Đọc truyện Tâm Ngứa – Chương 39: Không cho phép thấy tôi không được
Tác giả: Thanh Cù
Biên tập: TBB
Lâm Cam theo sau Chu Viễn Quang đi lấy bỏng ngô, cả quá trình đều cười tới ngốc. Lúc Chu Viễn Quang quay lại đã thấy ngay bộ dạng cười ngây ngô của cô.
Hai người đứng xếp hàng vào rạp, cô đi theo anh như cái đuôi.
“Vui đến thế à?” Chu Viễn Quang vừa đưa vé cho người soát vé vừa mở miệng.
Lâm Cam nhét đầy bỏng ngô vào miệng, mặt đầy thỏa mãn: “Bỏng ngô ngon lắm.”
Chu Viễn Quang cười một tiếng, như đang cười nhạo cô quá dễ dàng thỏa mãn.
Lúc vào phòng chiếu phim, hai người tìm vị trí rồi ngồi xuống.
Phim còn chưa bắt đầu, Lâm Cam đột nhiên đưa tay lấy bỏng ngô đưa đến bên miệng Chu Viễn Quang.
Chu Viễn Quang lắc đầu. Lâm Cam lại đưa tay đến bên miệng Chu Viễn Quang mời lần nữa. Không cưỡng lại được, Chu Viễn Quang phải hé miệng ăn bỏng ngô.
Lúc bộ phim bắt đầu, đèn trong phòng đều tắt hết.
Cùng với tiếng đèn tắt, Chu Viễn Quang nghe thấy Lâm Cam ở bên tai anh nói một câu: “Vì đi xem phim cùng cậu nên mới vui thế đấy.”
Cô nói xong thì ngồi thẳng người, chăm chú xem màn ảnh lớn. Chu Viễn Quang ngược lại bị những lời này làm giật mình. Anh nghiêng đầu nhìn ánh mắt chăm chú của cô, miệng không kiềm được cong lên.
Bộ phim họ xem là “Charlotte Phiền Não” của Thẩm Đằng.
Người xem xung quanh hầu như là học sinh.
Mấy cô gái xem phim lúc khóc lúc cười. Cuối phim là như tỉnh mộng, Sherlock trở về bên Mã Đông Mai.
Lâm Cam đột nhiên muốn đưa tay tới kéo tay Chu Viễn Quang. Như có cảm ứng, anh cúi đầu xuống thấy tay cô đang tiến tới. Anh trở tay, nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia.
Người xung quanh bắt đầu cười, ánh sáng cũng không dư dật lắm.
Trong lúc hoảng hốt, Lâm Cam thấy Chu Viễn Quang giơ tay hai người lên. Anh hơi cúi đầu, sau đó đặt một nụ hôn rơi trên mu bàn tay Lâm Cam. Người bên cạnh không phát hiện một màn này, nhưng Lâm Cam đột nhiên thấy miệng khô lưỡi đắng.
Anh… Sao có thể trêu chọc người như vậy được?
Anh bảo cô dựa gần lại, tới lúc Lâm Cam dịch qua, anh bắt đầu “kề tai nói nhỏ”.
Cả quá trình đều không nói gì nên hiện tại giọng anh không được tự nhiên, âm thanh hơi khàn: “Cậu xem, cuối cùng họ vẫn về bên nhau.”
Chỉ một động tác đó thôi đã trấn an được cảm xúc của cô.
Người hoàn mỹ với mường tượng của cô chỉ có thể là anh thôi.
___
Lúc ra khỏi phòng chiếu phim vẫn còn sớm.
Ra gần tới cửa, Lâm Cam nhìn thấy máy gắp thú bông nên đứng lì ở đó không chịu đi: “Bạn học Chu, cậu chơi cái này bao giờ chưa?”
Chu Viễn Quang nhìn lướt qua rồi gật đầu.
Lâm Cam bùng nổ: “Cậu bảo lúc trước không có bạn gái mà, sao lại chơi trò này?”
Cô ghen tị còn nũng nịu, vừa nói vừa chất vấn anh. Chu Viễn Quang không nhịn được cười một tiếng, sau đó duỗi tay đè lên trán Lâm Cam. Vì chiều cao khác biệt, Lâm Cam sống chết cũng không tiến về phía trước được, đương nhiên cũng không với tới anh nên động tác đều bị ngăn lại.
Thấy tay cô ở đó không làm loạn được, cũng không với tới mình, Chu Viễn Quang bật cười: “Lúc trước tới rạp chiếu phim với bố mẹ, mẹ muốn nên tôi gắp giúp bà ấy.”
Nghe tới vị “mẹ chồng tương lai” này, Lâm Cam ngừng công kích ngay.
Chu Viễn Quang rút tay lại, đi tới máy gắp thú bông: “Cậu muốn con nào?”
Lâm Cam nhìn anh một cái, giọng mang vẻ nghi ngờ: “Con nào cũng được à?”
Chu Viễn Quang liếc cô, hơi nghiêng người cản mắt người xung quanh: “Tôi không được lúc nào?” Bầu không khí đột nhiên trở nên vi diệu và ái muội.
Lâm Cam bật cười ra tiếng: “Không có, không có, tôi kiểm chứng cậu rất được.”
Chu Viễn Quang xoa đầu cô, ánh mắt thâm sâu: “Bây giờ cậu chưa kiểm chứng được.”
Lâm Cam: “…”
Cô!
Cô!
Cô đây là bị bạn học Chu chòng ghẹo!
Nếu bây giờ có phản ứng nào rõ rệt thì Lâm Cam nghĩ tai mình đã đỏ hỏng luôn rồi.
Cô mở miệng, run rẩy nói: “Bạn học Chu, cậu có thể nói với tôi hai chữ không?”
Chu Viễn Quang nhíu mày: “Hai chữ gì?”
Lâm Cam ngẩng đầu, tầm mắt chuyển từ mũi tới môi mỏng của anh. Cổ họng hơi động, cô không tự chủ nuốt nước miếng.
“Cho… tôi.”
Giọng Lâm Cam rất yếu, không có chút khí lực, thậm chí còn hơi chột dạ. Chu Viễn Quang chuyển mắt đi chỗ khác không nhìn cô nhưng khóe miệng cong cong.
Ngón tay chỉ vào gấu bông trong tủ kính: “Cậu muốn con nào?”
Không được trả lời đúng trọng tâm, Lâm Cam bĩu môi, cũng biết người này không nhượng bộ nên nhìn qua một lượt rồi chỉ gấu bông hươu cao cổ.
“Con này đi.”
Chu Viễn Quang gật đầu.
Lần đầu tiên đã gắp được rồi nhưng nửa đường lại rơi xuống.
Lâm Cam vểnh môi, nhỏ giọng hỏi: “Bạn học Chu, nếu không thì chúng ta đổi người?”
Chu Viễn Quang không lên tiếng, tự ý bắt đầu chơi lần hai, nhưng lần này không gắp lên được. Lâm Cam thầm cười trộm, lại sợ làm tổn thương lòng tự ái của người kia: “Bạn học Chu, tôi không muốn con đó nữa, cậu gắp con này đi.”
Đầu ngón tay Lâm Cam chỉ vào một con thú bông khá xinh xắn ở giữa tủ kính. Chu Viễn Quang nhìn lướt qua Lâm Cam, môi mỏng khẽ nhếch lên. Anh không nói gì mà bắt đầu chơi lần thứ ba. Lần này hạ cần gắp xuống nhắm trúng thú bông hình hươu cao cổ rồi gắp lên.
Tim Lâm Cam như dâng tới cổ họng.
Chậm rãi gắp lên cao, Lâm Cam như ngừng thở, sợ mình thở mạnh một chút gấu bông sẽ rơi xuống.
Lúc hươu cao cổ trượt ra, Lâm Cam mới dám thở hắt một hơi. Chu Viễn Quang lấy hươu cao cổ, nhét vào trong ngực Lâm Cam.
Anh mở giọng lạnh lùng: “Sau này không cho phép thấy tôi không được.” Nói xong anh xoay người đi về phía trước.
Lâm Cam bật cười, vội vàng đuổi theo dỗ: “Ai da bạn học Chu, tôi thích con gấu bông ở giữa kia thật mà. Không phải nghĩ cậu không gắp được hươu cao cổ đâu.”
“…” Chu Viễn Quang liếc cô.
Lam Cam giả bộ đánh vào miệng mình: “Tôi không thích hươu cao cổ.”
Chu Viễn Quang cũng không nhìn Lâm Cam, lạnh mặt kéo hươu cao cổ trong ngực cô. Lâm Cam tất nhiên sẽ không cho.
Cô tự nói tiếp: “Vừa nãy muốn lấy nó vì trong tất cả đám gấu bông, dáng dấp nó vừa cao vừa đẹp, rất giống cậu.” Nói tới đây, cô liếc trộm Chu Viễn Quang một cái.
Thấy biểu cảm của anh cũng không quá nghiêm túc, Lâm Cam lập tức vui mừng: “Bây giờ không muốn nó vì nhìn lại thì độ đẹp trai của nó không bằng một phần ngàn của cậu.”
Vừa nói còn đưa hươu cao cổ đến trước mặt Chu Viễn Quang để anh nhìn: “Cậu nhìn thử mà xem, có phải không bằng cậu không.”
Chu Viễn Quang gạt tay cô, miệng mím lại nhưng độ cong không giảm xuống. Anh không quay đầu, nhưng đưa tay xoa đầu Lâm Cam rồi nói: “Quỷ nịnh bợ.” Trong giọng nói lại lộ ra vẻ kiêu ngạo xen lẫn chút xấu hổ.
Lâm Cam toét miệng cười. Nếu muốn biết người có kĩ thuật dỗ dành, hãy đến lớp 1 tìm… bạn gái Chu Viễn Quang.
Hì hì.
___
Ra khỏi rạp chiếu phim đã là 5 giờ chiều.
Chu Viễn Quang nhấc chân muốn tới bến xe buýt nhưng bị Lâm Cam kéo lại.
Cô… còn muốn ở bên cạnh anh thêm chút nữa.
“Sao?” Chu Viễn Quang nghiêng đầu.
“Chẳng là… Sáng nay tôi phát hiện không có vở, không có cả bút đen. Bây giờ chúng ta đi mua được không?”
Chu Viễn Quang nhớ gần đây có cửa hàng Thần Quang nên đưa cô đi. Lúc vào đó, Lâm Cam cứ chọn tới chọn lui.
“Vẫn chưa chọn được?”
Lâm Cam “ừ” một tiếng.
Lại đi thêm vòng nữa, hai tay Lâm Cam vẫn trống trơn. Chu Viễn Quang nhìn kệ hàng, cầm lên một quyển sổ: “Tôi thấy quyển này cũng không tệ lắm.”
Lâm Cam bĩu môi lắc đầu.
“Không thích cái nào hết?”
Nghe Chu Viễn Quang hỏi vậy, Lâm Cam bỗng nhiên hơi ngượng ngùng: “Có phải thấy tôi rất phiền không?”
Chân mày Chu Viễn Quang cau lại: “Nói bậy gì đó?”
Lâm Cam cúi đầu, không dám nhìn Chu Viễn Quang, ánh mắt cô dừng trên kệ hàng, buồn buồn mở miệng: “Mua xong thì phải về nhà, nhưng tôi còn muốn ở cạnh cậu thêm chút nữa.” Nói xong câu cuối cùng, giọng cô mang vẻ không tình nguyện.
Chu Viễn Quang yên lặng liếc cô một lát, sau đó thở dài: “Nếu ngày mai cậu còn muốn tới, chúng ta lại đi.”
Lâm Cam chợt ngẩng đầu: “Thật không?”
Chu Viễn Quang gật đầu: “Điều kiện tiên quyết là ngày mai không thể đi chơi, chỉ làm bài tập.”
Lâm Cam: “… Cậu nói thế nào thì là thế đi.”
Chu Viễn Quang nói mai vẫn có thể đi, tâm tình Lâm Cam đã vui hơn nhiều. Đi lòng vòng một lúc cuối cùng cũng chọn được đồ.
Không chỉ có một bộ đồ của cô, Lâm Cam còn chọn cho Chu Viễn Quang một bộ y hệt.
Tên gọi mỹ miều của cái này là đồ tình nhân.
___
Ra khỏi cửa hàng, hai người tới bến xe buýt. Chu Viễn Quang xách ba lô giúp cô. Lâm Cam thấy tay còn lại của anh trống không, trong lòng thấy hơi ngứa ngày.
Cô đi về phía trước, cười híp mắt thăm dò: “Bạn học Chu, cậu nói vì sao chúng ta lại có hai cái tay?”
Chu Viễn Quang: “… Không biết.”
Nếp nhăn trên não của cô mãi mãi khác người thường, có lẽ cả đời này anh cũng không hiểu được.
Lông mày Lâm Cam nhướn lên, lúc mở miệng lần nữa thì đã đưa tay về phía Chu Viễn Quang: “Vì một tay để cậu cầu túi, một tay còn lại để nắm tay bạn gái đó.”
Chu Viễn Quang nhìn bàn tay hướng về phía mình, dở khóc dở cười. Người này mỗi ngày móc đâu ra nhiều đạo lý oái oăm đến thế.
Mấu chốt là… những lời nói này lần nào cũng đi sâu cắm rễ trong lòng anh.
“Nhanh chút nào, bạn học Chu.” Lâm Cam thấy anh chậm chạp không đưa tay ra, nụ cười trên môi bắt đầu khó hiểu.
Chu Viễn Quang nhìn cô rồi lắc đầu nhẹ, đưa tay ra.
Có điều trong mắt người xem thì cái lắc đầu này không chỉ là bất đắc dĩ không biết phải làm sao, càng nhiều hơn thì đây là cái lắc đầu ngọt ngào mà cưng chiều.
Nắm tay cô trong lòng bàn tay xong, hai người cùng tiếp tục tiến về phía trước. Lâm Cam bên cạnh vì thực hiện được viễn cảnh ao ước nên cúi đầu đỏ mặt, cắn môi cười ngây ngô.
Ai da, trong đầu Lâm Cam chỉ nghĩ được mấy thứ: Tôi là ai? Tôi ở đâu? Tôi muốn đi đâu?
Bỏ đi, không cần phải nghĩ.
Dù sao cô cũng có Chu Viễn Quang! Đi theo anh thì tới nơi nào cũng được!
Hết chương 39.
Lời của tác giả: Ai yo, mùi yêu đương thật thúi.
Lời của B.: “Bây giờ cậu chưa kiểm chứng được.” =)))) Quang được đấy
Giữ đúng lời hứa vs mn nhé~