Bạn đang đọc Tâm Nhận – Xuân Phong Lựu Hoả – Chương 36: #35. Tận Tình (14)
Ngày có kết quả, Trình Chính Niên hưng phấn gọi điện thoại tới, vui mừng như một đứa trẻ, hỏi cô đoán xem mình thi được bao nhiêu điểm.
Trình Trì không hề suy nghĩ, cho ông một khoảng điểm.
Khoảng 620 đến 660.
Sau khi thi xong, cô dựa vào trí nhớ tuyệt vời của mình, làm lại đề thi một lần nữa, sau đó so đáp án, ngữ văn và tiếng Anh cứ cho chênh lệch khoảng bốn mươi điểm, những môn khác đều có thể đủ đến điểm chuẩn.
“658!” Trình Chính Niên vô cùng vui sướng: “Không hổ là con gái của Trình Chính Niên! Bố rất tự hào về con!”
Cúp điện thoại, Trình Trì mím môi cười nhạt.
Cả ngày điện thoại bàn vang lên không ngừng, tất cả đều là người thân quen gọi đến hỏi điểm.
Hơi muộn một chút, Trình Trì mới nhận được điện thoại của Dương Tĩnh, Dương Tĩnh rất khinh thường hỏi: “Thế nào, được trên 400 không?”
Trình Trì muốn một chân đá bay cậu đi.
Trình Trì nén cười: “Cậu nói với Hứa Nhận, nói Trình Trì sắp tới tìm anh tính sổ rồi.”
“Vậy rốt cuộc cậu có trên 400 không? Nếu không trên, chào mừng cậu báo danh vào trường đại học của tớ! Học trưởng, che chở cậu!”
Trình Trì cười đến mức không khép miệng được, mắng một câu: “Mẹ nhà cậu.”
Đến đêm, Trình Trì còn nhận được điện thoại của Trình Lệ Minh, đã hơn nửa năm gã không liên lạc với người trong nhà.
“Em gái, chúc mừng em, từ nhỏ anh đã biết, em thông minh, nhất định sẽ có triển vọng.”
“Cảm ơn anh.” Trình Trì vội vàng hỏi: “Rốt cuộc anh đang ở đâu thế?”
“Bây giờ anh đang ở bên ngoài làm ăn.”
“Anh làm gì ạ?”
“Em đừng quan tâm, có nói em cũng không hiểu đâu.” Trình Lệ Minh thoáng chần chừ: “Ờm… Em có thể cho anh mượn ít tiền không, chuyện làm ăn phải quay vòng vốn, nhưng mà em tuyệt đối đừng nói với bố nhé.”
“Anh cần bao nhiêu?”
“Em có bao nhiêu?”
“Anh thật đúng là công phu sư tử ngoạm, em có bao nhiêu thì anh lấy bấy nhiêu à?”
“Càng nhiều càng tốt mà.” Trình Lệ Minh lại giở giọng cà lơ phất phơ.
“Nhiều nhất là sáu vạn.” Trình Trì đã gửi một khoản định kỳ vào app Hứa Nhận, bây giờ không thể lấy ra.
“Được được, sáu vạn thì sáu vạn, anh nhắn tài khoản cho em, em gửi vào đấy, nhớ kỹ, tuyệt đối không được nói với bố!”
Hôm sau Trình Trì ra ngoài chuyển tiền cho Trình Lệ Minh, hơn nữa còn kiểm tra tài khoản kia, được mở tại Thượng Hải.
Trình Lệ Minh cũng ở Thượng Hải.
Tại sao lại ở cùng một nơi?
—-
Nếu không có gì thay đổi, Trình Trì sẽ trúng tuyển vào ngành văn học của đại học S.
Khi cô chọn chuyên ngành cũng không quá băn khoăn, Trình Chính Niên muốn cô tự mình làm chủ, dựa vào sự yêu thích của mình, cô chọn chuyên ngành văn học ngôn ngữ Hán, Trình Chính Niên hỏi vì sao cô lại chọn chuyên ngành này, cô nói, vì cô là người có tiền.
Nghe nói ở nước ngoài những người làm nghiên cứu văn học nghệ thuật đều là giai cấp tư sản có tiền, Trình Trì cảm thấy, chuyên ngành này vô cùng phù hợp với bản thân mình, cô không có lý tưởng to lớn gì, cũng không quá hứng thú với việc kiếm tiền, làm chút văn học nghệ thuật canh suông nước trắng, viết lách vài câu chuyện đau thương về tình cảm trai gái, cảm thấy cũng không tệ lắm.
Trình Chính Niên hơi hối hận, cứ tưởng cuối cùng cô nhóc này đã có mục tiêu rõ ràng, nhưng nhìn trông, ngoại trừ việc thi vào đại học S để gặp Hứa Nhận, mọi quyết định cô đưa ra, đều có tính chất hên xui.
“Con có biết chuyên ngành này làm gì không mà con chọn! Con có biết bối cảnh và triển vọng của chuyên ngành này không? Con để tay lên ngực tự hỏi bản thân một chút, con có cảm thấy hứng thú với nó không?”
Từ khi Trình Trì gửi nguyện vọng đăng ký đi, Trình Chính Niên bắt đầu lải nhải dạy dỗ cô, ông là một người đàn ông sống khuôn phép, rất không thích thái độ thờ ơ này của cô, không có trách nhiệm với bản thân, còn trông cậy vào cô có thể tự lập tự cường, trở thành một người có ích cho xã hội ư?
Trình Chính Niên vô cùng bực mình.
Cuối cùng, gần cuối tháng 8, Trình Trì không thể ở trong cái nhà này nữa, cô quyết định đến trường sớm.
Từ lúc Hứa Nhận học đại học, cắt đứt liên lạc với nhà họ Trình, Trình Chính Niên không hề giúp đỡ anh nữa, Trình Trì cũng có ý định giống anh, không hề duỗi tay đòi tiền người nhà, mà dựa vào tiền học bổng với tiền làm thêm kiếm được tự nuôi sống chính mình, nhưng suy nghĩ này, kể từ khi cô kéo vali bước lên đoàn tàu mang số hiệu K, hoàn toàn tan thành mây khói.
Mẹ nó, đây rốt cuộc là chỗ quỷ quái gì vậy!
Tại sao mọi người có thể trực tiếp ngồi trên lối đi nhỏ trong khoang tàu! Cái thứ vàng vàng trên chăn đơn là cái gì! Còn có rốt cuộc mùi lạ trong tàu là mùi gì, có người xào đậu tằm (1) trên xe hả!
Cô hối hận, tại sao máy bay tốt thế không ngồi, lại cố tình chạy đến đây ngồi giường nằm.
Cô vất vả chen vào khoang tàu, tìm được vị trí giường của mình, ngồi xuống, từ đầu đến cuối vẫn luôn cau mày, dùng mu bàn tay che miệng.
Đúng là một nơi che dấu tốt cái cao quý của hoa sen trắng.
Đối diện một người phụ nữ ôm con luôn dùng ánh mắt kỳ lạ quan sát cô, Trình Trì ngước mắt, không hề khách khí mà trừng lại, người phụ nữ kia vội vàng dời ánh mắt.
Bên cạnh có một người đàn ông mặc áo ba lỗ màu xanh ăn mì gói, rất nặng mùi.
Trình Trì đeo kính râm, nhắm hai mắt lại, cân nhắc có nên nhân lúc tàu hỏa còn chưa khởi hành mà xuống hay không. Nhưng nếu cứ như vậy mà trở về, nhất định sẽ bị lão già cười nhạo.
Đúng lúc Trình Trì chưa ra được quyết định, có người đá đá vali của cô: “Này, để vali lên trên, để ở đây chắn mất đường rồi?”
Trình Trì tháo kính râm, chỉ thấy trước mặt có một cậu thanh niên chạc tuổi cô, mặc một chiếc áo phông giản dị và cái quần jean mài rách, trên lưng cõng đàn ghi-ta, trong tay xách túi hành lý, anh ta có đường nét sắc sảo, ngũ quan rõ ràng, đôi mắt sâu thẳm, mắt hai mí, trông vô cùng có thần, rất đẹp trai.
Anh ta vừa đến, hai cô gái giường bên cạnh duỗi dài cổ sang ngắm nhìn.
“Cái vali này của cô.” Anh ta lại đá đá: “Để lên trên đi.”
Trình Trì nhíu mày, không thích giọng điệu vênh mặt hất hàm sai khiến của anh ta, lười nhác nói: “Con gái chân yếu tay mềm, không bê lên được.”
Chàng trai ngẫm nghĩ, gỡ đàn ghi-ta xuống dựng bên cạnh, sau đó nâng vali của Trình Trì lên, trực tiếp vác trên vai.
Trình Trì nhìn động tác của anh ta, trong lòng nói thật lợi hại.
Cái vali này bị cô nhét đầy đủ thứ linh tinh vụn vặt, đè mãi mới miễn cưỡng đóng được, mấy chục kg, cứ thế được anh ta khiêng lên bỏ vào giá để hành lý.
Anh ta thở hổn hển, trong miệng lẩm bẩm một tiếng: “Nặng thật.”
“Này, anh khiêng vali của tôi lên rồi, đến ga nhớ mang xuống dưới cho tôi đấy.” Trình Trì bất mãn nói.
“Không cần cảm ơn.” Chàng trai kéo dài giọng đáp lời cô.
Trong lòng Trình Trì khẽ hừ một tiếng, đeo kính râm, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
“Này.”
“Gì nữa!”
“Cô đang ngồi trên giường của tôi.”
Trình Trì lại tháo kính râm xuống lần nữa, chàng trai giơ cuống vé trong tay mình lên.
Trình Trì đứng lên trả giường cho anh ta, một mình đứng buồn rầu trên lối đi nhỏ, lúc này tàu hỏa đã chậm rãi khởi hành.
Trình Trì mua vé giường nằm vị trí giữa trên internet, cô không có chỗ ngồi, ghế dài phía đối diện đã có hai người đàn ông ngồi mất, cô đành phải chịu đứng đứng trên lối đi nhỏ, người tới, cô đành dịch người nhường đường, đeo kính râm, bộ dáng kiêu ngạo lạnh lùng ngăn cách với thế giới.
Lục Hành Thương nhìn cô, trong lòng nói đây là công chúa nhỏ ở đâu tới, chỉ sợ từ trước đến nay chưa từng ngồi bao giờ ngoại trừ CDG đầu tàu hỏa.
Anh ta dọn dẹp lại chỗ nằm của mình, sau khi thu dọn ngay ngắn xong, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, nói với Trình Trì: “Lại đây ngồi đi.”
“Không cần.” Trình Trì trợn mắt, trực tiếp bò lên trên chỗ nằm ở giữa của mình, chuẩn bị ngủ một giấc.
Cô kéo chăn đơn lên, đặt bên chóp mũi ngửi ngửi, nồng nặc mùi… Chân thối.
Cô ghê tởm đến phát buồn nôn, dứt khoát lấy một lọ nước hoa nhỏ trong balo của mình ra, phun phun vào chăn đơn.
Mùi hương nhanh chóng lan tỏa, Lục Hành Thương nằm ở giường dưới khẽ lẩm bẩm một tiếng: “Chanel Coco.”