Đọc truyện Tâm Ma – Chương 40: Lựa chọn
Hơn một trăm người, ai cũng muốn giết Phong Giang và Trần Gia. Đơn giản là giết người rồi giấu xác phi tang, ma không biết quỷ không hay. Người chết thì không thể nói. Để họ ra ngoài, những gì mà Tứ phương bang phái đang bàn bạc có thể bị lộ ra, và hậu quả sau đó không ai lường được. Tất cả bọn họ đều đã quen với cuộc sống yên bình, chưa ai chuẩn bị gì, chưa ai sẵn sàng để chiến đấu.
A Tòong (Ảnh: sưu tầ)
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Trần Gia chợt nhận ra rằng đám người này sẽ không dễ dàng để họ đi như vậy. Những chuyện họ vừa nói đều liên quan đến sinh mạng từng người, đến cả gia đình, môn phái của họ. Cẩn tắc vô ưu, hai mạng người đâu có đáng gì? Lão đưa mắt nhìn quanh, rõ ràng những người này vẫn còn kiêng nể uy danh Huynh đệ hội và Phật phái nên mới chù trừ chưa dám xuống tay. Giờ tiếp tục chiến đấu cũng không thể toàn mạng, Phong Giang đã bị thương, Trần Gia chỉ biết vài chiêu, sớm muộn cũng bị khắc chế. Dường như các bang hội Tứ phương không muốn họ toàn mạng ra đi. Lão chợt nghĩ ra một kế, liền giả vờ quay sang nói với Giang Phong:
– Chúng ta nên lên đường nhanh thôi, về trễ Thích Tâm đại sư sẽ quở trách đó.
Phong Giang không hiểu Trần Gia nói gì, ngơ ngác:
– Dạ
Trần Gia nói tiếp, vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với Phong Giang :
– Lão sư phụ của ngươi sao giờ này vẫn còn chưa tới đây, ta đã để dấu lại dọc đường, chẳng lẽ lão mắt kém không nhìn thấy sao?
Giang Phong dần hiểu ý, liền phụ họa theo:
– Sư phụ con đi cùng với anh em Chính – Chịnh, cước lực thần tốc, chả mấy chốc mà tới nơi thôi.
Trần Gia cười nói:
– Lần này gặp hắn, ta chắc chắn phải làm một bữa ra trò.
Phong Giang đáp:
– Chắc hẳn thế rồi.
A Toòng làu bàu nói tỏ vẻ xem thường:
– Cả Lão già đó cũng định đến đây nghe lén chúng ta sao.
Phong Giang trợn tròn mắt quay sang nhìn hắn nhưng Trần Gia cầm tay chặn cậu lại. A Toòng như đang cố tình khiêu khích Phong Giang vì hắn biết cậu đang bị thương và một phần có vẻ khinh thường cậu. Quạt Mo vuốt râu, mắt lim dim trầm ngâm, tay vẫn phe phẩy chiếc quạt. Đoạn lão đứng tránh sang một bên, khẽ cúi chào, đưa quạt chỉ sang một bên nói:
– Đã vậy thì mời hai vị lên đường mạnh giỏi.
A Toòng cau mày sấn lại gần:
– Đi dễ vây sao?
Quạt Mo đưa tay ra cản hắn lại, quắc mắt nhìn hắn, nói như gằn giọng:
– Khách không muốn ở lại, chúng ta giữ làm gì?
Trần Gia chỉ có chờ như vậy, tuy nhiên lão vẫn ra vẻ ung dung chắp tay chào:
– Hẹn khi khác gặp lại.
Nói xong lão cùng Phong Giang lững thững bước đi, mỉm cười ung dung, tuy trong bụng chỉ muốn chạy đi thật nhanh. Vòng vây dãn ra để hai người bước đi. A Toòng vẫn nhìn chằm chằm hai người với đôi mắt đầy thù hẳn, có cảm giác hắn như con thú bị xích, sẵn sàng xồ ra cắn con mồi nếu xổng ra được. Trần Gia và Phong Giang đi về phía trại dựng tạm lúc trước, tháo dây ngựa rồi lên đường luôn. Đêm tối, gió vẫn thổi hun hút, bao căng thẳng cùng những mệt mỏi do trận chiến vừa rồi đành phải nén lại.
Đợi hai người đi một đoạn xa, Quạt Mo mới lên tiếng:
– Giờ đang chống lại Khuất Lão trại, kết oán thêm với Huynh Đệ hội và Phật Phái thì coi như chúng ta không còn chốn dung thân khắp cõi Đại Việt này. Con khỉ già Trần Gia đó đeo kim bài của Phật Phái chứng tỏ hắn đang đi làm việc hệ trọng, chúng ta không thể khinh xuất được.
Nói xong Quạt Mo quay về hướng cây lộc vừng um tùm lá, chỉ chiếc quạt theo hướng Trần Gia vừa đi, nói:
– Kim, Xích các ngươi lặng lẽ theo hắn.
Từ trong lùm cây, hai bóng đen vụt ra rồi biến mất trong màn đêm. Quạt Mo lại nói tiếp:
– Mọi việc đã rõ, các anh em, giờ chúng ta có hai lựa chọn: một là quy thuận Khuất Lão trại và chung sống hòa bình, hai là đối đầu và chuẩn bị chiến đấu.
Tất cả đều im lặng, trầm ngâm suy nghĩ. Bỗng có một cụ già râu tóc bạc phơ, tay chống gậy đứng trong một góc lên tiếng:
– Đây là việc vô cùng hệ trọng, ta cần phải có thời gian suy nghĩ kỹ.
Độc Điếu rít thuốc liên tục, mặt mày nhăn nhó, hắn nói:
– Quy thuận nghĩa là sao, võ công của bản phái là bảo vật chấn môn, không thể giao cho người khác được.
A Tòong nói:
– Đừng hòng.
Quạt Mo đưa mắt nhìn quanh, đôi mắt lão sắc nhọn xoáy sâu vào đôi mắt từng người như dò xét lão phe phẩy quạt, nói:
– Các anh em, chúng ta có thể thương lượng với khuất lão trại. Anh em ta trước này thân cô thế cô, thường bị người ta chèn ép, nay có một đại bang phái chống lưng cũng không phải điều gì tệ hại. Tuy nhiên, việc này vô cùng hệ trọng, liên quan đến sự tồn vong của chúng ta, vậy nên các anh em phải suy nghĩ cho cẩn trọng, bàn bạc kỹ càng với gia môn, ngày 30 tháng Chạp chúng ta sẽ tụ hội cùng thống nhất. Tuy ngày tháng gấp gáp, đường xá xa xôi nhưng việc này phải quyết trước khi Tết đến xuân về thì anh em ta mới yên bụng ăn Tết được.
Chút lúc này mới nói oang oang:
– Đúng thế, nhà ta đã nấu hơ chục nồi bánh trưng rồi, còn giò thủ, chả lụa nữa ha … ha … ha
Không ai để ý đến lời hắn nói, mọi người tản ra dần nhưng lầm rầm bàn tán, mỗi người một ý.
Độc Điếu và A Tòong phi ngựa về phía Bắc, ngựa chạy rầm rập trong đêm, bỗng Độc Điếu ghìm cương lại bất ngờ, A Tòong giật dây cương, ngựa chồm vó hí vang, cả hai đi chậm lại. Độc Điếu quay sang nói:
– Ngươi nghĩ sao?
A Tòong đáp:
– Mọi việc đều hết sức mù mờ.
Độc Điếu nói:
– Ta không tin Quạt Mo, có điều gì đó rất bất an.
A Tòong đáp:
– Ta cũng vậy.
Độc Điếu nói :
– Vậy phải làm sao ?
A Tòong đáp dứt khoát:
– Rải ổ, thời chiến đến rôi.
Độc Điếu nói:
– Hai chúng ta?
A Tòong đáp:
– Tạm thời vậy đã, ta không tin ai cả.