô, bóng dáng cao lớn đứng thẳng tắp dưới tầng, cúi đầu nhìn điện thoại.

Nữ sinh xung quanh không nhiều lắm, đa số sinh viên còn chưa đến trường.

Nhưng anh đột ngột xuất hiện dưới ký túc xá nữ như vậy, vẫn dẫn tới xôn xao không nhỏ.

Xung quanh có mấy em gái thoải mái quan sát anh, châu đầu ghé tai bàn tán.

Có người biết anh, có người không biết.

Không vì điều gì khác, chỉ vì anh đẹp trai.


Đẹp trai đến mức người khác không rời mắt được.

Hồi còn học cấp ba, Hứa Nhận trông khá mảnh khảnh, bây giờ hình như anh đã béo lên một chút, dáng người có vẻ cân đối hơn, cơ bắp vừa phải, trông rất khỏe mạnh, hơn nữa cách ăn mặc trưởng thành hơn rất nhiều, dáng người với giá trị nhan sắc với cách ăn mặc, trực tiếp khiến anh trở thành nam thần học trưởng trong mắt các em gái.

Trình Trì khó chịu, anh không phải nam thần.

Anh chính là Hứa Nhận, có rất nhiều khuyết điểm.

Dịu dàng rồi lại tàn nhẫn, kiêu ngạo mà lại tự ti, kiên cường lại nhạy cảm.

Nhưng Trình Trì lại thích Hứa Nhận có khuyết điểm như vậy, anh khiến cô cảm thấy chân thật, cảm thấy thoải mái, cảm thấy bản thân mình bây giờ mới thật sự tồn tại.

Điện thoại Trình Trì vang lên, đó là một dãy số xa lạ, gọi đến từ Thượng Hải. Trình Trì vịn lên hàng rào bảo vệ nhìn xuống, Hứa Nhận đặt điện thoại bên tai, sau đó ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Trình Trì cúp điện thoại.

Hứa Nhận buông điện thoại, chuẩn bị gửi cho cô một tin nhắn xin lỗi chân thành.

Song không ngờ, tin nhắn mới soạn đến một nửa, Trình Trì đã từ trong cổng ký túc xá nữ chạy ra, sải bước lớn, hùng hổ đi về phía anh.

Hứa Nhận cất điện thoại vào trong túi, cong khóe miệng với Trình Trì.

“Tiểu thiên kim.”

Giọng anh vẫn trầm thấp như xưa.

Trình Trì đi tới, dứt khoát giơ tay lên, Hứa Nhận nhắm mắt lại.


Nữ sinh xung quanh che miệng, hít sâu một hơi.

Hai giây qua đi, không nghe thấy tiếng vang như dự đoán, bàn tay Trình Trì vẽ một đường cong trên không, trực tiếp đặt lên tay cầm vali, giật lại, xoay người đi.

Nhưng mà, một lực mạnh từ trước ngực cô ngăn lại, tay phải Hứa Nhận xách một túi đồ to, tay trái từ bả vai ôm vòng ngang ngực cô, trực tiếp kéo cô vào trong lòng ngực mình.

Tay trái của anh rất có lực, đặt trên bộ ngực mềm mại đàn hồi của cô, cách lớp vải mỏng mạnh, cọ đến khi cô mặt đỏ tai hồng, cảm xúc kích động, khẽ mắng một tiếng: “Lưu manh, buông em ra.”

“Không.”

Hứa Nhận rất cố chấp, từ sau lưng ôm cánh tay của cô nắm thật chặt.

Trình Trì không hề giãy giụa, mà hơi nghiêng đầu, khẽ đe dọa: “Rất nhiều người đang nhìn.”

“Em sợ người khác nhìn?”

“Em sợ chắn mất đào hoa của anh.”

Trình Trì nói xong câu đó có chút hối hận, tại sao nghe như cô đang ăn giấm vậy.

Hứa Nhận rũ đầu xuống, ghé mặt sát bên tai cô, cô không nhìn thấy, nhưng có thể cảm giác được, anh đang cười.

“Trình Trì, em càng ngày càng giống con gái nhỏ của anh.”

“Ồ, một năm không gặp, ngay cả con gái cũng có rồi, hiệu suất cao đấy!” Cô lại tránh né, châm chọc mỉa mai.

“Con gái nhỏ sau này, con bé rất giống em, tính tình trẻ con, nhìn như chưa trưởng thành, nhưng lại rất thông minh, giống cô tiên nhỏ, có đôi khi lại giống yêu tinh, con bé nắm được xương sườn của anh, anh luôn không thể làm gì được bé, cả đời này cũng bị bé quản lý.”

Trình Trì đang định cười ha ha, nói con mẹ anh mơ mộng hão huyền.

Đột nhiên nghĩ lại, hiểu rõ ý tứ trong lời anh nói, cô giật mình, trong lòng cũng dần dần ấm lại, cô cúi đầu, nhìn tay trái của anh, đỏ, trắng, loang lổ vết sẹo, cô không còn muốn đẩy anh ra nữa, tay cô sờ lên, che kín cánh tay anh, buồn bực nói: “Anh học được chiêu dẻo miệng này ở đâu vậy.”

Hứa Nhận vùi mặt vào tóc cô, hít sâu một hơi, cô cảm nhận được hơi thở ấm áp từ cơ thể anh, vuốt ve tóc cô.

“Trình Trì.” Anh lại gọi tên mình như mọi khi: “Anh Nhận của em nói…”


“Nói anh ấy rất nhớ em.”

—-

Trình Trì xách chiếc vali to, khó khăn đi lên cầu thang ký túc xá, Hứa Nhận đuổi theo, cầm lấy vali trong tay cô.

“Ký túc xa nữ nam sinh không thể vào.” Trình Trì còn chưa dứt lời, Hứa Nhận đã xách vali đi đến phòng dì quản lý, gõ gõ, dì quản lý đi ra, anh nói gì đó với dì, còn quay đầu lại nhìn Trình Trì, mới nói mấy câu, dì đã đồng ý cho Hứa Nhận giúp xách vali lên.

“Bây giờ còn đang nghỉ hè, ký túc xá nữ không có mấy người, quản lý cũng lơi lỏng.” Hứa Nhận đi phía trước, Trình Trì đi sau.

“Em tới rất sớm, là vì nhớ anh à?”

Trình Trì nhìn bóng dáng Hứa Nhận, anh khiêng vali mấy chục cân lên vai, mỗi một bước đi lên cầu thang đều vô cùng nặng nề, thở dồn dập, cơ bắp trên cánh tay gồng lên, thoạt nhìn thẳng tắp, cứng rắn, sắc mặt cũng thoáng ửng hồng, cứ như vậy, đi một bước không nghỉ, khiêng vali lên tầng năm.

“Anh nói ít một chút.” Trình Trì rầu rĩ nói: “Cẩn thận đau sốc hông đấy.”

Tay phải Hứa Nhận khiêng vali, tay trái vươn ra, quay đầu lại dắt cô, Trình Trì tránh đi, không tránh được, cũng để yên cho anh nắm.

“Anh còn có thể khiêng được cả em đấy, em tin không?”

“Em tin.” Trình Trì kéo dài giọng, không dám nói không tin, anh sẽ thật sự khiêng cả cô như vali mất.

Hành lang tầng năm, Trình Trì lấy chìa khóa mở cửa, Hứa Nhận buông vali hành lý, cố gắng kiềm chế hơi thở, làm bản thân bình tĩnh lại, Trình Trì quay đầu lại nhìn anh một cái nói: “Anh giả vờ cái gì mà giả vờ, khi anh đè trên người em, anh còn không thở dốc à?”

Hứa Nhận lại cười: “Phải giữ sức.”

Trong lòng Trình Trì nói, anh tưởng bở.

Sau khi Hứa Nhận đi vào, nhìn quanh bốn phía một vòng, hỏi cô: “Hơn mười mét vuông, bốn người ở, em có quen không?”

“Em không biết.” Trình Trì nhún vai: “Em chưa từng thử.”

“Vậy thử trước, không quen thì ra ngoài thuê nhà.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.