Bạn đang đọc Tâm Nhận – Xuân Phong Lựu Hoả – Chương 20: #19. Xấc Xược (12)
Trình Trì đua xe tốc độ, nhanh như chớp.
Đương nhiên, lúc này, cô biến xe thể thao thành xe đạp, đi theo phía sau Hứa Nhận, chậm rãi khoan thai lái về nhà.
Trình Chính Niên vô cùng coi trọng lần thi này.
Bất kể Hứa Nhận nói móc cô như thế nào, cô đều chịu thua, đều nhẫn nhịn năn nỉ ỉ ôi với anh.
Ít nhất lần này, tuyệt đối không thể đứng ngược thứ hai từ dưới lên, mục tiêu của cô là thứ năm đến thứ mười từ dưới lên, chỉ cần Hứa Nhận cho cô xem đáp án, mục tiêu này có thể đạt được dễ như trở bàn tay!
“Anh trai tốt…”
“Im miệng.”
“Hai vạn tệ, tôi chỉ cần đáp án đề toán ngày mai!” Cô giương mắt nhìn anh suốt cả đường đi.
Hứa Nhận không quay đầu lại mà đi về phía ngôi biệt thự.
Vừa mới vào cửa, Trình Trì tự dưng có cảm giác không ổn.
“Anh, sau này anh dọn về nhà sống đi, bố hy vọng anh trở về lắm đấy.”
Giọng điệu nũng nịu của Trình Gia truyền ra.
“Hừ.” Một tiếng cười lạnh vang lên, đó là giọng của một người đàn ông: “Dọn về rồi, anh chỉ sợ không thể thấy được mặt trời của ngày mai.”
“Tại sao lại thế!” Trình Gia vẫn nũng nịu làm nũng: “Hổ dữ còn không ăn thịt con, tuy bố đối xử với anh nghiêm khắc, nhưng đó cũng là vì quan tâm anh.”
“Hổ dữ không ăn thịt con, nhưng anh còn có một cô em gái sói đang đói bụng đấy!”
Phòng ăn, đồ ăn nóng hôi hổi đã được bưng lên bàn.
Trình Trì căng thẳng liếc nhìn Hứa Nhận, nuốt một ngụm nước miếng.
“Toi rồi.”
Hứa Nhận đã thay dép lê, ngước mắt nhìn cô: “Sao thế?”
“Anh trai tôi đã trở lại.”
Trình Trì ghé sát vào anh, ánh mắt rất tà ác: “Nếu anh không muốn chết quá xấu, tôi bảo vệ anh.”
“Nhưng mà?”
“Giờ thi toán ngày mai…”
Hứa Nhận lờ cô đi, trực tiếp vào phòng, hai người trong phòng ăn nghe thấy tiếng động, sôi nổi quay đầu lại.
Trong nháy mắt Hứa Nhận nhìn thấy Trình Lệ Minh, dạ dày đột nhiên cuồn cuộn, hoàn toàn do phản ứng sinh lý, anh suýt chút nữa đã ói ra.
Hoá ra là anh ta!
Khi ánh mắt Trình Lệ Minh quét về phía Hứa Nhận, đôi mắt gã, xẹt qua một tia thô bạo.
Trình Chính Niên xuống nhà vô cùng đúng lúc, thấy Hứa Nhận đã trở về, Trình Lệ Minh cũng ở đây, ông giới thiệu đơn giản: “Lệ Minh, tới đây gặp, đây là Hứa Nhận mà bố từng nhắc với con, thằng bé nhỏ hơn con, con phải gọi em là em trai.”
Trình Lệ Minh “Rầm” một tiếng từ trên bàn cơm đi ra, hùng hổ nhìn Hứa Nhận, Hứa Nhận vô thức lùi ra sau vài bước, phòng bị nhìn gã chằm chằm.
“Nó… Là con trai riêng của bố?”
Giọng điệu của Trình Lệ Minh so với Trình Trì khi nhìn thấy Hứa Nhận ở nhà lần đầu tiên không hề khác nhau một tí nào.
Trong lòng Hứa Nhận thầm nói, đúng là anh em ruột có khác, mạch não giống hệt nhau.
“Xấc xược! Mày là cái thá gì! Dám nói chuyện với bố như vậy!” Trình Chính Niên gầm lên một tiếng.
Thái độ của Trình Chính Niên đối với Trình Lệ Minh, hoàn toàn khác đối với Trình Trì, bởi vì Trình Trì là con gái, mà Trình Lệ Minh… Là con trai, ông không thể chịu đựng gã khiêu chiến uy nghiêm của mình.
Sau khi Trình Lệ Minh nhận ra bản thân thất thố, cố nén tâm trạng muốn bạo ngược, khinh miệt mà nhìn Hứa Nhận từ xa, đột nhiên nở nụ cười, ban đầu chỉ ha ha cười nhạo, ngay sau đó lại ôm bụng cười, điên cuồng cười to.
“Mày còn nổi điên thì cút ra ngoài cho bố!” Trình Chính Niên đến gần giả bộ đá gã, Trình Lệ Minh vươn người né đi.
Gã chỉ vào Hứa Nhận, cười đến mức không đứng thẳng được, vừa cười vừa nói với Trình Chính Niên: “Bố, bố có biết hay không, con trai riêng của bố, nó là…”
Tay Hứa Nhận đột nhiên siết chặt.
Đúng lúc Trình Lệ Minh chuẩn bị nói một tiếng “Vịt” ra lại đột nhiên bị Trình Trì tiếp lời, giọng nói giòn vang của cô trực tiếp cắt ngang lời Trình Lệ Minh.
“Anh, chính là anh ấy, anh Hứa Nhận, hôm trước gặp nhau ở club đêm em cũng không dẫn anh ấy đến chào hỏi anh một câu, làm anh hiểu lầm anh ấy là bạn trai của em nhỉ?”
Trình Lệ Minh nhìn Trình Trì, không vạch trần cô, cũng không tiếp lời, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Trình Trì nhìn thẳng Trình Lệ Minh, trong ánh mắt mang theo ý cầu xin.
“Cái gì? Con đi club đêm, còn dẫn Hứa Nhận theo?” Trình Chính Niên nhíu mày, chuyển hướng về phía Trình Trì.
“Con chỉ dẫn anh ấy đi xem sự đời thôi mà.” Trình Trì nhún nhún vai: “Có gì đâu mà căng.”
“Xem ra con lại ngứa da rồi!” Trình Chính Niên đập mạnh xuống mặt bàn: “Những chỗ như thế là nơi mà trẻ con bọn con có thể đi hả?”
“Có gì lạ đâu.” Trong lòng Trình Trì thầm nghĩ, ngoài miệng lại bôi mật.
“Bố, hôm nay bố cũng không thể đánh con, con còn chưa thi xong đâu! Ngày mai là toán học và lý tổng hợp, nếu như bị ảnh hưởng, phát huy không tốt, đó là do lỗi của bố đấy.” Trình Trì cười ngọt ngào với ông: “Bố, con nói cho bố, hôm nay con làm bài thi tiếng Anh khá tốt, vô cùng feel, lần này nhất định có thể thoát khỏi vị trí thứ hai đếm từ dưới lên!”
Trình Trì chưa từng dùng ngữ điệu làm nũng để nói chuyện với Trình Chính Niên, Trình Chính Niên nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào, có chút… Có chút thụ sủng nhược kinh (1).
Trong mấy đứa con, Trình Gia dịu dàng đáng yêu, Trình Trì nổi loạn, mà Trình Lệ Minh… Lại ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm làm xằng làm bậy, không có tiền đồ.
Nếu nói đứa nhỏ ông yêu thương, đau lòng nhất, phải là Trình Trì, không có lí do nào khác, đơn giản là vì tính nết của cô rất giống với ông thời còn trẻ, hơn nữa trong ba đứa nhỏ, cô là đứa nhỏ chân thật nhất, không hề ngụy trang, hơn nữa, cô không phải đứa trẻ bình thường, khiếm thính bẩm sinh, khiến ông vô cùng xót thương.
Trình Chính Niên không hề so đo chuyện này, vẫy vẫy tay, bảo mấy đứa nhỏ đến đây ăn cơm tối.
Đúng lúc này, Giang Y Lạc hắng giọng từ tầng hai đi xuống, Hứa Nhận ngẩng đầu, thấy bà ta mặc một chiếc áo choàng mỏng trong suốt, áo choàng rất dài, kéo dọc theo cầu thang xoắn ốc. Mà bên trong, là một chiếc váy ngủ tơ tằm màu xanh, làn váy dài đến đùi, mái tóc xoăn dài rủ trên vai, nhìn trông vô cùng duyên dáng, giống như vật gợi cảm trời ban.
Bà ta bước từng bước uyển chuyển, đi tới bên bàn, ngồi xuống ghế, đối diện với Trình Lệ Minh.
“Hôm nay bọn nhỏ đều về nhà, bà xem bà mặc thành bộ dáng gì kia! Chẳng lẽ không có một bộ quần áo nghiêm chỉnh nào sao?” Trình Chính Niên nghiêm túc chỉ trích Giang Y Lạc: “Không có chút dáng vẻ của người làm mẹ gì cả!”
“Người ta chỉ mặc đồ thoải mái dễ chịu thôi mà?” Giang Y Lạc chu miệng như cô gái nhỏ: “Chẳng lẽ ở nhà còn phải mặc váy dạ hội như khi tham gia dạ tiệc chắc?”
“Đúng vậy, bố, ở nhà, mẹ muốn mặc thế nào thì để mẹ mặc như thế đi, không cần câu nệ như vậy, đều là người một nhà cả.” Ánh mắt Trình Lệ Minh vẫn luôn lưu luyến trên người Giang Y Lạc, khóe miệng cong lên.
Giang Y Lạc cũng mỉm cười với gã, vô cùng quyến rũ.
Mắt Trình Trì trợn trắng, người run lên, nổi da gà, cái nhà này, chỉ sợ cũng chỉ có Trình Lệ Minh mới gọi Giang Y Lạc còn nhỏ tuổi hơn mình là mẹ.
Giang Y Lạc là mẹ kế của ba anh em họ, mẹ đẻ của họ sau khi sinh Trình Gia đã bất hạnh qua đời. Mấy năm trước, Trình Chính Niên cưới Giang Y Lạc vừa trẻ tuổi xinh đẹp lại gợi cảm về nhà.
Tính cách Trình Gia kỳ quặc, không có ý kiến gì, nhưng Trình Trì lại vào đúng thời kỳ phản nghịch, không ít lần ức hiếp Giang Y Lạc, nhưng người phụ nữ này cũng lạ, bất kể cô chỉnh bà ta thế nào, đến trước mặt bố kể tội ra sao, bà ta đều làm như không có chuyện gì, mỗi ngày sống vật vờ như cô hồn, lượn qua lượn lại trong ngôi biệt thự dày đặc khí lạnh này.
Bà ta không tiếp chiêu của Trình Trì, cũng là người duy nhất trong nhà này trừ Trình Trì dám phản kháng Trình Chính Niên, mà phương thức phản kháng của bà ta chính là điên cuồng nổi giận, khung cảnh đập đồ gào khóc vào buổi sáng ngày hôm đó, mấy năm nay Trình Trì đã thấy quá nhiều, cuối cùng cũng không còn hứng thú đi đối đầu với mẹ kế nữa, đấu trí đấu dũng với người tâm thần, sớm hay muộn chính mình cũng sẽ bị tâm thần.
Trên bàn cơm, Trình Lệ Minh báo cáo tình trạng công ty bảo hiểm của mình với Trình Chính Niên, sắc mặt Trình Chính Niên tái mét, chỉ vào mũi gã liên tục mắng chửi. Hứa Nhận nghe thấy, đúng là nên mắng, cái tên Trình Lệ Minh này căn bản là một tay ăn chơi vô học, một công ty bảo hiểm lớn như vậy của tập đoàn Trình thị giao vào trong tay gã, kết quả bị gã phá hỏng, hơn nửa năm đều rơi vào trạng thái thua lỗ, cần dựa nhờ tổng công ty nâng đỡ mới có thể tiếp tục tồn tại.
Hứa Nhận bỏ một miếng thịt bò vào trong miệng, đối diện, Trình Trì nhướng nhướng chân mày với anh, nói khẩu hình: “Môn toán ngày mai, giúp tôi…”
Hóa ra cô còn đang suy nghĩ đến chuyện này.
“Nằm mơ.” Hứa Nhận cũng dùng khẩu hình đáp lễ cô.
Trình Trì tức giận giương mắt nhìn anh, rồi lại tỏ ra không có chuyện gì, Hứa Nhận cảm thấy vô cùng thú vị.
“Mày cười cái gì!” Trình Lệ Minh đột nhiên lạnh giọng hỏi Hứa Nhận: “Ông đây bị mắng, mày cảm thấy buồn cười có phải không?”
Một bụng lửa giận không có chỗ trút ra, lại tới tìm anh làm phiền.
“Em không cười, anh trai.” Hứa Nhận rất lễ phép.
“Ai mẹ nó là anh mày! Mày còn gọi bậy có tin ông đây xé miệng mày ra không!”
Hứa Nhận đã nhìn ra, tính cách Trình Lệ Minh, dễ nổi giận, hung dữ, nhưng không có đầu óc, tình huống này, việc đầu tiên gã phải làm là suy nghĩ xem làm sao để ông già nguôi giận, chứ không phải trút giận lên người anh, Trình Lệ Minh làm như vậy, hậu quả trực tiếp là khiến ông già càng thêm tức giận.
Đúng như dự đoán, Trình Chính Niên đập mạnh bát cơm trong tay xuống bàn, đứng lên chỉ vào Trình Lệ Minh: “Ăn cơm xong mày cút ngay cho ông, ông không muốn nhìn thấy mày, thằng khốn nạn!”
Trình Lệ Minh hung tợn trừng mắt nhìn Hứa Nhận một cái, cuối cùng đành nhẹ nhàng nói với Trình Chính Niên: “Bố… Chuyện này, việc tài chính trên tổng công ty…”
“Mày đừng có nghĩ, công ty bị mày phá nát rồi, thì mày tự đi gây dựng sự nghiệp đi, bố sẽ không lo cho mày nữa!” Trình Chính Niên dứt lời, nổi giận đùng đùng đi lên tầng.
Trình Lệ Minh thất bại, không nói gì nữa, cúi đầu ăn cơm.
Ba anh em thêm Hứa Nhận và Giang Y Lạc, một bữa cơm vô cùng trầm lặng.
Đúng lúc Hứa Nhận ăn xong cơm chuẩn bị đứng dậy rời đi, không biết tại sao cái thìa của Trình Gia lại bay ra ngoài, “Cạch” một tiếng, rơi xuống bên chân Hứa Nhận.
“Anh Hứa, anh có thể nhặt giúp em cái thìa không?” Trình Gia cười tủm tỉm nhìn Hứa Nhận, giọng ngọt ngào.
Hứa Nhận lại cảm thấy nụ cười này của cô ta, lạnh như gió lùa.
Anh vừa mới cúi người, nhặt cái thìa trên mặt đất lên, thoáng nghiêng đầu, chợt nhìn thấy chân Trình Lệ Minh bên người mình, cùng chân Giang Y Lạc phía đối diện, quấn lấy nhau!
Củi khô gặp lửa nóng, thật náo nhiệt.
Hết chương 19
Tác giả có lời muốn nói:
Trình Lệ Minh: Tôi thật sự mở một công ty bảo hiểm, anh đẹp trai, mua bảo hiểm, cả đời bình an đấy!
Hứa Nhận: Nhìn khẩu hình của tôi, méo
Trình Lệ Minh: Hu hu hu [vừa chạy vừa khóc như hoa]
Trình Trì lẩm bẩm: Toán học, toán học, toán học, toán học……
Hứa Nhận phun một bụng máu: Chắc chắn kiếp trước ông đây nợ Trình gia quá nhiều.