Tâm Ngứa

Chương 16: Cậu mắng thế nào nghe cũng như cưng chiều


Đọc truyện Tâm Ngứa – Chương 16: Cậu mắng thế nào nghe cũng như cưng chiều

Tác giả: Thanh Cù

Biên tập: TBB

Hôm sau, trời vừa sáng.

Hôm qua trời vẫn rất nóng, nhưng đến chiều và đêm gió không biết từ đâu nổi lên. Sáng nay nhiệt độ đã hạ xuống nhiều. Có điều trời vẫn hơi âm u, không khí khá oi bức, khó chịu.

Chu Viễn Quang đi ra cửa.

Ra ngoài, anh gọi một chiếc taxi, lúc sắp đi còn lấy hai lon coca lạnh trong tủ theo. Xe taxi đi hơn nửa tiếng, vòng vèo một hồi rồi cũng tới ngoại ô.

“Chú à, chú có thể chờ cháu ở đây một chút không? Cháu vào một chút rồi sẽ ra.” Lúc sắp xuống xe, Chu Viễn Quang vừa gửi tiền vừa hỏi ý chú lái xe.

Chú lái xe nhìn tiết trời hôm nay, có thể sẽ mưa bất cứ lúc nào: “Được, vậy cháu nhanh lên nhé. Chú chờ cháu.”

Chu Viễn Quang nói cảm ơn, gật đầu một cái rồi đẩy cửa xuống xe.

Con đường dọc theo thân núi mở ra một lối nhỏ quanh co hướng lên trên, càng đi lên càng hiu quạnh.

Chu Viễn Quang liếc nhìn chữ khắc trên cửa đá “Nghĩa trang tưởng niệm Ngu Châu”, ánh mắt ảm đảm.

Hai lon coca bỏ vào túi toát ra hơi lạnh, cách một lớp quần áo mang cho người ta cảm giác lạnh run người.

Anh nhấc chân đi về phía trước.

Đi bộ khoảng 10 phút, phía trước xuất hiện một bia mộ. Chu Viễn Quang hơi khom người, phủi hoa cỏ mọc um tùm trên bia mộ, sau đó mới đứng dậy.

Trên bia mộ có tấm hình của một cậu nhóc. Gương mặt cậu tròn trịa, vì đang cười mà mắt híp thành một đường, dáng người mập mạp.

“Trần Tịch, tớ tới rồi.”

Lúc Chu Viễn Quang nói lời này, trời nổi lên trận gió, thổi tới khiến cánh tay áo anh phồng lên, lời nói theo đó cũng hơi mơ hồ.


“Tối qua mơ thấy cậu nói muốn uống coca, còn phải là coca lạnh. Cậu nói trời nóng thật bức bối, nếu được uống một ngụm coca lạnh nhất định sẽ rất sảng khoái.”

Nói đến đoạn sau, giọng Chu Viễn Quang trầm trầm: “Vì vậy tớ mang đến cho cậu đây.”

Chu Viễn Quang nói xong, một tay lấy lon coca trong túi ra, đợi một chút rồi mới bật nắp. Nhưng vì đi đường lắc lư nên bọt khí bên trong vẫn lập tức trào lên, ào ra ngoài theo thân lon mà chảy xuống, rơi trên mặt đất.

Chu Viễn Quang cười khẽ một tiếng, sau đó lại mở lon còn lại, nhưng không rót ra.

“Tớ không uống đâu, cho cậu hết đấy. Món đồ này uống vào khiến cả người không thoải mái, mấy ngày rồi tớ không uống.” Nói xong câu này Chu Viễn Quang cũng trầm mặc, gió vốn thổi nhẹ nhẹ cũng bắt đầu mạnh hơn.

Trời càng ngày càng oi bức.

Chu Viễn Quang đứng trước bia mộ, nghiêng đầu nhìn chằm chằm tấm hình trên đó.

“Tới đây muốn kể cho cậu một chuyện.”

“Tớ gặp một cô nhóc, cậu ấy không giống những bạn nữ khác chút nào. Cả ngày lúc nào cũng ríu rít như chim non, vừa đỏm dáng lại thích cười, còn đánh nhau nữa.” Chu Viễn Quang thấp giọng kể, sau đó cười khẽ một tiếng.

“Có điều, đánh đúng lắm.”

“Cậu biết cậu ấy nói gì không?” Trong đầu anh dần hiện lên bộ dáng của Lâm Cam.

“Cậu ấy nói, không có ai trời sinh đã kiêu ngạo hơn người, đừng cậy mạnh mà phán xét hay bắt nạt người khác.”

Lâm Cam còn hay cong cong đôi mắt, miệng cười tươi, gọi anh “bạn học Chu”, nốt ruồi đón lệ ở khóe mắt khiến người ta ngây dại.

Chu Viễn Quang thu mắt, nhướn chân mày: “Cậu xem tính tình cậu ấy như vậy, sao có thể nói ra những lời đó?” Những lời khiến người khác phải tâm phục khẩu phục.

Cuối cùng, Chu Viễn Quang nhẹ nhàng mở miệng: “Nếu cậu gặp được, nhất định sẽ thích cậu ấy.”

Gió theo đó cũng ngừng thổi, thật giống như nụ cười thiếu niên trên di ảnh đang mở rộng vòng tay ôm lấy thiếu niên đang kể chuyện.


“A Quang?” Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng gọi, Chu Viễn Quang quay người lại.

“Cháu tới đấy à?”

Chu Viễn Quang nhìn người đến, đó là người phụ nữ ngoài 40 tuổi, mẹ của Trần Tịch.

Anh gọi một tiếng dì.

Mẹ Trần nhìn lướt qua lon coca bên chân Chu Viễn Quang, dừng một chút, nụ cười cũng ngưng trên mặt, thanh âm nghẹn ngào: “Vội tới đưa coca cho Trần Tịch của chúng ta sao?”

Chu Viễn Quang trầm mặc gật đầu một cái.

“Thật may, còn có cháu… nhớ tới nó.” Mẹ Trần buông hoa trong ngực xuống, hướng mắt về phía Chu Viễn Quang.

“Trên thế giới này nó cũng chỉ có một người bạn tốt là cháu thôi.”

Cổ họng Chu Viễn Quang động hai cái, nhưng không lên tiếng.

Mẹ Trần lau nước mắt rồi xoay người, cười: “Càng ngày cháu lớn lên càng thanh tú, không giống tiểu quỷ nhà chúng ta, vẫn là bộ dạng này.”

Bà vừa nói vừa giả bộ mân mân ảnh Trần Tịch, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng vuốt ve, giống như đang vỗ về vậy.

Chu Viễn Quang cũng theo đó mà cố kéo khóe miệng, nhưng nụ cười này hết sức gượng gạo.

Chu Viễn Quang đợi một lát, sau đó tạm biệt mẹ Trần, chuẩn bị rời đi: “Dì, vậy cháu đi trước đây, bác lái xe vẫn đợi cháu ở phía dưới.”

Mẹ Trần xoay người, gật đầu một cái. Bà nhìn bóng lưng Chu Viễn Quang đang xuống núi, bóng lưng dần dần biến mất.


Đứa nhỏ này gầy quá.

Trong đầu bà liền nhớ tới lúc Trần Tịch sắp ra đi, cậu bé nói: “Mẹ, từ mai con không tìm A Quang chơi nữa.”

“A Quang.”

Chu Viễn Quang nghe thấy tiếng gọi của mẹ Trần thì quay người.

“Đứa nhỏ này, nhớ ăn nhiều cơm, cháu gầy quá.”

Chu Viễn Quang cong môi, gật đầu nhẹ tới mức khó thấy, sau đó giơ tay vẫy về hướng mẹ Trần rồi rời đi.

Đợi tới khi bóng dáng Chu Viễn Quang đi khuất, mẹ Trần mới nghiêng đầu nhìn di ảnh của Trần Tịch, cậu vẫn mang dáng vẻ mập mạp, cười híp mắt kia.

Bà thở dài một tiếng, giọng đẫm vẻ tang thương.

Có những người chỉ có thể dừng ở một nơi, còn có những người chỉ có thể mang gánh nặng mà bước về phía trước.

Số mạng đã định trước đau thương, nửa đêm tỉnh lại sẽ thấy trong lòng trống rỗng.

Đây là vận mệnh, ai cũng khó vượt qua.

Ai cũng phải gánh vác lấy nó mà bước tiếp.

___

Lâm Cam ăn cơm trưa xong, liền chuẩn bị để ra ngoài. Cô đã hẹn với Chu Viễn Quang ở cổng công viên lớn nhất thành phố.

Vốn Chu Viễn Quang tới là để trả ô, nhưng Lâm Cam cũng không quá để ý tới chuyện đó. Cô chẳng qua tìm một lý do cho bạn học Chu thôi, thực chất trong lòng lại chỉ muốn gặp anh.

Nếu không tới lớp học thêm nữa, cô phải hỏi bạn học Chu học trường nào, nếu không sau khi đi học lại sẽ không có cách thức liên lạc.

Anh học giỏi như vậy, chắc chắn bình thường cũng không sử dụng điện thoại di động nhiều. Nghĩ thấy khó khăn đầy rẫy, Lâm Cam thở dài một hơi.


Hai người hẹn gặp lúc 3 giờ chiều.

Lúc Lâm Cam đến, liếc mắt đã thấy Chu Viễn Quang. Anh đứng ở trước cổng công viên, giữa một đám người qua lại, nhưng chỉ cần liếc mắt cô đã thấy được anh.

Dáng người anh cao ngất, đứng thẳng tắp, môi hơi cong, cả người tản mạn khí chất trong trẻo, lạnh lùng.

Tay trái anh cầm ô, tay phải hơi cong, hình như đang giữ món đồ gì trong ngực. Lâm Cam xuống xe buýt, chạy thật nhanh tới chỗ anh.

“Bạn học Chu.” Vừa chạy còn vừa vẫy tay.

Vui quá hóa buồn.

Mấy người xung quanh kêu lên một tiếng, Lâm Cam vì chạy quá nhanh, suýt chút nữa đã vấp vào vật trên đường mà ngã.

Lâm Cam “a” một tiếng, người đảo đảo mấy lần mới đứng vững được.

Ngẩng đầu lên đã thấy Chu Viễn Quang đi từ phía cổng công viên tới chỗ cô.

“Bạn học Chu…”

Lâm Cam lên tiếng, biểu cảm trên mặt hơi thẹn thùng, này cũng mất mặt quá rồi.

Chu Viễn Quang nhíu chân mày, mắng nhẹ một câu: “Lỗ mãng.”

Lâm Cam cười hì hì, cô đứng thẳng dậy, trong mắt đều là ý cười.

“Bạn học Chu, cậu mắng tôi như vậy là có ý gì, nghe sao cũng thấy như cưng chiều.”

Chu Viễn Quang liếc mắt nhìn bộ dạng không đường hoàng của cô, đưa ô ra.

Lâm Cam nhận lại ô, sau đó theo bản năng nhìn lên.

“Ơ, là đồng phục trường Nhất Trung?”

Hết chương 16.

Lời của B.: *khoe* Người ta có áo mới kìa các mẹ ơi:3 Tâm Ngứa trước nhé, mai tớ bù 2 chương Thâm Tình


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.