Bạn đang đọc Tám Năm Có Bao Nhiêu Hoài Niệm – Lanra7 – Chương 27: 27. Với Đây Đấy Luôn Là Vô Giá
Chị thích lắm cái khoảnh khắc này, khi mà chị được ở bên Niệm, gần thật gần. Chị thích cách Niệm bao phủ đôi môi mềm mại của chị, khi thì mân mê say đắm, lúc lại cuồng nhiệt cắn nhá. Chị thích mỗi lần đầu lưỡi của bọn chị vô tình chạm qua nhau, thích cả lời thủ thỉ nỉ non của Niệm:
– Nhớ đấy!
Chỉ ngắn gọn vậy thôi cũng đủ khiến chị bật khóc rưng rức. Ai kia thấy chị xúc động cũng chảy nước mắt theo. Chị nghẹn ngào hôn lên giọt nước mắt của Niệm, giá như chị có thể nuốt trọn những đau đớn chị gây ra cho Niệm như giọt nước mắt này. Chị thơm lên má Niệm, lên hàng lông mày dày rậm và cả vầng trán cao rộng đầy thương nhớ. Niệm mặc chị thơm bao nhiêu tuỳ thích, cậu hiền hiền đưa tay xoa quanh gáy chị, thi thoảng luồn những ngón tay qua tóc chị vuốt ve nhẹ nhàng. Chị không nghĩ là chị có thể rung động với một người nhiều tới vậy, tới mức phải xin xỏ:
– Cứ ngồi chơi ngoài ban công như này đi, xong chúng mình tâm sự với nhau cho nó lãng mạn ý.
– Không được, lát nữa sương xuống sẽ lạnh.
– Thì đấy ôm chặt thêm chút xíu là hết lạnh ngay mà.
Niệm quả thực có ôm chị rất chặt, nhưng mà ôm vào trong phòng. Chán cái người này ghê, rõ là trẻ hơn chị mà tâm hồn già cỗi thế chứ nị. Chị tức mình nhoài người đòi xuống, Niệm không nể nang quẳng chị luôn lên giường. Chị giận giận kéo chăn che mặt thì Niệm cũng nhanh tay kéo luôn chăn che cả mặt Niệm, nói cách khác là bọn chị chui rúc với nhau dưới lớp chăn lùng bùng. Chị cù lét có một chút thôi mà bị Niệm trả đũa quá chừng, nhột dã man, vừa nhột vừa nóng. Càng lúc càng nóng ý, chăn rõ mỏng dính mà sao nóng quá vậy? Đặc biệt là cái lúc Niệm chạm tay vào chiếc khoá đằng sau váy, chị tưởng chị phát sốt luôn rồi.
– Đấy…có sợ mất giá không?
Niệm ghé tai chị hỏi nhỏ. Eo ôi thời xuân sắc mới sợ sệt nhiều thứ chứ giờ gái một đời chồng rồi còn sợ gì?
– Còn giá đâu mà sợ mất.
Chị thành thật thú nhận, Niệm hôn quanh vành tai chị, miên man hồi lâu rồi cũng thành thật bảo:
– Thực ra…với đây…đấy luôn là vô giá.
Sống mũi chị cay xè, chị trong mắt người khác chỉ là thứ đàn bà bỏ đi không biết đẻ…nhưng chị…trong mắt Niệm…lại là vô giá. Chị nép vào Niệm sát hơn, trống ngực đập dồn dập khi chiếc khoá váy dần được kéo xuống. Ngay cả những chiếc móc khoá nho nhỏ của chiếc áo nịt phía trong cũng bị bung ra. Bàn tay Niệm chà sát đều đều, chầm chậm, thiêu đốt từng mảng da thịt trên tấm lưng trần của chị. Khoảnh khắc những ngón tay của người ấy vòng qua phía trước để chạm tới viên ngọc trai màu hồng phớt, tim chị run rẩy không ngừng. Ai kia không những gạt đi lớp chăn đang bao trùm hai người mà còn vén luôn cả lớp vải ren kiêu sa, trìu mến ngắm nghía hại chị đỏ mặt tía tai.
– Nhớ đấy…nhớ cả mùi hương của đấy.
Có người thật thà thú nhận rồi khẽ rúc đầu vào khe rãnh ngọt ngào, ra sức hít hà. Là mùi hương của người con gái ấy, là mùi hương của năm xưa, mùi hương của những nỗi nhớ. Cậu xúc động hôn lên viên ngọc trai tinh khiết đó, những nụ hôn cuồng dại mà chính cậu cũng không kiểm soát được, những nụ hôn mãnh liệt tới mức biến nó thành một màu ửng đỏ đầy mê người. Hai má chị ửng hồng, chị đã phải cắn môi để khỏi bật nấc mỗi khi người đó gửi gắm yêu thương vào sâu trong chị. Chị đã rất hạnh phúc, hạnh phúc tới từng nhịp tim, từng hơi thở, hạnh phúc đến mức chỉ muốn tan ra thành những giọt nước mong manh để được hoà quyện triệt để cùng Niệm.
– Niệm…yêu Niệm.
Chị thì thầm, hai tay bấu víu bả vai người ta. Niệm đáng ghét lợi dụng thời cơ xoay người, chị giống như con mèo nhỏ nằm thẹn thùng trên người chủ nhân, còn Niệm thì nheo mắt nhìn chị, mỉm cười đầy đắc thắng. Chị tưng tức chu môi hôn trả đũa, người ta hôn chị ở đâu thì chị hôn lại ở đó, thậm chí còn dai hơn, ướt át hơn. Có người bị chị chọc mặt đỏ hơn mặt chị rồi. Niệm của giây phút này thật đáng yêu biết bao, chị cứ muốn ở cùng Niệm mãi thôi. Có vẻ như Niệm cũng không muốn rời chị, bọn chị bện lấy nhau như bị nghiện. Nghiện thật rồi, nghiện yêu. Nghiện lắm lắm luôn, cai không nổi.
Sáng hôm sau lúc Niệm thức giấc thì chị đã rời nhà rồi. Có người mất mấy giây hoảng hốt, nhưng trông thấy chiếc vali đầy ụ áo quần vẫn nằm trên sàn nhà thì chợt bình tĩnh trở lại. Có lẽ người ta chỉ tới công ty trước cậu thôi, có lẽ là ai đó thương cậu nên mới không nỡ đánh thức. Cậu khẽ mỉm cười, tuy nhiên khi tới đại sảnh công ty cậu lại phát hiện ra cậu đã đánh giá bản thân mình quá cao. Người đó còn tới chỗ làm muộn hơn cậu, hối hả chạy vượt qua cậu và không hề hỏi thăm lấy một lời, chỉ mải gọi:
– Bách! Đứng lại! Lên sân thượng nói chuyện riêng với chị, ngay và luôn. Đừng để chị cáu!
Đừng để chị cáu cơ đấy! Có vẻ như Bách mới là người, người thì mới được quan tâm, còn cậu…cậu là không khí, không khí nên bị bơ. Mới đêm qua còn yêu thương cậu thắm thiết lắm, thế nào mà giờ đã ghẻ lạnh vô tình. Có người ôm cả rổ oán hận lên phòng làm việc, mãi lúc lâu sau kẻ tội đồ kia mới thò cái mặt lên hỏi đầy ngây thơ:
– Ơ nay đấy không tập gym à mà đi làm sớm thế?
Không thấy Niệm đáp gì cả, nom cậu bận bịu bù lu với một đống báo cáo chị thấy thương thương. Chị lén khoá trái cửa phòng rồi chạy tới áp hai lòng bàn tay lên má Niệm, thơm nhẹ một cái lên trán người thương, ngọt giọng rủ rê:
– Nghỉ tay xuống ăn sáng với người ta đi!
Cậu gạt tay chị ra, nhàn nhạt bảo:
– Khỏi cần. Đây ăn bơ đủ no rồi.
Khiếp nghe cái giọng sặc mùi giận dỗi, cơ mà chị người lớn chấp gì đứa con nít, chị cười cười giải thích:
– Gớm cũng tại đấy trả lại điện thoại cho đây mà, làm chửa sáng ngày ra chuông đã kêu réo rắt. Đây sợ đấy mất giấc nên mới rón rén ra ngoài nghe máy.
– Ghê! Đấy quan tâm đến đây thế?
– Chả quan tâm thì thôi à? Cục cưng của người ta mà nị. Thương dã man đi được ý.
Chị vừa nịnh vừa hôn môi Niệm chùn chụt, mặt Niệm bắt đầu bớt cau có, Niệm vòng tay qua ôm eo chị, đặt chị ngồi trên đùi rồi khẽ trách:
– Nếu thương thật thì đã nhắn cho người ta mấy chữ.
– Ôi dào vội quá ý, con Bích nó cứ khóc lóc thảm thiết kêu chị Hoài ơi em dính bầu rồi giờ phải làm sao? Đây hỏi có bầu mấy tháng rồi thì nó bảo nó không biết, mới thử que thôi, với cả tại lần nào bị Bách dụ nó cũng không kiềm chế được. Thế xong đây phải đưa em nó đi khám. Mẹ con nhà nó đều khoẻ, con bé xí hổ nên không dám nói với Bách, thành ra đây phải chuyển lời thay nó chứ còn gì nữa.
– Chuyển lời gì?
– À thì Bích chỉ bảo báo tin thôi, nhưng đây bực nên mới quát Bách đó. Cái thằng mất nết, em nó còn đang học đại học mà chẳng biết giữ gìn gì cả. Cơ mà thấy thằng bé thật lòng muốn cưới nên đây lại nguôi nguôi. Gớm làm con gái nhà người ta chửa ễnh ra đem trầu cau tới rước là đúng rồi.
– Thế ra cứ chửa là phải cưới à?
Cậu tủm tỉm hỏi, chị hồn nhiên đáp:
– Thì chả thế? May cho đấy là đây không đẻ được đấy nhá! Chẳng lo phải chịu trách nhiệm.
Chị nói có vẻ vui, nhưng ánh mắt lại không giấu được nỗi buồn man mác. Đã rất nhiều lần cậu bắt gặp ánh mắt thèm khát của chị mỗi khi vô tình trông thấy một bà mẹ trẻ đang mang bầu. Tâm trạng cậu trùng xuống hẳn, cậu hôn lên mi mắt chị, giả bộ bảo:
– Ôi dào đây ghét trẻ con, nhõng nhẹo khóc lóc phiền hà! Đây chỉ thích “người già” thôi!
Biết thừa Niệm nói đểu mình già, nhưng chị không giận nổi, tại từ khi nào Niệm đã luồn tay qua khe áo trước cổ chị, đưa xuống mân mê nơi bầu bĩnh nào đó, ôm ôm, xoa xoa hại tim chị đập dồn dập tưởng chừng sắp rớt ra ngoài. Không chỉ có thế, môi Niệm còn dính sát môi chị, đầu lưỡi cọ cọ lên đầu lưỡi chị. Chính chị cũng bị cuốn vào nụ hôn ấy, cũng ngậm môi Niệm mãi, nhưng lúc môi rời môi lại làm ra vẻ nghiêm túc, đưa tay tát nhẹ lên má Niệm, bĩu môi chê cậu hư rồi đứng dậy trở về phòng làm việc. Thấy xấp giấy tờ Phó Giám đốc để sẵn trên mặt bàn, chị xem qua một hồi, sau đó gọi Hương tới hỏi chuyện:
– Vì sao số liệu lần này khác xa lần trước vậy Hương?
Tất nhiên là vì chị Hương tìm cách ăn bớt rồi, khinh chị Hoài ngu nên chị kiêu ngạo bảo:
– Ôi Hoài không học đại học thì làm sao mà hiểu được mấy công thức phức tạp.
Công thức phức tạp cái con khỉ! Chị Hoài vừa nhìn qua đã biết Hương cố ý nhập vải ở chỗ khác giá cao hơn. Mục đích để làm gì thì ai chẳng biết, chỉ là, chỗ chị em phụ nữ với nhau nên chị thông cảm, nghĩ bụng chắc Hương đang gặp khó khăn nên chị lờ đi không làm căng, chị vẫn ký giấy cho Hương, nhưng sau đó chị yêu cầu:
– Chỉ nốt lần này thôi, lần sau phải lấy vải ở chỗ cũ.
Chị Hương dạ ngoan ngoãn, ban đầu hơi run vì sợ bị phát hiện, nhưng sau chị thấy mình hâm, nó mà biết nó chả chửi ầm lên rồi ý chứ, đâu có chuyện êm xuôi như thế. Con này đần mà, một con đần cậy thân phận chị dâu cũ của anh Niệm để lên mặt với chị. Chị cố nhẫn nhịn, đợi tới ngày làm vợ anh chị sẽ giành lấy chức Giám đốc, còn cái loại dốt nát như nó thì chỉ xứng làm nhân viên trong xưởng may thôi. Chị ngúng nguẩy bỏ về phòng, sếp của chị thì bắt đầu vùi đầu chiến đấu với ba bộ váy cưới mà cậu Bách đặt và một loạt các đơn hàng của khách. Số khách VVIP không nhiều như khách VIP, nhưng một khách lại đặt rất nhiều đồ, toàn yêu cầu thiết kế không đụng hàng nên chị bận túi bụi. Dù bận nhưng chị thực sự rất vui, chị tự nhắc nhở mình phải cố gắng rèn giũa bản thân để khẳng định được tên tuổi trong làng thiết kế thời trang, trở nên xứng đáng hơn với Niệm.
Riêng váy cưới của Bích thì ngoài thiết kế ra chị còn là người may chính, cộng cả thời gian đợi đá quý nhập từ nước ngoài về để đính vào váy thì mất hai tháng mới hoàn thiện. Suốt hai tháng đó người cực nhất không phải là chị mà là Niệm của chị, mang tiếng thuê con giúp việc nhưng ngày nào cũng phải mua đồ ăn đem tới tận văn phòng cho nó. Nghĩ thương thương nên sau khi nhắn tin cho Bích dặn bố trí thời gian tới công ty thử váy, chị thu xếp đồ đạc để tan làm sớm. Vừa mới cầm túi xách lên thì nghe điện thoại báo có tin nhắn mới, là ông anh trai của cô Bích, bị chị chặn số rồi mà vẫn còn ngoan cố dùng số khác nhắn tin:
“Vợ à, những ngày qua anh đã nghĩ rất nhiều về những tổn thương sâu sắc mà em gây ra cho anh. Nhưng rồi, tình yêu quá lớn nơi anh lại khiến anh cao thượng bỏ qua tất cả. Anh quyết định sẽ tha thứ cho em. Em không cần phải xin lỗi anh nữa, chỉ cần từ nay hãy sống biết điều là được. Em hãy nhớ rằng, dù em có sai bao nhiêu đi chăng nữa thì ở nơi đây vẫn có một người luôn bao dung em. Chính là anh, chồng em. Em xuống tầng một đi, anh đang ở dưới, anh sẽ đưa em trở về ngôi nhà của chúng mình. Yêu em!”
Anh Hoàng lúc soạn tin để gửi đi trái tim thổn thức hệt như ngày mới lấy được Hoài về làm vợ. Cuộc sống của anh dạo gần đây mệt mỏi quá. Thư không may sinh non, thằng nhỏ bé xíu phải nằm trong lồng ấp nên mẹ xót con, ngày nào cũng quanh quẩn ở viện với nó tối mịt mới về nhà. Có hôm còn ở qua đêm luôn, chẳng thèm để ý giảm cân, hại anh nhìn phát ngấy. Đã béo thì chớ, lại còn vô trách nhiệm với gia đình. Giỗ chạp trong họ đùn đẩy cho người khác anh có thể thông cảm được, nhưng sắp tới đám cưới của em gái anh rồi mà cô ấy cũng chả ngó ngàng tới thì thật quá đáng. Anh tuy phải dối lòng nhưng lúc nào cũng khen Thư xinh đẹp, nói yêu Thư nhất trên đời để Thư được thoải mái. Còn cô ấy thì sao? Tối ngày mặt như đâm lê, chả bù cho Hoài, tính tình vô tư dễ sống, gặp chuyện bực mình xả xong lại phơi phới như thường. Anh nhớ vợ, nhớ sự tươi trẻ của vợ, nhớ đến cồn cào ruột gan. Đợi mãi chẳng thấy vợ xuống, đối tác thì gọi điện rủ đi nhậu nên anh đành nhắn tiếp cho vợ:
“Vợ bận à? Thế thôi anh về đi tiếp khách, hôm khác anh lại qua. Chỉ mong vợ nhớ rằng trên đời này anh chỉ yêu duy nhất một người, đó là vợ của anh…Thu Hoài.”
Chị Hoài đọc tin nhắn mà suýt nôn, từ trên tầng cao nhìn thấy lão Hoàng về rồi chị mới xuống. Chị giờ đến cả đụng mặt cũng chẳng muốn, mệt lắm. Chị rẽ qua chợ mua nguyên liệu làm cơm nắm. Ruốc và muối vừng chị lấy ở quán bánh giò nhà cô Nguyệt từ tối qua, về tới nhà chị làm thịt kho quẹt, tôm rim và luộc trứng rồi tán nhuyễn để làm các loại nhân khác nhau, sau đó dùng cơm bọc bên ngoài làm vỏ, nắm thành những viên cơm nhỏ xíu bày ra đĩa. Niệm mê món này lắm, vừa về đến nhà đã nhìn chị rõ âu yếm.
– Đói chưa? Đây làm món đấy thích nè!
– Đói rồi…nhưng đây thích món khác hơn.
Niệm nói rất bình thản nhưng ánh mắt gian tà lắm ý, chị còn chưa kịp đoán ra điều gì thì có người đã đặt chị ngồi lên chiếc bàn gần đó, nhanh tay tháo đi mảnh vải mềm mại ẩn dưới lớp váy hoa rồi khẽ nâng chân chị quàng qua hông người ta. Ngón trỏ ma mãnh kia miên man quanh rãnh nước mơ màng, khi âu yếm, khi dồn dập, lúc lại cuồng dại khiến tim chị nhảy toán loạn theo. Cả người chị co rúm, chân tay bợt bạt, mặc chị nỉ non xin xỏ, Niệm vẫn chỉ hôn chị trêu chọc. Những chiếc hôn đáng ghét từ cần cổ tới bả vai sau đó trượt thẳng xuống hạt ngọc nhỏ bức chị phát rồ, phải mất rất lâu sau người đó mới chịu lấp đầy những trống trải trong chị. Trán chị nhễ nhại mồ hôi, mệt mỏi gục đầu vào lồng ngực rộng lớn của Niệm. Có người xoa xoa mồ hôi cho chị rồi chạm vào vết sẹo nhỏ xíu trên trán, ân hận hối lỗi:
– Tại đây mà hôm đó đấy bị ngã.
Là tại chị nghe thấy tiếng còi xe giật mình chứ tại gì Niệm. Nhưng chị vẫn được thể mè nheo:
– Ừ, tại đấy đó. Phải bắt đền đây đi!
– Đền như nào? Đây đút cơm cho đấy nhé!
Niệm đề nghị rõ tốt bụng rồi nhón lấy viên cơm đặt trong cái đĩa trên kệ bếp đưa tới trước miệng chị, cơ mà chị mở miệng ra thì nó lại nhét luôn vào mồm mình rồi nhai ngồm ngoàm mới ghét chứ. Chị bị nhử ba bốn lần như thế thì tức lắm, đấm Niệm ầm ầm xong hỏi đểu:
– Ơ kìa tham nhỉ? Ai làm cho mà ăn đấy?
– Người yêu đây chứ ai.
– Người yêu á? Ai thèm làm người yêu đấy?
Chị hỏi đầy kiêu căng, Niệm véo mũi chị hỏi lại:
– Ơ thế từ lúc xin yêu người ta tới giờ đã chính thức chia tay đâu mà kêu thèm hay không?
Ừ nhỉ? Quả thật bọn chị chưa hề chia tay. Ơ thế giờ chị là người yêu Niệm à? Ơ hay thế nhờ? Ơ chị già rồi mà cứ bị thẹn là sao nhỉ? Niệm thấy chị ngượng ngượng thì phì cười, thơm chùn chụt lên môi chị xong cảm thán:
– Ghét đấy thế!
– Ghét thế thì mai người ta về quê cho khuất mắt đấy vậy. Đấy ở nhà đừng có nhớ người ta quá nhá!
– Thèm mà nhớ!
Có đứa làm ra vẻ chẳng quan tâm, kiêu dã man luôn mà tầm bốn giờ chiều hôm sau đã nhắn tin:
“Người già chanh chua xấu xí đáng ghét ơi, mười phút nữa có trai trẻ xuống rước người về quê nhé!”
Biết nó đá đểu rồi nhưng chị vẫn cười không khép được miệng. Chị nhanh chóng xếp tập giấy vẽ vào ngăn bàn, lấy gương ra chải lại đầu tóc cho xinh thêm một xíu rồi tí tởn chạy ra thang máy đợi Niệm. Mặt chị đang hơn hớn mà gặp chồng cũ cái méo xệch luôn, chồng gặp được vợ nỗi nhớ tuôn trào, ngay lập tức lao tới ôm siết. Vừa hay đúng lúc đó anh thấy thang máy mở, nhưng rất nhanh liền bị Niệm đóng lại. Chắc cậu bấm nhầm tầng, chả hiểu ăn phải cái bả gì mà mặt mũi khó coi thế? Vợ anh thì từ lúc được chồng ôm mặt cũng khó coi không kém, cứ cố cào cấu đẩy anh ra.
– Thằng điên! Biến! Xéo! Cút!
Vợ gào ầm lên, mắt liên tục liếc lên bảng số điện tử báo vị trí hiện tại của thang máy. Vợ cáu, vợ nhiếc mà sao anh không tức nổi? Tại vợ đẹp quá mà! Càng ngày càng đẹp tợn, nom cứ mơn mởn mơn mởn thích mắt gì đâu. Lâu lắm rồi mới được chạm vào cái vòng eo thon thon như này, đầu óc anh thư thái dã man, mặc kệ vợ đấm anh như thụi, anh vẫn nhất định ôm vợ không buông. Mọi người trong công ty đi ngang qua bắt đầu xì xào, anh cười hề hề kêu chuyện vợ chồng ấy mà, các cô chú mau làm việc đi. Chị Hoài bị lão Hoàng chọc cho sôi cả máu, chị mở chiếc túi đang đeo ngang hông rút ra con dao cạo lông mày, điên tiết chửi:
– Vợ chồng cái củ rắm, bà đây thèm vào! Thằng mất nết, bây giờ mày buông bà ra hay mày muốn ngày mai hoạ mi ngừng hót hả?