Bạn đang đọc Tam Nha Đầu, Làm Vợ Anh Nha: Chương 4 : Gặp lại bạn cũ !
Tại nhà Lâm gia
– YES ! Hum nay là chủ nhật ! Hai chị có đi chơi ko ? Em có hẹn zs ba con bạn đi chơi ! – nó ns cười hồn nhiên .
– Ukm ! Đi chơi nhớ đườg zề là đc zùi ! ^^ ! – chị hai zui zẻ trả lời .
– Hai chị có đi cùng em ko ? Đi nha ! Zui lắm đó ! – nó năn nỉ .
– Không ! Hum nay chị có hẹn zùi ! – chị ba lên tiếng .
– Chị ko đi đc đâu ! Hum nay chị phải thanh lý mấy cái đồ linh tinh ở nhà cho xong ! Em đi chơi zui zẻ nha ! – chị hai ns .
Nó trề môi , nũng nịu mãi mà vẫn không đc nó thay đồ thì ba đứa bạn cũng ngồi trên chiếc mui trần trắng bấm còi xe réo liên tục .
– Tiểu Băng yêu dấu ơi ! Mau ra đây đi ! Tiểu Băng yêu dấu àk ! – Kiều Linh ns giọng tràn đầy yêu thương .
– Dạ ! Em xuống nèk mấy chị ! Mấy chị gọi em mà cả làng phải dậy đấy ạk ! – nó cười rạng rỡ .
Sau khi lên xe xong , cả ba đứa ngồi trên xe và để nó lái . Đang zui nên nó cho hết ra luôn và kết quả = 3 nàng ngồi phía sau ói lia lịa . Mặt xanh như tàu lá chuối . ( Marry : Em thề sẽ ko bao giờ đi xe của chị để ko hối tiếc về sau ! @@! – Zun ( Hạ Băng ) : Lườm !~!~!~ – Em xin lỗi ! Xem như em chưa ns j nka ! ^^ ! ~ cười thơ ngây ) . Đến nơi , ba cô nàng phóng như bay xuống xe .
– Tao thề . . . tao sẽ ko bao . . . giờ . . . cho con Zun lái xe nữa ! ỌE . . . ọe . . . – Kiều Linh mặt xanh hơn tàu lá chuối . ( Giải thích thêm : Zun là tên thân mật của Lâm Hạ Băng ) .
– Đúng . . . ọe . . . ! – Minh Phương cũng chẳng kém .
– Ọe . . . ọe . . . ! – Cao Thanh ói = ns ko ra hơi .
– Thấy chưa tao ns zùi ! Zun đã trở lại và lợi hại hơn xưa ! Mà mấy chị sax zùi ? – nó ns mặt vô ( số ) tội .
Xong xui nó zs ba cô nàng bước vào trug tâm mua sắm , nó lựa liên tục nhưng toàn là đồ của con nít 8 – 9 tuổi khiến ba cô bạn thắc mắc
– Sax mày mua đồ con nít không zậy ? – Minh Phương tò mò .
– Chẳn lẽ sau mấy năm không gặp mày đã . . . ! – Kiều Linh mặt trợn nhìn nó .
– Thiệt hả Zun ! – Cao Thanh xen ngang .
– N-e-v-e-r ! Tụi bây nghĩ j zậy ! Tao mua cho những đứa trẻ mồ côi trong trại mồ côi ! Tụi bây đang nghĩ j zậy hả ! Chẳng lẽ . . . ! – nó giật mình .
– Àk ! Zậy mà tao cứ tưởng ! – cả ba đồng thanh .
– Tưởng j ? – mặt nó tối sầm .
Ba người còn lại ( đổ mồ hôi hột ) . Ngay lúc đó một chàng trai lịch lãm bước đến cầm trên tay một bó hoa và một gói quà bước đến trước nó
– Chào em ! Anh có một chút quà ! Em hãy nhận nhé ! – anh chàng cười quyến rũ .
Nó hồn nhiên nhận và gửi lại cho anh một lời cảm ơn nhẹ nhàng và một nụ cười của ánh bình minh khiến anh chàng bị đóng băng tại chỗ . Sau 2 tiếng đồng hồ , nó quay ra ngoài khu đồ chơi trẻ em .
– Tụi tao cầm muốn gãy tay luôn nèk ! Mà mày nhận sax ko cầm ! – Kiều Linh mặt nhăn nhó .
– Đúng là đẹp thì sướng thật ! Quà tặng cầm ko hết ! – Cao Thanh tiếp lời .
– Hey !~ Ai biểu nó quá đẹp làm chi ! – Minh Phương than thân .
– Thui mà ! Bạn yêu cầm giùm đi mà ! Tui cũng hết tay cầm zùi ! – nó năn nỉ .
– Ê mà nhiêu đây đủ mở tiệm hoa và bán quà lưu niệm đc chưa tụi bây ? – Kiều Linh ns .
– Dư là cái chắc ! – cả hai cô bạn đồng ý .
– Thui mà ! Xin lỗi mà ! – nó cười huề .