Tâm Ma

Chương 47: Mưu ma quỷ kế


Đọc truyện Tâm Ma – Chương 47: Mưu ma quỷ kế

« Ta …. Ta …. »

Tiếng quát tháo, tiếng xe ngựa rập rập. Một đoàn gồm hai người cưỡi ngựa và năm chiếc xe ngựa lao như bay trong màn đêm. Ngựa phi hết tốc lực, chòng chành như muốn đổ, bánh xe long lên xòng xọc. Mỗi chiếc xe có hai ngựa kéo, trở năm chiếc chum sành to. Hai người cưỡi ngựa đi đầu là Độc Điếu và A Tòong. Cả đoàn người phi nhanh nhi gió, ngựa thở phì phò, hơi thở phả ra khói trắng xóa giữa tiết trời lạnh giá.

Ngựa đang phóng nhanh, từ trước mặt, có hai người đeo hai túi đồ to khệ nệ đi tới. Đã sắp đến tết, đây là dịp xum họp ra đình cả năm, hai người này chắc hẳn làm ăn xa nay trở về nhà đón tết. Đêm khuya, trời rất tối, sương mờ mù mịt, đi tới gần mới nhìn thấy người. Thấy ngựa lao như bay hùng hổ về phía mình, cả hay người vội vã nhảy sang bên, chưa kịp đứng vững, bỗng tiếng xé gió vang lên. Chỉ trong chớp mắt, hai lưỡi dao vô tình bổ xuống. A Tòong ra chiêu nhanh như cắt, đôi dao quắm vắt cheo sau lưng vừa rời vỏ đã cướp mạng người. Hai ngọn dao bổ chéo cắt ngang cổ hai người, vết cắt sắc ngọt không một tiếng kêu, hai người chưa từng gặp mặt đã xong mạng. A Tòong lại đút dao vào vỏ, cười man rợ. Độc Điếu liếc mắt nhìn, cằn nhằn thúc :

– Đừng đùa nghịch vô ích nữa. Nhanh lên, nhanh lên.

Hắn giơ roi lên quất mạnh, ngựa hí lên lồng vang rồi tung vó. Vào đến một con đường nhỏ dẫn vào thị trấn, cả đoàn mới giảm tốc lực đi chậm lại. Ngay đầu đường đã có người đã đứng chờ sẵn. Vừa thấy dáng Độc Điếu từ xa, hắn mừng rỡ tiến lại gần, đưa tay trái lên trước ngực cúi rạp người xuống chào. Người này tên là Kiềng, vốn được Độc Điếu giao đi tiền trạm lo việc trước. Độc Điếu ghìm cương, ngựa dừng lại thở phì phò. Kiềng nói :

– Bẩm ông, con đã làm xong việc ông giao.

Độc Điếu móc cái điếu bên hông, châm thuốc hít một hơi thật dài rồi mới nói :

– Tình hình thế nào ?

Kiềng đáp :

– Bẩm ông, con đã thuốc mê vào phòng, cả nhà gã bán rượu đã mê mệt rồi, chắc phải hơn một canh giờ nữa mới hồi tỉnh. Hai mươi chum rượu Quạt Mo đặt bọn chúng đều xếp ở sau nhà.


Độc Điếu đáp :

– Giờ đang là đêm ngày hai chín, còn khoảng hai canh giờ nữa là Quạt Mo cho người đến lấy rượu. Chúng ta thoải mái thời gian chuẩn bị.

A Tòong xoa xoa tay vào nhau, thúc giục :

– Đi nhanh thôi.

Kiềng đi trước dẫn đường, cả đoàn người và xe ngựa nhẹ nhàng đi theo sau, vòng ra đường đồng cho kín đáo. Đang đêm khuya, không gian yên lặng như tờ. Nhà hàng rượu là một căn nhà tranh lụp xụp. Vừa đến gần, mùi rượu sực lên thơm nức. Vườn phía sau nhà, hai mươi chum rượu xếp ngay ngắn, bịt bằng lá chuối cẩn thận. Độc Điếu nói nhỏ :

– Ra đi.

Từ trên xe ngựa, trong mỗi chiếc chum sành là một người chui ra. Hai mươi chum là hai mươi người. Chúng nhanh nhẹn đứng dậy nhảy ra ngoài, thân pháp mềm mại như mèo. Vườn rào bằng tre và cúc tần, rẽ cây ra là ra vào dễ dàng. Cứ mỗi người bê một chiếc chum đã chuẩn bị sẵn trên xe ngựa vào vườn, loại chum này giống hệt chum của nhà bán rươu, không có gì khác biệt, từ kích cỡ đến hình dáng. Độc Điếu lặng lẽ quan sát. Năm người đầu tiên chui vào chum, chúng khéo léo cuộn tròn người lại, vừa vặn đáy chum, sau đó đậy lên trên là một chiếc đáy giả, người ngoài nhìn vào khó mà nhận biết được loại chum này có hai đáy, đáy ở dưới có lỗ thủng để thở, người ở trong nằm cũng rất khéo chiếm rất ít thể tích. Những người còn ở ngoài cùng Kiềng lại lấy chum có rượu đổ đầy vào, cứ như thế chỉ một chốc hai mươi chiếc chum hai đáy đã nằm ngay ngắn như lúc đầu còn những chiếc chum ban đầu đã được chuyển lên năm chiếc xe ngựa. A Tòong tủm tỉm cười nói :

– Tuyệt diệu.

Độc Điếu rít nhanh một hơi thuốc, nhếch mép nói :


– Âu cũng là cái liễn.

Hắn quay lại nói với Kiềng :

– Dẫn chúng đưa đống chum cũ này vứt xa đi, xong xuôi ngươi quay về đợi lệnh.

Kiềng cúi chào rồi cùng đoàn xe ngựa đi luôn. Độc Điếu quay sang A Tòong nói:

– Ta với ngươi đợi ở đây đề phòng bất trắc, vẫn còn gần hai canh giờ nữa, tranh thủ nghỉ ngơi lấy lại sức một lúc.

Lại có người đến, tiếng ngựa, tiếng người ồn ào. Một lũ ba người dẫn theo năm chiếc xe ngựa kéo đến hàng rượu. Bọn này là người của Binh Lan phường. Đang đêm khuya nhưng chúng vẫn hò hét inh ỏi. Tiếng đập cửa ầm ầm, cánh cửa bằng tre vốn rệu rạo như sắp long ra:

– Lão rượu, mở mở, nhanh mở cửa, gọi con gái lão ra thử rượu nhanh.

Bọn chúng cười phá lên. Ở trong nhà có tiếng lục đục. Một lão già run rẩy hé cửa thò đầu ra, lão vừa run vừa nói:


– Dạ các ông đã đến.

Thấy người, lão mới mở cửa bước ra, thân hình tong teo đang run lập cập trước cái lạnh của đêm đông. Bọn người Binh Lan phường thấy lão còn cố gắng hé mắt nhìn vào trong nhà nói:

– Là lão à? Con gái lão đâu mất rồi, gọi thị ra đong rượu cho bọn ta.

Lão già run rẩy đáp:

– Bẩm các ông, cháu đã đi thăm họ hàng chuẩn bị tết nhất, rượu con đã chuẩn bị cả, mời các ông đi lối này.

Gã đầu lĩnh cùng hai gã nữa theo lão già ra phía vườn sau nhà. Chúng mở mấy chum rượu ra kiểm tra, múc chút rượu ra uống thử, nhìn ngắm mấy chum rượu mãi không thôi.

– Bao nhiêu tiền đây lão già?

Gã đầu lĩnh hỏi. Lão già lom khom đáp, giơ mười ngón tay lên nói:

– Bẩm ông, vẫn như bình thường thôi ạ. Mười đồng Thuận thiên đại bảo một vò (tên tiền tệ thời Lý), hai mươi vò là hai trăm đồng.

Gã đầu lĩnh vứt ra một đống tiền xu, tiền văng tung tóe. Hắn cười ha hả nói:

– Tiền của lão đấy, đếm cho cẩn thận. Bọn bay đâu, mang rượu đi.


Lão già lom khom nhặt tiền dưới đất, bọn người Binh Lan phường hì hụi bê rượu ra xe ngựa.

– Sao hôm nay rượu nặng thế nhỉ ? Lão già chết tiệt, lão cho gì vào rượu vậy.

Bọn người bê chum rượu nhăn nhó kêu. Lão già hoảng hốt đáp ngẩng mặt lên nói :

– Bẩm ông, con biết nhà ông tiếp khách quý nên chuẩn bị loại chum tốt, lại đong rượu thật đầy.

– Lão già khốn khiếp muốn hại chết bọn ta à.

Bọn kia nhanh chóng xếp rượu lên xe rồi khởi hành. Lão già lúi húi nhặt tiền, lão mò mẫm xung quanh rồi kêu lên :

– Mới được một trăm hai mươi đồng, còn thiếu của lão tám mươi đồng, các ông ơi, các ông ơi còn thiếu ….

Lão gọi với theo nhưng đoàn người ngựa đã đi xa. Người vừa đi khuất, từ trong bụi cúc tần, Độc Điếu và A Tòong chui ra. A Tòong cười khoái trá còn Độc Điếu đăm chiêu nhìn theo.

Tờ mờ sáng ngày ba mươi tháng chạp, trời vẫn tối đen như mực. Sương mù phủ kín bầu trời, cách nhau vài ba bước là nhìn không rõ mặt. Từng đoàn người đổ về Binh Lan trại từ rất sớm. Người đi lại rầm rập. Cuộc hội ngộ lần gần như chẳng còn bí mật giấu giếm gì nữa. Mỗi người mang trong mình một tâm trạng riêng, một suy nghĩ riêng. Họ sắp phải chọn cho mình hai con đường : hoặc là đi theo Khuất Lão trại hoặc là chống lại Khuất Lão trại. Chắc hẳn, trước khi đến đây, tất cả các bang phái đều đã bàn bạc và đưa ra quyết định riêng cho mình. Cuộc hội ngộ lần này là cơ hội cuối cùng để họ dò la thái độ của những bang phái khác và cân nhắc tình hình cụ thể.

Nhưng tất cả trong số đó, chỉ có riêng Độc Điếu và A Tòong là có nhiều toan tính nghi kỵ nhất. Bởi lẽ, gần như không có bất kỳ ai nghi ngờ Quạt Mo. Từ trước tới giờ, võ công của Quạt Mo cũng như Binh Lan phường cũng chỉ ở loại thường thường, thế lực của họ cũng không có gì đáng nói. Quạt Mo luôn tỏ ra biết điều và nhún nhường. Hơn nữa, Binh Lan phường vốn là một phường buôn, của cải tiền bạc xem ra khấm khá. Vậy nên việc tổ chức đại tiệc ở nhà trại của Quạt Mo cũng là hợp lý. Có chăng mọi người chỉ nghĩ Quạt Mo có ý đứng lên làm thủ lĩnh, nhưng việc này quần hùng chắc hẳn sẽ không đồng ý. Một Quạt Mo nhỏ bé đâu có gì đáng ngại. Độc Điếu và A Tòong lại không nghĩ vậy. Bọn chúng tỏ ra hết sức dè dặt và cảnh giác. Chúng coi chuyến đi lần này liên quan đến cả sinh mạng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.