Bạn đang đọc Tâm Nhận – Xuân Phong Lựu Hoả – Chương 13: #12. Xấc Xược (5)
“Anh!”
Trước đây khi còn trên núi Nga Mi, anh là người đàn ông dám lái xe lao xuống vách núi!
Thế mà bây giờ cô ép buộc anh như vậy, anh không hề tức giận, còn muốn làm cô hài lòng?
Tại sao anh lại biến thành thế này?
Hơn nữa hôm nay, hôm nay Dương Tĩnh nhắn tin báo cho cô, nói rằng khi đánh nhau, Hứa Nhận không hề đánh trả, chỉ cứng đầu, không hừ một tiếng, Vương Khôn đánh đến mệt, mới dừng tay.
Cái tên Hứa Nhận kiên cường kia, đã chết rồi sao?
Người trước mặt này, là loại quái thai gì vậy?
Trình Trì khó tin nhìn anh.
Hứa Nhận lẳng lặng đối diện với cô.
Cuối cùng, Trình Trì quyết định, tạm thời nói ra ba quy tắc với anh trước đã, những cái khác đến khi xong việc rồi nói sau.
“Thứ nhất, ở trong trường, không được nói chuyện với tôi, thứ hai, lúc đi học đừng đi theo tôi, thứ ba, không được tiếp tục tính kế tôi, ở trước mặt ông già, không được giả bộ có quan hệ tốt với tôi.”
“Được.” Hứa Nhận sảng khoái đồng ý.
Rốt cuộc Trình Trì cũng buông anh ra, tay Hứa Nhận đặt xuống cổ mình, kéo kéo, chỉnh lại cổ áo.
“Hứa Nhận, rốt cục anh tới nhà của tôi có mục đích gì?” Cô không còn kích động như vừa rồi, giọng điệu thong thả hơn rất nhiều: “Không được nói dối, tôi muốn nghe lời nói thật.”
Hứa Nhận cũng không định nói dối cô, anh xách ghế, ngồi xuống trước mặt cô, nhìn thẳng vào cô, nghiêm túc nói: “Tôi chỉ muốn đi học, thi vào một trường đại học tốt, mở rộng tiền đồ.”
Trước khi đạt được mục tiêu đề ra, anh chỉ có thể cố gắng, khiến cuộc sống ăn nhờ ở đậu này của mình tốt hơn một chút.
“Chỉ thế thôi?”
“Em nghĩ sao?”
Cô cứ cho rằng anh tới là để phân chia tài sản với cô.
“Nhưng trước đây, anh đã từ chối.”
Trước đây cô muốn dùng quỹ của Trình Chính Niên để giúp anh, chính là buổi tối hôm đó, lời anh nói, cô vẫn nhớ rõ từng chữ một.
“Em nói xem, đôi mắt nào của em nhìn thấy, ông đây không ăn nổi cơm, không gánh nổi học?Cần em phải tới bố thí?”
Đột nhiên, anh cười lạnh một tiếng tự giễu: “Coi như tôi… Đánh rắm đi.”
“Hứa Nhận… Đã xảy ra chuyện gì?” Cô khó tin nhìn anh, lẩm bẩm hỏi: “Anh… Mẹ anh đâu?”
Khoé mắt Hứa Nhận chợt run lên, không nói gì.
Tim Trình Trì bỗng nhói đau, tựa như ngày đứng trên vách núi lộng gió, sống hay chết, chỉ cách một bước.
“Hứa Nhận.” Cô khẽ gọi tên anh.
“Trình Trì.” Anh đột nhiên cắt ngang lời cô: “Không được nhìn tôi bằng ánh mắt này.”
Anh cúi đầu, thậm chí không thèm nhìn cô.
“Em có thể khinh bỉ tôi, căm ghét tôi, nhưng mà…” Anh hạ giọng đến rất trầm, rất thấp: “Không được thương hại tôi.”
Đây là chút tự trọng cuối cùng mà anh đã vứt bỏ tất cả để đổi lấy.
Ấn đường Trình Trì thoáng nhíu lại, bỗng dưng… Cô lại hiểu được tâm trạng của anh.
Điếc bẩm sinh… Gần như hết thuốc chữa.
Người khác có thể căm ghét cô, sợ hãi cô, nhưng cô không thích nhất, chính là người khác cho cô… Ánh mắt thương hại.
Thế nên cô mới biến thành người như bây giờ, khiến tất cả mọi người sợ hãi cô, khi lấy sự sợ hãi áp đảo sự thương hại, người khác sẽ quên, quên cô là… Người tàn tật.
“Anh có gì đáng để thương hại chứ.” Trình Trì nhìn anh, lạnh lùng nói: “Không có ai nghèo cả đời.”
Cho nên, có gì đáng để thương hại đâu.
Hứa Nhận ngẩng đầu nhìn về phía máy trợ thính màu trắng trên vành tai cô.
“Cũng đúng, tóm lại ông trời… Vẫn còn công bằng.”
“Hứa Nhận, vấn đề cuối cùng.” Trình Trì cau mày: “Anh rốt cuộc… Có phải con trai của bố tôi hay không.”
Vẻ mặt Hứa Nhận thả lỏng, nói bằng giọng điệu hài hước: “Chờ đến khi tâm trạng tôi tốt lên, tôi sẽ nói cho em.”
“Hứa Nhận!” Giọng Trình Trì cao lên ba quãng: “Bây giờ anh phải nói ngay cho tôi!”
“Em đừng làm tôi khó xử, anh em chúng ta phải sống chung thật tốt, đến lúc cần nói, tôi sẽ nói.”
“Mẹ nó…” Trình Trì nghiến răng nghiến lợi.
Hứa Nhận đột nhiên đứng dậy, tới gần cô, độ cong của khóe mắt càng ngày càng rộng: “Em để ý đến thế à?”
Để ý bọn họ… Có quan hệ huyết thống hay không?
—-
Trình Trì gần như chạy chậm về phòng của mình.
Cố gắng ổn định lại nhịp tim rối loạn trong lồng ngực.
Để ý, đương nhiên là để ý rồi, phân chia tài sản mà!
Cô ngơ ngác sờ mặt mình, mặt vẫn nóng bừng…
Cái đệt! Thần kinh à!
Trình Trì lấy cuốn sổ nhật ký của mình ra, đó là một cuốn sổ nhỏ vuông vức, tháo nắp bút, lật sang trang mới tinh, nhìn bóng đêm tĩnh lặng ngoài cửa sổ, ánh trăng trong trẻo, cô ấn bút viết xuống trang giấy một dòng chữ.
“Nhất định anh ta đang báo thù tôi.”
—-
Hứa Nhận bị tiếng khóc của phụ nữ đánh thức!
Cùng với đó, là tiếng bình hoa vỡ vụn, tiếng đàn cello đau thương réo rắt.
Anh đứng lên, cánh tay để trần, đi đến trước tủ quần áo, mở ra, bên trong treo thưa thớt vài bộ quần áo, áo khoác cao bồi màu trắng được giặt sạch sẽ và quần jean, một bộ quần áo thể thao màu đen, một cái áo len cổ chữ V, một cái áo lông vũ màu đen, trừ những thứ đó ra, anh không còn bộ quần áo nào khác.
Lúc đầu, anh chạy trốn.
Mấy bộ quần áo kia, không có bộ nào phù hợp với ngôi nhà này, bất kỳ bộ đồ nào mặc vào cũng rất quê mùa, đúng như lời Vương Khôn nói, thứ low (Thứ rẻ tiền).
Anh nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn mặc bộ quần áo cao bồi.
Việc cần quan tâm bây giờ là mau chóng kiếm ít tiền, mua vài bộ quần áo sang trọng, cái nhà này cho anh chỗ ở, nhưng dường như Trình Chính Niên… Quên mất việc cho anh tiền tiêu vặt, hiện tại anh không có tiền, ngay cả chút xu lẻ đi xe buýt đến trường cũng không có.
Bất kể cụp mi rũ mắt như thế nào, bất kẻ thiếu thốn như thế nào, anh cũng không thể đi tìm một người đàn ông xa lạ để xin tiền.
Anh không phải tên ăn mày.
Mặc dù hoàn cảnh bây giờ cũng không hơn là bao.
Hứa Nhận mặc quần áo, đi ra cầu thang gỗ hình vòng cung xuống nhà, không khí trong phòng khách… Có vẻ kỳ lạ.
Trình Chính Niên ngồi đầu bàn ăn, cầm một tờ báo lên đọc, bên tay đặt một cốc cà phê bốc khói, Giang Y Lạc ngồi trên sô pha, che miệng, khóc thút thít, trên mặt đất vẫn còn vương vãi mảnh vỡ bình hoa cổ.
Bên ban công, Trình Gia ngồi co chân trên ghế, sung sướng kéo đàn cello, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới âm nhạc của cô ta.
Ngoài cửa sổ, mưa nhỏ rơi tí tách, sắc trời âm u, khiến người ta cảm thấy căn phòng này càng thêm nặng nề.
Thứ mang màu sắc rực rỡ tươi sáng duy nhất, có lẽ đến từ chiếc áo lông đỏ rực của Trình Trì đang ngồi trên bàn ăn.
Khuôn mặt cô tràn ngập nét cười, đầu ngón tay sơn màu đỏ rượu, xé nhỏ bánh mì, từng miếng từng miếng, xếp đầy lên đĩa.
“Hứa Nhận, đến đây ăn cơm.” Trình Chính Niên nói.
Hứa Nhận nghe lời đi tới, ngồi đối diện Trình Trì.
Dì Đào cầm chổi đến, quét sạch mảnh vỡ bình hoa cổ trên mặt, sau đó bê bát thuốc, an ủi Giang Y Lạc đang khóc nức nở: “Phu nhân, đừng khóc, lão gia bảo bà uống thuốc, cũng là vì cơ thể của bà thôi.”
“Tôi không có bệnh! Tại sao phải uống thuốc!” Giang Y Lạc điên cuồng hét to: “Tôi không có bệnh! Không uống!”
“Đã bị như thế rồi mà còn bảo không có bệnh hả?” Trình Trì cười lạnh.
“Con điếc chết tiệt, người cần uống thuốc là mày mới đúng!” Giang Y Lạc lảo đảo đứng lên, bưng bát thuốc toả ra toàn mùi thuốc bắc, đi xiêu vẹo đến trước mặt Trình Trì: “Mày uống đi! Uống đi!”
“Bà làm gì thế! Cút ngay! Đồ điên!” Trình Trì đẩy bà ta một cái, bát thuốc trong tay rơi xuống, nước thuốc nhanh chóng thấm vào thảm, mùi thuốc bắc cay nồng lan toả trong không khí.
Hứa Nhận đã nhìn ra, vị phu nhân trẻ tuổi này, tinh thần, có vẻ không được bình thường…
Anh thoáng quay đầu, nhìn về phía ban công, Trình Gia nghiêng đầu, ngay cả quần áo cũng chưa mặc nghiêm chỉnh, hai mắt nhắm chặt, biểu cảm say mê, tiếng đàn cello đã tiến vào giai đoạn cao trào, tiếng đàn trào dâng cùng tiếng gào thét điên cuồng của Giang Y Lạc hoà lẫn vào nhau, vô cùng nhịp nhàng.
“Không được ầm ĩ nữa!” Trình Chính Niên gầm lên một tiếng: “Ai còn ầm ĩ thì cút ngay đi!”
Giang Y Lạc che miệng, khóc lóc chạy về phòng.
“Dì Đào, còn thuốc không?”
“Vẫn còn, thưa lão gia.”
“Múc thêm bát nữa, mang lên tầng cho phu nhân, bất kể thế nào, cũng phải ép bà ấy uống!”
“Vâng, lão gia.” Dì Đào vào phòng bếp.
Hứa Nhận từ tốn ăn đồ ăn bày biện trước mặt, trong lòng thầm nghĩ, cái nhà này, chỉ sợ không có được mấy người bình thường.
“Ngày mai bố phải đi công tác.”
Ánh mắt Trình Trì chợt sáng lên: “Chúc bố thuận buồm xuôi gió!”
“Hừ, đến khi về bố sẽ kiểm tra thành tích thi giữa kỳ của con đấy.”
Trình Trì lập tức ỉu xìu, cô xé xong bánh mì nướng, buông ra, cầm cặp sách, đứng dậy: “Con đi đây.”
Hứa Nhận vội vàng gác dao nĩa, cúi người với Trình Chính Niên: “Trình tiên sinh, cháu cũng đi học đây ạ.”
Trình Chính Niên vẫy tay: “Đi đi, để Trình Trì chở cháu đi.”
Hứa Nhận đi ra khỏi biệt thự, mở cái ô đen, lập tức bước về phía đường Lộc Châu.
Xe thể thao tăng tốc lao về phía Hứa Nhận, dường như Hứa Nhận có linh cảm, trong khoảnh khắc xe cô và anh đi ngang qua nhau, anh nhanh nhẹn dịch sang ven đường, tránh khỏi dòng nước do bánh xe lăn qua vũng nước bắn lên.
“Phản xạ nhanh đấy.” Trình Trì liếc nhìn anh qua cửa kính.
Hứa Nhận cười với cô một cái, Trình Trì lầm bầm một tiếng, thu tầm mắt, dẫm xuống chân ga, đi lên phía trước, vứt bỏ Hứa Nhận ở đằng sau, mãi đến khi bóng dáng anh dần dần biến mất trên gương chiếu hậu, khóe miệng cô không nhịn được cong lên.
Bắt nạt anh đến chết!
Cô không kiềm lòng được mà cười khẽ một tiếng.
Xe phóng đi, nét cười trên mặt Hứa Nhận nháy mắt lạnh xuống, đi thêm vài bước, phía trước có một chiếc motor lao đến.
Dương Tĩnh dừng lại trước mặt anh, tháo khăn trùm đầu xuống, vỗ vỗ ghế sau, hét to với anh: “Lên xe!”
“Cố ý tới đón tôi hả?” Hứa Nhận hỏi.
“Nói vớ vẩn gì vậy.” Dương Tĩnh không kiên nhẫn.
Hứa Nhận không nói gì, ngồi lên xe Dương Tĩnh.
“Tôi bảo này, anh cũng che cho tôi đi.” Dương Tĩnh ngồi trước đón mưa gió.
Hứa Nhận cầm ô, che trên đầu mình, nói: “Cậu ướt hết rồi.”
“Anh có lương tâm không thế!”
Hứa Nhận đành phải chia sẻ ô cho cậu, anh nghiêng nó ra đằng trước, gió to thổi qua, trong nháy mắt cái ô chỉ còn lại bộ khung.
Dương Tĩnh: “Cái đệt! Cái ô này của anh! Sao chất lượng lại kém như vậy!”
Hứa Nhận: “…….”
—-
Hai chú gà vừa rơi vào nồi canh một trước một sau đi vào trong lớp, Trình Trì cầm quyển sách nhỏ có tựa thơ của Từ Tất Bối trong tay, ánh mắt dõi theo bóng dáng anh.
Kiểu tóc anh tỉ mỉ chải vuốt giờ phút này đã hoàn toàn ướt đẫm, tóc mái trên trán rũ xuống, nước nhỏ tí tách, phía sau áo cao bồi cũng đã ướt một mảng lớn, sau khi anh đặt cặp sách xuống, cởi quần áo ra, treo lên ghế, bên trong mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, để lộ cánh tay rắn chắc khoẻ khoắn.
Khối cơ bắp này, hoàn toàn không giống người có thể yên lặng chịu bắt nạt.
Tên này, nhẫn nhịn giỏi đấy.
Anh cởi quần áo, các bạn nữ phía sau đồng loạt hít vào một hơi.
Hormone sôi trào!
Hứa Nhận cảm thấy không ổn, cuối cùng đành phải mặc bộ quần áo ướt vào.
Đúng lúc Trình Trì đang theo dõi chăm chú, Dương Tĩnh lại gần, đuổi người ngồi cùng bàn cô đi, bản thân mình thì ngồi xuống bên cạnh cô.
“Tại sao cậu lại thế này?” Trình Trì ghét bỏ nhìn cậu một cái, dịch sang bên cạnh, sợ bị nước mưa trên người cậu dính vào mình.
“Làm ơn, ông đây cưỡi motor, trời mưa to thế này, cậu bắt tớ đến đón người, tớ chỉ có thể phóng theo đến đây.”
“Vậy cậu cũng nên thay áo mưa cho anh ta chứ.” Trình Trì nhíu mày.
“…….” Dương Tĩnh liếc mắt trách móc cô: “Trình Trì, lương tâm của cậu đâu rồi?”
Hết chương 12
Tác giả có lời muốn nói:
1. Lương tâm của em gái Trì đều đút cho anh Nhận mất rồi 2333
2. Uống thuốc ~~ có ai cảm thấy rất quen thuộc không?