Tâm Ngứa

Chương 7: Điều đẹp đẽ nhất là cùng cậu tránh mưa dưới mái hiên


Đọc truyện Tâm Ngứa – Chương 7: Điều đẹp đẽ nhất là cùng cậu tránh mưa dưới mái hiên

Tác giả: Thanh Cù

Biên tập: TBB

Tay Lâm Cam run run, buông ra ngay tức thì.

“Tôi…”

Không biết nên nói gì đây, cô cứ xin lỗi mãi. Cả đoàn người trên xe đều tập trung về nơi này, mặt Chu Viễn Quang nháy mắt đã đen như đít nồi.

Sấm chớp ngoài cửa vẫn rền vang. Mây đen phủ kín cả bầu trời, thỉnh thoảng có tia chớp xé mây mà tới.

Chu Viễn Quang chỉ biết thở dài một cái.

Những người xung quanh không không ngừng than vãn vì trời mưa, lát nữa xuống xe sẽ thế nào.

Vừa đúng lúc đó, xe buýt cũng đến một bến nên dừng lại. Lâm Cam lén lút ngẩng đầu liếc sắc mặt Chu Viễn Quang, trong lòng ảo não. Chỉ vì lần túm nhầm này mà cơ hội liều chết xông lên của cô lại biến mất.

Lúc Lâm Cam còn đang suy nghĩ, đã bị kéo tay, đỉnh đầu vang lên giọng nói của ai đó.

“Xuống xe.”

Chu Viễn Quang nhàn nhạt nói ra hai chữ, cũng không nghe ra tâm tư trong đó.

Sau đó, Lâm Cam thấy mình đang được anh kéo tay đi ra phía cửa sau. Hai người không che ô, lúc nãy khi chạy xuống xe đã ướt hơn nửa.

Chu Viễn Quang bước thẳng xuống, kéo Lâm Cam đi tới bến xe buýt đối diện. Lúc băng qua đường, Lâm Cam vẫn bị anh kéo đi, ngẩng đầu lại thấy anh đang cau mày nên không dám mở miệng, thật ra cô để ô trong ba lô…

Bởi trời mưa nên rất nhiều người trú mưa dưới trạm xe buýt, hai người căn bản không có chỗ đứng. Chu Viễn Quang nhìn một mái hiên chật kín này, chỉ đẩy Lâm Cam vào đó.

Toàn bộ quá trình vẫn không nói lời nào.

Lâm Cam nhìn sắc mặt khó coi của anh, cũng biết mình đã gây họa. Cô chỉ yên lặng mở ba lô, lấy ô ra định che cho Chu Viễn Quang.

Lúc Lâm Cam lấy ô, khóe môi Chu Viễn Quang hơi run rẩy.

Chiều cao của hai người khác biệt, hơn nữa mấy người bên cạnh lại chen lấn nên đợi Lâm Cam bung ô xong, mặt Chu Viễn Quang đã ướt đẫm.

“Xin lỗi, xin lỗi cậu.”


Lâm Cam trợn tròn mắt, thấy tóc anh ướt nhẹp, bám sát vào mặt.

Đẹp trai quá là đẹp trai…

Sau đó, cô vội vàng bung ô, ngăn cách Chu Viễn Quang với màn mưa xối xả kia..

Chu Viễn Quang để mặc Lâm Cam che ô cho mình, cũng không để tâm đến ánh mắt kì lạ của những người xung quanh.

Lâm Cam lại nhìn trả mấy người đó.

Nhìn gì mà nhìn? Chưa thấy… Lấy công chuộc tội bao giờ à?

Chu Viễn Quang mở ba lô, lấy khăn giấy bên trong ra, nhẹ nhàng lau nước trên mặt mình. Lâm Cam nhìn động tác của anh, tuy sắc mặt có hơi đen nhưng cũng không mất kiên nhẫn. Môi anh mím chặt, ngón tay khớp xương rõ ràng đang cầm khăn giấy lau lau.

Lâm Cam vốn đang tim đập thình thịch, khi thấy Chu Viễn Quang đưa tay trái đến chỗ mình thì càng giật mình.

“Đưa tôi.”

“Hả?”

Chu Viễn Quang thấy Lâm Cam ngẩn người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì tự đưa tay đến lấy.

Lúc đầu đang là Lâm Cam cầm ô, bây giờ đổi thành Chu Viễn Quang cầm ô, chiếc ô được nâng lên cao không ít.

Sau đó tay phải anh duỗi thẳng, tiện đưa tập khăn giấy cho Lâm Cam.

Động tác lạnh lùng, miệng cũng thờ ơ: “Lau đi.”

Chờ Chu Viễn Quang thực hiện xong một loạt động tác này, Lâm Cam mới phản ứng lại được.

Lúc Chu Viễn Quang cầm ô che cho Lâm Cam, ánh mắt những người xung quanh mới trở lại bình thường.

Còn có một bác gái cố ý tán thưởng, gật đầu: “Cậu nhóc, phải làm vậy mới đúng chứ. Sao có thể để bạn gái che ô cho được?”

Chu Viễn Quang: “…”

Anh hơi nghiêng đầu, giả bộ đang chờ xe buýt, không lên tiếng.

Lâm Cam đang cầm khăn giấy lau mặt cũng dừng lại, cô liếc sắc mặt Chu Viễn Quang một chút, thấy anh chỉ tập trung chờ xe nên an tâm hơn.


Sau đó mới quay sang bác bên cạnh, cười hì hì: “Bác à, không có gì đâu, cháu tình nguyện che ô cho cậu ấy.”

“…”

Khóe miệng Chu Viễn Quang giật giật, không biết đầu óc Lâm Cam bị hỏng chỗ nào?

Hình như bác gái thực sự cho rằng Chu Viễn Quang không nghe thấy, lại cười ha hả nói tiếp.

“Thiếu niên mà, bác biết chứ. Nhưng cũng không thể chiều bạn trai quá được.”

Chu Viễn Quang không nhịn được nữa, mắt thấy xe buýt đang tới, thở phào nhẹ nhõm.

“Lâm Cam.” Thanh âm lãnh đạm.

“Hả?” Đáp lại là giọng điệu tràn đầy sức sống.

“Xe buýt của cậu tới rồi.” Vừa nói vừa đưa ô cho Lâm Cam.

Lâm Cam xoay tay, đẩy ô lại vào trong tay Chu Viễn Quang, sau đó nhanh chóng chạy lên xe.

Chu Viễn Quang nhìn bóng dáng cô chạy lên xe, lông mi khẽ động. Sau khi nhìn lại ô trong tay mình, đầu óc anh ngập tràn câu nói kia của Lâm Cam.

“Để lại ô cho cậu.” Giọng nói thiếu nữ ngọt ngào, còn có chút ý cười.

Chu Viễn Quang cúi đầu, nhìn chiếc ô đẫm nước mưa trong tay mình, mi tâm hơi nhíu. Ngẩng đầu nhìn về xe buýt kia, cô gái nhỏ vừa lên xe mặt đã dán vào tấm kinh xe vẫy vẫy.

Khuôn mặt Lâm Cam thật vui vẻ, đến khi xe đi khuất mới không thấy nữa.

Chu Viên Quang thở ra một tiếng trong lòng, che ô đi về phía bến đối diện. Khi đến gần thùng rác, anh ném chỗ giấy ướt trong tay vào. Trong đầu lại hiện lên cảnh tượng lúc nãy, Chu Viễn Quang không nhịn được mà mắng một câu.

“Đồ ngốc.”

Có người không biết lúc nãy khi dán mặt vào kính, còn bị người xung quanh chen lấn đến mức mặt có chút biến dạng…

Trông thật xấu mà.


Vừa nghĩ đến cảnh đó, miệng anh không khỏi cong lên, sau đó bước lên xe về nhà.

___

Bên này, sau khi Lâm Cam lên xe thì một mực vẫy tay với Chu Viễn Quang. Tới lúc xe rẽ vào khúc cua, cô mới dừng lại.

Đến bến kế tiếp có người xuống xe nên Lâm Cam có ghế ngồi. Đầu cô dán vào tấm kính, không nhịn được mà nhìn ra ngoài cửa số. Nước mưa chảy xuống thành dòng trên kính, thỉnh thoảng còn có tiếng sấm rền vang. Người trên xe khá đông, cũng rất ồn ào, có người còn than thầm thời tiết thật xấu.

Lâm Cam nhớ lại lúc nãy, Chu Viễn Quang kéo cô băng qua đường, trong lòng vui vẻ như có hàng loạt bong bóng màu hồng phấn bay lên. Cô lại cảm tạ trận mưa này, đây rõ ràng là ông trời cho cô cơ hội để từ ngày đầu tiên đã được Chu Viễn Quang “đãi ngộ” kéo tay.

Dù tay anh hơi lớn, quá trình sang đường cũng rất trầm mặc, thậm chí còn ẩn ẩn tức giận, nhưng Lâm Cam lại thấy trong lòng ngọt ngào như được tặng miếng bánh kem.

“Điều đẹp đẽ nhất không phải là trời mưa, mà là cùng cậu tránh mưa dưới mái hiên.”

Quá con mẹ nó ngọt ngào đi…

Lâm Cam dựa đầu vào cửa kính xe, nhớ lại chất giọng trong trẻo, lạnh lùng, không rõ tư vị của ai kia.

“Đưa tôi.”

Tại sao anh chỉ nói ra hai chữ thôi mà hấp dẫn đến thế?

Lâm Cam suy nghĩ lung tung, bỗng dưng lại tưởng tượng ra cảnh Chu Viễn Quang mặc áo sơ mi trắng, ngực áo mở mấy cúc, cổ áo lả lơi. Tóc anh ướt một nửa, thỉnh thoảng còn nhỏ nước, giọt nước rơi xuống xương quai xanh rồi biến mất dưới lớp áo sơ mi.

Có lẽ mấy giọt nước đó còn chảy xuống phần ngực Chu Viễn Quang, khiến áo sơ mi ướt hơi dính vào người, để cảnh xuân bên trong như ẩn như hiện.

Chỉ nghĩ đến đây rồi, cổ họng hơi động, Lâm Cam không kìm được mà nuốt nước miếng.

Sau đó, cô nhắm mắt lại, trước mắt vẫn hiện lên cảnh tượng như cũ. Chu Viễn Quang vẫn mang bộ dáng vừa rồi, ép cô đến góc phòng.

Đôi môi non mềm của cô bị anh ngậm đến ửng đỏ, sau đó anh kề sát bên tai cô, thổi một hơi khí, cất chất giọng lành lạnh.

“Cho tôi (1).”

(1) 给我 ở đây có thể hiểu là “Đưa tôi” như đoạn Quang muốn cầm ô cho Cam, và có thể hiểu là “Cho tôi” như đoạn này Cam mộng xuân trên xe buýt *=))* Cho gì thì mn tự hiểu… Vẫn là hai chữ đó nhưng tùy ngữ cảnh mà nghĩa khác nhau.

Thân thể Lâm Cam cũng mềm nhũn. Nghĩ tới đây, trong lòng cô nảy lên.

Lâm Cam mở mắt, nghĩ bụng mình tiêu đời rồi. Cô mê đắm Chu Viễn Quang đến nỗi không quay đầu lại được.

___

Còn hai bến nữa thì tới nhà mà trong lòng Lâm Cam hơi khẩn trương. Bến xe buýt cách nhà cô 10 phút đi bộ, nhìn trời mưa như lũ bên ngoài, Lâm Cam hơi buồn bực. Lúc nãy chỉ nghĩ để ô lại cho Chu Viễn Quang để anh không bị cảm, mà lại quên mất mình không có ô để về.

Thôi kệ đi, dù sao cảm thì cũng là cô cảm, Chu Viễn Quang không ốm là được rồi.


Lấy điện thoại trong ba lô ra, cô gọi điện về nhà nhưng không có ai bắt máy. Chân mày Lâm Cam nhíu lại thật chặt, khóe miệng cười lạnh một tiếng, như tự giễu chính bản thân mình.

Sau khi xuống xe, Lâm Cam chạy một mạch về nhà.

Sốt thì cứ sốt đi.

Lúc về đến nhà, cả người Lâm Cam ướt đẫm, mái tóc xoăn tỉ mỉ làm sáng nay cũng ngấm mưa, dính lại thành từng cụm, ép vào cổ, vào mặt Lâm Cam.

Cô mở cửa, chạy vào nhà tắm nước nóng. Sau khi xong việc, lại nhận được tin nhắn WeChat của Tiết Giai Kỳ. Đúng hơn là rất rất nhiều tin nhắn.

“Về tới nhà chưa?”

“Sao không nghe điện thoại của tớ?”

“Đại tỷ, không phải cậu bị mấy gã kia đánh đấy chứ?”

“Này! Trả lời tớ đi. Trời mưa to thế này, không để người ta yên tâm gì cả.”

“Đại tỷ, đại tỷ, tớ sai rồi, đừng không để ý đến tớ.”

“Vừa về đến nhà, đi tắm một chút mà bị cậu khủng bố WeChat.” Lâm Cam đáp.

Bên kia nhanh chóng hồi âm.

“Không phải vì tớ lo cho cậu sao? Tớ sợ Kiều Dục đi theo cậu, sau đó nổi lên ác tâm lôi cậu vào bụi cỏ đánh một trận. Có khi chưa hết bực bội, còn tiền dâm hậu sát nữa kìa.”

Lâm Cam cười mắng, đùa gì vậy?

“???. Cậu suy nghĩ sâu xa quá nhỉ?”

“Cậu nhớ uống thuốc cảm, đừng để bị ốm.”

“Ừ, uống đây.”

Lúc nói lời này, Lâm Cam cũng uống hai viên thuốc cảm cùng với vitamin C.

“Sao cậu về muộn thế?”

Lâm Cam đọc được tin nhắn của Tiết Giai Kỳ, trong đầu lại hiện lên đôi môi mỏng của Chu Viễn Quang…

Môi mỏng khẽ mở, nói hai chữ vừa rồi.

“Cho tôi.”

Hết chương 7.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.