Bạn đang đọc Tâm Nhận – Xuân Phong Lựu Hoả – Chương 23: #22. Tận Tình (1)
“Trình Trì, tôi không chịu được.”
“Này!” Trình Trì nóng nảy, trực tiếp ném cặp sách Kimura Harajuku vào đầu Hứa Nhận: “Nôn vào cặp sách của tôi!”
Hứa Nhận nhắm mắt lại, nhấc cặp sách lên, cắn răng trầm giọng nói: “Dừng xe.”
Trình Trì dẫm xuống chân phanh, đỗ Ferrari ở ven đường, Hứa Nhận mở cửa xe, che miệng, chạy thất tha thất thểu đến bờ sông, cúi người há miệng nôn.
Trình Trì đứng sau lưng anh, nhìn bóng dáng co quắp của anh, phát ra tiếng buồn nôn.
Gió sông lạnh lẽo từ từ thổi qua, trong lòng cô có chút khó chịu.
Do dự một lát, Trình Trì vẫn đi qua.
Dạ dày Hứa Nhận gặp phải sóng to gió lớn, thức ăn lúc trưa chưa tiêu hóa xong đều nôn ra hết, dạ dày co thắt từng cơn khiến anh không đứng dậy nổi, sắc mặt đỏ bừng, đôi mắt sưng to.
Đến khi tỉnh táo lại, cảm giác phía sau có người nhẹ nhàng vỗ về lưng anh, từng chút một.
Sau khi nôn xong, Hứa Nhận mới đỡ hơn chút, tay chống đầu gối, miễn cưỡng đứng lên, quay đầu lại, phát hiện Trình Trì thật sự đang đứng bên người anh, giúp anh hít thở, đồng thời thoáng liếc qua chỗ bẩn thỉu trên mặt đất kia.
“Chậc.” Cô bịt mũi, vẻ mặt ghét bỏ, lấy khăn giấy trong túi ra: “Lau miệng.”
Gió thổi qua, cơ thể Hứa Nhận lung lay, cô vội vàng đỡ anh, thuận tiện vươn tay, lấy khăn giấy lau miệng cho anh.
“Nôn được rồi, anh có đỡ hơn chút nào không?” Giọng cô rất dịu dàng.
Hứa Nhận mơ mơ màng màng “Ừ” một tiếng.
Cô vo giấy lau miệng ném xuống chỗ ô uế kia, đỡ anh xoay người đi về phía xe hơi.
Toàn thân Hứa Nhận vô lực, cơ thể nho nho của Trình Trì đỡ hơn nửa trọng lượng người anh.
Vào trong xe, cả người Hứa Nhận nằm bẹp trên ghế, Trình Trì thắt kỹ đai an toàn lần nữa, khởi động xe đi ra ngoài, lúc này tốc độ khống chế ở 40km/h, tránh làm dạ dày anh lại khó chịu.
Hứa Nhận khẽ mở mắt ra, cánh tay phải sờ mờ, sờ xuống bên dưới chỗ ngồi, trong góc cửa xe, nhặt chiếc xích gắn chuông bạc lên, lắc lắc.
Trình Trì nghe thấy tiếng chuông vang, nhìn anh qua gương chiếu hậu.
Anh đặt lắc chân bên tai, rung lên, lại lắc, leng keng leng keng.
Trước đó cô tức giận, ném bừa lắc chân đi, sau đó suy nghĩ lại, suýt chút nữa ném cả phòng đi mà vẫn không tìm thấy, không ngờ lại ở trong xe, còn để anh nhặt được.
Hứa Nhận lắc lắc dây xích lấp lánh ánh bạc, leng ka leng keng.
“Ngay ánh mắt đầu tiên tôi nhìn thấy nó, đã biết, nó nên là của em.”
Giọng anh trầm bổng, mang theo men say lè nhè.
Tim Trình Trì rung động, hừ một tiếng, không quá tin tưởng: “Vì sao?”
Hứa Nhận không trả lời, anh nằm thẳng, đặt lắc chân bên tai mình, không ngừng rung chuông.
“Đeo trên chân, em tới, tôi sẽ biết.” Anh nói, mang theo hơi say nồng nàn.
“Em không nghe thấy, nhưng tôi có thể nghe thấy, như vậy rất tốt.”
Trình Trì mong chờ: “Biết tôi tới rồi, thì thế nào?”
Hứa Nhận lẩm bẩm: “Tôi muốn…”
Trình Trì vẫn chờ anh nói đáp án, nhưng anh đã gục đầu, ngủ mất rồi.
Trình Trì im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, cô đột nhiên cảm thấy, bóng tối đêm nay, thật sự rất đẹp.
—-
May mà Trình Chính Niên lại đi công tác, nếu không thấy tay Hứa Nhận bị thương, thật sự không phải chuyện tốt, cô không muốn cáo trạng với bố, nhất định bố sẽ đánh chết Trình Lệ Minh, đương nhiên nhất định Trình Lệ Minh cũng sẽ trút giận lên người Hứa Nhận.
Cô hiểu Trình Lệ Minh, gã yêu thương cô bao nhiêu, sẽ biến thái với người khác bấy nhiêu.
Biệt thự đã tắt đèn, người trong nhà sớm đã quen Trình Trì về muộn, không ai chờ cô.
Như vậy rất tốt, Trình Trì lần mò trong tối, đỡ Hứa Nhận vào phòng, cẩn thận đặt anh xuống giữa giường, sau đó cởi giày của anh ra.
Toàn bộ cánh tay trái của Hứa Nhận đều băng gạc, tay phải đặt trên trán, đôi mắt nhắm chặt, ấn đường nhíu sâu, miệng lẩm bẩm: “Thật là khó chịu.”
Trình Trì dịu dàng, cúi người xuống hỏi anh: “Anh không thoải mái ở đâu?”
Hứa Nhận nghiêng mặt đi, không nói chuyện nữa.
Trình Trì lấy thuốc giảm đau từ trong đơn bác sĩ kê, dường như lại nhớ ra gì đó, chạy xuống tầng, chưa đến một lát, lúc đi lên, tay cầm một cái bình giữ nhiệt màu xanh nhạt, tay cầm cốc đựng nước ấm.
Cô ngồi bên mép giường, tay đặt lên cằm Hứa Nhận, dùng sức nhấc, mở miệng anh ra, đút mấy viên giảm đau và giảm bỏng vào trong miệng của anh. Sau đó đổ nước trong bình giữ nhiệt vào cốc, nâng anh dậy, đút anh uống nước.
Hứa Nhận coi như nghe lời, ngoan ngoãn uống thuốc, mở mắt ra, ánh mắt dừng trên miệng bình giữ nhiệt, thoáng nhíu mày.
“Sạch sẽ.” Trình Trì bất mãn nói: “Tôi còn chưa chê, anh chê cái gì?”
Cô vừa mới tìm một lượt trong phòng Hứa Nhận, không tìm thấy cốc nước có thể giữ nhiệt, trời lạnh như này, nước lạnh rất nhanh, anh nôn ra nhiều như vậy, buổi tối nhất định sẽ khát nước, cô đành phải lấy bình giữ nhiệt của mình đựng nước ấm cho anh dùng.
Hứa Nhận nằm thẳng xuống, vì không cho anh đè lên cánh tay trái, Trình Trì đặt tay anh lên đỉnh đầu, sau đó đắp chăn bông cho anh.
“Sex, anh thật là khó chịu.” Anh mơ màng lẩm bẩm.
“Uống thuốc rồi, rất nhanh sẽ tốt thôi.” Trình Trì rầu rĩ nói: “Mau ngủ đi, nước tôi để bên phải đầu giường, khát thì tự mình uốngnhé.”
“Sex, em ở đây với anh.” Giọng anh rất dịu dàng, không lạnh nhạt như ngày thường, xa cách với người khác.
Anh đối xử với một con rùa đen còn dịu dàng hơn cả cô.
Trình Trì bĩu môi, nói: “Tên nhóc như anh, còn cần người ở bên sao?”
Tuy lời nói lạnh như băng, nhưng cô vẫn ngồi bên cạnh người anh, thuận tiện cởi giày ra, lên giường, đặt đầu anh lên đùi của mình, duỗi tay ấn huyệt Thái Dương cho anh, dịu dàng hỏi: “Chỗ này khó chịu?”
Hứa Nhận như có như không “Ừ” một tiếng, cô liền tăng thêm lực trên đầu ngón tay, xoa ấn huyệt Thái Dương cho anh.
Cô không biết, hóa ra bản thân còn có lúc kiên nhẫn như vậy, trước đây cô không như vậy.
Cũng không… Săn sóc người khác như vậy.
“Nếu không phải nhìn anh đáng thương như vậy, tôi còn lâu mới quan tâm anh.” Cô thốt lên một tiếng.
Hứa Nhận cọ cọ đầu mình vào bụng cô, Trình Trì kéo khóa áo lông ra, để lộ áo len mềm mại bên trong, mang theo nhiệt độ cơ thể cô.
Mặt Trình Trì đỏ hồng, đặt đầu anh sát bên bụng mình, để anh nằm thoải mái một chút.
Đầu Hứa Nhận rất nóng, tóc rất cứng, Trình Trì sờ đầu của anh, bị đâm vào tay, loại xúc cảm này, làm tim cô rung động không thôi.
Cô đặt tay lên đỉnh đầu anh, vuốt ve đầu anh hết lần này đến lần khác, giống như bị nghiện, không giống với mái tóc mềm mại của cô, đó là cảm giác cứng rắn trước nay cô chưa từng tiếp xúc.
“Sex…” Anh vẫn nỉ non tên người bạn duy nhất của mình.
“Em là Trình Trì.” Cô nói.
“Tiểu thiên kim…”
“Trình Trì.” Cô cố chấp sửa lại lời anh.
“Tiểu thiên kim.”
Trình Trì thở dài, rốt cuộc từ bỏ.
Cô rũ mắt, dựa vào ánh trăng quan sát anh, lông mày anh rậm rạp, nhưng không mọc lộn xộn, mà mọc có quy luật nghiêng sang hai bên, đôi mắt hẹp dài nheo lại, lông mi cong vút, sống mũi cao ngất giống như núi non, môi mỏng mím chặt.
Người này, tại sao lớn lên…
Lại đẹp trai như vậy.
Cô động tâm, tay không kiềm chế được mà xoa đôi mắt anh, chợt xúc động, chậm rãi cúi người, hôn lên trán anh, làn da nóng bỏng.
Môi cô lại hơi lạnh.
Nhẹ nhàng nâng lên, đôi môi mềm mại chuyển sang đôi mày đang nhíu chặt của anh, cách mí mắt hơi mỏng, hôn lên hốc mắt anh.
Cặp mắt kia khi thì trong trẻo lạnh lùng, khi thì sâu không thấy đáy, dường như chỉ cần liếc mắt một cái đã thu cô vào trong lòng, cuốn cô vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
Môi chậm rãi hạ xuống, hôn tới sống mũi cao vút của anh, xương cốt vô cùng cứng rắn.
Rốt cuộc, trong phút chốc cô sắp chạm đến môi anh, Hứa Nhận lại đột nhiên mở miệng: “Tiểu thiên kim.”
Động tác Trình Trì khựng lại.
Chỉ nghe thấy anh cao giọng: “Tôi vẫn chưa say đến mức… Để em muốn làm gì thì làm.”
Hứa Nhận mở mắt ra, ánh mắt không có dấu vết say khướt, hai người, hai mặt nhìn nhau.
Rốt cuộc, Trình Trì nhắm mắt lại, khẽ nói bên môi anh, giọng khàn khàn, mang theo hương vị độc đáo nào đó.
“Hứa Nhận, anh có hai lựa chọn, thứ nhất, hôn em, thứ hai, đẩy em ra.”
Cánh tay phải của Hứa Nhận, ấn lên bả vai Trình Trì, nắm chặt.