Tâm Nhận - Xuân Phong Lựu Hoả

Chương 3: #2. Đường Về (2)


Bạn đang đọc Tâm Nhận – Xuân Phong Lựu Hoả – Chương 3: #2. Đường Về (2)

Thị trấn nhỏ dưới chân núi.

Ba người mở máy vào Summoner (1) cuồng loạn chém giết, đến khi thoát ra, sắc trời đã tối.

Nhớ tới chuyện hôm nay, trong lòng Trình Trì như mọc lên một cây gai, Bạch Du Dương Tĩnh biết cô sĩ diện, không ai nhắc lại chuyện này, nhưng chính cô lại không bỏ qua, đơn giản kéo số điện thoại của gã tài xế vô lương tâm vào danh sách đen, cái người tên Hứa Nhận kia, cô không bao giờ muốn gặp lại anh, dù sao tiền cũng cho anh rồi, vụ cá cược hôm nay không tính nuốt lời.

Tùy ý đi bộ một lát, ba người đi vào một quán bar.

Quán bar không có tiếng kim loại va chạm ồn ào náo nhiệt, trong phòng phát nhạc jazz, ánh đèn tròn rực rỡ sắc màu chiếu sáng toàn bộ quán bar.

“Tới tới tới, vì chúng ta sắp đến năm khổ cực nhất cấp ba, cũng vì vĩnh viễn tuổi mười bảy, cạn ly!” Bạch Du nâng cốc lên, hào sảng nói.

“Có cái lông ấy mà khổ cực, nên chơi nên vui vẻ, những ngày tươi đẹp đấy có bao giờ thay đổi đâu, trừ phi cậu muốn nỗ lực vươn lên?” Trình Trì cười lạnh hỏi lại.

“Bố tớ đã ra tối hậu thư cho tớ, nếu sang năm thi đại học không lên được tuyến ba thì sẽ đuổi tớ ra khỏi nhà.” Người nói chuyện là Dương Tĩnh, cậu ta che ngực của mình: “Anh đây thật đau lòng.”

Trình Trì nhả khói, cười nói: “Nếu bây giờ cậu biết thắt lưng buộc bụng tiết kiệm tiền, đến giờ này sang năm, có lẽ có thể tự mua nhà cho mình.”

“Mua nhà, rồi cưới một cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc!” Bạch Du cười.

“Một người có thể đủ cho cậu ấy ăn chắc?” Trình Trì nói: “Ít nhất phải đến hai mươi người.”

“Vậy thì chắc chắn sẽ làm bố tớ tức giận đến tái phát xuất huyết não!”

“Vừa khéo kế thừa tài sản, tương lai sản nghiệp của Dương thị sẽ thiếu tổng giám đốc đấy.”

Tuổi trẻ ngông cuồng, nói không lựa lời.

Trong lúc ăn uống vui đùa linh đình, Bạch Du và Trình Trì tức giận bĩu môi, theo ánh mắt cô ấy, Trình Trì nhìn thấy có ba người vào quán bar, cũng là một nam hai nữ, ngồi cách họ không xa.

Người nam kia, lại là hướng dẫn viên du lịch Hứa Nhận.

Trình Trì ngước mắt lên, quan sát anh, lúc này anh không mặc bộ quần áo cao bồi cũ nát kia, mà mặc áo sơ mi sạch sẽ và quần đen, trông thành thục lên không ít, kiểu tóc cũng chải chuốt tỉ mỉ, tóc mái hất lên, vuốt keo, lộ ra vầng trán cao, dưới ánh đèn tờ mờ, trông vô cùng đẹp trai.

Cổ anh thon dài, kéo xuống áo sơ mi màu trắng, cúc trên cổ áo tháo ra mấy khuy, để lộ đường cong yết hầu, tràn ngập mùi vị đàn ông.

Hai người đẹp ngồi bên cạnh anh, tuổi tác lớn hơn anh rất nhiều, tràn ngập hương vị phụ nữ thành thục.

Hai người đẹp chỉ menu, muốn gọi hai chai rượu vang đỏ xa xỉ, ngay sau đó, Hứa Nhận rời khỏi bàn, đi theo Bartender vào quầy bar, anh ký xuống giấy, ông chủ quán bar cho anh hai tờ tiền đỏ, xem như tiền boa.

Trình Trì nhìn thấy rõ ràng, anh viết chữ, dùng tay trái.


Hứa Nhận quay về với hai cô gái kia rất nhanh, cùng các cô ấy uống mấy ly, hai cô gái kia rất thích anh, rót cho anh vài ly rượu vang đỏ, bàn tay ngọc thon dàu, không che không cản, sờ lên đùi anh.

Hừ, thật là cay mắt.

Hứa Nhận không thèm để ý, trên mặt vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp, tiếp đãi chu đáo hai cô gái kia.

Hoá ra tên nhóc này cũng biết cười, hơn nữa khi cười rộ lên, rất đẹp trai.

Hừ, nếu hôm nay ở sườn núi, anh có thể nhận thua với cô, cười một cái, cô đâu phải làm anh khó xử như vậy?

Bọn họ trò chuyện với nhau rất vui, từ trong miệng anh thường thốt ra những lời hài hước, khiến hai cô gái kia cười đến rộn ràng.

Bạch Du khinh miệt liếc anh một cái, phun lời đánh giá: “Hoá ra là vịt (2).”

Bằng nhan sắc này của anh, nếu làm vịt, tuyệt đối là vịt hoa quế đứng đầu bờ sông Tần Hoài, có sắc có hương, ngon mà không cháy.

Trình Trì sờ sờ bụng, hơi đói, xách túi đứng dậy, đi về phía cửa quán bar.

Bạch Du và Dương Tĩnh cho rằng cô khó chịu khi nhìn thấy anh, không nói gì, đuổi theo cô cùng ra khỏi quán bar.

Họ tìm đến một quán ăn khuya bên bờ sông, mỗi người một chai bia, gọi một bàn toàn món chính, Trình Trì chưa ăn được mấy miếng đã thấy no rồi, Bạch Du ăn cũng không nhiều lắm, chủ yếu cho Dương Tĩnh ăn uống thỏa thích.

Trình Trì thoáng buồn, lấy cớ vào nhà vệ sinh, lập tức đi ra bờ sông, châm điếu thuốc, gió khẽ thổi làm cô tỉnh rượu.

Bên cạnh có hai người phụ nữ trung niên vừa rửa bát vừa buôn chuyện nhà này nhà kia, Trình Trì cúi người, nhắm mắt lại, tùy ý để gió phả nhẹ vào mặt, cô đeo tai nghe màu trắng lên.

“Cái bà tú bà nhà họ Hứa ở phố Trịnh Đông, nghe nói bị mắc bệnh về đường sinh dục, hiện tại không thể xuống được giường.”

“Làm gà (3) cả đời, sắp chết còn nhiễm bệnh, đúng là báo ứng.”

“Lại làm hại đến cả con trai bà ta, còn chưa học xong cấp ba, đã phải chạy ra ngoài làm công kiếm tiền.”

“Nghe nói thành tích của thằng bé rất tốt, năm nào cũng đứng đầu trường, đáng tiếc.”

“Bà không biết đấy thôi, tôi nghe con trai tôi nói, Hứa Nhận kia là thằng côn đồ, nghe nói trước đây ở trường học, nó đánh bạn học trêu chọc nó đến bầm dập mặt mày, đánh nhau ẩu đả là chuyện thường ngày, tất cả đều vì thành tích tốt, mới không bị đuổi học.”

“Bạo gan thế à?”

“Tất nhiên! Nhưng bây giờ đã thu liễm nhiều rồi, ra ngoài xã hội, không phải việc nào cũng giải quyết được bằng nắm đấm.”


“Aiz, tôi thấy không phải đâu! Có mẹ sinh nhưng không có cha dạy, cũng đáng thương mà.”

“Bây giờ vẫn chưa tìm thấy bố thằng bé à?”

“Hứa tú bà đời này có biết bao nhiêu khách, tìm thế quái nào được!”

……

Trùng hợp.

Trình Trì chậm rãi mở bừng mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt là sóng nước long lanh trên mặt sông, soi ảnh ánh đèn tờ mờ bên kia bờ.

Ngón trỏ và ngón tay cái của cô cong lên, điếu thuốc cháy đến đầu lọc trong tay, vẽ ra một đường cong, bắn vào chậu nước đã rửa xong của mụ đàn bà kia, “Tách” một tiếng, tàn thuốc mất đi.

Cô xoay người rời đi, sau lưng truyền đến tiếng chửi rủa của mụ đàn bà, uyển chuyển trầm bổng, dễ nghe.

“Tớ cứ tưởng cậu rơi xuống sông rồi cơ.” Bạch Du nói đùa.

Trình Trì ngơ ngẩn, không đáp lời cô ấy.

Dương Tĩnh cười: “Nghe nói ở cổ đại, hàng năm đều có tú tài thi trượt rồi nhảy sông, chắc cậu ấy gặp phải quỷ, bị nó mê hoặc rồi.”

“Ồ! Tú tài tốt mà, bảo nó phụ đạo Trình Trì học, tranh thủ sang năm thi Bắc Đại!”

Nghe bọn họ cười đùa, Trình Trì lười đáp lại, chỉ nói: “Ăn xong rồi đi, về nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn leo núi.”

“Cậu thật sự muốn lên núi à!” Dương Tĩnh hữu khí vô lực: “Không phải nói ngày mai tiếp tục đại chiến ba trăm hiệp sao!”

Trình Trì nhìn cậu ta một cái: “Cậu gọi điện thoại cho Phượng Vũ Cửu Thiên Tiểu Phương, rủ cô ấy đến đây, hai ngươi không ra khỏi cửa là có thể đại chiến ba trăm hiệp rồi còn gì.”

“Ấy! Cái đệt! Tại sao cậu lại biết Tiểu Phương?”

Trình Trì không để ý đến cậu ta, xoay người đi.

“Không phải… Cái quỷ gì vậy, ông đây làm công tác bảo mật tốt như thế, cậu biết từ chỗ nào thế!”

Giọng Dương Tĩnh xa dần.


Khách sạn, Bạch Du vào phòng tắm tắm rửa, một mình Trình Trì đứng bên ban công, hóng gió lạnh, sau đó lấy điện thoại ra tìm số điện thoại của gã tài xế lão Tần kia.

Lão Tần nói: “Thật có lỗi với các vị, chiều nay tôi phải họp phụ huynh cho con, cần phải đi.”

Trình Trì hừ lạnh, lười vạch trần ông ta: “Ông bảo với tên hướng dẫn viên du lịch họ Hứa kia một tiếng, bảo anh ta sáng mai tới khách sạn đón chúng tôi, không được đến muộn.”

—-

Sáng sớm, Bạch Du và Dương Tĩnh mơ màng, mắt còn nhập nhèm buồn ngủ từ trong khách sạn đi ra, ngáp một cái, Trình Trì đi cuối, coi như tỉnh táo. Liếc mắt một cái, nhìn thấy chiếc Santana màu đen hôm qua đang đỗ trước cửa.

Hứa Nhận đứng bên xe, hơi nâng cằm, yết hầu giữa cổ rất rõ ràng, đường cong lồi lõm trơn tru, thấy bọn họ đi ra, anh ném điếu thuốc trong tay xuống.

Hôm nay anh thay sang một bộ quần áo thể thao, áo khoác da, áo vest đen, quần đen rộng rãi cùng đôi giày thể thao cũ.

Hứa Nhận lấy ba trăm tệ từ trong túi áo ra, đưa cho Trình Trì, nhưng cô không nhận.

“Nói là hai ngàn, đây là số tiền thừa ngày hôm qua.” Anh giải thích.

Coi như trung thực đấy.

“Hôm qua dường như tôi rút ra còn nhiều hơn hai ngàn ba.” Trình Trì không thèm để ý mà nhìn anh: “Muốn trả lại, vậy thì trả cho hết đi.”

“Có mấy tờ bị gió thổi rơi xuống vách núi.” Anh nói: “Nhưng đó là lỗi do cô, tôi không chịu trách nhiệm.”

Trình Trì sầm mặt, tên nhóc này, nói chuyện thật đúng là… Khiến người ta tức giận.

Cô nhớ tới lời của mụ đàn bà rửa bát ngày hôm qua.

Hứa Nhận, rất bạo gan.

Hôm qua suýt nữa đã bỏ mạng, có vẻ cá tính đấy.

Nhưng cũng chỉ là chú cún bạo gan thôi, cứ phải để đói ít ngày, đến khi đói héo mòn cả người, sẽ không thể kêu to được nữa.

Nghĩ đến đây, Trình Trì hừ lạnh một tiếng, rút ba trăm tệ trong tay anh, nhét bừa vào trong túi, ngước mắt nhìn về phía anh và Santana màu đen phía sau: “Tại sao không lái motor nhỏ của anh đi?”

“Hôm nay nhiều người.”

Hứa Nhận vừa dứt lời, cách đó không xa, hai người đẹp cùng anh trêu ghẹo nhau trong quán bar hôm qua, ngúng nguẩy đi tới, mỉm cười, giọng nói ngọt ngào nũng nịu: “Hướng dẫn viên Hứa, buổi sáng tốt lành!”

“Chào buổi sáng.” Anh mỉm cười ấm áp với các cô ấy: “Tối qua ngủ ngon không?”

“Ngủ rất ngon, còn mơ thấy anh đấy.” Trong đó người đẹp mặc bộ quần áo thể thao màu hồng nhạt đặt tay lên ngực Hứa Nhận, cọ một cái, Hứa Nhận lẳng lặng dịch sang bên cạnh.

Mới sáng sớm, có thể chú ý đến người khác chút hay không!

Bạch Du căm giận chất vấn: “Anh đã thu tiền mà còn tự ý thay đổi nhóm à? Làm việc không đáng tin gì cả!”


“Tôi là hướng dẫn viên tự do.”

“Hướng dẫn viên tự do thì có thể đến trễ, có thể không tuân thủ lời hứa hả?”

Trình Trì đỡ trán, nói khẽ với cô ấy: “Chuyện đã thế rồi, còn hỏi cái lông ấy.”

“Ặc.”

Hứa Nhận quay đầu lại nhìn về phía Trình Trì: “Tiểu Hân và Tiểu Nhã cũng cùng lộ trình du lịch với các cô, tôi nhân tiện dẫn theo, được không?”

“Tôi nói không được, anh có đuổi mấy cô ta đi, hoặc là trả lại tiền cho tôi không?” Trình Trì hỏi lại.

“Không.”

“Vậy thì còn nói mấy lời thừa thãi đấy làm gì.” Cô trợn mắt, ngồi vào ghế phụ trước, nhưng không lâu sau, lại bị Hứa Nhận kéo ra: “Để đàn ông ngồi phía trước.”

“Tại sao!”

“Đường núi hiểm trở, tôi phải chịu trách nhiệm với người và xe.”

“Thế thì liên quan cái lông gì đến tôi?”

“Cô quá đẹp, phân tán lực chú ý của tôi.”

Ồ, nghe lời này, coi như thoải mái.

Dương Tĩnh ngồi phía trước, bốn nữ sinh ngồi ghế sau, chen lấn thành một cái bánh nếp.

Không chỉ đến trễ, không tuân thủ lời hứa, lại còn chở quá tải.

Bạch Du vẫn lẩm bẩm lầm bầm, trở về trung tâm tập hợp và phân tán du khách, nhất định phải báo cáo tên nhóc này lên, vô pháp vô thiên, cần có người dạy dỗ anh.

Hứa Nhận nhìn Trình Trì qua gương chiếu hậu, tai nghe Bluetooth màu trắng, móc trên vành tai, sợi tóc vén ra sau tai, ánh mắt cô lưu luyến nhìn theo phong cảnh trôi đi ngoài cửa sổ, sương mù hôm nay nhạt hơn hôm qua rất nhiều, bóng núi trùng điệp dần dần hiện ra.

Đôi mắt cô nửa khép nửa mở, mơ màng sắp ngủ.

Gần như tâm linh tương thông, cô đột nhiên ngước mắt, nhìn về phía gương chiếu hậu, đối diện với ánh mắt của anh, tia lửa phóng ra khét lẹt.

Sau đó hai người đều dời mắt, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Hết chương 2

(1): Summoner war là một trò chơi điện tử nhập vai.

(2), (3): Vịt, gà là tiếng lóng dùng để chỉ trai bao, gái đ*ếm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.