Bạn đang đọc Tâm Nhận – Xuân Phong Lựu Hoả – Chương 18: #17. Xấc Xược (10)
Trình Trì nằm trên giường, lăn qua lộn lại xoay vài vòng, thỉnh thoảng lại lấy điện thoại dưới gối ra nhìn đồng hồ.
Từ 10 giờ đến 12 giờ, suốt hai tiếng đồng hồ, cô không muốn làm bất cứ việc gì, cũng không làm được bất cứ việc gì.
Tâm phiền ý loạn.
Hứa Nhận vẫn chưa về.
“Mẹ nó.”
Trình Trì từ trên giường bật dậy, mặc áo khoác màu đen, vừa mới đi ra khỏi phòng ngủ, đã nghe thấy khoá cửa ngoài cổng lớn phát ra một tiếng giòn vang, ngay sau đó, dường như có người đi vào, lạch cạch một tiếng, cửa nhẹ nhàng đóng lại. Sau đó, trên cầu thang xoắn ốc truyền đến tiếng bước chân kéo dài.
Trong khoảnh khắc anh mở cửa phòng ngủ ra, Trình Trì đẩy mạnh anh vào phòng, đóng sầm cửa lại, Hứa Nhận xoay người, trên mặt thoáng kinh ngạc: “Em vẫn chưa ngủ à?”
Trình Trì lườm anh, toàn bộ nỗi lo lắng trong lòng tràn ra ánh mắt cô, dùng ánh mắt hung ác, truyền đạt sự tức giận cho anh.
Nhưng Hứa Nhận không nhìn cô, giọng hơi khàn khàn lạnh nhạt nói: “Không còn sớm nữa, em ngủ đi.”
Thái độ thờ ơ của anh hoàn toàn chọc giận Trình Trì, giống như lần gặp đầu tiên giữa sườn núi, đợi anh một giờ, anh tới, thái độ nhẹ nhàng bâng quơ như thế này. Cho dù cô lòng nóng như lửa đốt, cho dù lửa thiêu lửa cháy, anh vẫn như trước, ai cũng không để bụng, trong lòng anh chỉ có bản thân.
Trình Trì tức giận, chạy tới đẩy anh một cái, cô vốn chỉ trút giận, không dùng lực, nhưng không ngờ, lại trực tiếp đẩy ngã anh xuống giường.
Nệm cao su trên giường nảy lên, Hứa Nhận thuận thế ngã xuống giường, lười đứng dậy, nhắm hai mắt lại, nói: “Trình Trì, tôi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, có được không.”
Trình Trì rất tức giận, cô dứt khoát nhảy lên giường, dạng chân ngồi khoá chặt trên người anh, túm cổ áo Hứa Nhận, giơ nắm đấm định đánh anh, Hứa Nhận không hề phản kháng, anh hơi mở mắt, cứ vậy mà nhìn cô, dường như đang đợi cô ra tay.
Trình Trì cắn chặt răng, cuối cùng nắm tay rơi xuống khăn trải giường bên sườn mặt anh, lõm xuống thật sâu.
“Đồ lừa đảo!” Cô nhìn xuống từ trên cao, hung tợn mắng anh.
“Hình như sắp thi rồi.” Anh lẩm bẩm.
“Anh nói sẽ từ chức! Có quỷ tôi mới tin anh!”
“Ôn tập tốt chưa?”
“Có phải anh nghiện làm vịt rồi hay không!”
Hứa Nhận đột nhiên im lặng, sau đó, khóe miệng anh cong lên, vẽ ra một nụ cười nhạt, mang theo chua xót.
“Trình Trì, nói nhỏ một chút, hiện tại, đêm đã khuya…” Giọng anh chứa sự trầm tĩnh và tịch mịch của đêm khuya.
Khoé miệng Hứa Nhận giật giật, dường như còn muốn nói gì nữa, đầu Trình Trì lại lệch sang một bên, tay đột nhiên buông lỏng vạt áo anh ra, sau đó thuận tay từ cổ áo anh trượt vào, sau đó xoa cổ anh, trên cổ thấp thoáng vết bầm tím.
Cả người Hứa Nhận đột nhiên run lên, rụt người về phía sau, Trình Trì không cho anh cơ hội, túm chặt cổ áo anh, sau đó xé mạnh, roẹt một tiếng, cúc áo sơ mi của anh trực tiếp bị cô giật đứt, lộ ra một mảng da lớn trước ngực.
Trên cổ anh, có vết bầm tím rõ ràng, xanh xanh tím tím, trước ngực có một mảng đỏ ửng, đây không phải vết thương có thể xuất hiện khi đánh nhau với người khác, đây là… Ngược đãi!
Trình Trì không phải chưa từng cùng Dương Tĩnh Bạch Du đến quán bar club đêm lêu lổng, tất nhiên sẽ biết mốt chơi mới của các thiếu gia tiểu thư có tiền, vết bầm tím trên cổ là do dây thừng, vết hồng trước ngực, phần lớn là… Điện giật.
Tay cô không kìm được mà run rẩy, nhẹ nhàng chạm lên cổ anh, sau đó theo xương quai xanh trượt xuống dưới, rơi xuống vết đỏ ửng trước ngực, đè lên, Hứa Nhận cố gắng chịu đựng, nhưng cơ thể vẫn không nhịn được rụt lại.
Đau.
Hứa Nhận khép vạt áo sơ mi đang mở rộng lại, cúi đầu cười nhạt: “Em làm tổn thương Marguerite rồi.”
Cái áo sơ mi này, anh đặt tên cho nó là Marguerite.
Hoa cúc, Marguerite.
“Hứa Nhận, có phải chỉ cần đưa tiền, việc gì anh cũng dám làm đúng không?” Vành mắt cô ửng đỏ, yên lặng nhìn anh, thốt ra mấy chữ qua kẽ răng.
“Tiểu thiên kim, em muốn tôi làm gì?” Anh hỏi lại.
Trình Trì nhìn anh, khuôn mặt hai người dán chặt vào nhau, hô hấp đan xan.
“Ngủ với em.” Cô nói.
Lúc này Trình Trì đang ngồi trên đùi anh, tay đặt trên nửa thân trên của anh, nhìn anh chăm chú, ánh trăng trắng bạc, xuyên qua cửa sổ, chiếu vào khăn trải giường trắng tinh.
Tiếng hít thở, tràn ngập hương vị mờ ám.
“Ngủ với em.” Cô nhìn anh, gằn từng chữ một.
Hứa Nhận nhìn cô, ánh mắt rất sâu, rất tối.
“Tiểu thiên kim, bắt đầu thi vào ngày mai, hay là ngày kia? Tôi không nhớ lắm.” Anh duỗi tay đè mạnh lên khóe mắt, mỗi khi buồn phiền hoặc đau đầu, anh đều vô thức làm như vậy.
“Hứa Nhận, anh tùy ý ra giá đi.” Cô nói.
“Gần đây giấc ngủ của tôi không được tốt.”
Anh còn chưa dứt lời, cô đột nhiên nhổm người về phía trước, tay chống bên người anh, sau đó cúi người, đưa mặt lại gần, trong khoảnh khắc đôi môi hai người sắp chạm vào, Hứa Nhận quay mặt đi.
Đôi môi sắc nhọn mang theo chút lạnh lẽo cọ qua làn da trắng nõn của cô.
Hai người vẫn duy trì tư thế mặt kề mặt, lâu sau…
Trình Trì ngửi thấy trên người anh, mùi thuốc lá tươi mát, rất nhạt.
“Có phải tôi đã từng nói…” Hứa Nhận còn chưa nói xong, đã bị Trình Trì nối tiếp: “Anh không có hứng thú với trẻ vị thành niên.”
“Còn một tháng lẻ ba ngày.” Trình Trì nói: “Em sẽ đủ mười tám tuổi.”
“Cho nên?”
“Hứa Nhận, em muốn anh.”
Hứa Nhận cười khẽ một tiếng: “Những lời lộ liễu như vậy, dường như con gái không nên nói ra.”
Đầu ngón tay Trình Trì, lướt qua vết bầm tím trên cổ anh, thấy anh vẫn không nhúc nhích, không có ý bài xích, cô dán lại gần, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của anh, cánh tay vòng qua cổ anh.
“Hứa Nhận, lời nói như vậy, phải do em nói ra.” Cô ghé sát vào bên tai anh, phả ra hơi thở ấm áp, cô đổi giọng, giọng điệu càng thêm dịu dàng: “Em thương anh, thật sự, thương vô cùng.”
“Nếu anh bằng lòng, em sẽ đối xử tốt với anh cả đời, em sẽ…”
“Trình Trì.” Rốt cuộc anh không còn gọi cô là tiểu thiên kim.
“Tiền đúng là thứ tốt.” Anh cười nhạo một tiếng.
“Cảm giác cao thượng cứu vớt người khác, có phải rất sảng khoái hay không?”
Hứa Nhận chậm rãi đẩy Trình Trì ra, đứng lên, đi đến bên cửa sổ, bóng đêm vô tận bao phủ lấy người anh, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo.
“Hứa Nhận, ít nhất em dám giao sự thật lòng của mình ra.” Cô thả hai chân từ bên mép giường xuống, ngẩng đầu yên lặng nhìn anh: “Anh dám không?”
“Không dám.” Hứa Nhận thoải mái thừa nhận: “Tôi chỉ có hai bàn tay trắng, thế nên không thể cho em bất cứ thứ gì em muốn, tiểu thiên kim.”
Trình Trì xỏ dép lê, đứng lên, nhìn Hứa Nhận bên cửa sổ, ánh trăng soi xuống bóng dáng anh, toả ra vầng sáng nhàn nhạt.
Đột nhiên, cô phụt cười một tiếng, che miệng, cười đến mức không đứng thẳng người dậy được.
Hứa Nhận im lặng nhìn cô.
“Thật à?”
“Đùa anh chút thôi.” Khóe miệng cô cong lên, xoay người đi ra ngoài cửa phòng: “Mẹ nó, người giống như anh, giá trị của sự thật lòng mẹ nó đáng bao nhiêu tiền, cho rằng tôi muốn lắm chắc?”
Cô lười biếng đi ra khỏi phòng, dùng chân đóng sầm cửa, bóng dáng chìm vào bóng đêm sâu thẳm, nụ cười trên mặt nháy mắt tan thành mây khói.
Nghe bước chân cô dần dần đi xa, Hứa Nhận mới xoay người, nhìn về phía Sex đã tiến vào trạng thái ngủ đông bên cửa sổ. Sau đó anh duỗi tay kéo ngăn kéo ra, lấy hộp kim chỉ, xỏ kim. Anh nhặt một chiếc cúc từ trên mặt đất lên, cởi áo, để lộ cánh tay khoẻ khoắn, dưới ánh đèn, từng đường kim mũi chỉ của anh, khâu lại chiếc áo sơ mi Marguerite này.
Vẻ mặt chăm chú, tình yêu sâu đậm.
Anh cắn đứt sợi chỉ, lẩm bẩm: “Cô nhóc điên.”
—-
Mãi đến khi biết được Hứa Nhận đã thật sự từ chức vào tối hôm trước qua giám đốc khách sạn, tâm trạng Trình Trì mới thoáng thoải mái hơn một chút.
“Đêm qua là chuyện ngoài ý muốn.” Giám đốc cho rằng Trình Trì là bạn gái Hứa Nhận, vì thế giải thích với cô: “Hứa Nhận chỉ bán rượu ở quán bar chúng tôi, thỉnh thoảng tiếp khách uống vài ly, không làm việc gì khác.., đêm qua cậu ấy giúp một cô gái bán rượu vào phòng…”
Giám đốc còn chưa nói xong đã bị Trình Trì cắt ngang, cô hỏi anh ta: “Trong phòng có camera không?”
Ánh mắt giám đốc lập loè, vội vàng nói: “Không có! Chúng tôi tôn trọng khách hàng, không bao giờ lắp camera ở phòng bao!”
Trình Trì lấy tiền ra, đầu ngón tay màu đỏ rượu kẹp một xấp tiền đỏ, giơ trước mặt giám đốc: “Tôi chỉ xem một chút thôi, không làm gì cả, video cũng không bị phát tán ra ngoài.”
Giám đốc mân mê xấp tiền kia, lại ngẩng đầu nhìn Trình Trì, cùng với ví Gucci trong tay cô, mặt thoáng kinh ngạc, một tên nhóc nghèo như Hứa Nhận, tại sao lại có cô bạn gái lắm tiền như vậy? Nhưng anh ta nghĩ thông suốt rất nhanh, nhất định Hứa Nhận được cô bao dưỡng.
“Vậy được thôi, một chút thì một chút.” Giám đốc cất tiền vào trong túi áo của mình, dẫn Trình Trì đến phòng điều khiển.
Ánh đèn trong phòng thật sự rất tối, có người đang ca hát, có người đang cười, có người đang khóc, có người chịu đủ mọi tra tấn, xa hoa truỵ lạc, ăn uống linh đình, giống như địa ngục.
Nửa người trên Hứa Nhận cởi trần, lộ ra khuỷu tay và bờ ngực săn chắc, hai tay bị dây thừng trói chặt, đứng trên sâu khấu cao, cổ anh bị buộc dây thừng, có thể nhìn thấy, mặt anh vô cảm, như có như không, không sợ hãi, tuy chất lượng video không tốt, nhưng vẫn có thể nhìn ra, cơ thể anh đang run rẩy.
Hứa Nhận bị dây thừng treo cổ, ghế dưới chân bị người đá đổ, cả người treo lơ lửng trên không, vì hít thở không thông, sắc mặt trắng bệch, chân anh không nhịn được đá loạn lên, bản năng sinh tồn khiến anh nỗ lực muốn đặt chân lên chiếc ghế đổ bên cạnh, nhưng mũi chân sau khi thử vài lần, đều chấm dứt bằng sự thất bại.
Đúng lúc anh bắt đầu trợn trắng mắt, hơi thở thoi thóp, khuôn mặt bắt đầu dữ tợn, có người lại dựng chiếc ghế đổ dưới chân, mũi chân anh vội vàng đặt lên ghế, kiễng lên, mới miễn cưỡng giảm bớt áp lực ở cổ, hít thở dồn dập, hấp thu từng chút từng chút dưỡng khí.
Nhưng trong nháy mắt anh vừa mới bình phục lại hô hấp, chiếc ghế dưới chân lại bị người đá đổ.
Lặp lại vài lần, mỗi một lần, đều ở trong ranh giới sinh tử, mới được kéo về.
Đám đàn ông và phụ nữ xung quanh cười to vô cùng ồn ào.
Nhìn camera, móng tay cô găm sâu vào lòng bàn tay, vì dùng sức quá mức, khớp xương trắng bệch.
Đủ mọi kiểu, liên tục không dứt, tra tấn anh suốt ba giờ đồng hồ, anh cắn răng, không rên một tiếng, cuối cùng quỳ trên mặt đất, lết đi bằng đầu gối, cả người co quắp, từng cơn từng cơn, cơ bắp giật giật. Gã đàn ông mặc vest cầm một cục tiền mặt, nhét vào thắt lưng Hứa Nhận.
Đến khi gã đàn ông mặt vest xoay người lại, Trình Trì nhìn thấy được mặt gã.
Toàn bộ máu trong cơ thể cô đều đông lại!
Hết chương 17
Tác giả có lời muốn nói:
Hứa Nhận: Bà tác giả kia bà lăn ra đây cho tôi, kiếp trước tôi có thù oán với bà hay sao mà ngược tôi như vậy?
Tác giả vi khuẩn: Chờ đến khi cô treo người khác lên đánh, hãy gọi tôi là mẹ đẻ 🙂
Hứa Nhận: Tôi cảm thấy tôi sắp đến ngày toi mạng rồi.
Tác giả vi khuẩn: Đừng bi quan như vậy, chỉ còn mấy chương, chịu đựng đi, thế giới này sẽ bị cậu đạp xuống dưới chân 🙂
Hứa Nhận đỡ trán, duỗi tay: Em Trì, ôm anh một cái
Trình Trì: Tới đây! ヽ(?w??)?